Trọng Sinh Chi Trứ Ma

Chương 24



Editor: Vện

“Chắc không phải phản bội đâu.” Tiểu Thạch Đầu lên tiếng, Trọng Đạo Nam và Thủy Thanh cùng nhìn nó.

Tuy bị nhìn chằm chằm như vậy sẽ làm Tiểu Thạch Đầu ngại nhưng nó vẫn nghiêm túc nói, “Ta cảm giác rằng Đại Mộc rất thích ngươi… vô cùng vô cùng thích… mà người thích ngươi đến thế sao có thể phản bội ngươi chứ?”

Tiểu Thạch Đầu không hiểu cái gì là đạo lý, cái gì là đối nhân xử thế.

Nó chỉ thấy đau lòng khi nghe câu chuyện của Thủy Thanh, rồi nhịn không được mà đặt nó và A Nam vào tình huống đó.

Nếu ở vị trí của nó và A Nam, liệu có xảy ra chuyện giống vầy hay không?

Tiểu Thạch Đầu suy tư hồi lâu, cảm thấy nếu bất trắc nảy sinh, nó cũng sẽ không nghi ngờ A Nam phản bội mình đâu. Có thể A Nam phải gặp nguy hiểm, có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó không lường trước được.

Tuy Tiểu Thạch Đầu luôn luôn lo sợ A Nam chú ý đến tảng đá khác, nhưng nó biết A Nam thật lòng thích mình. Sự yêu thích ấy khiến nó hạnh phúc và vững tâm, đã như vậy thì A Nam sao có thể phản bội nó được?

Nếu có một ngày xảy ra chuyện tương tự như Thủy Thanh, nếu A Nam bắt buộc phải đối mặt với nguy hiểm thì nó nhất định sẽ cứu A Nam.

Thế nên, Đại Mộc yêu thương Thủy Thanh như vậy, sao có thể phản bội Thủy Thanh chứ?

“Ngươi… cảm thấy Đại Mộc sẽ phản bội ngươi à?” Câu hỏi của Tiểu Thạch Đầu khiến Thủy Thanh trầm tư.

Thủy Thanh bị hại chết quá đột ngột nên chưa kịp suy xét kỹ càng tại sao lại xảy ra chuyện này. Khoảng thời gian sau khi chết, hắn trở nên cực kỳ suy yếu.

Linh hồn của hắn đáng lẽ phải xuống âm phủ báo danh, nhưng vì không cam lòng nên vẫn nán lại dương thế.

Linh lực trong thể xác ngưng tụ lại, biến thành một con cá chép tiếp tục sống trong con sông.

Từ đó về sau, Thủy Thanh sống bằng chấp niệm, bản năng và quyết tâm báo thù.

Hắn nguyền rủa dòng sông, một khi người của thôn Niệm Thanh uống vào sẽ từ từ suy kiệt mà chết. Hắn nương theo dòng nước để len lỏi vào thôn Niệm Thanh.

Hắn đi khắp thôn tìm kiếm Đại Mộc, nhưng mãi mà không tìm được… đến bây giờ vẫn chưa tìm được.

Rốt cuộc hắn đã tìm kiếm bao lâu rồi?

Thủy Thanh cúi gằm mặt, không tài nào nhớ nổi. Thực tế, mới mấy ngày trước thôi, tư duy của hắn vẫn vô cùng đờ đẫn.

Linh khí trong tiểu viện này rất đậm, Thủy Thanh được nuôi trong hồ mấy ngày, hồn phách được chữa trị nên mới có thể suy nghĩ rành mạch như hiện tại. Nhưng bảo hắn hồi tưởng thì hắn thật sự không nhớ nổi.

Hắn có tin tưởng Đại Mộc hay không, hắn có cảm thấy Đại Mộc sẽ phản bội mình hay không…

Dưới tình trạng minh mẫn, Thủy Thanh trầm mặc rất lâu, sau đó thốt lên, “Ta… không biết…”

Không biết không có nghĩa là không tin.

