Trọng Sinh Chi Trang Thiển

Chương 72: Bi Ai (Thượng)



Úc Mộng Dao quay đầu nhìn con tang thi nọ, lộ vẻ gấp gáp: “Đó là chồng của A Lập!”

Trong nhất thời tất cả mọi người đều hướng phía đó nhìn lại, chỉ thấy con tang thi cấp hai đã bò dậy, nhưng không nhúc nhích, cậu biết nó đang khôi phục trí nhớ.

Miệng vết thương trên người nó vẫn đang mấp máy chữa trị, nhưng vốn là máu thịt không rõ giờ hơn phân nửa đã biến thành xanh đen, tướng mạo cũng khôi phục được tám phần, rõ ràng chính là người trên ảnh kết hôn của A Lập, gương mặt hiền lành chất phác, có chút nếp nhăn.

Điều duy nhất không giống chính là người trong ảnh luôn cười chân chất, lộ ra hành răng không mấy chỉnh tề, còn trước mắt đây mặt đơ như khúc gỗ, trong mắt là hào quang đỏ đậm.

Mạnh Viễn nhìn chăm chú hồi lâu, thình lình đè thấp cơ thể, roi trong tay vung về phía tang thi.

Tang thi không kịp tiến hành phòng hộ, thân thể vốn chữa trị khá tốt lại bị vạch ra một vết tích dài rộng, sau đó nó mới như lấy lại tinh thần ngơ ngác quay đầu, sững sờ nhìn tiểu đội Mặc Huyền, dường như không rõ lý do vì sao mình lại ở nơi này.

Nhưng roi tiếp theo của Mạnh Viễn lại sắp tới.

“Anh muốn làm gì?!” Đương một tiếng, Úc Mộng Dao cản Mạnh Viễn.

Ánh mắt Mạnh Viễn tối sầm, ngọn lửa đỏ đen trực diện xông tới gương mặt của Úc Mộng Dao, kịp thời được mảnh lá cây ngăn trở. Có được khe hở, Mạnh Viễn tiếp tục tấn công tang thi. Thân mình Úc Mộng Dao cúi xuống, xoay người liền chặn đứng Mạnh Viễn, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập kiên định và quật cường.

Mạnh Viễn liếm môi, roi giương lên, vậy mà bắt đầu giao đấu tại chỗ với Úc Mộng Dao, nhất thời ánh đao ảnh roi, tiếng động bùng nổ.

Mà chồng A Lập – con tang thi đã tiến cấp ba dường như đã hồi hồn, mặt không chút thay đổi liếc mắt sang hướng này, vụt biến vào sâu trong núi không thấy nữa.

Công kích giữa Mạnh Viễn và Úc Mộng Dao khẽ ngưng, sau đó tiếp tục mãnh liệt, khí thế hai người hừng hực như lửa.

Khóe mắt Trang Thiển giật giật, không động đậy.

Cậu thật sự có thể nhìn ra, Úc Mộng Dao có thể còn chẳng biết bản thân mình muốn làm gì, chỉ là theo bản năng không được giết chồng A Lập. Còn Mạnh Viễn, ngay từ đầu là hoài nghi A Lập, trong đầu đã bày mưu tính bước, hiện tại đã chắc mẩm, mặc kệ ra sao cũng muốn mau chóng bắt bằng được tang thi cấp ba. Cứ thế một tiến một ngăn, hai người đều nóng đầu, trái lại khiến mình đánh nhau.

Cố Thần an nhàn đứng bên cạnh Trang Thiển; trong mắt hắn, sống chết của con tang thi không quan trọng, cứ dựa vào tâm tình của Mộc Mộc là được. Nhưng Mộc Mộc hồi lâu không nói gì, hắn cũng không động nốt, dù sao hai người kia cũng chả nguy hiểm tới tánh mạng.

Diệp Hi Văn nhìn Diệp Cảnh Trình, không nhúc nhích.

