Thiếu niên có nguyên hình là tảng đá vốn chẳng mấy lưu tâm nhiệt độ thời tiết. Nhưng ai ngờ sau khi biến hình thì hắn cũng biết lạnh hệt như con người.
Hắn vòng đôi tay gầy gò ôm chặt cơ thể nhưng vẫn run cầm cập mỗi khi gió rét phất qua. Hắn bắt chước con người, chà xát hai tay và thân mình mà vẫn không ấm lên được.
Y phục màu xám tro chẳng chút vừa vặn, đâu đâu cũng có lỗ thủng, hoàn toàn không có tác dụng giữ ấm. Có nhặt lá cây đắp tạm lên cũng vô dụng. Cách duy nhất để giữ ấm là đi nhặt cành cây khô, đem về hang núi nhóm lửa thì mới đỡ hơn một chút.
Sau một đêm tuyết lớn, thiếu niên trong hang ló đầu ra, mặt đất đã được phủ lên tấm áo trắng xóa.
“Đẹp quá…” Thiếu niên bị lạnh đỏ cả da, toàn thân cứng đờ mà vẫn vui vẻ, tươi cười thưởng thức thế giới tuyết trắng.
Thật sự, thật sự rất là đẹp mà.
Dù đã nhìn không biết bao nhiêu lần mà hắn vẫn không nhịn được cảm thán trời cao quá thần kỳ.
“Meo~” Tiếng mèo khe khẽ vang lên trong hang.
Thiếu niên quay đầu lại, thấy một con mèo lông vàng như quả lê chạy ra rúc vào người hắn, cùng hắn ngắm nhìn trời băng đất tuyết.
Con mèo vàng gầy trơ xương, cũng chả đẹp đẽ gì nhưng tính tình điềm đạm, ánh mắt rất hiền. Tính ra, tuổi nó đã không còn nhỏ nữa.
Tên của nó là Tiểu Châu Nhi.
Cái tên này không phải do thiếu niên đặt, mà do một bà lão đã rất lớn tuổi đặt cho nó.
Bà lão nhân lúc lạnh lẽo nhất, một mình chống gậy leo lên núi, thiếu niên biết rõ vì sao bà lại đến.
Đêm hôm ấy, bà chết cóng trên núi, Tiểu Châu Nhi mò theo dấu vết, nó canh giữ bên xác bà lâu thật lâu. Mới đầu nó kéo vạt áo bà, muốn dắt bà về nhà, hồi lâu sau nó không ngừng bật ra tiếng gào thê lương. Một con mèo bình thường sẽ chẳng thể nào phát ra âm thanh chất chứa đau khổ đến nhường này.
Nó kêu rất lâu, kêu đến mức tắt tiếng, cuối cùng nằm ngoài bên cổ bà lão. Đứng nhìn từ xa, cứ như nó đã chết theo bà rồi.
Thiếu niên chưa từng tiếp xúc với bà lão nhưng hắn nhận ra bà.
Bà lão chính là người sống ngay dưới chân núi, bà luôn một thân một mình, bên cạnh chỉ có mỗi Tiểu Châu Nhi.
Lần nào thiếu niên lén hòa nhập vào thôn làng của con người cũng thấy bà ngồi trong sân ôm Tiểu Châu Nhi. Không có ai muốn nói chuyện với bà, cũng không đến thăm hỏi bà. Đám trẻ trong làng nói xấu sau lưng bà là quả phụ già, thậm chí còn chế ra bài ca dao rất chướng tai.
Bà lão không hề để ý, chỉ nở nụ cười hiền từ vuốt ve Tiểu Châu Nhi, vừa vuốt vừa gọi, “Tiểu Châu Nhi… Tiểu Châu Nhi… ha ha…”
Bà gọi tiếng nào thì Tiểu Châu Nhi đáp lại tiếng ấy.
Thiếu niên chỉ biết đến đó thôi. Hắn chưa từng xuất hiện trước mặt bà và người trong làng, cũng không nói với họ tiếng nào.
Thiếu niên chôn cất bà lão, sau đó nuôi Tiểu Châu Nhi.
Chắc là cảm động vì thiếu niên đã chôn cất bà, Tiểu Châu Nhi luôn rất dịu dàng với hắn, nhưng không thể nào giấu nổi dáng vẻ ngày một già nua.
Nó không còn sức sống như trước nữa.
Nhưng thiếu niên không ghét Tiểu Châu Nhi một chút nào, hắn vươn tay ôm Tiểu Châu Nhi vào lòng.
