Trọng Sinh Chi Trầm Vân Đoạt Nhật

Quyển 3 - Chương 18-2



[Tiểu kỳ, em hiện tại hận tôi rồi phải không?]

Đỗ Diệc Tiệp liếc nhìn khẩu súng trong tay, vẻ như không để ý nói.

Tôi quay về phía hắn, chợt bật cười một tiếng, gật đầu.

Đỗ Diệc Tiệp nghe thấy tiếng cười, ngửa đầu, hướng súng về phía tôi, tầm súng hạ thẳng vào trước mặt tôi.

[Phải, em đã hận tôi rồi. Nhân lúc đầu óc tôi giờ còn chưa tỉnh táo, tôi cho em một cơ hội.]

Tôi ngẩn người, ngẩng đầu nhìn hắn.

Đỗ Diệc Tiệp đi về phía tôi, ngồi xuống bên giường, rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.

Tay tôi lộ ra một mảng xanh tím kéo tới khủy tay, chính là do bị Đỗ Diệc Tiệp bóp chặt khi ở trên giường. Tôi biết, cơ thể tôi chắc chắn còn trông thê thảm hơn.

“Cứ thế, đúng rồi, làm tốt lắm … ” Hắn rất kiên nhẫn dạy tôi cách cầm súng, chỉnh đúng tư thế, giống như khen ngợi tôi mà nói: ” Tiểu Kỳ, em quả là có năng khiếu, tư thế cầm súng rất quan trọng, nếu như cầm không đúng thì vĩnh viễn không nhắm trúng mục tiêu.”

Hắn dứt lời liền đứng dậy lui về sau một bước.

Trên khuôn mặt vẫn như trước mang theo tươi cười.

Tôi ngửa đầu nhìn hắn. Hắn nói: “Nhắm vào trái tim tôi đi, Tiểu Kỳ.” Hắn chỉ lên ngực trái. “Nó ở đây này.”

“Tiểu kỳ, em chỉ cần bắn một phát súng, tất cả thống khổ, khó chịu của em đều sẽ kết thúc.”

Tôi lăng lăng mà nhìn hắn.

Tay phải tôi cầm súng, trọng lượng nặng trịch, trọng lượng đó hầu như khiến tôi nâng không nổi. Tôi nhìn hắn một lát mới nói; “Đỗ Diệc Tiệp, tôi hỏi anh một câu.”

“Anh... Ngay từ đầu, anh tiếp cận tôi…. là có ý đồ sao?”

Đỗ Diệc Tiệp bật cười, “Em nói ngay từ đầu, là nói mười năm trước, hay là nói nửa năm trước?”

Tôi ngửa đầu, mờ mịt nhìn hắn.

“Chuyện đó hả, vậy tôi sẽ nói ra hết. Bắt đầu từ lần gặp mặt đầu tiên mười năm trước đi.” Hai tay hắn đút vào túi quần, cười khẽ.

“Mười năm trước tôi vào một buổi chiều nhàm chán, thấy một thằng nhóc béo mập lưu loát trèo tường. Khi đó tôi không để ý, chỉ cảm thấy nhóc mập đó rất thú vị, ánh mắt nhìn chúng tôi rất hiền lành, không hề sợ hãi. Sau đó, đúng lúc tôi bị bọn Khôn Thất hãm hại, lại gặp được nhóc mập đó, vốn chỉ định cầm dao dọa cậu ta, không ngờ cậu ta lại thật thà đưa tôi trở về căn phòng nhỏ kia, cũng không mấy sợ hãi, chẳng giống cái bọn chỉ biết hô to gọi nhỏ kia tí nào.]

“Sau đó tôi cảm thấy nhóc mập đó rất tốt, rất dễ thương, nhưng cậu ta là một học sinh giỏi lại ngoan ngoãn, mỗi ngày đều luôn cố gắng vươn lên trong học tập, loại người như tôi, nếu không cẩn thận thì sẽ khiến cậu ấy hư hỏng. Vậy nên tôi để cậu ta lên lớp đến giờ nghỉ lại ra chỗ tôi, dù rằng thời gian nhìn cậu ấy trên lớp cũng rất nhàm chán. A]

Hắn nở nụ cười tựa như đang sa vào đoạn hồi ức xa xôi đó, chợt ánh mắt trầm xuống: “Thế nhưng, tôi và cậu ta là hai loại người khác nhau. Cậu ta là đại thiếu gia nhà giàu, gia thế tốt, tu dưỡng cũng tốt, thời gian trước đây trông mập mập nhìn rất hợp mắt, sau khi mắt bị thương thì đột nhiên gầy đi, trông càng đẹp trai hơn. Cậu ấy đến nhà tôi, biết tôi sẽ đi, còn muốn đưa tôi ra sân bay —Ha, cậu ta nào biết, chuyến đi đấy tôi đã phải bán mạng thế nào.]

