Trọng Sinh Chi Trứ Ma

Chương 88



Editor: Vện

Trong đầu Tiểu Thạch Đầu như vừa bị cơn bão cấp mười hai quét qua, đứng máy chết lặng.

Hoài gia gia siêu cấp lợi hại thế mà là Hoài Triệu chân nhân sư phụ của A Nam!!!

Sau khi biết chuyện, Tiểu Thạch Đầu cứ như người trên mây, thậm chí không muốn đối diện sự thật.

Vì muốn sư phụ A Nam nhìn thấy dáng vẻ phong độ nhất của mình, Tiểu Thạch Đầu đã chuẩn bị rất nhiều. Mặc dù A Nam đã nói hắn không cần phải tự ép buộc bản thân, cũng nói sư phụ y tính tình thế nào, hắn chỉ cần là chính mình là được.

Nhưng mà Tiểu Thạch Đầu thật sự không thể qua loa.

Phải biết ấn tượng đầu tiên với trưởng bối là cực kỳ quan trọng.

Kết quả…

Kết quả là mọi việc diễn ra quá bất ngờ, Hoài Triệu chân nhân trực tiếp xuất hiện trên đảo, còn bị hắn lôi kéo chạy khắp nơi.

Tiểu Thạch Đầu ngẫm lại cách thức hắn ở chung với Hoài Triệu chân nhân mấy ngày qua, quả thực rất muốn khóc.

Hắn không chỉ lôi kéo Hoài Triệu chân nhân chạy tới chạy lui chữa bệnh cho yêu quái, còn sợ “Hoài gia gia” là “người phàm” mà sợ yêu quái nên đã nói dối Hoài Triệu chân nhân rằng đám yêu quái kia chỉ là thú vật bình thường.

Với tu vi của Hoài Triệu chân nhân, chắc chắn mới liếc một cái thôi đã phát hiện ra rồi.

Sau đó hắn còn theo Hoài Triệu chân nhân học nhiều thứ khác, nhưng ngoại trừ việc trí nhớ được cải thiện thì hắn chẳng có thành tựu gì trong những phương diện khác, thậm chí biểu hiện còn hết sức vụng về, có lúc Hoài Triệu chân nhân phải an ủi hắn nữa.

Chắc khi ấy Hoài Triệu chân nhân thầm nghĩ hắn ngốc lắm đúng không?

Ngoài ra, hắn còn kể cho Hoài Triệu chân nhân rất nhiều chuyện liên quan đến A Nam, trong đó có kha khá chuyện làm hắn dỗi.

Nói với trưởng bối những việc ấy là tối kỵ!

Kết quả, hắn không chỉ kể hết mà còn kể rất nhiều nữa chứ.

Chắc là bây giờ Hoài Triệu chân nhân ghét hắn lắm đúng không?

Tiểu Thạch Đầu thật sự rất muốn biến về nguyên hình rồi tìm một góc hẻo lánh trốn vào, không để ai phát hiện.

Thế giới này tàn nhẫn quá mà.

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của Tiểu Thạch Đầu, sự thật vẫn sờ sờ trước mắt kia kìa.

Sau khi biết Hoài gia gia là Hoài Triệu chân nhân, sư phụ của A Nam, Tiểu Thạch Đầu tiến vào trạng thái hóa đá, đại não ngừng hoạt động, A Nam nói cái gì hắn làm theo y chang vậy.

Đã rất lâu Trọng Đạo Nam không gặp sư phụ, nhưng hai người ngồi nói chuyện một lát, chủ đề được nhắc đến nhiều nhất chỉ toàn liên quan đến Tiểu Thạch Đầu.

Hoài Triệu chân nhân rất hứng thú với những chuyện của Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu, thế nên Tiểu Thạch Đầu không có cơ hội lẻn đi trốn, chỉ có thể đứng đó trả lời.

Vì Tiểu Thạch Đầu quá căng thẳng nên biểu hiện khiến người ta thấy rất buồn cười.

Hoài Triệu chân nhân hỏi rất nhiều, hỏi từ lần đầu hắn gặp gỡ A Nam cho đến lúc hai người có cảm tình.

Là một “trưởng bối”, thái độ của Hoài Triệu chân nhân vô cùng ôn hòa, gương mặt luôn mang nét cười, không hề lạnh lùng như A Nam miêu tả, nhưng mà Tiểu Thạch Đầu vẫn không thể thả lỏng.

Bởi vì Hoài Triệu chân nhân liên tục hỏi những vấn đề mà Tiểu Thạch Đầu thầm bất mãn.

