Trọng Sinh Chi Tướng Quân VS Tướng Quân

Chương 49: Chức năng vô dụng



Tiếp đó là tiếng của Mina, “Ông nội, làm sao bây giờ? nếu như họ thật sự ngất, vậy chúng ta làm thế nào để cứu bọn họ ra đây? Chiếc cơ giáp này chỉ có họ mới có thể mở ra thôi mà? Sớm biết thế này đã trực tiếp nói cho bọn biết là cơ giáp có thể hợp thể là được rồi!”

“Làm sao mà ông biết được…” Đại sư Russell lẩm bẩm một câu gì đó, sau đó lại cất cao giọng, “Ai nha! Người trẻ tuổi bây giờ tố chất thân thể sao lại kém đến vậy! Không phải chỉ là rơi từ trên cao hơn hai mươi mét xuống thôi hay sao? Có cơ giáp làm đệm mà còn có thể ngất đi, thật vô dụng!”

Nghe âm thanh truyền tới từ ngoài vào, trong đầu Cố Khâm có chút hỗn loạn, bọn họ đây là ở bên trong một chiếc cơ giáp? Hợp thể là ý gì? Hai chiếc cơ giáp biến thành một? Sao có thể có chuyện đó!

Hình Chiến cũng đứng lên, “Chiến Thần?”

Cơ giáp bị tiếng nói của y khởi động. Thiết bị khống chế y và Cố Khâm đeo trên cổ tay cùng lúc sáng lên, tiếp theo đó, trong không gian hiện ra một màn ảnh lớn, thế nhưng màn hình lại tối om. Hình Chiến lại ra lệnh, “Mở ra góc quan sát bốn phía.”

Lần này xuất hiện thêm hình ảnh khác, còn có thể thấy được đại sư Russell và Mina, hóa ra là mặt trên của cơ giáp bị ngã sấp trên nền đất.

“Vậy Thương Lang của tôi đâu?” Cố Khâm vẫn không thể nào tin được hai chiếc cơ giáp lại hợp nhất, nếu là vậy, nó cũng sẽ không tên là Chiến Thần, lại còn do Hình Chiến điều khiển nữa?

Trong không gian vang lên âm thanh máy móc hóa, “Mời phân phối quyền khống chế bộ phận.” Trước mặt hai người xuất hiện hình ảnh giả lập của cơ giáp, ngoại hình gần như không khác gì với Thương Lang và Chiến Thần cả, nhưng lại được phân cho vũ khí của cả hai. Chiến Thần là màu xanh lam, Thương Lang là màu đỏ, mà hình ảnh đại biểu cho cả chiếc cơ giáp lúc này lại là màu xám.

Cố Khâm đưa tay về cánh tay trái của cơ giáp, đường vẽ bên trên lập tức biến thành màu đỏ. Hắn thử khống chế tay trái cơ giáp đè lên mặt đất đẩy người lên. Cơ giáp quả nhiên chuyển động. Hắn lại điểm hết lên toàn bộ cơ thể cơ giáp, sau đó khống chế cơ giáp đứng dậy.

“Ông nội ông nhìn kìa! Họ không ngất, vừa nãy có lẽ là không phản ứng lại được đi!” Mina hưng phấn chỉ vào cơ giáp.

Chờ cơ giáp đã đứng vững, Hình Chiến mới mở miệng, “Mở ra phòng điều khiển.”

Vỏ ngoài tại lồng ngực cơ giáp được mở ra. Hai người liếc mắt nhìn nhau, trước sau nhảy khỏi cơ giáp. Quay đầu lại, phòng điều khiển lần thứ hai đóng lại, trước mặt họ là một chiếc cơ giáp sừng sững cao khoảng năm mét, vỏ ngoài thiết kế xen lẫn màu xanh lam đậm và màu xám bạc, hình thể lớn hơn so với Chiến Thần và Thương Lang.

“Đại sư Russell, ngài hẳn là nên giải thích một chút?” Bọn họ dùng ánh mắt sáng quắc nhìn lão nhân đang cười hì hì.

