Mới đầu còn đỡ, hội trường rất yên tĩnh, người chủ trì trên đài đưa ra lần lượt những vật phẩm đấu giá, giới thiệu công dụng, chức năng, nơi tìm ra và giá khởi điểm, sau đó mọi người giơ tay đấu giá, nếu không thì đa số vẫn giữ im lặng, thoạt nhìn rất trật tự.
Vật phẩm đấu giá dĩ nhiên không chỉ có đan dược, bảo khí hoặc nguyên vật liệu quý hiếm mà còn nhiều vật phẩm không xác định, ví dụ như chìa khóa mở động tiên* của tiền bối nào đó để lại.
*Hang châu báu hoặc vùng đất biệt lập của tu chân giả cấp cao.
Mãi đến khi người chủ trì đưa ra một bức tranh, nghe đồn là của một tiền bối kỳ Độ Kiếp đã vượt qua lôi kiếp, phi thăng thành tiên để lại, không khí toàn hội trường bắt đầu sôi sục, nặc mùi thuốc súng.
Ra giá đầu tiên là một tu chân giả có chút của cải, về sau thì biến thành tranh chấp giữa ba người.
Một vị tu chân giả thế gia và hai trưởng lão của hai môn phái khác. Mà thú vị là quan hệ giữa ba người này không tốt cho lắm. Thế nên giá cứ ngày một đội lên cao, không có dấu hiệu dừng lại.
Xưa nay, quan hệ giữa tu chân giả đều rất vi diệu, tuổi thọ của tu chân giả lâu dài, dùng vài chiêu trò bỉ ổi cũng có thể hiểu được. Những môn phái lớn hoặc thế gia thường có đông đảo đệ tử, thù hận nếu không thể hóa giải sẽ thành bế tắc, đối đầu nhau cũng chẳng có gì lạ.
Mặc dù bình thường sẽ không xuất hiện tình huống như thế này.
Ba người kia tranh giành, tu chân giả ngồi dưới đại sảnh biến thành khán giả.
Bức tranh dấy lên ngọn lửa hừng hực, chỉ cần một người sắp chạm tay đến vật phẩm thì hai nhà còn lại sẽ giơ tay đấu giá. Sau đó, có người tinh tế nhận thấy thế cục này sẽ không dừng lại, thế là tất cả rụt tay về.
Tiểu Thạch Đầu và Trọng Đạo Nam ngồi trong phòng, hắn trợn mắt há mồm bấm đốt tay tính số tiền những người này đã bỏ ra.
Trước kia Tiểu Thạch Đầu không biết tác dụng của tiền và linh thạch, nhưng từ khi cùng Tiểu Ngư mở tiệm bán cá, lại cần “chăm lo” cho gia đình, Tiểu Thạch Đầu trở nên mẫn cảm với vấn đề tiền bạc.
Tính đi tính lại, Tiểu Thạch Đầu chết lặng.
Đám người đại môn phái và danh môn thế gia đúng là tiền nhiều như núi mà.
Tiểu Thạch Đầu kiếm được không ít linh thạch, nhưng nếu so với số linh thạch mà đám người này bỏ ra thì… y như giọt nước giữa đại dương.
Tiểu Thạch Đầu vốn cho rằng mình có thể kiếm rất nhiều tiền, nhất thời mất mát không nói thành lời.
Trọng Đạo Nam thấy Tiểu Thạch Đầu nhíu mày, bèn vươn tay xoa mi tâm hắn, “Đừng nhíu mày, đang nghĩ gì đấy?”
Tiểu Thạch Đầu quay sang nhìn Trọng Đạo Nam.
A Nam của hắn vừa đẹp trai vừa lợi hại, lại dịu dàng chu đáo… muốn nuôi A Nam…
Đúng là không dễ chút nào.
Nhớ lại từ khi ở chung với A Nam, việc lớn việc nhỏ gì cũng do A Nam làm hết, Tiểu Thạch Đầu nhịn không được xót xa cho A Nam. Tiểu Thạch Đầu không trả lời, chỉ vươn tay ôm Trọng Đạo Nam, còn hôn má y một cái.
Trọng Đạo Nam được hôn mà chẳng hiểu gì cả.
Nét mặt y thoáng thả lỏng, còn vương ý cười, tâm tình u ám dịu đi phần nào.