Mặc dù thâm tâm hắn không tin, thế nhưng, nếu xâu chuỗi tất cả sự việc thì đáp án chỉ có một, đó là Đại Mộc thật sự đã phản bội hắn. Tất cả người trong thôn Niệm Thanh phản bội hắn, hắn không dám tin bất cứ con người nào nữa, mà trùng hợp là Đại Mộc không hề xuất hiện ngay lúc hắn cần nhất…

Tiểu Thạch Đầu nhìn dáng vẻ của Thủy Thanh mà xót xa.

Theo câu chuyện của Thủy Thanh, rõ ràng hai người rất yêu nhau. Không phải loại yêu đương nồng nhiệt mà là sâu sắc bình yên.

Chỉ là, yêu đến mấy đi nữa, cuối cùng lại biến thành thế này.

Trọng Đạo Nam rũ mắt nhìn Thủy Thanh, chú ý Tiểu Thạch Đầu đang sa sút tinh thần, còn phát hiện Tiểu Thạch Đầu đang nhích đến gần mình.

Y biết nội tâm của Tiểu Thạch Đầu rất nhạy cảm, vươn tay vuốt ve bề mặt tảng đá, để Tiểu Thạch Đầu dựa lên vai mình, truyền âm nói, “Đau lòng hả?”

Hồi sau Tiểu Thạch Đầu mới truyền âm lại, “A Nam… ta tuyệt đối không nghi ngờ A Nam đâu.”

“Hửm?”

“Nếu chuyện này xảy ra với ta và A Nam, ta tuyệt đối không nghi ngờ A Nam đâu. A Nam mà gặp rắc rối gì, Tiểu Thạch Đầu sẽ đến cứu A Nam ngay. A Nam chỉ cần đứng đó chờ Tiểu Thạch Đầu là được, Tiểu Thạch Đầu nhất định đến cứu.”

Hệt như lời Trọng Đạo Nam từng nói với Tiểu Thạch Đầu, rằng nếu có lạc đường thì cứ ở yên chỗ đó mà đợi, nhất định A Nam sẽ tìm đến.

Tiểu Thạch Đầu sửa lại một chút, thế là biến thành hùng hồn khẳng khái như vậy đó.

Trọng Đạo Nam lại vì câu nói ấy mà tan chảy cõi lòng, đầu ngón tay khẽ run lên…

Tiểu Thạch Đầu của y… kiếp trước cũng từng nói một câu tương tự.

“Sao Tiểu Thạch Đầu lại không tin A Nam chứ? Người mà Tiểu Thạch Đầu tín nhiệm nhất thế gian này chính là A Nam mà. Nếu A Nam gặp khó khăn gì thì nhất định phải nói với Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Thạch Đầu sẽ giúp đỡ hết mình! Tiểu Thạch Đầu lợi hại lắm đó!”

Lúc nói những lời này, Tiểu Thạch Đầu không hề biết những gian lao phải gặp về sau, nhưng lúc tai họa ập đến, Tiểu Thạch Đầu vẫn thực hiện đúng như lời mình đã nói.

Trọng Đạo Nam nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Thạch Đầu, “Ta tin ngươi.” Trọng Đạo Nam cũng thế, người y tín nhiệm nhất thế gian này chính là Tiểu Thạch Đầu.

Trọng Đạo Nam nói thẳng ra làm Tiểu Thạch Đầu vui vẻ trở lại.

Tiểu Thạch Đầu vực dậy tinh thần, nhanh trí nghĩ ra một cách, nó nói với Thủy Thanh đang trầm mặc, “Nếu không tự quyết định được thì chúng ta tìm người để hỏi.”

Thủy Thanh ngẩng phắt đầu lên nhìn Tiểu Thạch Đầu, lại nghe Tiểu Thạch Đầu nói tiếp, “Có một ông lão trong thôn Niệm Thanh biết rõ chuyện đã xảy ra năm xưa, nhất định ông lão biết vài thứ mà chúng ta không biết, chúng ta đi hỏi ông ấy đi.”



Tiểu Thạch Đầu vẫn còn nhớ nhà ông lão ở đâu.

Trọng Đạo Nam biến ra một chậu cá nhỏ đựng Thủy Thanh đã biến về hình dạng cá chép, dẫn Tiểu Thạch Đầu đến trước cửa nhà ông lão.