Đại sư Russell dùng gậy gõ gõ mặt đất, “Chính là như các cậu thấy hiện tại, hai chiếc cơ giáp đã hợp thể. Nó vừa là Chiến Thần lại vừa là Thương Lang, có được tất cả chức năng của hai cơ giáp, đồng thời cũng có hai chủ nhân. Các cậu có thể đặt tên cho nó một lần nữa, lấy từ mỗi tên một chữ, gọi là Lang Thần thấy thế nào?”

Hai vị người trong cuộc còn không phản ứng, Mina đã kêu trước, “Ông nội đừng nghịch CP của cháu, nó phải gọi là Chiến Lang!”

“Toàn nói lời thừa thãi!” Đại sư Russell cười mắng cô một câu, sau đó dùng vẻ mặt đứng đắn nói với mấy vị chủ nhân của cơ giáp, “Có điều tôi cũng thật không ngờ nhanh như thế mà các cậu đã phát hiện công năng ẩn giấu của hai chiếc cơ giáp này rồi. Dù sao thì chỉ có khi lồng ngực của chúng kề sát nhau thì mới tự động hợp thể, còn lại thì đều phải do hai người tự mình truyền đạt lệnh. Đương nhiên là cài đặt tự động hợp thể là tôi cố ý lưu lại, nếu như các cậu lo rằng sau này không cẩn thận lại hợp thể thì có thể lựa chọn cấm dùng.”

Hóa ra đây chính là kinh hỉ mà đại sư Russell từng nói là muốn cho họ biết sao? Hình như chỉ còn có kinh ngạc mà thôi… Cố Khâm bất đắc dĩ hỏi, “Cơ chế khống chế của nó như thế nào?”

“Phương thức khống chế của cơ giáp hợp thể cũng giống với cơ giáp phổ thông, chia làm hai loại, một là thao tác bằng tay, giống như lúc trước các cậu làm khi thi đấu vậy, khống chế bằng cách ấn phím. Một loại khác là dùng động tác mô phỏng, tình huống này cần các cậu phân chia quyền khống chế của các bộ phận cơ giáp. Trước mắt các cậu sẽ xuất hiện hình ảnh các đường thẳng tạo nên cơ giáp, màu xanh lam đại biểu là Hình Chiến đang khống chế, màu đỏ là Cố Khâm. Vũ khí của Chiến Thần và Thương Lang thì sẽ do các cậu chính các cậu phân chia nhau thao tác, các vị trí khác thì các cậu phải chỉ định. Một người khống chế chân một người khống chế tay gì đó, vô cùng thử thách phối hợp ăn ý giữa các cậu.” Đại sư Russell khà khà cười như đang đùa dai hai người, phảng phất như nhìn thấy cảnh buồn cười lúc hai người bởi vì phối hợp không ăn ý tạo thành tình cảnh tay chân ngoắc nhau hoặc tự mình vấp ngã.

“Vô dụng trên chiến trường.” Hình Chiến phi thường không nể mặt mà trực tiếp chỉ ra. Y cho rằng phát minh ra cái chức năng kì quặc này quả thực là làm điều thừa. Hai người lái một chiếc cơ giáp cho dù có phối hợp ăn ý thế nào đi chăng nữa cũng không thể phát huy tác dụng bằng khi hai người lái hai chiếc được, chớ nói chi là họ còn cần thời gian để luyện tập phối hợp. Hơn nữa trong quá trình chiến đấu lại đi hợp thể, đây căn bản chính là muốn chết, trì hoãn mấy giây để đi hợp thể như vậy, còn có thể sống sao?

“Vậy các cậu có thể không hợp thể!” Đại sư Russell y như trẻ con ngoác miệng ra, “Tôi mặc kệ các cậu có dùng tới hay không, dù sao làm cũng đều đã làm rồi! Có điều tôi có thể nói cho các cậu biết, đến lúc một người bị trọng thương, một người khác muốn cứu hắn trở về, các cậu sẽ phải cảm tạ phát minh này của tôi!”