“Là sao?” Tôi hỏi.

Đỗ Diệc Tiệp đáp: ” Mọi việc đều đã qua, em chẳng phải muốn nghe tôi đối với em có ý đồ gì sao? Vậy thì tiếp tục ngoan ngoãn nghe tôi nói đi.]

[Tôi và cậu ta xa nhau những mười năm trời, đã có quá nhiều chuyện không còn như xưa nữa. Cậu ấy vẫn là đại thiếu gia lắm tiền, nhưng lại có xích mích với người trong nhà, còn tôi thì phải bán mạng suốt mười năm, cuối cùng cũng đạt được vị trí như ngày hôm nay. Tôi và cậu ấy tình cờ gặp lại — ngay chính trong Club của tôi, tôi nhìn thấy cậu ấy. Tôi cảm thấy mỗi lần gặp cậu ấy, cậu ấy trông rất buồn cười, rất thảm hại. Nhưng lần này tôi biết, người thật sự thảm hại mới chính là tôi.]

[Khi tôi chìm đắm trong niềm vui sướng được gặp lại cậu ấy, mới phát hiện hóa ra cậu ấy là gián điệp mà cảnh sát cài vào, hoặc chính là một cái bia đỡ đạn.]

Tôi nhìn hắn, lắc đầu nói, [Tôi không hiểu... anh đang nói gì vậy?]

Đỗ Diệc Tiệp cười dài: [Dù em có thật sự là gián điệp của bên cảnh sát hay không, thì bọn họ cũng bỏ rơi em rồi. Em chỉ là con cờ bị vứt bỏ thôi.]

[Tôi biết có giải thích thế nào cũng thừa thãi... Nhưng tôi không phải là... Tôi lúc ấy chỉ muốn đi tìm... Lý Linh, nên mới đi với Trình Thần.]

Đỗ Diệc Tiệp nghe thế, ánh mắt tối sầm, trầm mặc hồi lâu mới nói tiếp: [Tôi đã dùng vụ án của Mang Tư Kim, thông qua nó để tạo nên mâu thuẫn giữa em và bên cảnh sát, hoặc là nói, chính là gây xích mích giữa em với thằng bạn của em.] Hắn giơ tay lên, cười bảo: [Thật ra tôi vốn định cứ mặc cho thằng oắt Mang Tư bị nhốt trong tù, nó là một thằng phiền phức lại chẳng có óc suy nghĩ, nhưng lại khiến tôi không ngờ nhất chính là vụ kiện này bên bọn em lại thắng. Kết quả thằng Mang Tư kia thoát tội xong liền điên cuồng muốn trả thù, đi mời gã bệnh lao tới, hừ.]

[Tam thúc chú ấy từ lúc nào...]

Đỗ Diệc Tiệp cười gằn, giọng điệu âm trầm: [Tam thúc của em đúng là loại người tàn nhẫn, thâm độc hơn hẳn kẻ khác, nguyên tắc làm việc không bao giờ có tình có nghĩa, ai cũng biết không thể dây vào hắn. Mà thôi, không nói đến hắn nữa.]

Tôi nắm lấy tấm ga trải giường, giọng nói khô khốc hỏi: [Thế, anh... vì sao lại muốn Vương Tranh chết?]

Hắn im lặng.

Tôi cúi đầu xuống, nói tiếp: [Nếu như nói anh vì cùng Nhâm... Tam thúc tranh chấp, đối tượng của anh phải là tôi, chứ không phải Vương Tranh. Thế sao... sao anh...?]

[À] Đỗ Diệc Tiệp mỉm cười bâng quơ, nhìn tôi nói: [Tiểu Kỳ à, lý do cũng đơn giản thôi.]

[Tôi không có được, thằng đó dựa vào đâu mà có được chứ?]

Tôi lập tức ngẩng đầu.

Đỗ Diệc Tiệp bày ra dáng vẻ như là chuyện tất nhiên, hắn cười bảo: [Tiểu Kỳ, tôi đã nói với em rồi đó thôi, tôi biết tôi không phải người tốt gì. Nhưng nếu tôi đã gặp được thứ gì tốt nhất, tôi sẽ trăm phương nghìn kế tìm cách tóm nó về tay mình.]

