Cuối cùng, vì bản thân, cũng vì không muốn để Tiểu Thạch Đầu làm chuyện mình không thích, Trọng Đạo Nam ôm Tiểu Thạch Đầu, cẩn thận giải thích cho hắn sư phụ y là người như thế nào, thích những gì.
“Thế nên ngươi không cần chuẩn bị gì đâu, chỉ cần là Tiểu Thạch Đầu thôi, nhất định sư phụ sẽ thích ngươi.” Trọng Đạo Nam nói.
Tiểu Thạch Đầu hơi do dự, chớp chớp mắt nhìn Trọng Đạo Nam, “Chỉ vậy thôi hả?”
Trọng Đạo Nam buồn cười, thở dài nói, “Sư phụ của ta là tu chân giả…”
Tuy đa số tu chân giả thời nay rất chú trọng sự trợ giúp bên ngoài, thế nhưng vẫn tồn tại số ít chỉ coi trọng quá trình tu luyện của bản thân. Với những người không để ý quy củ, họ chỉ quan tâm nhân phẩm và bản chất của người khác.
Sư phụ của Trọng Đạo Nam chính là người như vậy.
Luôn khoác lên lớp áo thanh lãnh xa cách, chỉ tập trung tu luyện, có thể nhìn thấu người khác.
Cũng vì vậy mà dù đã sống lại, Trọng Đạo Nam vẫn kính trọng sư phụ như trước.
Chỉ là…
Có vài chuyện y không muốn liên lụy đến sư phụ.
Kiếp trước, vì quan tâm Trọng Đạo Nam, sư phụ từng hỏi y có muốn tìm bạn đời hay không, rồi sau khi Trọng Đạo Nam biểu hiện y thích Tiểu Thạch Đầu, muốn Tiểu Thạch Đầu làm bạn đời thì sư phụ tuy rất kinh ngạc nhưng vẫn ủng hộ y.
Chuyện Trọng Đạo Nam có bạn đời là một tảng đá thành tinh gây chấn động rất lớn.
Bởi vì không ai tin tu chân giả có tiềm năng vô hạn như Trọng Đạo Nam sẽ kết bạn đời với một yêu quái, lại còn là một tảng đá thành tinh cùng giới. Huống chi, trước đó Trọng Đạo Nam đã từ chối vô số nữ tu chân giả ngỏ lời kết thân.
Rất nhiều người phản đối việc Trọng Đạo Nam chọn Tiểu Thạch Đầu làm bạn đời, bao gồm cả Lạc Tòng Giới.
Nhưng sau khi gặp Tiểu Thạch Đầu, sư phụ y đã đồng ý, còn chủ động nói với chưởng môn rằng ông tán thành quyết định của Trọng Đạo Nam.
Cứ thế, chuyện Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu sẽ kết thành bạn đời được ấn định.
Đáng tiếc… ngay trước lúc tiến hành nghi lễ thì xảy ra biến cố. Cuối cùng, Trọng Đạo Nam mang theo hỉ phục được đặt riêng cho Tiểu Thạch Đầu, cùng hắn kết làm bạn đời trong sơn cốc nơi hai người gặp nhau lần đầu, chỉ có trời đất làm chứng.
Mà lúc ấy, Tiểu Thạch Đầu đã là ngọn đèn trước gió.
Trọng Đạo Nam nhắm mắt, một lúc lâu sau mới mở mắt ra.
Y nhìn Tiểu Thạch Đầu bên cạnh, lắc đầu mỉm cười, y không thể tiếp tục đắm chìm trong bi thương kiếp trước, bởi vì Tiểu Thạch Đầu sẽ cảm nhận được.
Tất cả đã qua rồi.
Trọng Đạo Nam nhìn đôi mắt tròn xoe của Tiểu Thạch Đầu, bất giác nhớ đến cảnh Tiểu Thạch Đầu lấy danh nghĩa bạn đời tương lai của y để gặp sư phụ.
Sư phụ Trọng Đạo Nam là người lạnh lùng đạm bạc, dù y là đệ tử mà cũng ít khi được gặp, trong môn phái có xảy ra chuyện sư phụ cũng rất hiếm khi xuất hiện.
Cho nên Tiểu Thạch Đầu theo y lâu như vậy mà số lần hắn được gặp sư phụ có thể đếm trên đầu ngón tay, mỗi lần gặp cũng chẳng nói gì nhiều.
Dù gì sư phụ y cũng không phải người thích nói chuyện, lại càng không thích nói nhiều với người ngoài.
Vậy nên khi Hoài Triệu chân nhân, tức sư phụ y đưa ra đề nghị gặp mặt Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Thạch Đầu lập tức hóa thành tảng đá đúng nghĩa.
