Trọn một đêm tôi không ngủ, trong đầu chỉ toàn hiện lên tiếng súng nổ, tiếng kêu đau đớn thảm thiết không ngừng bên tai.
Vào rạng sáng, Đỗ Diệc Tiệp mở cửa vào, bấy giờ tôi vừa lúc ngồi dậy. Đỗ Diệc Tiệp vừa cởi cà-vạt vừa đi dến chỗ tôi, cuối cùng ngồi xuống giường, nâng mặt tôi lên ra sức hôn, đến khi tôi nhíu mày dùng tay đẩy ra, hắn mới chịu dừng lại.
[Vừa dậy sao?] Đỗ Diệc Tiệp vỗ về khuôn mặt tôi, cười khẽ, giọng nói lại lộ vẻ mệt mỏi.
Tôi không đáp lại hắn, chỉ nằm xuống nghiêng người sang một bên.
Hắn cười cười, giơ tay ra nghịch nghịch tóc tôi, lại véo mặt tôi, vuốt ve mu bàn tay tôi. Một lúc lâu sau mới vỗ vỗ vai tôi, bảo: [Đã tỉnh rồi thì dậy đi, xuống tầng dưới ăn sáng với tôi.]
Tôi cựa quậy, cuối cùng vẫn để hắn lôi ra khỏi giường.
Hắn tiếp tục véo cằm tôi, tâm tình như vui vẻ mà bảo: [Cuối cùng cũng có tí da tí thịt, nhưng không thể chỉ ăn mà không chịu vận động, bằng không lại thành thằng nhóc mập mạp.]
Tôi nhìn lên, chẳng hiểu sao lại như đùa giỡn đáp lại, [Nếu có thể khiến Đỗ tiên sinh đây mất đi hứng thú, bảo tôi biến thành kẻ béo ú xấu xí tôi cũng chịu.]
[Ồ.] Đỗ Diệc Tiệp nâng tôi lên hôn vào mặt tôi, nói khẽ: [Thế em khỏi cần hao tâm tổn trí làm gì, Tiểu Kỳ à, ngoại hình của em có ra sao tôi cũng vẫn yêu em.]
Tôi cười ha ha, dùng tay lau mặt mình.
Đỗ Diệc Tiệp đưa tôi xuống tầng, bọn họ đã rời khỏi, phòng khách vẫn gọn gàng sạch sẽ như cũ, đến cả vải bọc sô pha cũng được thay mới, chỉ là mùi nước hoa hơi nồng, nhưng dù thế cũng không có nghĩa là mùi máu tanh trong không khí lại dễ dàng tiêu tan như vậy.
Đỗ Diệc Tiệp dẫn tôi tới phòng ăn, nhưng trên bàn lại trống trơn, giờ này đầu bếp vẫn còn đang nghỉ làm, tôi không kìm được ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Hắn để tôi ngồi xuống, rót cho tôi một cốc nước, dặn dò: [Ngoan ngoãn chờ tôi một chút.]
Tòa nhà này rất lớn, ngoài phòng ăn này ra, liền với phòng ăn còn có một phòng bếp nhỏ, kích cỡ không khác mấy phòng bếp của những gia đình khác. Đỗ Diệc Tiệp đi vào trong bếp, tôi hơi nghiêng đầu nhìn theo.
Sau đó hắn ở trong đấy bận rộn một lúc lâu.
Lúc xong xuôi đi ra, trên chiếc mâm cầm trong tay có hai bát cháo rau, còn có cả trứng trần nước sôi nữa. Hắn giống như dâng đồ quý đặt xuống trước mặt tôi, từ trong túi lấy ra một cái khăn lau sạch tay, khuôn mặt hiện lên ý cười khó nói, [Đã nhiều năm rồi tôi không còn tự mình vào bếp.]
Tôi chỉ nhìn hắn, hắn lấy thìa đút vào tay tôi, ngồi xuống cạnh tôi, một tay chống cằm nhìn tôi đầy hào hứng trông mong.
Tôi nhìn xuống, ăn vào hớp cháo, thì nghe hắn hỏi: [Mùi vị có được không?]
Tôi không đáp lại hắn, hắn cũng không hỏi lại, tập trung ăn cháo trong bát mình, thoạt nhìn có vẻ đang rất đói.