Vừa đến nhà đã thấy một nam tử trung niên mặt nặng mày nề đứng giữa sân, tiện tay kéo sợi dây treo cá khô phơi nắng xuống.

Hắn quay lại nhìn trừng trừng Trọng Đạo Nam, sắc mặt u ám mang vẻ cảnh giác. Hắn cẩn thận giấu mớ cá khô quắt khô queo vào ngực áo, lùi từng bước ra sau rồi phóng qua hàng rào tre xiêu vẹo.

Ông lão ngồi trước mái nhà tranh, từ đầu đến cuối chỉ gục mặt, làm như không thấy nam tử trung niên kia. Ông duỗi dài tứ chi cằn cỗi, không nói không rằng.

Sau khi tên kia bỏ chạy, ông lão ngẩng đầu lên, vẻ mặt khiến người ta ngậm ngùi cay đắng.

Giống như tuyệt vọng, như bi thương, cũng như trống rỗng đến chết lặng.

Tiểu Thạch Đầu không biết hình dung biểu cảm này bằng từ ngữ gì, chỉ thấy lồng ngực mình đau đến quặn thắt.

Nhưng ông lão không giữ vẻ mặt này được bao lâu, sau khi thấy Trọng Đạo Nam đứng trước cửa, sau lưng là một tảng đá, ông nhanh chóng thu hồi biểu cảm, hô một tiếng chỉ có hơi chứ chẳng còn sức, “Công tử, sao lại đến đây vậy?”

“Ta tới thăm ông một lát.” Trọng Đạo Nam nói.

Y thoáng nhìn quanh căn nhà tranh của ông lão, trong sân mọc rất nhiều cỏ dại, chỉ cuốc ra một khoảnh đất vừa đủ để trồng rau, đồ đạc cũng chẳng có bao nhiêu. Tường nhà thì nứt nẻ, cửa nẻo xập xệ, mái tranh tơi tả, như đã rất lâu rồi không được sửa chữa…

Trọng Đạo Nam chẳng ngại, vẫn phong độ ngời ngời thong dong bước vào, Tiểu Thạch Đầu theo sau y.

Ông lão thấy một tảng đá nhẹ nhàng lướt vào mà không cần người khuân vác, cặp mắt vốn chẳng còn tia sáng nhất thời trợn trừng lên nhìn Tiểu Thạch Đầu chằm chặp, miệng hết mở lại khép, nhìn qua nhìn lại Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu, đần mặt không biết phải nói gì.

Tiểu Thạch Đầu thấy vậy, lo lắng mở miệng, “Lão bá, ông có ổn không?”

Không, ông không ổn tí nào hết.

Ban ngày ban mặt mà nghe một tảng đá nói chuyện, bất luận là ai cũng thấy không ổn chút nào.

Ông lão suýt trút luôn chút hơi tàn.

Nhưng có Trọng Đạo Nam đứng đó, ông phải cố giả vờ như không có chuyện gì, muốn xỉu cũng không dám xỉu, nhờ vậy mà lá gan cũng to ra được một chút.

Lần đầu ông gặp Trọng Đạo Nam, lúc đó Tiểu Thạch Đầu ngồi trong buồng xe, tuy ông cảm thấy trưng một tảng đá to đùng trong xe thì thật kỳ cục nhưng ông không dám lắm lời.

Lúc ông tán gẫu với Trọng Đạo Nam cũng không có nghe Tiểu Thạch Đầu nói chuyện với Trọng Đạo Nam, bởi vì bọn họ nói bằng cách truyền âm.

Mãi đến lúc xuống xe, ông cũng chỉ cho rằng Trọng Đạo Nam tuy quái gở nhưng là một công tử tốt bụng. Người như Trọng Đạo Nam cũng chẳng dễ trêu vào.

Kết quả, hôm nay Trọng Đạo Nam nói đến thăm ông, còn dắt theo tảng đá ngồi trong xe hôm ấy, mà nó còn đang bay là là nữa!

Với chân khí mỏng manh của Tiểu Thạch Đầu bây giờ thì rất khó tự mình di chuyển đúng ý, chỉ cần Trọng Đạo Nam không chú ý chút thôi, chờ y quay lại nhìn có khi chẳng biết Tiểu Thạch Đầu lạc đâu mất.

