“Không bằng chúng ta làm như thế này, bối cảnh giả thiết của nhiệm vụ đặt trong quân đội, trưởng quan là một kẻ tham sống sợ chết, quân địch đã bao vây quân đoàn này, yêu cầu quân đoàn trong ba tiếng phải đầu hàng. Thân phận của hai bên đối chiến là binh lính bình thường nhất trong quân, trong ba tiếng họ nhất định phải cướp được quyền chỉ huy, sau ba tiếng, tiểu đội nắm quyền chỉ huy trong tay là đội chiến thắng.” Mendel nói ra.
“Phe thắng là tiểu đội nắm quyền chỉ huy, chứ không phải là bên ngăn cản trưởng quan đầu hàng hay đột phá vòng vây?” Hiệu trưởng Dương nhạy bén chỉ ra điểm quan trọng.
“Chỉ cần nắm được quyền chỉ huy thì chẳng khác nào ngăn cản đầu hàng, rồi mới có thể phá vòng vây được, dù sao muốn đoạt quyền trong vòng ba tiếng là rất khó khăn. Tôi thừa nhận kết quả cuối cùng của nhiệm vụ này rất có thể sẽ là hai bên đều không đoạt được quyền chỉ huy, dưới tình huống ấy thì phải xem xem đội ngũ nào leo lên nhanh hơn thôi.” Mendel giải thích cặn kẽ.
Hiệu trưởng Dương cau mày, “Nhiệm vụ này đặt ra là để kiểm tra tố chất gì của học viên? Nếu như là vì để tăng tính chính xác cho kết quả và tăng mức độ hấp dẫn cho người xem thì tôi cho rằng hoàn toàn là không cần thiết.” Mặc dù ý kiến của đối phương quả thực có thể làm giảm đi ưu thế của Hình Chiến và Cố Khâm, nhưng dù sao Giải đấu liên trường vẫn luôn là giao lưu đứng đầu thi đấu thứ hai, nội dung đối chiến chính là muốn kiểm tra xem các học viên đã nắm được kiến thức vững tới mức nào, nếu như đảo ngược lại thì quả thực không có ý nghĩa gì nữa.
“Không thể nói như vậy. Nếu như bọn họ muốn đoạt quyền, đầu tiên phải tranh thủ ủng hộ của những binh lính khác —— thể hiện ra thực lực của bản thân mình mới có thể được nhiều người biết tới hơn, có được sự giúp đỡ của những binh lính khác mới có thể lật đổ trưởng quan đang nắm quyền, đồng thời đoạt được quyền chỉ huy, không phải sao? Đây chính là để kiểm tra thực lực tổng hợp cùng năng lực đoàn kết tập thể của học viên dự thi.” Mendel nói đến rất mạch lạc rõ ràng.
Cho dù giải thích như vậy nghe vừa có chút đạo lý lại vừa có chút gượng ép, hiệu trưởng Dương cũng không phản bác được. Quân hàm của Mendel so với mình cao hơn một cấp, chỉ cần đề nghị không trái với nguyên tắc, hắn nhất định phải coi trọng. Có điều hiệu trưởng Dương cảm thấy rất kỳ quái, đề nghị của Mendel đến tột cùng là vì cái gì, tuy rằng con trai Antonio của hắn là một thành viên trường quân sự Thủ đô, cũng tham gia thi đấu đoàn đội, thế nhưng điểm của trường quân sự Thủ đô hiện tại khẳng định không đuổi kịp được hai trường này nữa, cũng không có ai trong học viên dự thi của trường quân sự Liên minh chỉ huy có quan hệ thân thích gì với đối phương cả. Lẽ nào chỉ là vì không muốn xem một trận đấu không có chút kịch tính nào hay sao?
Cuối cùng hiệu trưởng Dương chỉ có thể trả lời, “Muốn thay đổi luật thi đấu và nội dung thi đấu thì một mình tôi không làm chủ được, e rằng cần nhiều người đồng ý hơn.”
Mendel tán thành gật đầu, “Đây là tất nhiên, chúng ta có thể lập tức thương lượng cùng với những người khác.”