Ví dụ như, Hoài Triệu chân nhân làm như vô tình hỏi, “Cuộc sống hai người có mỹ mãn không?”

Câu hỏi này thoạt nghe rất bình thường, nhưng vì Tiểu Thạch Đầu và Hoài Triệu chân nhân hợp ý nhau, nên trong lúc trò chuyện, hắn đã oán giận rằng bạn đời chê hắn còn nhỏ, không chịu tiến xa hơn.

Bây giờ nghĩ lại, Tiểu Thạch Đầu thật muốn rút lại lời nói, quay ngược thời gian, sao lúc đó hắn có thể nói những lời như vậy với Hoài Triệu chân nhân chứ?

Nhất định là do Hoài Triệu chân nhân tạo cảm giác khiến người ta tin tưởng, cứ như hắn đang nói chuyện với ông Hòe già vậy, thế nên Tiểu Thạch Đầu cứ vô tư mà nói.

Nhìn đi, bây giờ phải gánh chịu hậu quả rồi này.

Nội tâm Tiểu Thạch Đầu mưa gió bão bùng mà ngoài mặt cứng đơ như khúc gỗ, cố gắng bảo vệ hình tượng trước mặt Hoài Triệu chân nhân.

Nhưng mà…

Trong mắt Hoài Triệu chân nhân, hắn có còn hình tượng gì nữa không?

Tiểu Thạch Đầu như sắp tan vỡ, đến lúc theo A Nam về nhà, Tiểu Thạch Đầu òa khóc.

Trước mặt Hoài Triệu chân nhân, Tiểu Thạch Đầu đã cố hết sức phô bày ưu điểm, còn sau khi về nhà, cả tảng đá như nặng thêm gấp mười lần.

Tiểu Thạch Đầu nằm sấp lên giường, uể oải không còn sức lực, trông như chết rồi.

Trọng Đạo Nam thấy Tiểu Thạch Đầu như vậy, vừa ấm lòng lại vừa buồn cười.

Y đến ôm Tiểu Thạch Đầu không muốn sống vào lòng, mà lúc này Tiểu Thạch Đầu không còn lòng dạ nào nhìn Trọng Đạo Nam.

Hắn úp mặt vào đùi Trọng Đạo Nam, vươn một tay ra sờ soạng hết nửa ngày, Trọng Đạo Nam thấy Tiểu Thạch Đầu sắp nhịn không nổi mới nhét một góc chăn vào tay hắn.

Tiểu Thạch Đầu mò trúng chăn, hắn vẫn giữ tư thế úp mặt, kéo chăn bọc cả người thành kén, biểu hiện rõ ràng là không muốn gặp ai hết.

Cơ mà Trọng Đạo Nam không để ý, y xốc cái kén tằm lên, ôm vào lòng, nhìn mái tóc lộ ra ngoài của Tiểu Thạch Đầu, khẽ cười nói, “Thật sự phải làm vậy sao?”

Tiểu Thạch Đầu không nói tiếng nào, làm như hắn đúng là con tằm không hay không biết gì cả.

Trọng Đạo Nam cười thành tiếng, tiếp tục hỏi, “Thật sự muốn làm như ngươi không tồn tại sao?” Trọng Đạo Nam thở dài, “Haiz… Tiểu Thạch Đầu không để ý đến A Nam, A Nam phải làm sao đây?”

Y im lặng một lát, cuối cùng Tiểu Thạch Đầu cũng chịu thò đầu ra dò xét.

Hắn trùm kín mặt, dáng vẻ u oán, nhỏ giọng gọi, “A Nam…”

“Hửm?” Trọng Đạo Nam ứng thanh.

“A Nam…” Tiểu Thạch Đầu lại gọi tiếng nữa, đôi mắt tròn xoe bắt đầu ứa nước, “A Nam, ta xong đời rồi phải không?”

“Sao lại nói thế?” Trọng Đạo Nam sửa lại tư thế, kéo Tiểu Thạch Đầu dựa sát vào ngực.

“Có phải sư phụ đại nhân ghét Tiểu Thạch Đầu rồi không?” Tiểu Thạch Đầu mếu máo, “Ta thật sự không biết ông ấy là sư phụ của A Nam! Tiểu Thạch Đầu tưởng ông ấy chỉ là người phàm thôi!”

“Tiểu Thạch Đầu bình tĩnh nào.” Trọng Đạo Nam nắm vai Tiểu Thạch Đầu, áp trán mình vào trán Tiểu Thạch Đầu, mỉm cười nói, “Không phải lo, sư phụ rất thích ngươi, đừng căng thẳng như vậy.”

“…Hoài Triệu chân nhân… thích ta?” Tiểu Thạch Đầu ngập ngừng.