Mà như vậy thì Trọng Đạo Nam đâu thể chịu nổi.

Thấy ông lão khiếp vía, Trọng Đạo Nam vẫn vô cùng bình tĩnh, còn ân cần hỏi han Tiểu Thạch Đầu, ông lão nghe âm thanh của nó thì biết ngay nó là một đứa trẻ ngoan.

Ông lão xác nhận mình không nằm mơ giữa ban ngày, từ từ bình tĩnh lại.

Ông nhìn Trọng Đạo Nam mặt không cảm xúc, lại nhìn Tiểu Thạch Đầu rúc vào người y, thở dài thườn thượt, nhìn Trọng Đạo Nam, nói, “Đa tạ công tử đã quan tâm, lão hủ vẫn bình thường.”

“Người vừa nãy trộm cá của ông hả?” Ông lão vừa nói xong, Tiểu Thạch Đầu lập tức hỏi.

Nói là trộm chi bằng nói “lấy” luôn cho rồi, mọi chuyện diễn ra ngay trước mắt ông lão mà từ đầu đến cuối ông không hề ngăn cản.

Tại sao phải ngăn cản chứ? Chính ông đã chẳng muốn sống tiếp nữa.

Nếu muốn sống thì ông sẽ không đến con sông gần thôn Niệm Thanh nhất để lấy nước.

Ông lão mới đầu rất sợ Tiểu Thạch Đầu, nhưng Tiểu Thạch Đầu lại tạo cho người ta cảm giác rất hiền lành, ông có muốn sợ cũng không thể sợ được nữa. Ông lắc đầu nói, “Cũng không thể xem là trộm… xem như…” Ông lão không biết phải giải thích thế nào, cuối cùng chỉ thở dài.

Trọng Đạo Nam phất tay, trên sân xuất hiện ba chiếc ghế dựa, y mời ông lão ngồi, để Tiểu Thạch Đầu ngồi ở ghế gần mình rồi mới ngồi xuống nói, “Ta có vài chuyện muốn hỏi ông.”

Ông lão vô cùng phối hợp với yêu cầu của Trọng Đạo Nam. Từ lần đầu nhìn thấy y, ông đã biết Trọng Đạo Nam không giống người thường, không ngờ Trọng Đạo Nam lại dắt theo một yêu quái, nhưng ông cảm giác Trọng Đạo Nam không phải yêu quái, ở y toát ra khí thế khiến người ta phải kính sợ, ông nghiêm mặt nói, “Công tử muốn hỏi gì, lão hủ biết thì sẽ trả lời hết.”

“Ta muốn nghe chuyện sau đó của Thủy Thanh và Đại Mộc, câu chuyện thật.”

“…Tại sao công tử… lại muốn biết chuyện này?” Ông lão vốn không muốn nói. Nhưng thấy Trọng Đạo Nam dắt một tảng đá thành tinh hạ cố đến tìm, ông nghĩ là y cũng đã biết ít hay nhiều rồi, ông có nói hay không thì cuối cùng Trọng Đạo Nam vẫn biết hết thôi.

“Bởi vì…” Trọng Đạo Nam quay sang nhìn Tiểu Thạch Đầu, nét mặt hòa hoãn hẳn đi, “Nếu biết chân tướng thì nước trong thôn Niệm Thanh sẽ uống được ngay.”

Mắt ông lão giật mạnh một cái, phải dùng hết sức khống chế bản thân mới không biểu hiện quá thất lễ.

Rất nhiều cảm xúc trong tim ào ạt dâng lên, ông run rẩy mở miệng, “Công tử đã biết nước sông trong thôn Niệm Thanh… có vấn đề rồi à?”

“Đương nhiên.” Trọng Đạo Nam trả lời chắc nịch.

Y quyết định ghé vào thôn Niệm Thanh, còn dừng chân lâu như vậy là vì biết mọi chuyện có liên hệ mật thiết với con sông kia.

Ông lão cúi đầu, chà xát hai bàn tay khô gầy, có vẻ rất bất an. Nhìn biểu hiện trong đôi mắt vẩn đục, có thể nhận ra ông đang nhớ lại chuyện gì chẳng mấy tốt đẹp.

