Rạng sáng ngày hôm sau, lúc Hứa Kiệt mở mắt, cậu thấy Hứa Quan Hạo đã tỉnh lại rồi, lúc này anh đang nằm nghiêng nhìn ngắm cậu.
Thấy Hứa Kiệt tỉnh lại, Hứa Quan Hạo mỉm cười ghé đầu tới, thế nhưng lại bị Hứa Kiệt đẩy trán ra.
“Anh chưa đánh răng, không được lại gần.”
Hứa Quan Hạo mím môi, có vẻ như bất mãn. “Vậy em hôn anh đi, anh không chê em chưa đánh răng đâu.”
Đối với Hứa Quan Hạo mặt dày hết chỗ nói, Hứa Kiệt chỉ trực tiếp xuống giường, sau đó đi dép vào phòng tắm.
Lần này không đợi Hứa Kiệt đánh răng rửa mặt xong, Hứa Quan Hạo đã theo vào luôn.
Đang đánh răng, Hứa Kiệt thấy anh tiến đến thì liếc qua một cái, sau đó lại chuyên tâm đánh răng.
“Anh chờ cái gì?” Hứa Kiệt súc miệng xong, thấy Hứa Quan Hạo vẫn đứng một bên mỉm cười, còn chưa có rửa mặt.
“Anh đợi em đánh răng xong.” Hứa Quan Hạo cười cười, nhìn Hứa Kiệt ở trong gương nói.
Trong lòng có chút bất đắc dĩ, Hứa Kiệt cúi đầu vội vã rửa mặt, lau khô xong thì đến bên Hứa Quan Hạo hôn một cái.
“Mau rửa mặt đi.”
Hứa Kiệt đi rồi, Hứa Quan Hạo mỉm cười sờ má mình, tâm tình vui sướng bắt đầu rửa mặt.
Ăn sáng xong, hai người liền rời khỏi biệt thự, Hứa Kiệt đi ra trước, đứng ngoài nhìn một lúc lâu.
“Nếu em thích ở đây, sau này nghỉ ta sẽ lại tới.”
Quay sang phía Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt nhẹ cười.
Hứa Quan Hạo lái xe, cũng không lập tức về nhà ngay, mà đưa Hứa Kiệt đi mua hai bó hoa.
Nhận bó bánh hợp Hứa Quan Hạo đưa tới, ngón tay cậu cứng ngắc.
“Em vẫn nghĩ mẹ em được an táng ở một nơi không ai biết đến, cho dù hỏi Nhậm Lịch, có lẽ ông ấy cũng không biết.”
Nghe thấy thanh âm trầm thấp của Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo thấy xót xa, anh vươn tay xoa xoa đầu Hứa Kiệt.
Xe dừng trước mộ viên, Hứa Quan Hạo vừa dừng xe, Hứa Kiệt đột nhiên nắm lấy bàn tay anh.
“Tiểu Kiệt!” Biết Hứa Kiệt khẩn trương, Hứa Quan Hạo liền nhỏ giọng an ủi.
Nhìn về phía Hứa Quan Hạo, ánh mắt Hứa Kiệt có chút ỷ lại và ôn nhu. “May mà có anh đi cùng em.”
Trong lòng như có pháo hoa nở rộ, giờ khắc này, Hứa Quan Hạo lại đột nhiên cảm thấy hạnh phúc.
Hứa Quan Hạo ở trong xe ôm Hứa Kiệt một lúc, sau đó hai người xuống xe, Hứa Quan Hạo nắm lấy tay Hứa Kiệt, dẫn cậu vào mộ viên.
Các bia mộ dựng sát nhau, đi vào phải mất mười phút, lúc mới đầu, Hứa Kiệt rất trầm mặc, nhưng năm phút sau thì bắt đầu bồn chồn lo lắng.
“Mẹ… em, có đẹp không?”
Quay đầu nhìn Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo mỉm cười, nắm tay cậu thật chặt. “Rất đẹp, em rất giống mẹ của mình.”
Nghe thấy Hứa Quan Hạo mượn dịp khen mình, Hứa Kiệt cong khóe môi. “Em và mẹ, từng ở bên nhau chưa?”
“Trước năm ba tuổi đều là mẹ tự tay chăm sóc em, đến khi dì ấy biết mình bị bệnh, mới nhờ em trai mình chăm em, định khỏi bệnh rồi sẽ đón em quay lại.”
Nghe đến đó, Hứa Kiệt liền trầm mặc.
Hứa Quan Hạo đột nhiên dừng bước, Hứa Kiệt cũng ngưng bước theo, cậu nhìn theo Hứa Quan Hạo, nhìn về bia mộ phía trước mặt.
Hứa Quan Hạo đang định buông tay Hứa Kiệt ra để đặt hoa xuống, nhưng anh không nghĩ tới, anh vừa thả lỏng tay, Hứa Kiệt đã nắm chặt lấy tay anh.