“Ngươi cứ tiếp tục gọi ông ấy là Hoài gia gia, sư phụ muốn thế.”

“Thật… thật hả?”

“Đương nhiên là thật.”

Vất vả lắm mới dỗ được Tiểu Thạch Đầu, Trọng Đạo Nam chờ hắn nhắm mắt lại mới đứng lên.

Y tém góc chăn cho Tiểu Thạch Đầu, quay lại đưa ngón trỏ lên môi với Tiểu Hoàng đậu trên bậu cửa sổ, ra dấu không được làm ồn.

Tiểu Hoàng nghiêng đầu nhìn một vòng, đôi mắt bé xíu như hạt đậu đen di chuyển theo bóng dáng Trọng Đạo Nam.

Nó thấy Trọng Đạo Nam đứng dậy, vuốt phẳng y phục rồi cất bước ra ngoài.

Trọng Đạo Nam vẫn luôn kính trọng sư phụ, tuy cách tu chân giả giao du là không quá thân cận, khiến tình cảm giữa họ có hơi lạnh nhạt, nhưng điều này không ảnh hưởng gì cả.

Ít nhất đối với Trọng Đạo Nam là vậy.

Y rất khó nảy sinh cảm tình gắn bó với người khác, y biết sư phụ mình cũng vậy, chỉ muốn tất cả thuận theo tự nhiên.

Kiếp trước, khi biến cố xảy ra, sư phụ y đang bế quan.

Mọi người đều biết, ngay lúc Hoài Triệu chân nhân xuất quan cũng là lúc gặp lôi kiếp phi thăng.

Nếu làm gián đoạn, Hoài Triệu chân nhân sẽ bị hao tổn rất nhiều chân khí, lôi kiếp phi thăng lại cực kỳ nguy hiểm, cơ hội vượt qua sẽ tiêu tan.

Mới đầu Trọng Đạo Nam nghĩ vậy nên mới không muốn tìm sư phụ giúp đỡ.

Sau đó…

Mọi chuyện diễn biến theo hướng không thể kiểm soát được nữa, dù lúc ấy sư phụ có tìm được y cũng không có cách nào giúp y và Tiểu Thạch Đầu, thậm chí còn có thể bị cuốn vào nguy hiểm.

Mãi đến cuối cùng, lúc sư phụ xuất quan thì y đã nhập ma.

Tình hình lúc ấy đã không thể nào cứu vãn, còn kiếp này, biến cố đã không xảy ra.

Sau đó, đôi khi Trọng Đạo Nam lại nhớ những mẩu đối thoại đơn giản giữa y và sư phụ ngày xưa.

Ban đầu, y không cảm thấy lời sư phụ nói có gì cao thâm, chỉ đơn thuần là có lý mà thôi.

Sau này biến cố ập đến, Trọng Đạo Nam mới hiểu được ý nghĩa sâu xa ẩn trong đó.

Nhưng mà…

Rốt cuộc vẫn có một chút bất đồng.

Ý nghĩa của những lời dạy đó bây giờ không còn tác dụng gì nữa, bởi vì y đã có thể buông tay.

Trọng Đạo Nam lại xuất hiện trong căn nhà sư phụ đang tạm trú, sư phụ của y vẫn ngồi trước bàn. Trên bàn đặt ba cái cốc, trà bên trong đã nguội lạnh.

Sư phụ y rũ mắt nhìn nước trà, như xuyên qua làn nước mà nhìn vào nơi nào đó, khiến người ta không đoán được ông đang nghĩ gì.

Hoài Triệu chân nhân không hề bất ngờ khi thấy Trọng Đạo Nam.

Ông nâng mắt, “Đồ nhi Thiên Tẫn.”

Trọng Đạo Nam đến trước mặt sư phụ, tư thái thong dong, hệt như hai lão bằng hữu nhiều năm không gặp, y lắc đầu, “Sư phụ, người quên rồi à, bây giờ ta không còn là Thiên Tẫn nữa.”

Từ ngày rời khỏi Lạc Tòng Giới, pháp danh của y đã bị thu hồi.

Là đệ tử thiên tài bậc nhất, được coi trọng nhất Lạc Tòng Giới, không ai hiểu tại sao một người có tương lai rộng mở như y lại bỏ đi, ngay cả sư phụ y cũng không hiểu sự lựa chọn của y, mà y cũng chẳng giải thích.

Nhưng rốt cuộc sư phụ vẫn không níu kéo, chỉ nhìn y rời đi, còn dặn dò mấy câu.

Y còn nhớ, trước lúc đi, sư phụ đã nói, “Nhớ thường xuyên về thăm ta.”

