Trọng Sinh Chi Trứ Ma

Chương 64



Editor: Vện

Trong quá trình diễn ra đấu giá, trong thành vô cùng yên tĩnh. Người phải đi đã đi hết, chỉ còn người tham dự đấu giá. Các cửa hàng trong thành đã đóng cửa, chỉ còn lác đác vài trà lâu và khách điếm.

Đa số tiểu nhị không có tu vi, sau này không thể thăng tiến, nếu không họ sẽ không làm việc vặt ở nơi như thế này. Chờ đại hội tu chân giả kết thúc, toàn thành trở nên vắng vẻ, không biết họ sẽ bị điều đến chỗ nào.

Ông chủ và chưởng quầy không có ở đây, các trà lâu khách điếm không có một mống khách, đám tiểu nhị bèn bưng ghế ngồi tụ lại một chỗ, vừa ăn vặt vừa nói chuyện phiếm, nói từ chuyện của ông chủ, chưởng quầy đến tu chân giả tu vi thâm hậu và những chuyện liên quan đến hội đấu giá.

“Nghe nói hội đấu giá lần này có thứ tốt lắm.”

“Có thể không có được sao?” Một tiểu nhị có tu vi khá cao vừa ăn hạt dưa vừa nói, “Tuy cách mười năm mới tổ chức một lần, nhưng không phải lần nào cũng có tu chân giả của môn phái lớn và danh môn thế gia tham dự, biết lần này có ai đến không?”

Lời vừa dứt, mọi người lập tức bị hấp dẫn, mắt sáng lấp lánh nhìn tiểu nhị vừa lên tiếng, có người còn chủ động rót trà cho hắn, tất cả phụ họa, “Là ai đến vậy?”

Tiểu nhị có chút tu vi kia nhìn nhóm người vây quanh, bèn cầm tách trà hớp một ngụm, “Ba môn phái lớn, hai danh môn thế gia, vài cao nhân ẩn sĩ và đệ tử của các môn phái hàng đầu đến mở mang kiến thức.”

“À há! Đúng là đến đông thật, nghe khẩu khí của lão ca thì những người này hẳn là không đơn giản nhỉ?” Các môn phái và thế gia trong giới tu chân nhiều không kể xiết nhưng chỉ có vài cái tên thường được nhắc đến thôi.

“Ừ… họ rất lợi hại.” Tên kia cười khà khà, “Ta cũng không biết cụ thể, nhưng đúng như các ngươi nói, ba môn phái kia nằm trong mười thứ hạng đầu tiên, còn hai thế gia, một nhà thường ngày chỉ thích lánh đời, nhà kia có quan hệ rất tốt với các môn phái, còn những cao nhân ẩn sĩ…”

“Sao sao?” Mọi người duỗi dài cổ chờ hắn nói tiếp, nhưng tiểu nhị kia chỉ nhấp một ngụm trà rồi thở dài, “Ta không biết.”

“Xời.” Các tiểu nhị khác vung tay, tiếp đó bật cười.

Bọn họ còn thua xa những tu chân giả kém cỏi nhất, sau này cũng không có tương lai, chỉ có thể dựa vào những thế gia đó để kiếm sống, sau này cũng chẳng có mưu tính gì to lớn, chỉ muốn sống cuộc đời bình yên.

Biết nhiều như vậy đã là hay lắm rồi, còn không biết cũng là chuyện đương nhiên.

Tuy tên tiểu nhị đã bảo không biết nhưng mọi người vẫn nể tình mà tiếp tục bưng trà rót nước cho hắn, muốn hắn kể chuyện khác.

Bọn họ đều là tiểu nhị, nhưng tên vừa kể chuyện làm lâu hơn người khác nhiều, cứ mỗi mười năm, tên đó lại theo ông chủ đến thành mở cửa hàng một thời gian, đại hội kết thúc sẽ đi.

Tên này quen biết nhiều thị vệ trong thành, cũng thăm dò được nhiều chuyện, thế nên tương đối có uy tín trong đám tiểu nhị.