Diệp Cảnh Trình thật ra có hơi bất đắc dĩ, anh chỉ vào hai người đang đánh hăng say: “Mặc kệ hả?”

Trang Thiển nghĩ tới gì đó, lắc đầu: “Đánh một trận cũng tốt, dù sao nghe Đường Duẫn Triết nói hai người bình thường luôn tập luyện như thế.”

“…….”

Sau khi hạ quyết định, những người khác một bên cảnh giác một bên khôi phục, coi như cũng nhàn.

Mạnh Viễn cùng Úc Mộng Dao giữa chừng đã tỉnh táo lại, nhưng Úc Mộng Dao thì suy nghĩ phiền não hổng yên, còn Mạnh Viễn thì hưng phấn, hai người cũng chỉ so tài đơn giản thôi. Trên đường cũng có ba con tang thi chạy tới, đều bị giết chết.

Tang thi đột kích càng lúc càng nhiều, Trang Thiển mới ngăn Úc Mộng Dao và Mạnh Viễn: “Đi thôi, nơi này không an toàn.”

Mạnh Viễn dùng tay lau lau mồ hôi trên cằm, cười lưu manh: “Tôi trở về là có thể đột phá rồi.”

Úc Mộng Dao cũng không lên tiếng, cô liếc mắt nhìn con tang thi biến mất trong rừng, nhíu mày: “Ừ, tôi nghĩ nên về xem xét lại mọi chuyện.”

Tiểu đội Mặc Huyền lần này vẫn chật vật như trước, trở về chỗ ở thì A Lập vẫn như hôm qua lo lắng chạy ra nghênh đón, giọng điệu biểu tình không có chỗ nào là không đúng cả. Mọi người liền làm bộ như không có việc gì xảy ra.

Vừa lên lầu, Đường Duẫn Triết liền vui sướng chạy tới, hơi thở bao quanh đã ổn định, hiển nhiên là bộ dáng tu luyện tốt sau khi đột phá: “Trang Thiển, đã lâu không gặp!”

“Ừm, chúc mừng.” Trang Thiển rộng lượng cười với cậu ta một phen, từ trong Mặc Huyền lấy ra thức ăn đã nấu chín sẵn, “Nè, hàng nè, còn nóng đó.”

“Yêu cậu chết mất thôi, Trang lão đại!” Đường Duẫn Triết bưng cái đĩa đồ ăn siêu to kia trở về phòng.

Trang Thiển lấy ra thiết bị liên lạc với Tiểu Vương, coi nửa ngày, mơi hơi nhíu mày: “Hôm nay A Lập đều rất bình thường, nhưng, Tiểu Vương nói… ” 

Úc Mộng Dao bình tĩnh trở lại, ánh mắt như mặt hồ phẳng lặng, lúc này cô nhìn Trang Thiển, có hơi chờ mong, lại không biết bản thân mình thật sự muốn nghe điều gì nữa.

“Tiểu Vương nói, chồng A Lập đã sớm mất tích khi đi ra ngoài tìm thức ăn trước kia, nhưng đó chỉ là cách nói uyển chuyển, xem tình huống khi đó.” Trang Thiển thoáng dừng, nhưng vẫn chậm rãi nói ra sự thật, “Sợ là chết rồi.”

Hồ nước trong mắt Úc Mộng Dao bị đánh vỡ, nổi lên từng trận gợn sóng.

Cô cũng không rõ nên nói mình thất vọng hay bi thương, cô hâm mộ và chúc phúc tình cảm là thật, nhưng ở mạt thế nó yếu ớt đến mức sắp rách ra. Là ‘không ai tình nguyện mạo hiểm nguy nan bảo vệ ngươi, nhưng người vẫn sống’ tốt hơn? Hay là ‘nguyện ý trả giá sinh mệnh người thật sự buông bỏ mạng sống vì ngươi, rồi để lại người một mình’ sẽ được hơn? Úc Mộng Dao trừng to mắt, lông mi dày rậm giấu đi sự yếu đuối cùng bi thương trong đôi mắt.