Có điều, lúc ấy y vừa mới sống lại, không hề lưu luyến bất kỳ ai, dù có tàn sát toàn giới tu chân thêm lần nữa cũng không có vấn đề gì cả.

Trong lòng Trọng Đạo Nam lúc ấy toàn là Tiểu Thạch Đầu.

Nếu không phải còn có Tiểu Thạch Đầu, Trọng Đạo Nam thật sự không tưởng tượng được y sẽ làm ra chuyện gì.

Với lời dặn của sư phụ, Trọng Đạo Nam chỉ nghe chứ không đáp lại. Trọng Đạo Nam lúc ấy không có cách nào để đáp lại, y thậm chí hận không thể hủy diệt thế giới này.

Nhưng bây giờ y đã trút bỏ gánh nặng, lúc đối mặt sư phụ và những người từng quen biết, sợi xích đau khổ không còn trói buộc y nữa.

Nghe Trọng Đạo Nam nói vậy, Hoài Triệu chân nhân chỉ mỉm cười, giơ tay lướt qua bàn, cốc trà dư biến mất, trà mới được đưa lên.

Ông ra hiệu cho Trọng Đạo Nam ngồi đối diện, hai người bắt đầu đàm luận về đạo trong khoảnh sân đơn điệu giữa núi rừng.

Thật lâu trước kia, loại chuyện như luận đạo vẫn tương đối phổ biến giữa những tu chân giả.

Ngày ấy, tu chân giả không mù quáng truy lùng vật phẩm hỗ trợ như bây giờ. Họ cũng không cho rằng tu vi cao thấp chính là tất cả.

So với tu vi, mọi người coi trọng cảnh giới của bản thân hơn.

Ai cũng biết cảnh giới của tu chân giả sẽ quyết định người đó có thể tu luyện đến trình độ nào.

Bởi vì yêu cầu về sự lĩnh ngộ của mỗi một giai đoạn sẽ khác nhau, rất nhiều tu chân giả dù đã đạt đủ tu vi nhưng vẫn không thể đột phá, đó chính là ảnh hưởng của cảnh giới.

Thế nên, khi các tu chân giả gặp nhau, tuy tu vi cao thấp quan trọng thật nhưng không phải điều tất yếu.

Có người tu vi thấp mà tầm nhìn cao xa, có người tu vi cao nhưng mãi vẫn giậm chân tại chỗ.

Trong hoàn cảnh đó, luận đạo trở thành một phương thức trao đổi để mọi người giúp đỡ lẫn nhau.

Thông qua việc luận đạo, người tu vi thấp có thể học được rất nhiều điều mà lời nói không thể diễn tả được, ngược lại, người tu vi cao cũng có thể nhìn vào đó mà nghiệm ra điều mình không thể lý giải.

Ai cũng hiểu rằng, cảnh giới không phải thứ có thể giải thích rõ ràng chỉ bằng vài ba câu nói.

Có người chỉ vừa nghe xong đã ngộ ra ngay, có người phải tốn rất nhiều năm, thậm chí đến chết mà vẫn không hiểu nổi. Đương nhiên, loại thứ hai vẫn chiếm đa số.

Theo thời gian, mọi người nhận thấy vật phẩm hỗ trợ đẩy nhanh tốc độ tu luyện hơn việc tự lĩnh ngộ, thế là bắt đầu kéo nhau đi tìm sự trợ giúp từ bên ngoài.

Thật ra vẫn còn người trung thành với phương pháp tu luyện chính thống, chỉ là số lượng càng ngày càng ít đi.

Thế là giới tu chân biến thành tình trạng như hôm nay. Rốt cuộc thì, tu vi có được nhờ vật phẩm hỗ trợ không hề đáng tin, tu chân giả thật sự muốn phi thăng vẫn phải dựa vào thực lực bản thân và sự cố gắng không ngừng thôi.

Trọng Đạo Nam và sư phụ y đang đàm đạo về việc này.

Đàm luận từ tu luyện rồi sang Thiên Đạo, đến cái nhìn về vạn vật cõi trần.

“Tầm nhìn của ngươi sâu sắc hơn cả vi sư rồi.”

Luận đạo không chỉ đơn giản kết thúc trong một sớm một chiều, nếu thật sự muốn nói tiếp, có khi mất ba ngày ba đêm cũng không đủ.

Vấn đề được khai thác càng sâu, nội dung càng trở nên tối nghĩa. Nếu người nghe có tu vi quá thấp, khoan hẵng nói có hiểu nổi hay không, chỉ sợ đứng cũng không đứng vững được.