[Còn Lý Linh...]

Đỗ Diệc Tiệp nhíu mày, [Tiều Kỳ này, gu thẩm mỹ của em tồi quá, loại hàng đấy không biết đã ngủ với bao nhiêu thằng rồi, nào đáng đến em quan tâm đến thế?]

[Câm miệng!!]

Tôi giơ khẩu súng lên, đối diện với hắn.

Đỗ Diệc Tiệp nheo mắt lại, thoáng mỉm cười, vừa đi về phía tôi vừa nói: [Tốt lắm. Tiểu Kỳ, chính là thế, nhắm cho chuẩn vào, sau đó... bóp cò.] Hắn ngồi bên cạnh giường, hướng sát về phía tôi, họng súng đã đặt lên ngực hắn.

Tôi hít thật sâu.

Hắn từ tốn nhích lại gần hơn, hôn lên mặt tôi, rồi gọi: [Tiểu Kỳ.]

Hắn vùi đầu vào cổ tôi.

Tôi ngửa đầu, trước mắt dường như hiện ra rất nhiều chuyện, không thể nào bắt kịp, cứ thế nhanh chóng tiêu tan.

Chỉ có duy nhất một điều rõ ràng, là khi ấy, trong căn phòng nhỏ hẹp kia, Đỗ Diệc Tiệp ngồi ở trên nền phòng, chỉ vào cô dâu chú rể trong bức ảnh, khẽ cười mỉm, chẳng rõ đã nói gì nữa. Lúc đấy hắn đã không còn là một cậu thiếu niên hồ đồ vô tri, nhưng trong đôi mắt hắn ngoài sự thù hằn ra, còn có rất nhiều tình cảm chất chứa.

Đỗ Diệc Tiệp...

“CẠCH”

khẩu súng kia tuột khỏi bàn tay tôi, rơi qua cạnh giường rồi nằm trên nền phòng.

Khi âm thanh đó vang lên, Đỗ Diệc Tiệp cũng chậm chạp ngẩng đầu rời khỏi vai tôi.

Hắn bảo: [Em vẫn có thể nhắt nó lên, trước mặt em lúc này, là kẻ đã cưỡng bức em, hại chết Vương Tranh của em, giở trò với bạn bè, người thân của em...]

[Một kẻ như thế, sao em vẫn không nỡ giết hắn? Chẳng phải em nên vì bọn họ mà báo thù sao?]

Hắn nâng khuôn mặt tôi lên, để tôi có thể nhìn vào hắn.

[Em... khóc sao?] Hắn mỉm cười, [Có gì hay mà khóc?]

Tôi đẩy hắn, giơ tay che khuất khuôn mặt mình.

Cảm giác tuyệt vọng đến cùng cực bao chùm lên tôi.

Đỗ Diệc Tiệp cũng thở dài, quay người nhặt khẩu súng lên, hắn lùi lại hai bước.

[Tiểu Kỳ.]

Hắn nói: [Vậy tôi tự làm.]

Tôi sợ hãi ngẩng đầu, đã thấy hắn đang hướng về chính lồng ngực mình, chậm rãi bóp cò.

[KHÔNG –]

“Cạch”

Sau một tiếng vang, Đỗ Diệc Tiệp nhìn tôi, khóe môi khẽ nhếch. Tôi ngạc nhiên nhìn hắn, Đỗ Diệc Tiệp vứt súng xuống, bước đến cạnh tôi.

Tôi vẫn ngây ngốc dõi theo hắn.

Đỗ Diệc Tiệp xoa xoa khuôn mặt tôi, như thể đau lòng mà bảo: [Khiến em sợ rồi.]

Hắn ngồi xuống mép giường, chìa tay ra ôm tôi, dùng gò má đụng chạm vào tôi, than thở, [Tiểu Kỳ, chỉ là thử em thôi, là tôi không đúng.]

[Nếu vừa nãy em lựa chọn nổ súng, tôi cũng có thể... tự nói với chính mình rằng, hãy kết thúc tất cả đi, để cái kết này thật dứt khoát.] Hắn ngừng lại, hôn lên tai tôi, động tác dịu dàng trước nay chưa từng có.

[Tiểu Kỳ à.] Hắn dùng đầu lưỡi liếm giọt nước mắt ở khóe mắt tôi.