Từ lúc bắt đầu chợ phiên, tu chân giả lui tới quá nhiều, bọn họ chỉ lo cung kính với nhóm tu chân giả, sợ trêu phải tu chân giả nào, mang lại rắc rối cho bản thân và ông chủ. Vất vả lắm mới chờ đến lúc sắp kết thúc, tất cả tu chân giả đã đến hội đấu giá, cuối cùng bọn họ cũng được rảnh tay, có thời gian bàn chuyện trà dư tửu hậu.

Cười cười nói nói một hồi thì chuyển sang những vật phẩm đấu giá.

Trước lúc bắt đầu đấu giá, thường sẽ có tin tức truyền ra, ngoại trừ những vật phẩm đặc biệt quan trọng người bình thường không biết, nhưng các cao nhân thì biết.

Có thể kéo đến nhiều nhân vật lợi hại như vậy, ắt phải là báu vật không đơn giản chút nào.

Mọi người đoán già đoán non, nhưng cũng chỉ là suy đoán, không ai biết chân tướng.

Sắc trời đã không còn sớm, có người nói, “Giờ này chắc đã đưa ra vật phẩm cuối cùng rồi nhỉ? Lần đấu giá nào cũng kéo dài lâu thật lâu, không biết khi nào nhóm tu chân giả kia mới về.”

“Chắc cũng sắp rồi.” Những người khác ngẩng đầu nhìn trời, lại nhìn người kể chuyện, hắn đang cắn hạt dưa, nhún vai lắc đầu, “Đừng nhìn ta, ta cũng không biết vật phẩm cuối cùng là gì. Mà các ngươi đừng nóng, chờ buổi đấu giá kết thúc là sẽ biết ngay thôi.”

“Đúng đấy.”

Một người phụ họa, lại có người khác kỳ quái hỏi, “Trời sắp mưa à?”

“Sao có thể mưa được?” Có người lập tức phản bác, bầu trời đang quang đãng mà? Nói xong liền ngẩng đầu, sau đó khựng lại.

Chỉ thấy chân trời đằng xa có một cụm mây đen cuồn cuộn kéo đến, chỉ trong chốc lát đã bao trùm bầu trời trên tòa thành.

Bình thường sẽ không thể nào xuất hiện tình huống này, người kể chuyện kinh nghiệm phong phú, vừa thấy mây đen liền biến sắc, đứng bật dậy lớn tiếng quát, “Chạy mau! Nhìn gì mà nhìn! Không muốn sống nữa à?! Mau tìm chỗ nấp!”

“Nè nè, ngươi làm sao vậy? Sao tự nhiên mặt khó coi thế?”

“Đầu các ngươi hỏng hết rồi sao? Thấy đám mây đó có bình thường không? Không chừng là cao nhân nào đang thi triển pháp thuật đấy! Đám tép riu chúng ta trốn nhanh lên, chạy chậm chút có khi không hiểu tại sao mình chết!”

Nguyên nhân không chỉ có vậy, nơi này là thành của tu chân giả, từ lần đầu bước vào, hắn chưa thấy bầu trời đổi màu bao giờ. Tuy hắn không biết Càn thành chủ có năng lực gì, nhưng chắc chắn là vô cùng lợi hại. Nếu không thì nơi đông đảo cao nhân như thế này sao có thể yên bình đến hôm nay được?

Nhưng hiện tại, hắn lại thấy mây đen phủ kín tòa thành, điều này tượng trưng cho cái gì?

Hắn không thể tưởng tượng nổi, rống đám bằng hữu xong rồi quay đầu bỏ chạy.

Người khác thấy vậy cũng phát hoảng, đua nhau chạy tán loạn.

Tu vi của bọn họ chẳng có bao nhiêu, ngoại trừ sống lâu hơn thì không khác người phàm là bao, mọi người ôm tâm trạng khủng hoảng tháo chạy. Chạy về trà lâu khách điếm của bọn họ chỉ trong nháy mắt, thế mà cả bầu trời đã bị mây đen che kín, gió càng lúc càng mạnh.

Trời trút xuống cơn mưa tầm tã.

Nhìn dòng nước ồ ạt, các tiểu nhị chậm chạp nhớ ra, bọn họ chưa bao giờ thấy trời mưa hoặc đổ tuyết trong thành.

Mọi người đóng chặt cửa lớn, ghé vào cửa sổ trông ra ngoài, đang chuẩn bị khép cửa sổ, đột nhiên thấy một dòng nước từ xa ùa đến.