Lúc đến trước mặt Hoài Triệu chân nhân, Tiểu Thạch Đầu chỉ còn là cái xác không hồn. Sư phụ y hỏi câu nào, Tiểu Thạch Đầu đáp câu ấy, không khí vừa gượng gạo lại vừa buồn cười khó tả.
Sau khi về, Tiểu Thạch Đầu mất hồn một lúc lâu mới bình tĩnh, sau đó lén trốn vào chỗ vắng người khóc lớn một trận.
Trọng Đạo Nam nhớ lúc y tìm ra Tiểu Thạch Đầu thì nghe tiếng Tiểu Thạch Đầu vừa khóc vừa nói lộn xộn.
“Xong đời rồi! Thôi tiêu thật rồi! Sư phụ A Nam nhất định là ghét ta rồi! Óa hu hu hu~ làm sao bây giờ… hu hu hu… không kịp chuẩn bị gì hết, đột ngột quá… hu hu hu… gặp sư phụ đại nhân không có nói được gì hết trơn hu hu hu…”
Rõ ràng Tiểu Thạch Đầu khóc rất thương tâm, nhưng Trọng Đạo Nam đứng bên ngoài nghe chỉ thấy tức cười.
Hồi tưởng qua đi, hạnh phúc lại ùa về, Trọng Đạo Nam bắt lấy Tiểu Thạch Đầu đang len lén bò đến chỗ y, chụp bàn tay Tiểu Thạch Đầu định chọt y, nói với hắn, “Thật sự không cần phải lo gì cả, ta thích Tiểu Thạch Đầu, sư phụ ta cũng sẽ thích Tiểu Thạch Đầu thôi.”
Kiếp trước biểu hiện cứng đơ như vậy mà sư phụ vẫn bảo Tiểu Thạch Đầu là đứa trẻ ngoan, bây giờ Tiểu Thạch Đầu hoạt bát tự tin, Trọng Đạo Nam tin sư phụ sẽ càng thích Tiểu Thạch Đầu hơn.
Trọng Đạo Nam thành công trấn an Tiểu Thạch Đầu.
Tiểu Thạch Đầu trước đó vẫn luôn giữ trạng thái “sẵn sàng chiến đấu” giờ thả lỏng hơn. Hòn đảo náo nhiệt cũng khôi phục sự yên lặng thường ngày.
Cơ mà Tiểu Thạch Đầu vẫn không từ bỏ ý định rèn luyện bản thân, hắn tự hỏi không biết nên tặng sư phụ cái gì khi ra mắt.
Dù Trọng Đạo Nam đã nói Hoài Triệu chân nhân không cần gì cả, nhưng Tiểu Thạch Đầu vẫn muốn biểu hiện lòng thành.
Sau đó, theo đề nghị của Trọng Đạo Nam, Tiểu Thạch Đầu bắt đầu học nấu ăn.
Tiểu Thạch Đầu không hề ý thức được tài nấu nướng của mình “xịn” đến đâu, hắn tập trung nhào bột, hai bàn tay sạch sẽ trắng tinh bây giờ dính đầy bột mì.
Hai người bày dụng cụ ra bàn đá trong sân, thi thoảng có cơn gió phất qua khiến mấy sợi tóc rũ xuống bên má Tiểu Thạch Đầu, hắn giơ tay vuốt tóc, gương mặt đáng yêu bị quệt loang lổ bột trắng.
Trông chẳng khác gì con mèo mướp.
Trọng Đạo Nam đang băm thịt, giương mắt thấy mặt Tiểu Thạch Đầu toàn bột, nhịn không được bật cười.
Y buông dao xuống, lấy khăn sạch lau mặt cho Tiểu Thạch Đầu.
Tiểu Thạch Đầu nhào bột quá nhập tâm, mãi đến khi Trọng Đạo Nam chạm vào mặt, hắn ngơ ngác xoay lại, giờ mới biết mặt mình dính đầy bột.
Tiểu Thạch Đầu dừng động tác, chờ A Nam lau sạch bột trên mặt mới tiếp tục nhào bột.
Trong lúc nhào bột, Tiểu Thạch Đầu đã đưa linh lực vào.
Công đoạn này cần sự tỉ mỉ, nhưng Tiểu Thạch Đầu đã làm nhiều lần nên rất thành thạo.
Có điều, nhìn bột trong tay mình, lại nhìn A Nam đang bằm thịt, Tiểu Thạch Đầu ngờ ngợ gọi, “A Nam…”
“Hửm?”
“Làm vầy liệu có đơn giản quá không?”