Y ôm eo Tiểu Thạch Đầu, để hắn ngồi lên chân mình, cùng nhìn xuống sàn đấu giá.
Hai người ngồi ở ban công của gian phòng, có thể thấy toàn cảnh hội trường đấu giá. Trong khi người ngoài không thể nhìn thấy ai đang ngồi trên lầu hai, chỉ nghe được tiếng báo giá mà thôi.
Trọng Đạo Nam thấy Tiểu Thạch Đầu tập trung tinh thần nhìn xuống, nhân tiện nói, “Nếu muốn mua thứ gì thì cứ ra giá. Tiền của ta đủ để mua những vật phẩm ngươi thích.”
Tiểu Thạch Đầu mở to mắt, quay đầu nhìn Trọng Đạo Nam, sau đó nhích đến hỏi nhỏ vào tai y, “Cạnh tranh với họ liệu có sao không?”
Xem ba người kia kìa, một thuộc thế gia tu chân và hai đại diện môn phái lớn, thế mà đưa một vật phẩm bình thường lên mức giá trên trời, hoàn toàn không xứng đáng với giá trị vật phẩm, xét cho cùng thì đây là cuộc “đấu khí” mới đúng.
Tiểu Thạch Đầu cảm thấy… ba người kia thật là ngốc.
Không sai, chính là ngốc.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Thạch Đầu nghĩ người ta ngốc, lúc trước toàn là A Nam chê hắn ngốc thôi.
Thái độ Trọng Đạo Nam cực kỳ nhàn nhã, cất giọng nhẹ nhàng, “Không sao cả, chỉ cần ngươi muốn là được.”
Tiểu Thạch Đầu nhìn Trọng Đạo Nam chằm chằm, đột nhiên sờ má mình, nóng hầm hập, hắn bất giác mỉm cười, nhưng vẫn nói, “Ta không giành mấy vật phẩm như bọn họ đâu.” Hắn thấy vật đó không cần thiết, không quan trọng, cũng không có tác dụng, thế mà được ngã giá cao như vậy, thật vô nghĩa.
Tiểu Thạch Đầu bây giờ biết suy tính thiệt hơn rồi.
Mà đối với Tiểu Thạch Đầu, điều này là quá hiển nhiên.
Trọng Đạo Nam thấy Tiểu Thạch Đầu nghiêm túc suy nghĩ, chỉ cười, không nói gì thêm, tiếp tục cùng Tiểu Thạch Đầu nghe ngóng cuộc tranh giá.
Ba người kia gần như mất lí trí, nhưng sau khi giá đấu đã lên đến một ngưỡng nhất định, bọn họ vẫn kịp lúc khống chế bản thân. Người mua được bức tranh đó chẳng có vẻ gì là vui mừng, mục đích của họ đến đây đâu phải vì thứ râu ria này.
Sau một hồi tranh giá kịch liệt, ba người bình tĩnh lại.
Tu chân giả ngồi trong đại sảnh âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Thạch Đầu không có quá nhiều cảm xúc, cũng không muốn mua vật phẩm nào, ngoại trừ những thứ A Nam nói là sử dụng rất tốt.
Ví dụ như xích viêm đan, nghe nói không cần ăn, đeo trên người là toàn thân ấm áp.
Thế là Tiểu Thạch Đầu giơ tay thay A Nam.
Tuy A Nam có chân khí hộ thân, hoàn toàn không sợ lạnh, nhưng Tiểu Thạch Đầu cảm thấy sẽ có lúc A Nam cần dùng, thế nên hắn ngã giá không chút do dự.
Lại thêm một chiếc gối ngọc chứa linh khí, nghe nói có thể làm lưu động chân khí, Tiểu Thạch Đầu cũng tranh giá.
Hắn chọn vật này không phải vì gối ngọc đẹp hoặc khơi thông chân khí, hắn chỉ nghĩ là nằm lên gối chắc sẽ rất thoải mái, đông ấm hạ mát, cho A Nam dùng là tốt nhất.
Và còn nhiều thứ linh tinh khác nữa…
Tiểu Thạch Đầu vui vẻ đấu giá, không quan tâm có làm người khác chướng mắt vì cướp đồ của người ta hay không, hắn mua những thứ đó vì cho rằng chúng hữu dụng với A Nam hoặc đơn giản là thấy chúng đẹp.