Thân thể Tiểu Châu Nhi vừa mềm vừa ấm, thiếu niên thấy cả người ấm hẳn lên.
“Con người và động vật đều như vậy sao? Vừa mềm lại vừa ấm nữa?” Thiếu niên cuộn người ôm Tiểu Châu Nhi, áp hai gò vào mình Tiểu Châu Nhi, lắng nghe tiếng gừ gừ trong cổ Tiểu Châu Nhi, cảm giác hết sức an tâm.
“Nhưng mà… tại sao đã biến thành người rồi mà ta vẫn bị lạnh thấu xương, lại không thể nào làm mình ấm lên vậy nhỉ?”
Thiếu niên hỏi vu vơ, xung quanh đâu có ai trả lời hắn được.
Mà thiếu niên cũng chẳng mấy quan tâm.
Hắn nhìn tuyết trắng ngoài trời, bên tai nghe tiếng ngáy của Tiểu Châu Nhi, tâm tư bất giác bay đến sơn cốc tối tăm kia, và… người trong sơn cốc ấy.
Bây giờ trời lạnh như thế, không biết người kia có còn ngồi trên mỏm đá giữa đầm nước nữa không?
Nếu đầm nước đóng băng, liệu tóc của y có bị đóng băng luôn không?
Y phục của người kia vừa ít vừa mỏng… liệu có bị rét giống hắn hay không?
Từ lúc trời bắt đầu trở lạnh, mấy vấn đề này luôn quanh quẩn trong đầu hắn.
Hắn từng lén xuống núi, định trộm vài bộ y phục của người làng cho người kia mặc. Nhưng mà những người phàm dưới núi thật sự rất đáng thương… cuối cùng thiếu niên chẳng trộm được thứ gì, ngược lại còn nhặt quả dại để lại cho những người phàm kia.
Hắn luôn cảm thấy đói bụng, lại lạnh nữa, nhưng hắn biết mình không bao giờ chết đói, bởi vì nguyên hình của hắn là đá mà.
Đá thì đâu cần ăn uống, chỉ là biến thành người rồi nên mới thấy đói. Đúng vậy, hắn là đá thành tinh, coi như có lạnh đi nữa chắc cũng không chết cóng đâu nhỉ?
Nhưng mà, người trong sơn cốc kia là con người…
Mỗi lần gặp, người kia lúc nào cũng chỉ mặc một bộ trường bào trắng đơn bạc, mà giữa tiết trời này… hay là người kia không sợ lạnh?
“Meo…” Tiểu Châu Nhi ngẩng đầu nhìn hắn, cọ hai má mình vào người thiếu niên.
Ngoài trời quá lạnh, nó cũng lớn tuổi rồi, đi theo Tiểu Thạch Đầu lại chẳng có gì ăn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, Tiểu Châu Nhi sẽ không chịu nổi nữa…
Thiếu niên nhẹ nhàng vuốt lông Tiểu Châu Nhi, đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
“Tiểu Châu Nhi, ta mang ngươi đi gặp một người nhé?”
Tiểu Châu Nhi cần thức ăn, mà trong sơn cốc của người kia không bao giờ thiếu thức ăn. Tiểu Châu Nhi ấm như vậy, đưa nó cho người kia ôm là tốt quá rồi.
Với lại nhiệt độ trong sơn cốc cũng không lạnh như trên núi.
Thiếu niên nghĩ vậy, lập tức hành động ngay.
Hắn thương lượng với Tiểu Châu Nhi hết nửa ngày, cũng không biết Tiểu Châu Nhi có hiểu gì không, thế là hắn ôm Tiểu Châu Nhi chạy vào sơn cốc.
Sơn cốc lúc này cũng được phủ thêm một tầng tuyết trắng.
Thiếu niên đi chân trần, để lại một loạt dấu chân trên tuyết, bàn chân bị rét đến cứng đờ mà hắn như không cảm giác được, chỉ lo ôm Tiểu Châu Nhi núp sau một tảng đá.
Thú hoang trong sơn cốc đã bị thiếu niên rải cỏ đuổi đi hết, mà hiện tại thảm cỏ bị tuyết chôn, chỉ lộ ra vài cọng cỏ héo khô vàng.
Thiếu niên không thấy người hay ngồi trên mỏm đá nữa, trong lòng bỗng dưng thấy thất vọng khó hiểu. Nhưng hắn lấy lại tinh thần rất nhanh, hắn xoay gót chạy đến một căn nhà nằm sâu trong sơn cốc.
