“Trọng Đạo Nam, ngươi đừng khinh người quá đáng!” Đan trưởng lão không nhịn được nữa, nhảy dựng lên rống lớn.
Ngay lúc đó mọi người đều biết e là viên linh đan kia thật sự có vấn đề, nếu không Đan trưởng lão sẽ không hoảng loạn như vậy.
Trọng Đạo Nam nhìn Đan trưởng lão, nét mặt càng lúc càng châm biếm, nhìn hắn như nhìn một thằng hề. Y không phí lời với Đan trưởng lão, lại phất tay, một chiếc đèn lồng tỏa ánh sáng xanh và một quyển trục xuất hiện.
Vừa nhận ra hai đồ vật kia, chưởng môn và các trưởng lão lập tức hít vào một hơi.
Hai bảo khí cấp Thiên thật sự nằm trong tay Trọng Đạo Nam, nhìn chúng rất phục tùng, có lẽ dấu hiệu thần thức mà Đan trưởng lão khắc lên đã bị xóa rồi.
Không chờ ai lên tiếng, Trọng Đạo Nam nhẹ nhàng phẩy tay vào chiếc đèn lồng xanh. Động tác nhìn rất tùy tiện, bảo khí cấp Thiên khẽ vang lên tiếng răng rắc rồi nứt toác thành hai nửa ngay trước mắt mọi người.
Thấy bảo khí Thanh đăng bị đập vỡ, Đan trưởng lão thất thanh rống lên, chưởng môn và các trưởng lão cũng biến sắc. Cái phẩy tay nhẹ nhàng kia cứ như một đòn nặng nề giáng xuống tim mọi người.
Tuy Thanh đăng không có tính công kích, cũng không thể phòng ngự nhưng bản thân nó là bảo khí cấp Thiên, cực kỳ khó chế tạo, cũng đòi hỏi chân khí cực cao mới sử dụng được. Muốn hủy diệt một bảo khí cấp Thiên như vậy thì người ra tay phải có linh lực cao hơn tổng số nguyên liệu đã được dùng để chế tạo bảo khí.
Coi như có thể xuất khiếu Nguyên Anh* đi nữa cũng không thể nào phá hủy bảo khí chỉ bằng một cú phẩy tay như vậy.
*Một trong số những tuyệt chiêu có thể thi triển khi đạt đến kỳ Nguyên Anh. Xuất khiếu có thể hiểu là thả nguyên anh của mình ra làm nhiệm vụ, tốc độ di chuyển rất nhanh.
Nhưng người trước mắt bọn họ chẳng biết theo hệ pháp tu hay kiếm tu, y có thể dùng một đòn để hủy diệt một bảo khí!
Việc này quả thật không thể tưởng tượng nổi!
Năm xưa Trọng Đạo Nam dùng một kiếm ép lui vô số cao thủ, bây giờ thì dùng một tay để diệt gọn một bảo khí cấp Thiên! Thanh đăng là bảo khí cấp Thiên đấy!
Đan trưởng lão quỳ sụp dưới đất, hai mắt đỏ ngầu, hắn đứng bật dậy, vận chân khí tính đánh Trọng Đạo Nam, mặc kệ là muốn đoạt lại bảo khí hay dạy cho Trọng Đạo Nam một bài học, hắn phải làm gì đó để phát tiết oán hận trong lòng. Nhưng vừa mới vận khí xong, cơ thể chưa bay lên được nửa thước đã bị một luồng sức mạnh ập xuống, nặng trịch như bức tường nện vào người hắn.
Đan trưởng lão bị hất trở về.
Rầm một tiếng, âm thanh cực kỳ nặng nề, các đệ tử đang quỳ bất động nghe thôi cũng thấy đau.
Vì có Đan trưởng lão làm tấm gương, lại tận mắt thấy bảo khí của môn phái bị hủy, các trưởng lão khác đỏ cả mắt suýt đánh mất lý trí lập tức lấy lại bình tĩnh, khắc chế bản thân.
Người đang đối đầu với bọn họ không phải tầm thường mà là Trọng Đạo Nam.
Thanh đăng bị đập vỡ, ánh sáng nhanh chóng lụi tàn, linh khí trong chiếc đèn tiêu tan sạch sẽ, biến trở về một chiếc đèn lồng bình thường không hơn không kém.
Trọng Đạo Nam thu tay về, chiếc đèn mất điểm tựa, rơi thẳng xuống đất.
Mặt đất ở đây được lát đá xanh, chiếc đèn vừa chạm đất liền vỡ tan tành. Một mảnh vỡ văng đến bên cạnh Đan trưởng lão.