“Nè.” Mạnh Viễn quấn lại roi trong tay, “Vừa lúc tôi phải đột phá, cô phải phát tiết, đánh một trận ha?”

Úc Mộng Dao trầm mặc một hồi, nở nụ cười nhợt nhạt, khẽ vuốt cằm: “Sẵn lòng phụng bồi.”

Trong thôn có một bãi đất trống huấn luyện, hai người kia đánh nhau,nhiều nhất cũng chỉ khiến thanh danh Mặc Huyền tiểu đội lớn hơn thôi, lại cũng không cảm thấy có gì không đúng, cho nên chẳng ai can ngăn, Úc Mộng Dao và Mạnh Viễn cùng rời khỏi.

Trang Thiển hít sâu một hơi: “Đều trở về phòng tu luyện đi, củng cố tu vi một chút, tôi phát tin tức cho Tiểu Vương.”

Trời biết, tang thi mà tức điên lên thì sẽ làm gì nữa đây?

Buổi chiều vào lúc Úc Mộng Dao cùng Mạnh Viễn trở về, hơi thở sắc bén lượn lờ quanh thân Mạnh Viễn, bộ dáng sắp đột phá tới nơi, vì thế hắn chào hỏi một cái thì bế quan.

Còn Úc Mộng Dao, cô đã thực sự bình tĩnh lại, gật đầu với Trang Thiển và Cố Thần đang ngồi trên ghế mây đối diện, cô cũng trở phòng tu luyện. Là cô nghĩ nhiều, hạnh phúc chỉ có nắm kỹ trong tay, mới là thật; nếu không có thực lực, thì sẽ không bảo vệ được những thứ yếu ớt đó, cô không có thời gian xuân thu bi thương.

Buổi tối vẫn ăm cơm dưới lầu như trước, Mạnh Viễn bế quan nên không xuống. Hôm nay Trang Thiển đưa cho A Lập một con heo rừng con, bà làm thịt kho tàu và thịt xào, những thức ăn chay khác cũng được lắm, cũng tăng thêm một món rau mới.

Trên bàn ăn hôm nay lại im ắng, không ai lên tiếng, phòng khác lớn thế lại chỉ có âm thanh bày chén đũa của A Lập.

A Lập đem món rau mới đặt lên bàn, cười hiền lành và hạnh phúc: “Nhà tôi giữa trưa có quay về một chuyến, đưa tới không ít rau rừng, các cô cậu nếm thử đi, còn tươi đó, tới hè là không thấy nó đâu.”

Tất cả mọi người giữ nguyên sự trầm mặc, ngay cả Đường Duẫn Triết vừa biết tin hôm nay cũng không biết xử sự sao cho đúng.

A Lập có chút nghi hoặc đỡ lấy khăn bố trên đầu: “Sao thế?”

“Không có gì.” Trang Thiển cười nhẹ, gắp một đũa rau dại, “Chỉ là có hơi đáng tiếc, vậy mà lỡ cơ hội.”

A Lập lắc đầu: “Là nhà tôi không có phúc khí thôi.”

Úc Mộng Dao nuốt thức ăn trong miệng, gật đầu với A Lập: “Ăn ngon lắm.”

“Thiệt hả? Vậy mọi người ăn từ từ nha.” Bà vui vẻ rời đi, sau đó lại thấy A Lập bưng ra một cái mâm đi vào phòng, trên mặt đặt hai cái bát, mấy đĩa đồ ăn, cùng hai đôi đũa.

“Ăn thôi.” Cố Thần yên lặng ăn một ngụm thức ăn, mùi vị đích thức không tệ, giữa trưa A Lập lại dùng gà rừng đổi đồ từ nhà người khác, khi bọn họ đã rõ, mọi việc đã không còn là bí mật nữa.

Những người khác cũng cầm lấy đũa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.