Tôi nói: [Anh ăn nữa đi, tôi không ăn được nữa.] Tôi đưa bát cháo cho hắn.
Đỗ Diệc Tiệp lau miệng, cười bảo: [Em ăn đi, tôi ăn uống lúc nào trông cũng thế này, hồi còn bé gia cảnh nghèo khó, chỉ cần có cái ăn là liền nhét hết vào miệng, giờ trên bàn dù có sơn hào hải vị rồi, tôi vẫn có cái dáng vẻ đấy.]
[Cũng chẳng có cách nào, ai bảo tôi xuất thân là dân đen, cái gì tu dưỡng cái gì khí chất, tôi không học được.]
Tôi do dự, quấy cháo trong bát.
Hồi lâu mới nói: [Anh biết không...?]
[Tâm tỷ chết rồi.]
Nụ cười trên mặt hắn cứng lại, tiếp đó [Ừ.] một tiếng đáp lại, hai tay nắm chặt, không nói gì nữa. Tôi ăn thêm vài thìa, cuối cùng thật sự không nuốt nổi, Đỗ Diệc Tiệp tự mình thu dọn bát đũa, đi vào trong bếp.
Tôi nhìn theo bóng lưng hắn mà chỉ còn cảm thấy mê mang.
Sau khi ăn xong, Đỗ Diệc Tiệp lại dẫn tôi ra bên ngoài căn nhà.
Sân cũng không quá rộng lớn, ngoài một hồ nước nhỏ ra còn có thêm mấy vườn hoa nhỏ cộng một cái xích đu. Đỗ Diệc Tiệp giơ tay ra đưa đẩy xích đu, bảo rằng: [Trước khi mua tòa nhà này, trong sân đã có thứ này rồi.]
[Này, anh...] Đỗ Diệc Tiệp ấn tôi ngồi xuống, mặt mày đầy vui vẻ, hăng hái nói: [Tiều Kỳ em ngồi xuống, tôi đẩy cho em.]
[Đỗ Diệc Tiệp, tôi không phải trẻ con, càng không phải con gái...]
Đỗ Diệc Tiệp chẳng đợi tôi phản ứng lại, đã kéo xích đu, đẩy về đằng trước. Tôi theo quán tính mà người ngửa về đằng sau, tay chân luống cuống nắm chặt lấy mép chỗ ngồi, Đỗ Diệc Tiệp thật sự rất hăng hái, khi tôi lên cao rồi lại hạ xuống liền nhịp nhàng đẩy tiếp. Bấy giờ đầu óc tôi mới tỉnh táo lại, trực tiếp nhảy khỏi xích đu, nhưng vì xung lực mà phải bước tiếp vài bước, đúng lúc tôi đang lảo đảo cố giữ thăng bằng, Đỗ Diệc Tiệp lại từ đằng sau đè lên người tôi.
Tôi hoảng hồn kêu, cả hai cũng ngã xuống đất, hắn lật người mình thành ra tôi nằm trên người hắn.
[...Làm gì vậy!] Tôi vật lộn muốn đứng dậy, Đỗ Diệc Tiệp đã dùng tay ôm chặt hông tôi, cười cợt mặc tôi đẩy hắn.
[Đỗ Diệc Tiệp, anh...]
Hắn bỗng trầm mặc.
[Tiểu Kỳ này.] Hắn đưa tay ra chạm vào miếng băng ở mắt trái tôi, [Xin lỗi em.]
Tôi nhìn hắn, im lặng hồi lâu mới nói, [Người anh cần xin lỗi, không phải là tôi.]
Đỗ Diệc Tiệp cười, [Chỉ dùng một bên mắt, khó khăn lắm phải không?] Tôi liếc nhìn hắn, muốn đứng dậy nhưng Đỗ Diệc Tiệp không hề chịu buông tay.
Tôi dùng sức đẩy hắn, hắn bật cười, cuối cùng nắm lấy cánh tay tôi, hỏi rằng: [Tiểu Kỳ, em thật sự không phát hiện ra à?]
[Phát hiện ra cái gì?]
Hắn nhìn tôi.