Đan trưởng lão run rẩy vì quá giận, thấy báu vật yêu quý của mình biến thành như vậy, hắn vươn tay ra định bắt lấy, mới duỗi được một nửa lại rụt tay về.
Hiện tại hắn đang rất hối hận, vô cùng hối hận.
Không phải hối hận vì đã luyện ra linh đan để phế bỏ tu vi của Trọng Đạo Nam, hắn hối hận vì đã thu nhận một đồ đệ bất tài vô dụng như Châm Tước.
Nếu Châm Tước cẩn thận một chút, coi như không trộn được linh đan vào thức ăn của Trọng Đạo Nam thì cũng không gây ra chuyện lớn như thế này.
Nhưng tất cả đã quá muộn, Thanh đăng của hắn đã bị phá hủy!
Có điều, hắn vẫn còn một bảo khí…
Đan trưởng lão ngửa đầu nhìn Sơn vô đồ đang lơ lửng trước mặt Trọng Đạo Nam.
Đám người chưởng môn cũng thấp thỏm nhìn Sơn vô đồ y như Đan trưởng lão. Bọn họ không mạnh bằng Trọng Đạo Nam nên chỉ có thể thuận theo ý y.
Trọng Đạo Nam quét mắt qua đám người chưởng môn đang căng thẳng, lại thản nhiên nhìn Đan trưởng lão, “Uống hay vẫn không uống?” Khóe môi y vẫn đeo nụ cười lạnh như có như không, “Nếu uống thì ta còn kính ngươi là người dám làm dám chịu, món bảo khí này sẽ được hoàn trả nguyên vẹn. Còn không…” Trọng Đạo Nam không nói tiếp, chỉ quan sát người bên dưới.
Sau vài phút im lặng, “…Đan trưởng lão…” Chưởng môn lên tiếng gọi, lại ngắt quãng.
Các vị trưởng lão khác cũng nhìn Đan trưởng lão.
Bọn họ đã hiểu cả rồi, viên linh đan kia hết tám, chín phần là do Đan trưởng lão luyện ra, hơn nữa nó còn có vấn đề. Nếu là linh đan bình thường thì Đan trưởng lão đã uống lâu rồi, nhưng hắn lần lữa không chịu uống, nên chỉ có một khả năng duy nhất.
Đó là viên linh đan có thể không có thuốc giải, dược tính cũng vô cùng đáng sợ.
Với lại Đan trưởng lão luyện ra viên linh đan này là để hãm hại Trọng Đạo Nam, nhưng mọi người không biết tại sao lại bị Trọng Đạo Nam lấy được. Còn hành vi của Châm Tước nữa, quả thật là…
“Đan trưởng lão…” Phù trưởng lão không vừa mắt Đan trưởng lão nhất mở miệng, “Xét thấy ngươi tận tụy cống hiến cho môn phái nhiều năm như vậy…” Nói đến đây, Phù trưởng lão không nói tiếp được nữa.
Hành động ép người ta đến đường cùng này chỉ nên nghĩ trong lòng thôi, nói ra mặt thì không hay cho lắm.
Đan trưởng lão nhìn những đồng môn đã quen biết hơn trăm năm, đã từng âm thầm đấu đá lẫn nhau.
Hắn không phải là người khôn khéo, thật ra trong giới tu chân này chẳng được mấy người biết thân biết phận. Đa số chỉ biết bản thân mình, cho nên người ngoài lãnh đạm thì họ lãnh đạm, người ta hiếu chiến thì họ hiếu chiến, còn Đan trưởng lão là loại người bất chấp tất cả, đâu đâu cũng gây thù chuốc oán.
Cho nên lúc này không một ai nguyện ý đứng ra bênh vực Đan trưởng lão. Ngay cả đệ tử thân truyền của hắn cũng chỉ lo cho chính mình mà thôi.
“…Các ngươi đều muốn ta uống sao?” Đôi mắt Đan trưởng lão như muốn bốc khói.
Không ai thấy dễ chịu khi bị ánh mắt thâm độc kia lướt qua, có đệ tử của một trưởng lão đứng gần đó bị Đan trưởng lão quét mắt, nhịn không được mở miệng nói, “Viên linh đan đó do ngươi luyện ra mà, nếu không dùng để hại người thì sao lại không chịu uống?!”
Tuy các đệ tử không thể nhúc nhích nhưng tai thính mắt tinh, Trọng Đạo Nam cũng không có ý hạ giọng nên ai cũng nghe được, còn hiểu rõ mọi chuyện.