“Ai ai ai! Ông nội ông đừng miệng quạ như thế được không?” Mina vội vã kêu, cô từng lĩnh đủ miệng quạ của ông nội, thật sự là chỉ ứng chuyện xui xẻo, vì thế khi ông nội nói rằng hi vọng hai người Cố Khâm có thể phát dương quang đại kỹ thuật hợp thể cơ giáp này, Mina hoàn toàn coi là chuyện cười mà nghe, nhưng nói tới loại việc xui xẻo kia, cô lại có cảm giác lo lắng đề phòng. Cô còn muốn tu cơ giáp cả đời cho hai vị nam thần đấy! Có điều hai người họ người này so với người kia còn lợi hại hơn, hẳn là sẽ không gặp phải tình huống đó đi?

Tầm mắt Mina quét qua lại trên người hai người họ, chợt phát hiện ra, “À mà,” Cô trừng trừng nhìn chằm chằm môi Hình Chiến, “Hai người vừa nãy rơi xuống… là va miệng vào nhau sao?”

Cố Khâm theo bản năng che miệng lại, có chút xấu hổ, trong đầu lại chiếu lại một màn khiến người ta lúng túng vừa rồi. Nhưng hắn cũng không thể trách Hình Chiến được, vì dù sao thì cũng là hắn mở đầu… Tất nhiên, cho dù là vậy thì Hình Chiến cũng không nên ở tình huống đó mà…

Cố Khâm không tự chủ được liếc nhìn nửa người dưới của Hình Chiến, rất tốt, hiện tại đã bình thường, bằng không hắn một chút cũng sẽ không đi “giúp” đối phương đâu. Cố Khâm lại nâng mắt lên, vừa vặn đối mặt với ánh nhìn mang ý tứ sâu xa của Hình Chiến, môi y cử động không phát ra tiếng động nào, thế nhưng Cố Khâm lại cư nhiên đọc hiểu ra ý của đối phương.

Hình Chiến nói, Trở về tiếp tục.

Cố Khâm hung hăng lườm một cái, Cậu cứ thử xem!

“Cộc cộc cộc!” Đại sư Russell dùng sức gõ gậy xuống đất, “Lấy được cơ giáp rồi thì cút cho tôi, đừng ở trước mặt người già mà đầu mày cuối mắt! Đồi phong bại tục!”

“Ông nội!” Mina bất mãn lầm bầm, cô còn chưa nhìn đủ!

Cố Khâm quay đầu về cơ giáp hợp thể phát sầu, “…Cái này, thu hồi cơ giáp thế nào?”

“Hai người các cậu đồng thời ra lệnh chia cắt với thiết bị điều khiển.” Đại sư Russell lười biếng trả lời.

“Chia cắt.” Theo lệnh của hai người, cơ giáp bắt đầu chia ra làm hai từ bên sườn, khối màu xanh lam di dộng tới bên trái, màu xám bạc di chuyển tới bên phải, không tới năm giây liền tạo thành hai chiếc cơ giáp, đúng là Chiến Thần và Thương Lang quen thuộc với bọn họ.

Cấp tốc thu hồi cơ giáp của mình về, Cố Khâm đột nhiên cảm thấy an tâm hơn nhiều, nhưng vẫn là nhìn về phía đại sư Russell, “Xin hỏi ngài còn gì dặn dò không?” Hiện tại hắn đặc biệt lo lắng rằng ngoài hợp thể ra còn có một “kinh hỉ” khác đang chờ bọn họ. Một lần “kinh” là đủ rồi, vạn nhất khi chân chính lên chiến trường lại gây ra gì đó, lúc ấy hậu quả khó mà lường được.

“Các cậu còn muốn cái gì? Chỉ cái kỹ thuật hợp thể này thôi đã tiêu tốn rất nhiều tâm lực của tôi rồi, kết quả các cậu còn không cảm kích! Cút! Cút! Cút!” Đại sư Russell đắc ý rung đùi chống gậy quay lưng mà đi.

Mina vô cùng trách nhiệm dẫn bọn họ ra khỏi khu nhà xường, thỉnh thoảng còn liếc trộm môi hai người một chút. Nếu như nói là không cẩn thận va vào, vậy vết thương của hai người phải giống nhau, nhưng mà của Hình Chiến rõ ràng sưng hơn, giống như là bị cắn vậy. Nói như vậy, lúc trước bọn họ thấy cơ giáp không có động tĩnh gì, kỳ thực là hai người này đang ở bên trong bận rộn làm gì đó? Ách, không thể nào, ở tình huống đó mà cũng có thể…? Trước rõ ràng còn đang đánh nhau mà, họa phong không thể xoay chuyển nhanh như vậy được!