Đúng vậy, là rất nhiều nước…

Hệt như nước từ biển tràn lên đất liền, cưỡi gió mà đi, nhấn chìm phố xá.

Tiếp đó, những người không có mặt ở hội đấu giá được chứng kiến cảnh tượng chấn động lòng người.

Vô vàn vệt sáng hiện ra, mới đầu mọi người không biết những vệt sáng đó là gì, nhưng bọn họ nhanh chóng nhận ra, những vệt sáng đó là ánh sáng đặc trưng của pháp trận. Những vệt sáng vàng kim mang hoa văn pháp thuật lơ lửng giữa không trung, di chuyển theo quỹ tích, mỗi một hoa văn chứa đựng sức mạnh khổng lồ, khiến người ta vừa thấy đã khiếp vía.

Những vệt sáng mang bùa chú kia bảo vệ kiến trúc trong thành, đồng thời dẫn đường cho dòng nước mãnh liệt kia vào, chắn lại màn mưa bên ngoài.

Thế nước quá dữ dội, ập đến càng lúc càng nhiều, gió lớn chuyển thành lốc xoáy, cứ như muốn cuốn phăng tòa thành.

“Trời ơi, đã xảy ra chuyện gì thế này!” Có người không nhịn được la to, luôn cảm thấy mình sắp bị nước cuốn. Thứ đang dập dìu trong gió kia… là mấy trà lâu đúng không?! Đúng không?!

Tuy pháp trận bảo vệ cực kỳ mạnh nhưng vẫn có vài nơi bị ảnh hưởng.

Mọi người rất sợ hãi, thế nhưng sau khi cuồng phong và dòng nước quét qua, có người phát hiện hướng di chuyển của dòng nước là đến hội trường đấu giá.

Giữa lúc đó, không khí trong buổi đấu giá cũng sôi sục không kém dòng lũ bên ngoài.

Bất kể là cao nhân trong dãy phòng lầu hai hay tu chân giả bình thường dưới đại sảnh, phàm là người có của cải đều phát rồ bởi cá rồng trên đài.

Giá đấu ngày một tăng cao, không có dấu hiệu ngừng lại. Cá rồng trôi nổi trên đài chỉ dùng ánh mắt điềm tĩnh nhìn đám tu chân giả điên cuồng vì mình.

Vì tranh giành, nét mặt lũ tu chân giả kia trở nên vô cùng đáng sợ, ánh mắt nhìn nàng cũng hết sức đáng sợ.

Tu chân giả…

Mẹ của Mạc Ngư nghĩ ngợi, đột ngột chuyển mắt nhìn phương xa, cứ như nàng có thể nhìn xuyên kiến trúc nơi này mà thấy được cảnh tượng bên ngoài.

Người chủ trì đứng kế bên phát hiện tầm mắt của nàng, chỉ cảm thấy kỳ quái, không cho là cá rồng bị giam cầm có thể gây ra động tĩnh gì. Tu chân giả trên lầu và dưới sảnh đang phát cuồng tranh giá, nào ai chú ý cá rồng đang tập trung ánh mắt vào đâu chứ?

Sau đó…

Ầm một tiếng rung trời, đám người điên cuồng sững lại, nước không biết từ đâu ào ạt tràn vào.

Mẹ của Mạc Ngư trong bong bóng đột nhiên nhoẻn cười, đám tu chân giả rốt cuộc cũng lấy lại bình tĩnh, nét mặt không thể tin.

Bọn họ đều là tu chân giả, tại sao lại không thể phát hiện dòng nước này?

Số nước này từ đâu mà ra?

Không chỉ tu chân giả bình thường, ngay cả các cao nhân cũng nghĩ vậy.

Mọi người xoay chuyển tâm tư, nhanh chóng xác định nguyên nhân tạo ra tình huống này, lý do chỉ có một.

Có người muốn phá hoại hội đấu giá.

Càn thành chủ ngồi trong phòng riêng, siết chặt viên linh ngọc trong tay. Trong gian phòng ở tận cùng dãy hành lang, Tiểu Thạch Đầu thở ra một hơi, kiệt sức ngã vào lòng Trọng Đạo Nam, khẽ mỉm cười.

“A Nam… Tiểu Thạch Đầu làm được rồi nè.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.