Không ít đệ tử bất mãn với Đan trưởng lão và Châm Tước ngang ngược khinh người, bây giờ hắn gây họa cho môn phái, đã không chịu nhận tội còn oán trách người khác, đúng là trơ trẽn.
Các đệ tử đều cùng chung ý nghĩ nên vô cùng oán giận Đan trưởng lão.
Bình thường mà có người đến gây sự thì toàn môn phái sẽ dốc sức đánh trả, nhưng hiện tại đối phương là Trọng Đạo Nam thực lực sâu không lường được, ngay cả chưởng môn và các trưởng lão còn không dám manh động chứ nói gì đến chúng đệ tử.
Giới tu chân chính là như vậy, lúc không thể dùng lý lẽ để giải quyết thì sức mạnh sẽ lên ngôi. Đánh không lại thì bắt buộc phải chấp nhận thôi.
Chưởng môn và các trưởng lão vốn đứng về phía Đan trưởng lão bây giờ thay đổi thái độ, chưởng môn sợ Trọng Đạo Nam phá hủy bảo khí còn lại, thế thì môn phái chẳng còn bảo vật nào trấn thủ nữa, nên hắn quay sang nói với Đan trưởng lão, “Đan trưởng lão, chỉ là uống một viên linh đan thôi mà… Ta tin ngươi sẽ không làm chuyện bất chính, có đúng không?” Ba chữ cuối nói rất khẽ, hắn nhìn Đan trưởng lão không chớp mắt, mà Đan trưởng lão cũng đang nhìn chưởng môn chằm chặp.
Chưởng môn ngửa đầu nhìn Trọng Đạo Nam trên trời, lớn tiếng nói, “Đạo Nam chân nhân nói có giữ lời không đấy? Chỉ cần Đan trưởng lão uống viên linh đan kia thì ngươi sẽ trả lại Sơn vô đồ đúng không? Cũng không truy cứu chuyện khác đúng không? Tiểu bối Châm Tước gây tội lớn nhưng đã bị trừng phạt thích đáng rồi, xin Đạo Nam chân nhân giơ cao đánh khẽ.”
Trọng Đạo Nam vốn không muốn đối đầu với toàn môn phái, nên y vuốt cằm đáp, “Đương nhiên sẽ giữ lời.”
Tuy trong giới tu chân không có danh hiệu hay bảng xếp hạng cao thủ, nhưng tu chân giả sống rất lâu, nếu chẳng may kết thù sinh tử thì coi như gặp rắc rối to. Cho nên, một khi đã xảy ra tranh chấp nghiêm trọng thì đa số phe phái phải gánh lấy kết cục diệt môn.
Nhận được lời bảo đảm của Trọng Đạo Nam, chưởng môn thở phào một hơi, hắn bước đến chỗ Đan trưởng lão nằm cứng đờ. Chưởng môn chậm rãi khom người, đối mặt với Đan trưởng lão, “Ta không biết ngươi đã gây họa gì, trước kia, bất luận ngươi làm thế nào ta cũng có thể nhắm mắt cho qua hết. Nhưng lần này ngươi chuốc rắc rối quá lớn, ngươi phải tự thân chấm dứt, bây giờ… tông môn không thể giúp ngươi được nữa.”
—o0o—
Rời khỏi môn phái, Trọng Đạo Nam không trở lại Vấn Thiên Tông một lần nào nữa mà đi thẳng về phương Nam. Y không ngự kiếm phi hành mà mua một chiếc xe ngựa khá tốt từ dân thường, trực tiếp luyện chiếc xe thành pháp khí phổ thông. Lúc cần thì lấy ra xài, lúc không cần thì có thể cất vào túi càn khôn.
Nóc xe được để trần, bốn vách cũng không bọc kín, y làm vậy để Tiểu Thạch Đầu có thể thỏa thích ngắm phong cảnh ven đường.
Kiếp trước, Tiểu Thạch Đầu có nói một câu mà Trọng Đạo Nam khắc ghi cả đời.
Tiểu Thạch Đầu nói, nó là một tảng đá thành tinh, ước nguyện lớn nhất của nó là được trông thấy cảnh vật khắp chốn. Nếu có thể hóa hình người, mọc ra đôi chân để đi khám phá thế giới thì tốt quá rồi.
Đáng tiếc, cho đến lúc chết Tiểu Thạch Đầu vẫn chưa biết thế gian này tươi đẹp thế nào.
Đây là cấp bậc từ thấp đến cao của tu chân giả, gồm 9 kỳ: Luyện Khí -> Trúc Cơ -> Kết Đan -> Nguyên Anh -> Hóa Thần -> Luyện Hư -> Hợp Thể -> Đại Thừa -> Độ Kiếp.