Anh nhìn Hứa Kiệt, thấy trong mắt em đầy khẩn trương và luống cuống.
Tim mềm nhũn, Hứa Quan Hạo nắm lấy tay Hứa Kiệt. “Ta đặt hoa xuống đi.”
Gật đầu, Hứa Kiệt cùng anh đặt hoa xuống trước bia mộ.
Lúc nhìn vào ảnh chụp trên bia, Hứa Kiệt cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, hình ảnh người kia thật quen thuộc, nhưng rồi lại cũng thấy xa lạ, có lẽ người trong ảnh kia là mẹ của cậu! Trong lòng cậu có chút chua xót, có chút khổ sở, và còn có luống cuống.
Vẫn nắm chặt tay Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt trầm mặc đứng trước mộ, vành mắt dần ửng đỏ.
Cùng Hứa Kiệt đứng trước bia mộ, qua một hồi, Hứa Quan Hạo kéo lấy tay cậu.
“Cùng hành lễ đi.” Nói rồi, anh kéo Hứa Kiệt quỳ xuống trước mộ.
Hai đầu gối vừa chạm đất, Hứa Kiệt liền thấy chóp mũi mình cay cay, trong lòng tràn đầy chua xót và khổ sở, lệ cứ chực trào rơi.
“… Mẹ.” Đôi môi khép mở, thật lâu Hứa Kiệt mới cất lên thành lời.
Thấy Hứa Kiệt rơi nước mắt, Hứa Quan Hạo đau lòng khôn nguôi, viền mắt cũng đỏ theo, vội vàng mím môi quay sang hướng khác.
Cảm xúc của Hứa Kiệt có khả năng tác động đến anh, anh yêu cậu bé bên cạnh mình đã bao năm, tất thảy đều bị đối phương ảnh hưởng, nhất là tâm tình.
Yên lặng nhìn bia mộ, Hứa Quan Hạo có chút áy náy nói. “Xin lỗi, cháu đã đáp ứng dì sẽ đối với em ấy thật tốt, cháu nhất định sẽ thực hiện lời hứa của mình, chỉ là cháu không ngờ mình lại thích em ấy, xin hãy tha lỗi cho cháu, cháu thương em ấy rất nhiều, cũng mong có được tình yêu của em.”
…
Từ mộ viên trở về, Hứa Kiệt vẫn rất trầm mặc, thế nhưng khác hẳn với mọi lần trầm mặc trước, lần này là rầu rĩ không vui.
Hứa Quan Hạo chào bác Kim mấy câu rồi đưa hành lý nhờ bác xử lý, sau đó kéo Hứa Kiệt trở về phòng.
Vừa vào phòng, Hứa Quan Hạo đã nhẹ nhàng ôm Hứa Kiệt vào lòng, mà Hứa Kiệt cũng vươn tay ôm lại, tựa đầu vào vai anh.
Hai người lặng lẽ ôm nhau, không khí xung quanh đều trở nên tĩnh lặng, Hứa Quan Hạo đột nhiên nói. “Tiểu Kiệt, có phải em cao lên rồi không.”
Tâm tình còn chưa quay về, Hứa Kiệt trầm giọng đáp trong vô thức. “Ừ.”
Vỗ vỗ lưng Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo buông cậu ra, kéo cậu đứng thẳng lên, sau đó cùng so với mình. “Cao lên thật này, em xem, đã chạm mắt anh rồi.”
Lần này nhìn Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt cũng thấy mình đã cao lên.
Kiếp trước lúc hai mươi tuổi, cậu cao độ mét tám, Hứa Quan Hạo khoảng độ mét bảy tám, hiện tại cậu mới cao đến mắt Hứa Quan Hạo, xem ra chiều cao sẽ không có nhiều sai biệt.
Lấy tay ôm Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo cảm thán nói. “Anh muốn nhân lúc này ôm em nhiều hơn một chút, sau này em mà cao hơn anh, ôm sẽ không thoải mái như bây giờ.”
Trong mắt ánh lên ý cười, Hứa Kiệt cất tiếng. “Em phải mau cao lên thôi.”
Nhìn về phía Hứa Kiệt, vẻ mặt Hứa Quan Hạo có chút bất mãn. “Ý em là em không muốn anh ôm em.”
Hứa Kiệt nhìn anh, sau đó khẽ gật đầu. “Ừ, anh luôn ôm em, khiến em có cảm giác mình chưa trưởng thành.”
Thấy Hứa Kiệt mặt không đổi sắc trịnh trọng nói câu này, Hứa Quan Hạo không ngờ cậu lại có thể nói mấy câu ngây thơ như thế, liền cười cười lấy tay xoa mặt Hứa Kiệt. “Tiểu Kiệt, sao em lại có thể đáng yêu như vậy.”
Gạt tay Hứa Quan Hạo ra, Hứa Kiệt đi tới tủ quần áo. “Không được nói em đáng yêu, em không thấy đây giống một lời khen.”
