Trọng Sinh Chi Tướng Quân VS Tướng Quân

Chương 77: Hắn là người của tôi



Hình Chiến không nhanh không chậm chỉ huy binh lính giao chiến với quân Satan, trận chiến này đã gần tới hồi kết. Nhiệm vụ của y đáng lẽ đã hoàn thành vào mấy ngày trước, nhưng không ngờ Satan lại sẽ phái binh đánh tới phòng tuyến của y, hơn nữa số lượng không ít, y không còn cách nào khác mới phải trì hoãn tới hiện tại, Cố Khâm hẳn đã sốt ruột rồi.

Trước kia, họ vẫn thường giữ tần suất gặp mặt một tuần một lần, cho dù có nhiệm vụ thì cũng sẽ giải quyết trong vòng nửa tháng. Qua nửa tháng nếu thấy mình không bận, bọn họ cũng sẽ vô cùng tự giác tự mình dẫn đội tới tiếp viện đối phương. Lần này hiển nhiên Cố Khâm cũng có nhiệm vụ phải giải quyết, cho nên gần một tháng rồi mà cũng chưa thấy Cố Khâm tới tiếp viện.

Năm đó bọn họ bị Cố Hoằng phân tới khu vực cách xa Sainasi, quân đội nơi này gần như không ai biết thân phận của họ. Hai cấp trên của họ nhìn họ không vừa mắt, vô cùng vui vẻ tìm phiền toái cho họ. Nếu nói cho người khác biết sau lưng họ có hai người cha thân phận cường đại, đây không phải là khiến họ càng thêm thuận lợi sao! Cho nên hai vị Thiếu tướng không nói, chính bọn họ không đề cập, binh lính dưới tay đương nhiên cũng sẽ không biết thân phận của họ, chỉ mơ hồ mà biết họ là thông qua Giải đấu liên trường nên mới có thể gia nhập quân đội với tuổi tác như vậy.

Vì thế, việc bọn họ thường xuyên gặp mặt cuối cùng lại bị bóp méo thành đối chọi gay gắt, mà chân tướng sự thật lại chính là, bọn họ đánh nhau chỉ là vì tranh đoạt quyền chủ động khi lăn giường — đáng thương Cố Khâm chưa từng thắng dù chỉ một lần. Thể chất của hai người giờ cũng đã đạt tới A+. Sau khi Cố Khâm bị Satan bắt giữ và cưỡng ép tăng thể chất lên, có vẻ như cũng không có di chứng gì đối với cơ thể của hắn, thậm chí bây giờ tốc độ tăng thể chất lên gần như có thể đuổi kịp Hình Chiến, trước khi sống lại Cố Khâm chưa từng có thể đạt tới tốc độ như vậy. Mặc dù cấp bậc thể chất của hai người đã tương đương nhau, nhưng thiên phú của Hình Chiến trên phương diện đánh cận chiến quả thực cao hơn so với Cố Khâm, kinh nghiệm cũng nhiều hơn, cho nên Cố Khâm luôn luôn bị đối phương chèn ép.

Cơ hội phản công càng mong manh, Cố Khâm càng không muốn công khai quan hệ của họ. Ban đầu khi ở đơn vị Chó điên, không cẩn thận bị mọi người biết mình là bên bị đè, lại còn bị truyền đi khắp đơn vị, việc này đã khiến cho Cố Khâm vô cùng xấu hổ, cho nên lần này hắn kiên quyết không muốn phá hỏng hình tượng chói lọi trong mắt binh lính trong đội ngũ của mình, bởi thế mà lại càng khiến cho mọi người nghĩ sai. Đối với suy nghĩ này của Cố Khâm, Hình Chiến cũng không vạch trần, dù sao thì dù thế nào người chiếm tiện nghi cũng là y.

Chẳng qua là… Ánh mắt Hình Chiến trầm xuống. Nếu không công khai quan hệ của họ thì hoa đào của Cố Khâm bên kia lại càng lan rộng. Y trời sinh tính đã lạnh lùng, cấp dưới bình thường không dám tới gần, sẽ có rất ít người sẽ sinh ra tình cảm quá phận với y. Nhưng Cố Khâm, vô luận là bề ngoài, tính cách hay thực lực, đều là loại hình đặc biệt hấp dẫn người. Đối với người thực lực nhỏ yếu, hắn đáng tin, mang lại cảm giác an toàn; đối với kẻ thực lực cường đại, hắn rất dễ dàng khiến cho người sinh ra khát vọng chinh phục. Có không biết bao nhiêu binh lính cấp dưới của Cố Khâm đang chờ mong leo lên được giường của hắn, nhất là cái tên sĩ quan phụ tá lông vàng gần như là hình với bóng ở bên cạnh hắn kia, ánh mắt đối phương nhìn Cố Khâm lại càng khiến cho y không thoải mái.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Hình Chiến đột nhiên trở nên sắc bén, giống như đã quyết định phải tìm cơ hội làm rõ mọi chuyện.