Căn nhà không lớn nhưng vô cùng trang nhã. Đặc biệt là nóc nhà và phạm vi xung quanh nhà không hề có tuyết đọng.
Thiếu niên thấy cảnh tượng đó thì sửng sốt hồi lâu.
Hắn bước đến gần, nhận ra không khí quanh nhà ấm hơn hẳn những nơi khác. Bởi vì gió rét không thể nào lùa vào căn nhà này.
Nhưng hắn vẫn biết kiềm chế suy nghĩ tham lam của mình, chỉ cúi đầu nói với Tiểu Châu Nhi, “Tiểu Châu Nhi, ngươi ở lại đây nhé, chờ chủ nhân nơi này mang ngươi vào nhà, được không?”
“Y là người tốt lắm đó, nhất định y sẽ đối xử tốt với ngươi… chờ được vào nhà rồi thì nhớ ăn nhiều lên, không chịu ăn là sẽ bị đói rã xương luôn đấy.”
“Nhớ tự chăm sóc mình thật tốt… rồi… rồi giúp ta chăm sóc y luôn, được không? Chỉ cần cho y ôm để ủ ấm là được rồi. Ta sẽ cố gắng kiếm y phục dày về…” Nói xong câu cuối, thiếu niên lại sa sút tinh thần. Nếu hắn thật sự kiếm được y phục ấm thì đâu có đến nông nỗi này?
Thậm chí hắn còn không thể chăm sóc tốt cho Tiểu Châu Nhi.
Thiếu niên im lặng nhìn Tiểu Châu Nhi hồi lâu, sau đó đặt Tiểu Châu Nhi xuống trước cửa nhà rồi chạy đi núp sau tảng đá đằng xa.
Bầu trời lại bắt đầu đổ tuyết.
Bông tuyết nhẹ hẫng chao đảo rơi xuống, lấp đi dấu chân của thiếu niên.
Tuy rất lạnh nhưng thiếu niên vẫn kiên trì núp sau tảng đá to lén nhìn Tiểu Châu Nhi.
Đúng như thiếu niên kỳ vọng, Tiểu Châu Nhi không chạy loạn, hoặc có lẽ vì nó không còn sức lực để chạy nữa.
Tiểu Châu Nhi nhìn đau đáu chỗ thiếu niên đang trốn rồi nằm sấp xuống. Những bông tuyết đang đáp xuống tự động tránh căn nhà kia mà dạt qua hai bên.
Không biết đã qua bao lâu, thiếu niên nghe tiếng bước chân.
Từng bước rất nhẹ nhưng vững vàng, đạp tuyết mà đến.
Vẫn là trường bào trắng tinh, vẫn mái tóc đen như mực rũ dài sau lưng, vẫn đôi mắt thanh lãnh như không thuộc về thế giới này. Nhưng thật kỳ lạ, thiếu niên luôn thấy rất thân thiết, lại an tâm khi gặp y, trực giác của hắn nói rằng y là người rất tốt.
Nam tử áo trắng dừng trước cửa nhà, cụp mắt nhìn Tiểu Châu Nhi nằm ngoài ở đó, Tiểu Châu Nhi cũng ngửa đầu nhìn y.
Bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, nam tử bước đến mở cửa nhà rồi quay đầu lại nhìn Tiểu Châu Nhi.
Tiểu Châu Nhi đứng dậy, nhìn qua chỗ thiếu niên đang trốn thêm lần nữa rồi chầm chậm bò vào nhà.
Tình huống giống hệt như mong muốn của thiếu niên.
Mãi đến khi thiếu niên bị lạnh cứng người rời đi, cửa nhà mới lại mở ra.
Nam tử đứng trước cửa, nhìn lối ra sơn cốc, ánh mắt lạnh lùng có gì đó rất lạ. Tiểu Châu Nhi gầy trơ xương bò đến trước mặt nam tử, ngửa đầu kêu một tiếng.
Nam tử rũ mắt, nhẹ giọng lên tiếng, “Ngươi tên… Tiểu Châu Nhi?”
“Meo~”
“Tại sao… trên đời lại có một yêu quái ngốc như vậy nhỉ?”
“Meo…”
…
..
Tiểu Thạch Đầu nằm trên giường, tự động rúc vào lòng Trọng Đạo Nam, cảm giác được thân nhiệt ấm áp của A Nam, nó thở ra một hơi, vô thức lẩm bẩm, “Nếu… ta là Tiểu Châu Nhi… thì hay quá.”