Dưới ánh nắng mặt trời, con ngươi bên mắt phải của hắn màu sắc có hơi nhạt. Tôi nhìn hắn thật kỹ, tiếp đó sững người. Hắn kéo tay tôi tới chạm vào bên mắt phải của mình, bảo rằng: [Tôi cũng biết cảm giác đó, chỉ có thể nhìn bằng một mắt, quả thật lúc vừa mới bắt đầu, ngay cả bước đi cũng lảo đảo lắc lư, đến súng cũng bắn không trúng mục tiêu.]
[Đây là...] Tôi nhìn vào mắt phải của hắn, [Là giả sao...?]
Hắn đỡ tôi ngồi dậy.
Tôi vẫn ngây ngốc nhìn hắn.
Đỗ Diệc Tiệp phủi cỏ dại trên người tôi xuống, rồi hỏi: [Em còn nhớ Hàn gia không?]
Hồi trước Hàn gia là chỗ dựa của Đỗ Diệc Tiệp.
Hắn kể tiếp: [Ông ta thật ra chính là cha ruột của tôi.]
[Ông ta và cha tôi, à... ý tôi là cái người đàn ông đã thay Hàn gia cản một vụ tấn công, hai người họ trước kia đã cùng nhau lăn lộn trên giang hồ, kết quả Hàn gia vì muốn cả danh lẫn lợi, lại e sợ cha tôi sau này sẽ tranh giành địa bàn với ông ta, nên đã cố ý tạo ra một câu chuyện giả dối, trong khi sự thật là cha tôi đã bị giết hại.] Đỗ Diệc Tiệp bình thản kể lại câu chuyện, dường như câu chuyện ấy và hắn không hề có một chút liên quan.
[Tôi và chị tôi bắt đầu sống lang thang, rồi chị tôi khi mới hơn mười tuổi đã phải bắt đầu đi tiếp khách, về sau Hàn gia phát hiện ra tôi lớn lên rất giống ông ta, thế là nghi ngờ tôi chính là thằng con rơi... mà trong một lần ông ta đã cưỡng bức mẹ tôi.]
Đỗ Diệc Tiệp dừng lại một lát, nhìn tôi rồi cười nhạt.
[Tôi trưởng thành nơi đầu đường xó chợ, ngoài chị mình ra, không ai trông nom tôi hết. Rồi sau khi em gặp phải chuyện kia, Hàn gia đã đưa tôi đến Hong Kong. Lăn lộn suốt hai năm trời, tôi lại bị mấy thằng con nuôi của Hàn gia đuổi giết nhiều lần, đó là khoảng thời gian thảm hại nhất. Kết quả là cuối cùng cũng có một vị trưởng bối đưa tôi về Singapore để lánh nạn.]
[Tôi vừa về tới Singapore, thì đi tìm ngay chị mình, khi đó Hứa Thành Hoành vẫn còn đang làm việc cho Hàn gia. Thời điểm đó tôi đã nghĩ, chi bằng đi học thêm nghề nấu nướng gì đó, so ra vẫn tốt hơn là ngày ngày phải đi đánh đi giết, a...]
Hắn nhìn tôi, hỏi: [Em thấy chị tôi, đối xử với tôi thế nào?]
Tôi nhìn sang hắn, trong chốc lát không biết nên trả lời ra sao, trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
[Ha…] Hắn cười giễu cợt, [Em biết không? Tiểu Kỳ, chị tôi ấy à, không chịu nổi sự xúi giục của chồng mình, đã bán đứng tôi.]
Hắn kéo tay tôi sang, khóe môi nhếch lên: [Mắt phải của tôi, chính khi đó đã bị bọn họ móc ra, đúng rồi... cả gân chân của tôi cũng bị làm đứt, nhưng cũng may là nối lại được nên không sao hết. Nếu không nhờ có A Đức, có lẽ tôi đã bị giết chết luôn rồi.]
Tôi dần mở to mắt.
[Bắt đầu từ ngày ấy, tôi đã không còn tin vào cái gọi là tình thân gì nữa. Trên thế gian này chẳng có thứ tình cảm nào mà không đổi thay cả.]
[Không đâu... Tâm tỷ... chị ấy –]
Đỗ Diệc Tiệp nhìn tôi, nét mặt sa sầm [Tôi biết, chị ấy đã chết. Chị ấy giết thằng chồng mê cờ bạc của chị ấy, rồi tự sát.]