Bước theo sau Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo cười cười. “Hóa ra em thích anh khen em.. A, Tiểu Kiệt, đẹp trai ghê!”
Hứa Quan Hạo khoa trương hô một câu, Hứa Kiệt quay đầu liếc nhìn anh, lúc quay lại, hai tai có chút ửng hồng.
Giống như phát hiện ra châu lục mới, Hứa Quan Hạo đứng phía sau sờ sờ tai Hứa Kiệt.
Hứa Quan Hạo vừa chạm vào tai, Hứa Kiệt lập tức né.
“Tiểu Kiệt, anh phát hiện mỗi lần em xấu hổ tai liền đỏ, trước đây đều đỏ mặt mà, sao bây giờ lại chuyển thành tai?”
Hứa Kiệt che tai, trừng mắt nhìn Hứa Quan Hạo.
Không thèm để ý, Hứa Quan Hạo kéo cánh tay che tai của cậu xuống. “Nào đừng giấu, để anh xem một chút, xem có đỏ hay không nào.”
Hứa Kiệt phát hiện, từ lúc đáp ứng cái “cơ hội” kia, Hứa Quan Hạo càng ngày càng lớn mật.
Nỗ lực kéo tay Hứa Kiệt xuống, Hứa Quan Hạo một tay giữ cổ cậu, tay còn lại kéo cái tay Hứa Kiệt che tai ra.
“Hứa Quan Hạo, buông tay!”
Thế nhưng dù thế nào, Hứa Quan Hạo bây giờ vẫn cao hơn cậu, sức lực cũng lớn hơn, đồng thời kể từ khi biết mình thiếu tập luyện, Hứa Quan Hạo rất nỗ lực, nên dễ dàng kéo tay cậu ra.
“Xem nào, đây chính là dáng vẻ xấu hổ, anh muốn nhân lúc này chiếm tiện nghi một chút, nhỡ sau này em cao hơn anh, như thế sẽ không bắt nạt được.” Nắm lấy tai Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo hả hê nói.
“Không được gọi tên này, em có thể gọi anh là Quan Hạo.” Lấy mũi cọ cọ mặt cậu, Hứa Quan Hạo nói.
Lần thứ hai cắn răng, Hứa Kiệt trầm giọng hô. “Tráng Tráng!”
Hứa Quan Hạo bất mãn, quay đầu Hứa Kiệt ra rồi há to miệng.
Nhìn qua gương tủ quần áo, Hứa Kiệt có chút giật mình. “Anh làm gì vậy?”
Hướng về phía cái gương, Hứa Quan Hạo há to miệng một chút.. sau đó hôn xuống mặt Hứa Kiệt.
Vẻ mặt ngạc nhiên, Hứa Kiệt bị anh buông ra, sau đó cậu dùng ánh mắt quái dị nhìn Hứa Quan Hạo.
Vì vừa hù được Hứa Kiệt nên đắc ý, Hứa Quan Hạo thấy vẻ mặt cậu thì cười cười. “Sao?”
“Anh..” Hứa Kiệt một vẻ muốn nói rồi lại thôi.
“Sao?” Hứa Quan Hạo nhướn mày, nhìn về phía Hứa Kiệt.
“Anh..” Hứa Kiệt buông mi mắt, sau đó đè vai Hứa Quan Hạo, nghiêng đầu hướng bên tai anh.
Đột nhiên cảm thấy nghi hoặc, Hứa Quan Hạo cúi đầu, nghe thấy tiếng thở của Hứa Kiệt bên tai, rồi cảm thấy quai hàm đau xót, anh liền mở to mắt đẩy Hứa Kiệt ra.
Hứa Kiệt híp mắt, lau miệng.
Sờ thấy dấu răng trên mặt, Hứa Quan Hạo không dám tin chỉ về phía Hứa Kiệt. “Em thực sự cắn anh?”
Thản nhiên lấy quần áo ngủ từ trong tủ, Hứa Kiệt liếc mắt nhìn Hứa Quan Hạo rồi đi vào phòng tắm.
Vừa vào phòng tắm, Hứa Kiệt liền khẽ mỉm cười, đồng thời trong lòng có chút ấm áp và cảm động, vừa rồi còn đang buồn bã, Hứa Quan Hạo đã cố ý trêu đùa giúp tâm trạng cậu khá lên rất nhiều.
Lúc ăn cơm, Hứa Quan Hạo vẫn lấy tay ôm mặt mình, khiến bác Kim tưởng anh lại bị nổi nhiệt, vì vậy nấu canh đậu xanh bắt anh uống cạn.
Buổi tối lúc đi ngủ, Hứa Quan Hạo vẫn còn ôm má, ai oán nhìn Hứa Kiệt.
–
Editor: vâng, bạn Kiệt đã nổi thú tính theo đúng nghĩa đen =))