Trọng Sinh Chi Trứ Ma

Chương 47



Editor: Vện

Trên một con đường vùng ngoại ô, xe ngựa ngược xuôi khá là náo nhiệt, ven đường có một lán trà đơn sơ.

Cứ ba đến năm chiếc ghế xếp quanh một bàn, ngoài cửa treo biển ghi một chữ Trà, trà được dùng cũng là đặc sản của vùng này.

Hôm nay xe ngựa lui tới không nhiều, tiểu nhị gom hết tách trà rửa thêm lần nữa, trên lò đặt ấm trà vẫn còn nóng, chà lau mặt bàn rồi vắt khăn lên vai, sau đó ỉu xìu thở dài.

Bữa nay buôn bán ế ẩm quá.

Cái lán nhỏ này tồn tại được là dựa vào tiền trà của số đông người qua đường, chứ một tách trà đâu có đáng bao nhiêu. Không hiểu sao hôm nay chẳng thấy ai qua lại cả.

Tiểu nhị ngồi một mình trong lán, hơi sợ hãi.

Dù sao thì nơi đây cũng là chốn hoang vu, cái lán nhỏ này không lọt nổi vào mắt đạo tặc hay sơn tặc đâu, tiểu nhị chỉ sợ có quỷ thôi.

Tiểu nhị tự suy diễn rồi tự rùng mình, miệng lẩm bẩm “Nghĩ ngợi linh tinh”, vừa quay lại thì thấy một bóng người đứng ngay trước mặt, tiểu nhị hoảng hốt hét ầm lên, vừa lùi ra xa vừa run lẩy bẩy.

Đứng từ xa mới thấy rõ dáng vẻ người kia.

Trường bào trắng toát, mái tóc, lông mày và râu cũng trắng như tuyết, gương mặt hiền từ phúc hậu. Nếu không tính nghi vấn người này làm thế nào đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn thì thoạt nhìn ông ta giống hệt lão thần tiên.

“Lão… Lão thần tiên?” Tiểu nhị cố gắng không run, dò hỏi, “Uống trà không?”

Tiểu nhị hỏi xong, ông lão kia không trả lời, một cơn gió thoảng qua, thổi phồng ống tay áo ông lão, cảm giác phiêu bồng như sắp cưỡi gió bay đi.

Ông lão nâng tay vuốt xuôi chòm râu bị thổi tung, gật đầu, “Uống trà.”

“Thế… mời ngồi.” Tiểu nhị nói.

Ông lão tìm một chiếc ghế ngồi xuống.

Tiểu nhị thấy nơi ông ngồi xuống có bóng đổ thì yên tâm.

Dù mang hình dạng người già nhưng ông ta có thể đúng là lão thần tiên, cũng có thể là yêu quái. Mấy hôm trước, tiểu nhị nghe một vị khách thương nhân kể chuyện về quỷ, hắn biết thì ra yêu quái không chỉ có thể biến thành ma nữ mà còn biến được thành nhiều hình dạng khác.

Tiểu nhị vừa bưng trà đến cho ông lão xong thì chợt nghe tiếng lộc cộc của xe ngựa, ngoái đầu nhìn, quả nhiên thấy một chiếc xe từ xa tiến đến.

Xe ngựa thanh nhã sang trọng, không phải loại mà người bình thường có thể đi được. Con ngựa kéo xe cũng hết sức nổi bật, hai nam tử ngồi ở càng xe lại càng không tầm thường.

Xe ngựa dừng lại trước lán, tiểu nhị lập tức bừng tỉnh, chạy ra đón khách, “Hai vị công tử đến uống trà hả? Nước pha trà chỗ ta là nước suối trong nhất lấy từ trên núi, lá trà cũng là loại thơm ngon nhất đấy!”

Trọng Đạo Nam ngồi trên xe gật đầu, “Cho hai tách trà.”

“Có ngay!” Tiểu nhị lên tinh thần, quay vào trong bưng trà ra.

Vừa rồi trong lán chỉ có mỗi mình tiểu nhị nên hắn rất sợ, sau đó gặp ông lão không biết là thần tiên hay yêu quái nên càng thêm sợ, bây giờ khách đến là người, tiểu nhị hoạt bát hẳn lên.

Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu vừa ngồi xuống, tiểu nhị đã bưng trà đến bàn.

Cái lán này quá đơn sơ, ngoại trừ trà thì chẳng còn đồ đạc gì khác.

Tiểu Thạch Đầu ôm tách trà lên thổi phù phù, sau đó đưa đến trước mặt Trọng Đạo Nam, “A Nam uống đi.”