[Tiểu Kỳ, chị ấy cũng không thể trách ai được, đây vốn là do tự chị ấy lựa chọn. Mấy năm qua chị ấy cũng đã sống trong sung sướng, cả người đều là hàng hiệu, ngay cả con chó chị ấy nuôi cũng còn được ăn ngon hơn cả tôi lúc ấy ở Hong Kong, sau này chồng chị ấy trở thành kẻ như vậy, tôi không phải không cho chị cơ hội... nhưng chị ấy đã nói gì? Chị bảo đứa bé không thể không có cha được... chết tiệt. Chị ấy sợ tôi sẽ trả thù mình.]
[Rồi vị trưởng bối trước đây từng giúp tôi đã đưa tôi đến Mỹ phát triển, tôi làm việc cho Kim gia, qua đó quen biết Mang Tư Kim cũng là một tên đại thiếu gia vô dụng, lên giường với hắn mấy lần, rồi lại đỡ đạn hộ cha hắn, về sau âm thầm làm một số chuyện.]
Đỗ Diệc Tiệp hôn môi tôi, bảo: [Tiểu Kỳ, cái xã hội này không giống như em nghĩ, em nhìn thấy, tốt đẹp thế đâu.]
[Cũng vì người kia đã bảo vệ cho em quá tốt.]
[Thế nên em mới có thể sống như thế này, chịu không nổi một trận gió to, đã suy sụp...]
Đến chiều Đỗ Diệc Tiệp lại ra ngoài, tôi ngồi im trên ghế sa lon trong phòng suốt một ngày, cuối cùng mơ màng ngủ quên.
Những giấc mơ đến vào mỗi ngày đều luôn lộn xộn.
Nhưng lần này tôi nằm mơ thấy một chuyện đã xảy ra từ rất lâu về trước.
Tôi mơ thấy y.
Khoảng thời gian đó hẳn là khi còn bé, lúc vườn cúc Ba Tư vẫn còn, những cánh hoa dập dờn trong gió. Tôi ngước lên nhìn, trong thoáng chốc đối diện với ánh nhìn của y.
Y đứng bên cửa sổ, hơi cúi đầu.
Mặt tôi thoáng cái ửng đỏ, vội trốn ra đằng sau cây, vừa dè dặt vừa cẩn thận ngẩng đầu nhìn lên cao.
Y nhìn xuống, đôi môi hé mở.
... Kỳ Kỳ.
Tôi choàng tỉnh giấc.
Ngồi ngay sát tôi là Đỗ Diệc Tiệp, hắn ôm vai tôi cùng nhau ngủ.
Lúc tôi ngồi thẳng dậy, Đỗ Diệc Tiệp cũng tỉnh giấc. Hắn [Ừm] một tiếng, xoa bóp ấn đường, thoạt nhìn có vẻ mệt mỏi. Tôi nhìn hắn rồi lại nhìn sang chỗ khác, nói: [Muốn ngủ thì anh lên giường ngủ đi.]
Hắn ngây ngốc nhìn tôi, bỗng bật cười lôi kéo tay tôi muốn cùng leo lên giường, tôi lắc đầu.
Mấy ngày tiếp theo trôi qua cũng bình an, Đỗ Diệc Tiệp có vẻ cũng rảnh rỗi hơn, phần lớn thời gian đều ở trong phòng.
Mấy hôm nay hắn ngoài hôn tôi, cũng không làm chuyện gì khác.
Thỉnh thoảng Đỗ Diệc Tiệp sẽ làm một số chuyện kỳ cục, ví dụ như lôi quần áo trong tủ ra để tôi mặc thử vào. Hoặc là cứ khiến tôi phải mắng hắn, đánh hắn, nói gì mà nhìn tôi nổi giận sẽ thấy hưng phấn.
Hoặc như hôm nay, hẵn bỗng nói muốn ra ngoài hẹn hò.
[Tiểu Kỳ, chúng mình đã ở với nhau lâu như vậy, còn chưa có cuộc hẹn đàng hoàng nào hết.]
Đỗ Diệc Tiệp không biết tham khảo từ ai, đưa tôi đi rạp chiếu phim... vào lúc nửa đêm, cả rạp đều đã được bao trọn, ngoài vệ sĩ ra cũng chỉ còn tôi và hắn.
Đó là một bộ phim điện ảnh.