Hắn vừa ngã giá vừa huyên thuyên với Trọng Đạo Nam, y nghe mà mát lòng mát dạ.
Tiểu Thạch Đầu của y thật sự đau lòng vì y kìa.
Trong mắt trong tim chỉ có mỗi y thôi.
Tại sao trên thế gian lại có một yêu quái đáng yêu như Tiểu Thạch Đầu chứ?
Đó là Tiểu Thạch Đầu nhà y đấy.
Tiếp theo là những vật phẩm không có lợi ích gì với Trọng Đạo Nam… sinh vật sống.
Chúng hoặc là yêu quái hoặc là con người, lúc thấy những sinh vật đó, Tiểu Thạch Đầu lập tức muốn mua.
Nếu những yêu quái đó được người khác mua thì tỷ lệ sống cực kỳ nhỏ, có gặp tu chân giả nào tốt cũng không được sống thoải mái.
Đó chính là sự tàn khốc của giới tu chân.
Trong mắt tu chân giả, yêu quái có trí tuệ, có ý thức cũng chỉ là một thứ “nguyên liệu” thôi.
Vì tranh giá yêu quái, Tiểu Thạch Đầu xích mích với tu chân giả khác không ít lần, nhưng cuối cùng hắn vẫn mua được với giá cao.
Trong mắt những người tranh giá, hành động của Tiểu Thạch Đầu ngu ngốc chẳng khác gì ba tu chân giả trước đó, nhưng Tiểu Thạch Đầu không nghĩ vậy.
Hắn chỉ muốn giúp những yêu quái và con người đó được sống lâu hơn, ít chịu đau khổ hơn.
Hắn chỉ muốn làm những việc trong khả năng của mình thôi.
Nhất là những yêu quái đó đang thấp thỏm lo âu hoặc nửa tỉnh nửa mê, y hệt như lúc Tiểu Thạch Đầu bị khiêng xuống núi, thậm chí cảnh ngộ còn tệ hơn Tiểu Thạch Đầu khi ấy.
Tiểu Thạch Đầu cảm thấy vận may của hắn cực kỳ tốt mới gặp được A Nam, còn những yêu quái này không có ai giúp đỡ hết, bọn họ sẽ không có tương lai.
Lúc chọn mua những yêu quái đó, nét mặt Tiểu Thạch Đầu rất nghiêm túc, cũng không nói nhiều. Trọng Đạo Nam có thể nhìn thấu tâm tình của Tiểu Thạch Đầu, nên y chỉ nhìn chứ không lên tiếng.
Thân là tu chân giả đã sống hai kiếp người, những chuyện không nên biết cũng đã biết.
Nếu Tiểu Thạch Đầu muốn mua chúng thì cứ mua, y sẽ làm hậu thuẫn cho Tiểu Thạch Đầu, không ai có thể đụng vào hắn.
Đến khi mua hết yêu quái dưới sàn đấu giá, Tiểu Thạch Đầu như cạn kiệt sức lực, dựa hẳn vào lòng Trọng Đạo Nam, thở ra một hơi. Ánh mắt hắn mông lung, dáng vẻ mỏi mệt.
Nhưng bây giờ không phải lúc nghỉ ngơi.
Bởi vì vật phẩm chủ chốt của hội đấu giá đã xuất hiện, là mẹ của Mạc Ngư, một con cá rồng giống cái đã trưởng thành.
Thời khắc cao trào cuối cùng cũng đến, âm thanh kích động của người chủ trì ngày một tăng cao theo từng cánh tay giơ lên. Trên đài cao xuất hiện một quả bong bóng rất to.
Bong bóng trong suốt có thể co giãn, nhìn mỏng manh nhưng cực kỳ kiên cố. Ai tinh mắt là nhận ra, đó là một bảo khí cấp cao rất lợi hại, dù là bảo khí thuộc tính tấn công hoặc pháp thuật cũng không thể phá vỡ bong bóng.
Hơn nửa bong bóng chứa nước, một con cá rồng đang cuộn mình bị giam trong đó.
Ngay lúc quả bong bóng hiện ra, người chủ trì nhanh chóng thuyết minh về chủng tộc cá rồng, không cần nói nhiều, đám tu chân giả lập tức bật ra tiếng thán phục và khiếp sợ, những cao nhân trong phòng riêng cũng nhịn không được ngồi thẳng lưng.