Trọng Đạo Nam nhìn Tiểu Thạch Đầu, khẽ mỉm cười, nhấp một ngụm trà trong tách Tiểu Thạch Đầu đang cầm, “Quả là trà ngon.”

Tiểu Thạch Đầu thấy Trọng Đạo Nam chịu uống thì cười híp cả mắt, đặt tách xuống bàn, chà xát hai bàn tay bị nóng rồi mới cầm tách mình lên vừa thổi vừa uống.

Tiểu nhị bên cạnh nhìn mà ngơ ngác, cảm thấy hình như có cái gì đó không đúng.

Nghe Trọng Đạo Nam khen trà ngon nên hắn định đến chuyện trò mấy câu, nhưng sau khi thấy hành động của Tiểu Thạch Đầu và Trọng Đạo Nam thì hắn quên luôn mình định nói gì.

Ông lão ngồi gần đó chẳng biết khi nào đã lấy ra một túi hạt dưa, vừa cắn hạt dưa vừa nhìn ba người bên này, ánh mắt quét một vòng, cuối cùng dừng ở tiểu nhị, ông ta nhìn chằm chặp gương mặt tiểu nhị, lát sau lên tiếng, “Trà của tiểu tử ngươi pha quả là không tệ.”

Tiểu nhị sửng sốt quay lại nhìn ông lão, lại dời mắt sang túi hạt dưa, bỗng dưng có cảm giác không biết nên làm gì. Hắn im lặng một chốc, vội tiếp lời, “À… Nước pha trà là nước suối đầu nguồn, sáng nào ta cũng lên núi lấy chỗ nước trong nhất về đó, khách nào từng uống trà chỗ ta rồi bao giờ cũng ghé lại hết!”

“Tiểu tử ngươi có một hiền thê tài đức.”

“Hà hà.” Tiểu nhị cười ngây ngô, “Ánh mắt của lão bá tinh thật, nương tử nhà ta tốt lắm, chuyện trong nhà đều do nương tử ta trông coi. Nếu không có nàng, ta đâu thể yên tâm ở đây bán trà được.”

Đương nhiên còn những chuyện khác ngoài việc bán trà, nhưng những việc đó không cần thiết phải nói.

Ông lão chỉ cười nhìn tiểu nhị, dùng ngón tay vẽ lên mặt bàn, nói, “Ta còn biết ngươi mất cha từ nhỏ, bây giờ trong nhà chỉ còn mẹ già. Năm ngoái ngươi gặp phải một tai kiếp nhưng tai qua nạn khỏi.”

“Ôi trời… đúng là lão thần tiên rồi!” Tiểu nhị khiếp sợ trừng to mắt, chỉ hận mình có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, hắn vội tiến lên hỏi, “Lão thần tiên, ông có thể tính xem sức khỏe mẹ ta thế nào không? Còn ta và nương tử ta…”

Ông lão cười ha ha, gật đầu, “Chớ sốt ruột, tuy ngươi khổ cực từ nhỏ, nhưng chỉ cần an phận, cần cù lao động thì những ngày tháng về sau sẽ tốt đẹp hơn, cũng không cần phải lo cho sức khỏe mẹ ngươi, sẽ không có việc gì đâu, còn vợ chồng các ngươi… sang năm là sinh được một đứa đấy.”

“Oa! Ha ha ha ha ha ha! Lão thần tiên! Đa tạ ông, lão thần tiên!” Tiểu nhị nghe vậy thì mừng như điên, thiếu điều muốn quỳ xuống vái trời lạy đất.

Ông lão chỉ động viên hắn vài câu rồi không nói nữa, chỉ chuyển mắt sang Tiểu Thạch Đầu.

Trong lúc ông lão nói chuyện với tiểu nhị, Tiểu Thạch Đầu nghe được cũng sửng sốt, vẻ mặt sùng bái thấy rõ, nhìn hết sức đáng yêu. Mà Trọng Đạo Nam ngồi bên cạnh Tiểu Thạch Đầu thì chẳng có biểu cảm gì đặc biệt, dường như lời của ông lão chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi rất bình thường, không đáng để ngạc nhiên.

Ông lão lướt mắt qua Trọng Đạo Nam, cuối cùng dừng ở Tiểu Thạch Đầu, cười hiền lành, “Tiểu công tử có muốn ta xem tướng cho không?”

“Lão bá bói toán như vậy liệu có tổn hại đến cơ thể không?” Tiểu Thạch Đầu suy nghĩ một lát, hỏi.

Ông lão nghe xong thì sững sờ.

Loại chuyện như bói toán, có rất nhiều người bất tài nhưng hay ra vẻ ta đây biết tuốt, dựa vào miệng lưỡi để lừa gạt người khác, kiếm đồng tiền dơ bẩn. Còn với người có bản lĩnh thật sự, họ sẽ không tùy tiện tiến hành bói toán.