Đỗ Diệc Tiệp bảo, đạo diễn này đã quay rất nhiều phim, cũng từng bị nhiều người chê bai, nhưng hắn xem lại cảm thấy nó rất thực tế.
Bối cảnh bộ phim là vào những năm sáu mươi, kể về một chàng trai làm thuê thích một vũ nữ và thường hay nhìn trộm nàng. Nàng vũ nữ cũng thích chàng trai đó nhưng lại cứ luôn ra vẻ cao ngạo trước mặt chàng trai. Nàng đã quan hệ với nhiều người đàn ông, tính toán khi đã có đủ tiền rồi sẽ rời đi chung sống với chàng trai nọ. Kết quả là nàng cũng chờ được đến ngày ấy, nhưng trong cảnh cuối cùng của bộ phim, nàng bắt gặp chàng trai vận trên mình một bộ vest đã cũ, cầm trong tay một bó hoa nhỏ, tặng cho một cô gái lạ tết tóc hai bên. Khi nàng mang theo trái tim tan nát xoay người rời đi, cũng là lúc vị thương gia bị nàng lừa dối dẫn tới hai bàn tay trắng đã cầm súng chĩa về phía nàng.
Sau đó, nhạc kết thúc phim vang lên.
Đỗ Diệc Tiệp xem một cách say sưa, nắm lấy tay tôi không nói một lời.
Sau khi ngồi vào trong xe, hắn bỗng nói rằng: [Người đàn bà đó thật ngu ngốc.]
Tôi nhìn sang hắn. Hắn bảo rằng: [Muốn nói yêu, không phải chỉ cần nói rõ ra sao? Bày đặt cao ngạo gì chứ, không nói ra thì người ta sao biết được.]
Tôi nghe vậy, cũng ngây ngốc gật đầu.
Đúng thế, không nói ra, người ta sao biết...?
Trước lúc quay về, Đỗ Diệc Tiệp đưa tôi đi ăn cơm Âu. Hắn uống hết mấy ly rượu vang, trông rất vui vẻ hào hứng. Sau khi về phòng, hắn bỗng ôm tôi từ đằng sau, hôn không ngừng lên cổ tôi, tôi giật mình đẩy hắn ra sau mấy bước.
Đỗ Diệc Tiệp bị tôi đẩy ra, thoáng sửng sốt, rồi lại cào tóc, nói: [... em vẫn chưa chịu chấp nhận ư?]
Tôi nắm chặt tay.
[Nếu là chuyện em vẫn còn giận tôi vì những gì tôi đã nói, tôi còn hiểu được. Nhưng mà...] Hắn nói tiếp: [Em có bao giờ nghĩ, cuộc đời này vốn dĩ rất ngắn ngủi.]
[Tiểu Kỳ, những gì tôi làm cho em còn chưa đủ sao?]
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, đáp lại: [Không thể đâu.]
Hắn sững người, tôi cất giọng nói tiếp: [Nếu như là vì mấy ngày qua anh đã làm những gì cho tôi, thì tôi vẫn không thể tha thứ cho anh được.]
Tôi vuốt trán, [Đỗ Diệc Tiệp, cả đời này tôi không thể tha thứ được cho anh.]
[Thời gian qua, tôi đối với em... em không thể cho tôi cơ hội sao? Chẳng phải tôi mới là người có thể đi cùng em đến cuối con đường sao? Em vì một người đã chết mà vứt bỏ những người khác, em cảm thấy đáng sao?] Sắc mặt hắn trở nên nặng nề.
[Cứ cho là thế đi...] Tôi nhìn thẳng vào hắn: [Cứ coi như... coi như hồi ấy anh không phải là người hại chết Vương Tranh. Coi như lúc ấy Vương Tranh do gặp tai nạn... mà chết, tôi cũng không thể tiếp nhận anh.]
[Như anh đã nói, anh để tâm tới tôi, bù đắp cho tôi, thế nên tôi phải cho anh một cơ hội...]
[Nhưng dù là vậy, thì cơ hội đó, cũng không nên cho anh.]
Đỗ Diệc Tiệp hít một hơi thật sâu, cuối cùng quay người đạp cửa rời đi.
Tôi...
Nếu là như vậy, người ấy, y đã làm tổn thương tôi, nhưng lại bận tâm tới tôi trọn hai kiếp người...