Thế nên Trọng Đạo Nam và sư phụ y thay phiên nhau nói, cũng không nghiên cứu thâm sâu, chỉ nói đại khái về kiến giải của mình mà thôi.

Chỉ như vậy thôi cũng đủ rồi.

“Lần trước lúc ngươi đi, vi sư quả thật rất lo, nhưng bây giờ thấy ngươi như vậy, vi sư có thể yên tâm được rồi.”

Nét mặt Hoài Triệu chân nhân thấp thoáng vẻ vui mừng, “Có liên quan đến bạn đời của ngươi đúng không?”

Nhắc đến Tiểu Thạch Đầu, vẻ mặt Trọng Đạo Nam hiền hòa hơn rất nhiều, y gật đầu, “Đúng vậy.” Nếu không có Tiểu Thạch Đầu, e là… y đã hóa điên rồi, biết đâu còn điên loạn hơn cả kiếp trước.

“Hắn đúng là đứa trẻ ngoan.” Nghĩ đến Tiểu Thạch Đầu, nét mặt Hoài Triệu chân nhân cũng ôn hòa hơn.

Ở cùng Tiểu Thạch Đầu mấy ngày, Hoài Triệu chân nhân cảm nhận được rất rõ sự nhiệt tình của hắn.

Tiểu Thạch Đầu là đứa trẻ hiền lành lại lương thiện, khiến người ta bất giác buông bỏ đề phòng mà thích hắn.

Mỗi lần Hoài Triệu chân nhân nhớ lại gương mặt nghiêm túc của Tiểu Thạch Đầu khi bảo ông người già phải chú ý sức khỏe là lại tức cười.

Thậm chí Tiểu Thạch Đầu còn chia sẻ bí quyết giữ eo hông dẻo dai.

Thân là con người, Hoài Triệu chân nhân chưa từng nghe qua bí quyết nào như vậy.

Hoài Triệu chân nhân vô cùng uyên bác, mới đầu nghe thì vẫn còn mơ hồ, sau đó ông phát hiện bí quyết của Tiểu Thạch Đầu là học từ đám rắn thành tinh trong rừng.

Lúc nhận ra, Hoài Triệu chân nhân bật cười, ông chưa bao giờ biết rằng đám yêu quái đáng sợ trong mắt người phàm lại có một mặt thú vị như thế.

Điều này cũng cho thấy Tiểu Thạch Đầu đúng là rất ngây thơ.

Trực giác của những sinh vật như động vật nhỏ và yêu quái cực kỳ nhạy bén, Tiểu Thạch Đầu có thể khiến chúng yêu thích, còn tình nguyện chia sẻ bí quyết như vậy, sao mà không ngoan cho được.

“Ta luôn cho rằng ngươi cũng giống ta, chỉ dốc lòng tu luyện, chờ ngày phi thăng. Ta nghĩ không thứ gì có thể khiến ngươi xao động… không ngờ lại có một người như vậy xuất hiện bên cạnh ngươi.”

“Hắn rất tốt.” Trọng Đạo Nam nói, đối với y, Tiểu Thạch Đầu chính là điều kỳ tích đẹp nhất thế gian.

“Ừ, hắn tốt lắm.” Nếu Hoài Triệu chân nhân chưa gặp Tiểu Thạch Đầu có thể sẽ nghĩ khác, nhưng sau khi biết Tiểu Thạch Đầu, Hoài Triệu chân nhân cảm thấy, có một người như vậy bầu bạn với Trọng Đạo Nam đúng là không còn gì tốt hơn.

Trọng Đạo Nam và Hoài Triệu chân nhân lại rơi vào trầm mặc.

Nhưng khoảng lặng này không khiến người ta khó xử, tình huống giống hệt như cách thức ở chung giữa Trọng Đạo Nam và Hoài Triệu chân nhân trước đây.

Sự im lặng làm Trọng Đạo Nam nhớ lại xưa kia, đã rất lâu rồi y không nói chuyện với Hoài Triệu chân nhân một cách hòa hợp như vậy.

Hồi lâu sau, Hoài Triệu chân nhân phá vỡ sự im lặng, chỉ là đề tài không giống trước.

“Lạc Tòng Giới bắt đầu chọn chưởng môn mới rồi.”

Dù là Trọng Đạo Nam cũng kinh ngạc, không lẽ trong thời gian này ở kiếp trước, Lạc Tòng Giới đã xảy ra chuyện này sao?

Không chờ Trọng Đạo Nam thăm dò, Hoài Triệu chân nhân đã nói, “Đúng là sẽ xảy ra chuyện này, mà cũng có liên quan đến ngươi đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.