Trong lòng vừa mới nhớ tới Cố Khâm, bóng dáng của Cố Khâm liền xuất hiện trên màn hình giả lập trước mặt Hình Chiến. “Ây!” Cố Khâm chào một tiếng rồi lại lập tức ngắt liên lạc.

“Trưởng quan, chiến đội Thương Lang lại tới cướp chiến công của chúng ta!” Binh lính cấp dưới tức tối than phiền, “Rõ ràng chúng ta đã sắp giải quyết xong rồi thì họ mới chạy tới muốn chia một chén canh! Thật là vô sỉ!”

“Không sao.” Hình Chiến liếc nhìn hình ảnh truyền tới từ máy bay trinh sát, đội ngũ quân Liên minh đột ngột nhảy ra kia đang nhanh chóng giải quyết quân đội của tộc Satan dưới sự chỉ huy của chiếc cơ giáp xám bạc. Cấp dưới không dám nhìn tới gương mặt của cấp trên cũng không phát hiện được biểu tình của Hình Chiến trở nên mềm mại đi.

Nếu như không phải là trận chiến này đã chuẩn bị kết thúc, Hình Chiến sẽ trực tiếp chỉ huy Cố Khâm đưa quân tới, giống như khi hắn đi tiếp viện đối phương cũng sẽ nghe theo sự chỉ huy của đối phương vậy, bọn họ đã tạo thành một loại ăn ý như thế.

Có Cố Khâm gia nhập, một ít quân Satan còn sót lại cũng nhanh chóng bị tiêu diệt. Đội ngũ của Cố Khâm cũng không ở lại dọn dẹp chiến trường mà nghênh ngang lái tới nơi đóng quân của Hình Chiến. Hắn thu hồi cơ giáp Thương Lang lại, lập tức thấy được Hình Chiến đã đứng ở bên ngoài chờ họ. Cố Khâm mở miệng liền cười, “Thực lực của anh lui bước rồi? Một tháng trời mà cũng không giải quyết nổi, lại còn phải để tôi đích thân ra tay!”

Nghe ra xem thường đối với cấp trên của mình rõ ràng trong lời nói của hắn, binh lính cấp dưới của Hình Chiến nhất thời đều lộ ra sắc mặt bất mãn, nhưng Hình Chiến không nói gì, bọn họ cũng không dám quá phận mà mở miệng. Cố Khâm cười híp mắt quét qua bọn họ, “Thượng tá Hình, đám nhãi nhà anh hình như rất không vừa mắt với tôi.” Có vài binh lính ngang bước không né tránh tầm mắt của hắn, ngược lại còn không cam lòng yếu thế mà trừng mắt nhìn lại, nhưng sau mấy giây đành phải bại trận ngay dưới ánh mắt cười như không cười của hắn, mặt đỏ lên không dám đối mặt với hắn nữa.

Hình Chiến vốn đang đứng cách Cố Khâm khoảng một hai bước chân đột nhiên đưa tay ra ôm lấy eo Cố Khâm, kéo hắn sát vào trong ngực mình, tay còn lại nắm lấy cằm hắn, nâng mặt hắn lên để mặt hắn đối diện với mình, mặt không đổi sắc mà mở miệng, “Em câu dẫn người khác ngay trước mặt anh?”

Hình Chiến không hề hạ thấp giọng của mình, một vài linh lính ở gần đều nghe thấy. Mà cho dù là những người không nghe thấy cũng đều khiếp sợ với động tác của cấp trên của mình, tiếng hít sâu liên tiếp vang lên. Trong quá khứ bọn họ vẫn nghĩ là, ngoài trừ chiến tranh ra, cho tới nay không có ai không có chuyện gì có thể khiến trưởng quan coi trọng, bọn họ còn âm thầm gọi y là cỗ máy chiến tranh, là cỗ máy chiến tranh lãnh khốc không có tình cảm, cho nên đây cũng chính là lý do mà người càng tiếp xúc gần với Hình Chiến lại càng không thể sinh ra tâm tư nào quá phận với y. Nhưng bây giờ họ đang nhìn thấy gì đây? Vị cấp trên mà bọn họ cho là không có bất kỳ tình cảm gì, lại đang đùa giỡn đối thủ một mất một còn – trưởng quan của chiến đội Thương Lang?! Chuyện này không khoa học!

Cố Khâm không né không tránh, ngược lại còn vươn hai tay ôm lấy cổ Hình Chiến, “Đấy là câu dẫn gì chứ?” Hắn ghé sát bên tai Hình Chiến, ngậm lấy tai đối phương nghiến nhẹ một cái, hàm hàm hồ hồ mà nói, “Đây mới gọi là câu dẫn…”

“Rất tốt, em thành công.” Giọng nói của Hình Chiến mang theo lạnh lùng như trước, nhưng Cố Khâm vẫn cảm nhận được cơ thể đối phương đã căng lên vì kiềm chế, cánh tay đang ôm eo hắn cũng dùng sức mà kéo lại, giống như đang muốn siết luôn cả hắn vào trong cơ thể mình.