[Làm sao giờ, tôi thật sự muốn em yêu đến chết.]

Đỗ Diệc Tiệp nói với tôi rằng, trong ngực hắn vẫn cất một khẩu súng khác.

Nếu khi đó tôi lựa chọn bóp cò, thì hắn sẽ rút khẩu súng thật ra.

Rồi tiếp đó chấm dứt nỗi đau và mạng sống của tôi.

Sau này, tôi nhận ra kẻ thật sự điên cuồng không phải là tôi, càng không phải là Đỗ Diệc Tiệp, mà chính là sự lựa chọn.

Mấy ngày tiếp theo cũng ít khi nhìn thấy bóng dáng Đỗ Diệc Tiệp. Hắn cũng không còn hạn chế tôi ở trong phòng, chỉ cần ở trong phạm vi ngôi nhà, thì mặc tôi đi lại tự do.

Mặt dây chuyền của Vương Tranh không sửa được, thỉnh thoảng tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như có thể nghe thấy giọng nói của Vương Tranh, rõ ràng đến độ như cậu ấy đang ở ngay gần tôi.

Khoảnh khắc đó tôi mới thật sự hiểu, Vương Tranh sẽ không bao giờ trở về nữa. Còn tình cảm của tôi dành cho cậu lại quá phức tạp, ngay đến bản thân tôi cũng không nói rõ được, nhìn mặt dây chuyền, tôi chỉ mơ hồ hiểu, duyên nợ giữa tôi và Vương Tranh, từ nay về sau... có lẽ đã đến hồi kết thúc.

Đỗ Diệc Tiệp sau ngày hôm đấy không còn làm gì tôi lúc ở trên giường nữa, chắc hẳn vì lo lắng cho bên mắt bị thương cùng trạng thái tinh thần của tôi. Trước đó bác sĩ trước lúc rời đi đã nói trước với Đỗ Diệc Tiệp rằng: [Tình hình e rằng không quá khả quan, đề nghị nên đưa đến bệnh viện để cận thận kiểm tra lại...]

[Nếu có thể đi được thì tôi còn cần ông qua đây chắc? Đồ vô dụng, cút ngay cho tôi!]

Tính khí Đỗ Diệc Tiệp nóng nảy hơn rất nhiều, điện thoại của hắn như thể mỗi giây mỗi phút đều vang lên, thậm chí giữa đêm giữa hôm hắn bỗng trở về, ôm tôi ngủ một được lát lại bị tiếng điện thoại đánh thức, sau đó lại âm trầm đi ra ngoài.

Bộ dạng hắn lúc này chừng như không chống đỡ nổi nữa.

Tôi vẫn ăn vẫn ngủ, thỉnh thoảng đi lại trong phòng, ở bên ngoài xảy ra những chuyện gì, tôi hoàn toàn không hay biết.

Hôm nay tôi từ trên giường dậy, ngồi một lúc lâu chân cũng tê rần. Tôi xê dịch mình, muốn xuống giường đi loanh quanh.

Người trước giờ luôn canh giữ ngoài cửa phòng đã được rút đi, từ trên cầu thang xuống tầng dưới, ngay cả người giúp việc cũng không thấy mấy.

Khi tôi xuống tầng dưới, đã nghe thấy một giọng nói đầy giận dữ.

[Anh làm thế là muốn cả lũ chúng tôi cùng chết theo...!!]

Trong phòng khách tầng dưới có đặt bộ ghế sa lon, ngồi đó có mấy người mặc vest đi giày da, Đỗ Diệc Tiệp ngồi trên ghế lớn, thoạt trông mệt mỏi một tay vỗ trán. Những người khác vây quanh đều là những vệ sĩ khác nhau, nhìn đi nhìn lại đều là những người đang trong cuộc nói chuyện đầy bế tắc, khiến tôi hơi ngạc nhiên lại chính là Mang Tư Kim cũng có trong nhóm người này, anh ta đeo mắt kính viền vàng, nhưng nét mặt lại nặng nề.

[Case, đừng kích động thế. Đỗ gia, anh nói đi, giờ người kia cũng đã có lời, bảo chỉ cần anh chịu thả người, hắn sẽ xóa sạch mọi ân oán trước đây, không gây khó...] Người nói chuyện như đang hòa giải kia bỗng dừng lời.