“Đây là thành ý của Tiểu Thạch Đầu mà, không phải sao?” Trọng Đạo Nam nói, “Hơn nữa, tay nghề Tiểu Thạch Đầu tiến bộ rất nhiều đấy.”
Được A Nam khen, Tiểu Thạch Đầu cười sung sướng, nhưng rất nhanh lại hỏi, “Nhưng mà… chúng ta tính làm đại tiệc mà?”
Tiểu Thạch Đầu nhìn bột trong tay mình và thịt bằm bên chỗ A Nam, hết sức hoang mang.
A Nam nói hắn hãy nấu một bữa tiệc đãi sư phụ, Tiểu Thạch Đầu nghe theo, nhưng bây giờ đâu có giống đang làm đại tiệc?
Hình như hai người đang làm sủi cảo mà?
Trọng Đạo Nam ứng đối rất tự nhiên, y mỉm cười nhìn Tiểu Thạch Đầu, “Đúng vậy, đây chính là đại tiệc.”
Vì biểu cảm của Trọng Đạo Nam quá chắc chắn, Tiểu Thạch Đầu không tự chủ cho rằng món ăn như sủi cảo được dùng để chiêu đãi đại tiệc.
Xác định như thế, Tiểu Thạch Đầu xoa hai tay, lấy lại hứng khởi.
A Nam đã nói sư phụ nhất định sẽ thích, cho nên Tiểu Thạch Đầu cũng cảm thấy sư phụ sẽ chấp nhận thôi.
Nghĩ ngợi xong, Tiểu Thạch Đầu lại tràn đầy nhiệt tình tiếp tục nhào bột.
Trọng Đạo Nam không nhịn được mỉm cười, tiếp tục bằm thịt.
Khả năng nêm nếm của Tiểu Thạch Đầu hoàn toàn bị phủ nhận, nên Trọng Đạo Nam đảm nhiệm khâu xử lý hương vị.
Tiểu Thạch Đầu thích nói, bình thường Trọng Đạo Nam không để ý hắn, Tiểu Thạch Đầu có thể tự nói một mình hết nửa ngày. Bởi vì Tiểu Thạch Đầu biết, dù không đáp nhưng A Nam vẫn nghe và nhớ hết những gì hắn nói, y sẽ không để Tiểu Thạch Đầu có cảm giác hắn hay lảm nhảm.
Được rồi…
Đúng là hắn hay lảm nhảm, nhưng mà Tiểu Thạch Đầu không thấy cô đơn, A Nam cũng thích nghe suy nghĩ của Tiểu Thạch Đầu mà.
Dù là yêu nhau nhưng không thể lúc nào cũng dính lấy nhau được.
Trên đảo này, Tiểu Thạch Đầu được an toàn tuyệt đối, Trọng Đạo Nam không trông chừng gắt gao.
Yêu nhưng vẫn phải chừa cho đối phương không gian riêng. Học cách lắng nghe đối phương cũng vô cùng quan trọng.
Tiểu Thạch Đầu cúi đầu nhào bột, miệng lẩm bẩm đám ếch con trên đảo thi xem con nào nhảy xa hơn, kết quả có một con ếch còn bé quá, chân mềm bị ngã chổng vó. Báo Đốm cô nương ngủ nhiều hơn mọi ngày, lại ghét tắm. Rồi con cá voi con được hắn cứu lúc trước bây giờ bơi về đảo, ngày nào cũng lượn gần bờ gọi hắn.
Những lời tự thuật chẳng có ý nghĩa gì cả nhưng khiến người ta thấy ấm áp đến lạ.
Trọng Đạo Nam mỉm cười, im lặng nghe, Tiểu Thạch Đầu đột nhiên hỏi, “Kiếp trước, sư phụ của A Nam ở đâu?”
Trọng Đạo Nam quay sang nhìn Tiểu Thạch Đầu.
Tiểu Thạch Đầu không ngẩng đầu, nói tiếp, “Tiểu Thạch Đầu luôn tự hỏi, không biết kiếp trước sư phụ của A Nam đi đâu… A Nam không nhắc, Tiểu Thạch Đầu nghĩ mãi không ra…”
“Kiếp trước…” Trọng Đạo Nam nhìn về phương xa.
Có cơn gió thốc qua sườn núi, mơ hồ thấy được đám động vật và yêu quái trên đảo đang làm gì.
Có con tụ tập chơi đùa, có con lười biếng nằm ngủ, có con học cách săn mồi…
Trọng Đạo Nam thu hồi tầm mắt, quay lại nhìn Tiểu Thạch Đầu, “Lúc đó… sư phụ đang bế quan.”