Bên này Mina còn đang xoắn xuýt chuyện về cái môi, bên kia hai người đã rời đi.

Hai người quay trở lại Hình gia, gặp được Nguyên soái Hình Duệ vẫn luôn thần long thấy đầu mà không thấy đuôi. Sau khi hỏi thăm về tiến triển thực lực của hai người hiện nay và nhìn xem cơ giáp của bọn họ xong, Hình Duệ mới chủ động đề cập đến chuyện học kỳ sau bọn họ đi vào quân đội học tập. Lần này, nhóm tinh anh của các trường quân sự được phân tới một đơn vị được quản lý bởi thủ hạ của Cố Hoằng trong quân khu Đệ Tứ.

Hình Duệ nói với bọn họ, “Ta sẽ tận lực cho hai đứa cơ hội thể hiện, tiếp tục ở lại trong trường quân sự không có trợ giúp gì cho hai đứa cả.”

Thực ra, quán quân mấy năm trước có gần một nửa đều sẽ chính thức gia nhập quân đội ở nửa học kỳ sau, chỉ là phần lớn trong bọn họ đều là quân giáo sinh đã sắp tốt nghiệp, học thiếu mấy ngày cũng không khác gì cả. Nhưng trong quá khứ chưa bao giờ xuất hiện những học viên mới năm nhất đã tham gia Giải đấu liên trường, lại còn đạt được giải quán quân như Hình Chiến với Cố Khâm cả. Có thể tưởng tượng được, nếu bọn họ muốn được quân bộ biết đến, vậy họ nhất định phải đạt nhiều thành tích hơn nữa.

“Nguyên soái đại nhân, ngài biết Tinh vực mã ZRM365 không?” Cố Khâm chần chừ một chút rồi hỏi.

“Cố Khâm, cháu có thể gọi ta là bá phụ.” Hình Duệ nhìn thẳng vào hắn, “Cái tinh vực cháu nói này là do quân khu Đệ Tứ phụ trách đúng không? Gần đây vừa vặn có một nhiệm vụ tiến vào thăm dò nó…”

“Cái gì? Nhiệm vụ này là ai tiếp?!” Cố Khâm lập tức sốt sắng. Năm đó Cố Hoằng chính là hi sinh tại nơi ấy. Vốn hắn chỉ là thuận miệng nhắc tới, bởi vì đó là chuyện bốn, năm năm sau mới xảy ra, không nghĩ tới lại sớm xuất hiện như thế, chẳng lẽ việc mình sống lại lại thay đổi quỹ tích vận mệnh tương lai?

“Là Thượng tướng Mendel.” Hình Duệ dừng một chút, lại an ủi, “Ta biết cháu đang lo lắng cái gì, nhiệm vụ lần này không phải do cha cháu phụ trách.”

Cố Khâm suy tư mà cúi đầu, “Cháu đã biết, cảm ơn.” Hắn lấy cớ ngày mai khai giảng nên muốn đi nghỉ sớm mà cáo từ, trực tiếp nhốt mình lại vào trong phòng.

“Con không đi xem cậu ấy một chút sao?” Hình Duệ nhìn con trai đang chỉ yên lặng mà nhìn chăm chú bóng lưng Cố Khâm đang rời đi.

“Cậu ấy biết cậu ấy muốn cái gì.” Hình Chiến xưa nay đều rất rõ ràng, Cố Khâm là một vị Tướng quân có thể đứng sóng vai với y, chứ không phải là người theo đuổi y. Y không nên, cũng không thể dùng suy nghĩ của mình mà áp đặt lên đối phương. Cái người sẽ nói ra câu “Tôi chính là muốn quyền khống chế của toàn bộ chiến hạm này, muốn cả quân đoàn này phải triệt để quy hàng chúng ta!” kia, đó mới thật sự là Cố Khâm đã hấp dẫn y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.