Bởi vì bói toán tức là xem mệnh trời, người phàm không thể nào trông thấy hoặc thấu hiểu được.

Đến thánh nhân còn không thể nhìn thấu mệnh trời chứ nói chi là người phàm.

Muốn xem trộm vận mạng phải bỏ ra một cái giá tương xứng. Với những ai chưa đủ bản lĩnh, muốn nhìn thấy số mệnh vượt quá năng lực của mình thì cái giá phải trả vô cùng nặng nề.

Ông lão đây là người xem tướng số chân chính.

Mỗi lần xem bói cho người khác, ai cũng hỏi những thứ họ quan tâm mà thôi, đây là lần đầu tiên có người hỏi về ông như vậy.

Thấy Tiểu Thạch Đầu quan tâm mình, ông lập tức sinh hảo cảm, lắc đầu nói, “Không sao cả, nếu không thể nhìn thấy, ta đương nhiên sẽ không cố gắng cưỡng cầu.” Dù nói vậy nhưng ông thầm nghĩ, nếu là xem tướng cho hai người trước mặt thì có vượt quá giới hạn cũng chẳng hề gì.

Đời người hiếm có lúc hào hứng thế mà.

Nhưng Tiểu Thạch Đầu lại nhìn ông, cười lắc đầu, “Đa tạ lão bá, ta với A Nam không cần lão bá đoán mệnh đâu.”

Nghe Tiểu Thạch Đầu nói vậy, Trọng Đạo Nam cũng chuyển mắt nhìn Tiểu Thạch Đầu. Tiểu Thạch Đầu như nảy ra ý tưởng gì, quay lại đối mắt với Trọng Đạo Nam, “Ta và A Nam cũng không muốn đoán mệnh đâu, bởi vì…”

“Nếu biết trước vận mệnh thì đâu còn gì là thú vị nữa.” Với lại, Tiểu Thạch Đầu vô cùng chắc chắn rằng hắn và A Nam sẽ mãi mãi ở cùng nhau.

So với việc nghe người khác đoán mệnh, dĩ nhiên Tiểu Thạch Đầu tin tưởng bản thân và A Nam hơn.

Tuy Tiểu Thạch Đầu không nói nhưng ngay khi ánh mắt giao nhau, Trọng Đạo Nam đột nhiên hiểu được suy nghĩ của Tiểu Thạch Đầu. Bởi vì, trong số những mẩu chuyện xưa Trọng Đạo Nam kể cho Tiểu Thạch Đầu, có một câu chuyện liên quan đến thầy tướng số.

Chuyện là, có một ông thầy tướng số xem bói cho một gia đình nọ.

Ông thầy tướng số này miệng lưỡi trơn tru, những thứ ông ta nói cũng rất hợp tình hợp lý, gia đình kia tin sái cổ, rào đón ông ta như khách quý.

Sau khi chiếm được lòng tin, ông thầy tướng số lại thốt ra rất nhiều chuyện khiến gia đình kia lo lắng.

Vì lời nói của ông ta mà đôi vợ chồng vốn ân ái bắt đầu ngờ vực lẫn nhau, quan hệ mẹ chồng nàng dâu hoàn toàn tan vỡ, gia đình đang hòa thuận êm ấm nay tan đàn xẻ nghé, cuối cùng xảy ra án mạng, người chồng giết chết thê tử mình. Mãi đến khi quan gia bắt được người chồng, cho điều tra rõ sự việc, gia đình kia không cách nào chối bỏ chứng cứ, bấy giờ mới biết tất cả nghi ngờ vô căn cứ của bọn họ đều xuất phát từ miệng thầy tướng số.

Trước lúc chết, nàng dâu có giải thích cách mấy vẫn không có ai tin nàng. Đồng thời, chính nàng cũng không tin lời biện giải của chồng mình, vẫn nhất mực cho rằng chồng nàng phản bội.

Tiểu Thạch Đầu nghe xong câu chuyện đó đã nói, “Vậy nên tốt nhất là đừng xem bói.”

Mặc kệ là đúng hay sai, Tiểu Thạch Đầu cũng không muốn nghe “vận mệnh” của mình từ miệng thầy tướng số, so với những lời khó phân thật giả đó, hắn tin vào bản thân mình, tin vào A Nam hơn.

A Nam nói được là nhất định sẽ làm được.

Tiểu Thạch Đầu tin tưởng A Nam nhất trên đời.

Bởi vì A Nam từng nói, vận mệnh có thể thay đổi.

Tiểu Thạch Đầu không bao giờ quên ánh mắt nghiêm túc của A Nam khi nói ra câu ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.