Đầu tiên hiệu trưởng Dương liên hệ với Nguyên soái phu nhân Chung Vân Tu. Chung Vân Tu nghe xong lời của Mendel, vẻ mặt không rõ ý vị trầm tư một lúc, sau đó cười nói, “Như vậy cũng được. Có điều để cho công bằng, tôi cho rằng muốn thay đổi thì nên đồng thời thay đổi, nhiệm vụ của các tổ thi đấu cùng nên đều đổi thành như thế hết. Dù sao thì đối chiến vẫn là đồng thời tiến hành, chúng ta vừa vặn có thể nhìn ra chênh lệch của mỗi đội.”
Mendel sững sờ, “Ngài nói đúng.” Kỳ thực hắn đưa ra đề nghị này cũng không hi vọng sẽ được đồng ý. Đây vốn là một chút khiêu khích nho nhỏ cùng nhắc nhở phía trên muốn hắn thực hiện để thăm dò phản ứng của Nguyên soái. Hắn cho rằng Nguyên soái nhất định sẽ từ chối, kết quả Chung Vân Tu này lại tự mình làm chủ, đây là đã quen với việc ra lệnh thay cho Nguyên soái rồi sao? Như vậy cũng được, hiệu quả càng thêm rõ ràng, chính mình xem như đã vượt mức hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng nếu như Nguyên soái thực sự nhìn ra ý tứ trong đó, vậy bản thân mình liền biến thành con chim đi đầu, thế nhưng hắn lại không thể chống đối mệnh lệnh của bên trên…
Hiện tại Mendel đã không còn cách nào quay đầu lại nữa. Vò mẻ chẳng sợ nứt, nhưng đáy lòng hắn vẫn thấy rất sợ Hình Duệ, vì thế nên hắn rất không có cảm giác an toàn, vừa càng lúc tách khỏi Liên minh càng xa, liên tục đi lấy lòng ông chủ hiện tại, tranh thủ nhiều lợi ích hơn nữa cho tương lai của mình; đồng thời cũng vừa nỗ lực che giấu tội ác của bản thân, muốn điệu thấp một chút, không muốn bị Hình Duệ liệt vào trong danh sách đối tượng trọng điểm cần trừng phạt.
Chung Vân Tu đã đồng ý, vậy kế tiếp phải tìm tới người trong cuộc, chính là các vị hiệu trưởng của các trường tiến vào vòng đoạt điểm lần này. Những hiệu trưởng này đều đã thành tinh, không nói có đồng ý hay không, chỉ nói cho dù luật có định ra thế nào thì họ đều sẽ tuân theo, nếu mọi người đều giống nhau, vậy không còn gì để nói nữa. Nhưng bọn họ đều hiểu nguyên nhân của việc này là gì, còn không phải là bởi vì hai đội tranh cướp giải quán quân kia sao? Bọn họ nhiều nhất cũng chỉ là ăn theo mà thôi. Cho dù hiệu trưởng Dương đã giải thích đây là đề nghị của Thượng tướng Mendel, mọi người cũng đều coi thành vì quan hệ giữa hắn và Mendel tốt, cho nên chọn ra nhiệm vụ như vậy để làm suy yếu ưu thế của trường quân sự Đệ Nhất đi.
Mọi người đều biết khả năng xã giao của Vương Tử Minh rất cao. Người trong trường quân sự Liên minh chỉ huy đều tâm phục khẩu phục đối với y, hơn nữa y đối nhân xử thế khéo léo đưa đẩy, luôn biểu hiện ra bộ dạng thích hòa hợp cùng với mọi người, không chỉ khiến người khác tâm phục khẩu phục, còn khiến người ta rất thích thân cận với y.
Ngược lại, Hình Chiến tính cách lạnh lùng, dựa vào thực lực và thân phận để nói chuyện, mọi người phần lớn đều là kính nể y. Nếu như đặt trong hoàn cảnh nhiệm vụ như vậy, không có thân phận ai cũng thèm muốn mà chỉ dựa vào việc liều mạng, e rằng y không có cách nào để vươn lên từ tầng thấp nhất đi tới tầng cao nhất trong vòng ba tiếng cả. Còn Cố Khâm, hắn nổi danh là dựa vào chiến thuật chỉ huy, thân phận binh sĩ cơ bản không cho hắn sân khấu để phát huy, thể chất quá yếu của hắn thậm chí còn khiến hắn không phát huy bằng được cả Hình Chiến.