Trọng Đạo Nam không hối, Tiểu Thạch Đầu cũng không lên tiếng.

Hai người yên lặng chờ đợi, chờ ông lão bình ổn cảm xúc, ông lão trầm mặc lâu thật lâu, chậm rãi nói, “Đã rất nhiều năm rồi không có ai nhắc lại chuyện đó. Công tử có thể nói cho ta, công tử biết được đến đâu rồi không?”

Trọng Đạo Nam nhìn Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Thạch Đầu được A Nam cổ vũ, nhỏ giọng kể khái quát chuyện đã nghe từ Thủy Thanh. Lúc nhắc đến con sông, toàn thân ông lão như rã rời.

Ông gật đầu, “…Ra là thế.”

Tuy không hiểu tại sao Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu biết chuyện, nhưng ông lão tin những gì hai người nói.

Niềm tin này xuất phát từ trực giác và mắt nhìn người của ông suốt chừng ấy năm.

Ông biết Trọng Đạo Nam không lừa mình, mà cũng chẳng cần lừa gạt làm chi. Còn tảng đá bên cạnh y…

Tuy nó đúng là đá thành tinh nhưng không hiểu sao lại cho người ta cảm giác nó là một đứa trẻ hiền lành.

Từ lời kể của Tiểu Thạch Đầu, ông lão xác định suy đoán của mình suốt bao nhiêu năm qua là đúng. Quả nhiên con sông kia đã bị nguyền rủa, hơn nữa còn nhắm vào thôn Niệm Thanh của bọn họ.

Ông lão sắp xếp suy nghĩ, lựa chọn từ ngữ rồi kể phần còn lại của câu chuyện, dùng góc độ người đã trải nghiệm kể lại rành mạch sự thật chứ không phải câu chuyện được điểm tô thêm thắt hồi đầu mà chính người trong thôn Niệm Thanh còn không tin.

Phần đầu thì chẳng khác gì lời kể của Thủy Thanh.

Điểm khác biệt chính là người láng giềng của Đại Mộc.

Tên láng giềng có quan hệ không tốt với Đại Mộc.

Thuở nhỏ bắt nạt Đại Mộc thì bị Đại Mộc đánh lại, sau này trưởng thành, bất luận là cày cuốc hay kiếm tiền gì cũng thua Đại Mộc.

Đại Mộc rất ít khi nói chuyện với láng giềng.

Một ngày nọ, tên láng giềng kia đột nhiên nói Thủy Thanh là yêu quái.

Mới đầu mọi người không tin, nhưng tên láng giềng kia lấy một bát nước không biết moi đâu ra, một bát nước đặc biệt, chỉ cần gọi tên một người vào bát nước là có thể biết người đó có phải yêu quái hay không.

Chiếc Thủy kính thần kỳ này làm mọi người vô cùng ngạc nhiên, rất nhanh sau đó, thôn dân phát hoảng.

Bởi vì trong Thủy kính, Thủy Thanh đúng là yêu quái.

Sau đó, người trong thôn bị nỗi sợ bao trùm.

Khi ấy ông lão vẫn còn rất nhỏ, chỉ biết đứng nhìn từ xa, sợ hãi những con người trong đôi mắt lấp đầy tơ máu.

Ông thấy người trong thôn kéo nhau xông vào nhà Đại Mộc, thấy họ ẩu đả, thấy Thủy Thanh hốt hoảng chạy đi. Sau đó xảy ra chuyện gì thì ông không biết cụ thể. Nhưng ông có chứng kiến cảnh tên láng giềng đánh ngất rồi trói Đại Mộc ngay trong đêm hai người định bỏ trốn, tiếp đó tên láng giềng cấu kết với đồng bọn giết chết Thủy Thanh.

Sau khi biết Thủy Thanh đã chết, Đại Mộc cắt cổ tự sát.

Đại Mộc cắt cổ ngay trước mắt thôn dân, máu tươi bắn tung tóe, không ít người bị máu phun ướt đẫm xiêm y.

Ông lão trốn sau đám người, thấy rõ mồn một ánh mắt thù hận của Đại Mộc trước lúc chết.

Bất luận là ai cũng không thể vuốt mắt cho Đại Mộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.