Đỗ Diệc Tiệp cười lạnh, nhìn hắn, nói: [Cậu thật sự tin lời gã?] Sau đó ánh mắt quét nhìn xung quanh một vòng: [Các người... thật sự tin lời gã bệnh lao kia hả?]

Mọi người đều im lặng hẳn.

[Ha ha.] Đỗ Diệc Tiệp cười dài, ngả mình ra sau, nắm tay lại nói tiếp: [Hồi trước các người mời mọc gã, vì đó là đối tác làm ăn tốt nhất? Đúng, không sai. Gã đúng là kẻ rất có đầu óc, không sai — Gã thật sự rất có đầu óc, các người có biết rằng, chỉ cần gã giơ một ngón tay, là có thể bóp chết cả lũ các người không hả.]

Giọng nói của Đỗ Diệc Tiệp đầy nặng nề, khóe miệng lại lộ ra một nụ cười, [Nếu chúng ta hợp lực với nhau, gã muốn đụng đến chúng ta cũng sẽ phải lo ngại, nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian — Nhâm Tiêu Vân không phải còn mèo bệnh tật, gã là một con hổ đói, gã ở Đông Nam Á danh tiếng thế nào các người chưa từng nghe qua? Hử –]

[Nếu...] Ánh mắt hắn sắc bén liếc từng người, [Các người vẫn còn muốn sống, thì hãy nghe lời tôi.]

Mấy người kia đưa mắt nhìn nhau, Mang Tư Kim bỗng ngẩng đầu lên, thấy tôi đứng ở cầu thang, cất giọng cười nói: [A, đứng ở kia không phải chính là bảo bối của vị đó sao?]

Mọi người lập tức cùng nhìn sang.

Đỗ Diệc Tiệp nhíu mày, người đàn ông da trắng tên Case đứng dậy, chỉ vào tôi nói: [Cứ xem như là được đi, nhưng nếu không trả thằng oắt này, thì ngay cả một tháng chúng ta cũng không chống trụ nổi! Chính anh ngay từ đầu đã nói làm cho gã ta rối loạn sẽ là lúc ra tay tốt nhất, tâm tư gã giờ đã rối loạn, nhưng lại như lên cơn điên đi tiêu diệt cả lũ chúng ta!]

Đỗ Diệc Tiệp trầm mặt, [Gã cũng đã tổn thất nặng nề, chúng ta cũng không nhất định là thất bại. Nhưng nếu thật sự trả người lại cho gã, chúng ta ngay cả một phần thắng cũng không có.]

[Chó má!] Case bỗng đứng bật dậy, vung tay lên với bọn vệ sĩ bao quanh hắn, [Anh không cho thì tôi tự bắt! Anh muốn chết thì tự đi mà chết! Hoàng Hầu... AA!]

Người đàn ông tên Case đó bỗng giãy dụa ngã lộn ra sau.

Tôi kinh ngạc nhìn sang bên cạnh.

Ở cầu thang bên kia, một người ngồi trên xe lăn, trong tay cầm khẩu súng nòng vẫn còn bốc khói.

[A Đức.] Đỗ Diệc Tiệp nhíu mày, quát.

Tôi cũng nhìn theo A Đức đang đẩy xe lăn đằng trước, ngoài hai chân ra, tay áo trái của anh ta cũng trống rỗng.

Ánh mắt anh ta lộ ra sự tàn nhẫn thâm độc, sắc mặt nhợt nhạt, giơ súng lên nổ thêm hai phát vào trần nhà.

Mọi người đều im lặng, ngay đến vệ sĩ cũng không dám manh động.

A Đức không hề nhìn tôi, chỉ cười với mấy người kia: [Ôi, vừa nãy khó khăn lắm mới ngủ được, nhưng con chó kia sủa ầm ĩ muốn chết.]

Case ôm chỗ đau, mặt xanh mét, hai vệ sĩ của hắn đỡ hắn, đang nghĩ xem có nên ra tay không.

Đỗ Diệc Tiệp tuy nhíu mày nhưng lại gọi một vệ sĩ đi lên tầng, muốn đem tôi đi.

Tôi quay đầu nhìn lại, vệ sĩ kia lôi kéo tôi, tôi chỉ nghe thấy Đỗ Diệc Tiệp nói gì đó, tiếp đấy sau lưng vang lên vài tiếng súng, kèm theo cả tiếng kêu thảm thiết của Case.

Lúc tôi lướt qua người A Đức, anh ta trầm mặt nhìn tôi chằm chằm, từ từ lộ ra nụ cười đầy âm u.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.