Hiệu trưởng trường quân sự Đệ Nhất Shawn vui tươi hớn hở nói, “Không sao, không quan hệ, tôi tin vào thực lực của các học viên của tôi, dù cho có là nhiệm vụ gì thì họ đều có thể thắng.”
Shawn từ chỗ Tạ Hoan biết được Hình Chiến đã dạy bảo Alvin như thế nào, bởi thế nên ông vẫn rất tin tưởng vào thủ đoạn của Hình Chiến. Dù sao thì cha Hình Chiến cũng là Nguyên soái, mưa dầm thấm đất bao nhiêu mưu kế, mà Nguyên soái phu nhân còn lợi hại hơn nữa. Thêm vào đó còn có một Cố Khâm kia, lực của Hình Chiến thêm vào trí của Cố Khâm, kết hợp lại vẫn có khả năng đánh bại Vương Tử Minh.
Shawn cũng không xem trọng kết quả trận đấu này như vậy. Trường quân sự Đệ Nhất đã có thể bảo vệ được cái vương miện của mình, người tinh tường đều có thể nhìn ra được bên nào mới là bên lợi hại hơn trong hai đội. Loại nhiệm vụ này vốn không đủ chính thống, cho dù thua cũng không có nghĩa là thực lực của đối phương mạnh hơn họ, mà chưa biết chừng trường quân sự Liên minh chỉ huy lại còn có thể bị bêu danh nữa.
Tạ Hoan nhận được thông báo không thể không lập tức triệu tập mọi người tới họp, “Các cậu cần chuẩn bị tâm lý thật tốt, nội dung đối chiến lần này không giống với lúc trước.”
Trước đây, nhiệm vụ đối chiến đều được hệ thống quyết định ngẫu nhiên, lý do là vì kiểm tra năng lực phản ứng của học viên dự thi, chưa bao giờ lại công bố trực tiếp nhiệm vụ trước khi bắt đầu thi đấu cả, hơn nữa nhiệm vụ của tất cả các đội đều giống như nhau. Đây liền nói rõ nhiệm vụ nhất định rất đặc biệt, mọi người cũng không cảm thấy vui vẻ gì, trái lại còn có chút cao hứng.
Quả nhiên, đợi tới khi Tạ Hoan giới thiệu kỹ càng luật thi đấu và điều kiện phân thắng bại xong, lo lắng đã trở thành hiện thực. “Vương Tử Minh từ nhỏ đã lớn lên trong dòng họ chính khách, đối phương hiểu rất rõ cách để khiến cho người khác tin phục chính mình. Ở trường quân sự Liên minh chỉ huy, từ học viên sắp tốt nghiệp cho tới tân sinh vừa mới vào học đều có chút giao tình với hắn, hơn nữa danh tiếng rất tốt.” Tạ Hoan chỉ ra ưu thế của đối thủ.
“Thật quá đáng! Đây rõ ràng là đang bắt nạt chúng ta!” Niên Lăng Húc tức giận vỗ bàn đứng dậy.
“Nếu luật đấu đã định ra, chúng ta oán giận cũng vô dụng, không bằng nghĩ ra đối sách trước. Trước khi trận đấu bắt đầu còn chưa tới ba tiếng, mọi người nói xem nhiệm vụ này có thể ra tay bắt đầu từ đâu?”
Tạ Hoan vừa dứt lời, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Hình Chiến và Cố Khâm.
Sau khi Chung Vân Tu nhận được điện thoại cũng đã liên lạc với bọn hắn, vì thế nên hai người cũng không có vẻ mặt kinh ngạc bất ngờ gì cả, vẫn vô cùng bình tĩnh. Hình Chiến rũ mắt ngồi trên sô pha, không nhìn tới tầm mắt mọi người ném tới. Cố Khâm bất đắc dĩ liếc y một cái, “Muốn giải quyết vấn đề này thì phải xem xem nhân số quân địch có bao nhiều rồi quyết định nên kết hợp lại bao nhiêu hạm đội.”
“Các cậu muốn phá vòng vây trước rồi mới cân nhắc tới việc đoạt quyền chỉ huy? Vạn nhất đối phương đoạt được quyền chỉ huy trước một bước thì sao?” Tạ Hoan hỏi.
“Không phải phá vòng vây, là diệt địch.” Cố Khâm nhướn mày, “Ba tiếng đã rất dư dả rồi, đủ để tiêu diệt kẻ địch. Cho dù đối phương đã nắm quyền, tới lúc ấy đoạt lại là được rồi.”
“Cậu đúng là rất tự tin, cậu không lo rằng hệ thống cho nhân số quân địch nhiều hơn chúng ta đến mức không cách nào thắng được trong vòng ba tiếng sao?” Angus có chút ngạc nhiên.
“Vậy thì lại là một chuyện khác.” Cố Khâm hững hờ trả lời.
Trên thực tế, một quan chỉ huy có kinh nghiệm nhiều năm, bất luận tính cách có thế nào cũng đều sẽ có bản lĩnh diễn thuyết cổ động lòng người của riêng mình. Kể cả Hình Chiến nhìn qua lạnh lùng khó ở chung cũng như thế. Y chỉ không thích nhiều lời vào những lúc không cần thiết, nhưng bản lĩnh thuyết phục người khác cũng không nhỏ chút nào cả. Điểm này Cố Khâm đã lĩnh hội rất đầy đủ, hắn cũng vừa mới bị đối phương dao động đến “ở bên nhau” đây.
Hình Chiến nếu không có một ít thuật nhân tâm thì không thể trở thành Thượng tướng được. Chỉ dựa vào vũ lực tuyệt đối không thể nào khiến cho người khác tâm phục khẩu phục, cam tâm tình nguyện mà cống hiến. Cũng giống như hôm khai mạc vậy, Mendel và Cố Hoằng mang theo hai loại phong cách không giống nhau, nhưng cả hai đều có thể đánh động lòng người.
Vì thế nên nhiệm vụ này dù nhìn qua khiến cho ưu thế của trường quân sự Đệ Nhất giảm đi, nhưng kỳ thực lại không hề khác biệt gì với hai người Cố Khâm cả. Cho dù có là một chính khách miệng lưỡi lưu loát đến thế nào đi chăng nữa, Vương Tử Minh đến cùng vẫn không có đủ kinh nghiệm, muốn so với hai kẻ giả đời quen thuộc tâm lý trạng thái của binh sĩ trong quân đội, y rõ ràng sẽ rơi xuống thế yếu.
Thấy hai người này căn bản không hề để ý tới thay đổi lần này chút nào, Angus lại cảm thấy hắn đây chính là điển hình của hoàng đế không vội thái giám đã gấp, cho nên hắn cũng thẳng thừng mặc kệ luôn, thắng thua là chuyện của chính bọn họ. Thái độ của bọn họ quả thực khiến cho những học viên khác cũng thả lỏng hơn.
Thời gian chớp mắt liền trôi qua. Khi đối chiến bắt đầu, hai đội ngũ trở thành binh lính quân hàm thấp nhất xuất hiện tại các hạm đội khác nhau, đây cũng là để cho hai bên tiến hành nhiệm vụ, không đến mức đối chiến vừa bắt đầu đã xảy ra xung đột với nhau. Hệ thống đưa ra thông báo cho nhiệm vụ, binh lực của địch tương đương với ta, nhưng bởi vì trưởng quan là hạng người ham sống sợ chết, không dám chiến đấu với địch, cho nên liền dễ dàng mà bị quân địch bao vây, cũng đang chuẩn bị đầu hàng trước kỳ hạn ba tiếng quân địch đưa ra.
“Cậu đối ngoại tôi đối nội?” Hình Chiến và Cố Khâm trao đổi với nhau một ánh mắt chỉ đối phương có thể hiểu.
“Cứ vậy đi. Những người khác tôi mang đi trước.” Cố Khâm triệu tập mọi người phân nhiệm vụ, “Hiện tại việc quan trọng nhất của chúng ta chính là cố gắng tranh thủ tìm kiếm nhiều đồng minh nhất, thời gian định ra là nửa giờ, sau đó sẽ bắt đầu tiến hành tập kích đối với quân địch…”
Trong lúc Cố Khâm truyền đạt nhiệm vụ, Hình Chiến đã lặng yên không một tiếng động rời khỏi đội ngũ. Roger nhìn xung quanh một chút, “Hình Chiến thì sao?”
“Thời điểm chúng ta tiêu diệt kẻ địch cậu ta sẽ đi tranh quyền chỉ huy.” Cố Khâm đơn giản giải thích.