Cố Khâm khẽ cười một tiếng, một tay đè lại sau gáy Hình Chiến, trắng trợn mà hôn lên môi y, trực tiếp chen lưỡi vào trong miệng đối phương, vững vàng mà chiếm lấy quyền chủ đạo.

Lúc này, cằm của các binh lính vây xem đều đã rớt đầy đất. Bọn họ thấy cái gì đây?! Thượng tá Cố đang cường hôn cấp trên của bọn họ! Mà cấp trên lại không hề phản kháng, mặc cho đối phương muốn làm gì thì làm?!

Bên kia, binh lính Cố Khâm mang theo cũng sắp khóc, oa oa oa, trưởng quan sao lại bụng đói mà vơ quàng như thế?! Chúng tôi nhiều người chờ anh tới lâm hạnh như vậy, anh lại đi chọn một tảng băng làm gì?! Đợi đã, chẳng lẽ trưởng quan lại thích loại hình này?!

Đây là một nụ hôn cực kỳ nóng bỏng cuồng nhiệt, hôn tới mức lưỡi cũng phải tê dại Cố Khâm mới lui về. Giữa môi hai người kéo ra một sợi tơ màu bạc đầy mập mờ, Cố Khâm liếm khóe môi một cái, cánh môi sáng bóng mà ướt át có chút sưng đỏ lại trở nên đầy tình sắc hơn một chút. Hình Chiến giống như bị đầu độc, lại cúi xuống hôn lên một cái, sau đó đưa ngón cái ra khẽ vuốt. Cố Khâm nheo mắt, há miệng ngậm ngón cái của y.

Đồng tử của Hình Chiến lại trở nên sâu hơn, rút ngón tay về dời mắt đi, trong giọng nói mang theo khàn khàn không cách nào giấu đi được, “Cái tên lông vàng đi không đi cùng em?” Thấy sau lưng Cố Khâm không có cái đuôi mà mình không ưa, Hình Chiến có chút tiếc nuối, người nên thấy màn vừa nãy nhất lại không ở.

“Lông vàng? Ý anh là Brian? Anh ta muốn ở lại nơi đóng quân. Làm sao, anh vừa ý anh ta?” Cố Khâm cười cười nói, đưa tay bóp gò má Hình Chiến.

Hình Chiến kéo tay Cố Khâm xuống, đan ngón tay với ngón tay Cố Khâm, quay đầu phân phó với cấp dưới đã ngây ngốc, “Sở Vân, dọn dẹp chiến trường theo như thường lệ, cậu phụ trách nơi này ngày hôm sau, có chuyện không xử lý được thì liên lạc với tôi, tôi phải sang nơi đóng quân của Thương Lang một chuyến.”

“Rõ, trưởng quan!” Mặc dù vẫn còn chưa lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, nhưng thói quen đã tạo thành qua nhiều năm vẫn khiến cho Sở Vân chào kiểu quân đội một cái theo phản xạ.

“Anh chuẩn bị đến chỗ em?” Cố Khâm nhìn chằm chằm Hình Chiến, lúc này mà muốn trở về thì sẽ phải mất nửa ngày.

“Làm sao? Em không hoan nghênh?” Hình Chiến mang theo thâm ý mà nói. Nếu đã quyết định công khai quan hệ của hai người, đương nhiên không thể bỏ qua chiến đội Thương Lang bên kia. Y dù thế nào cũng phải tuyên cáo quyền sở hữu đối với Cố Khâm của mình cho những người đó, nhất là khi bên đó có quá nhiều người mơ ước Cố Khâm. Mặc dù y có tự tin tuyệt đối với bản thân nhưng cũng không thích người khác len lén nhớ nhung người yêu của mình, nhất định phải sớm dập tắt tâm tư không nên có của tình địch đang ẩn giấu bên trong.

“Đương nhiên là hoan nghênh.” Cố Khâm chớp mắt một cái, cũng biết là đối phương đang muốn làm gì, “Có điều lần này anh định mang bao nhiêu người qua?”

“Mang mười người đám Adam.” Hình Chiến qua loa nói.

Cố Khâm sửng sốt một chút. Mười người kia chính là mười chiến tướng đắc lực Hình Chiến tự mình đào tạo ra, mỗi một người đều là cao thủ lấy một địch mười. Trước kia khi Hình Chiến sang chỗ hắn vẫn luôn chỉ mang một, hai người sang, lần này sao lại điều động nhiều người như vậy? Cố Khâm sờ cằm một cái, “Anh đây là đang định sang làm loạn sao?” Không đợi đối phương trả lời, hắn lại không để tâm mà lắc đầu, “Tùy anh, lính của em cũng không phải ăn chay, muốn đánh nhau em đây chào đón!”

Trong chốc lát, mười người tập hợp trước mặt Hình Chiến, trong số đó còn có một cô gái.

“Lão đại, có nhiệm vụ gì cần phải điều động tất cả bọn tôi?” Một người tóc đủ màu sắc dựng tua tủa như con nhím đĩnh đạc hỏi. Hình Chiến không nói lời nào, chỉ nhìn sang Cố Khâm ở bên cạnh. Biểu tình trên gương mặt của đầu nhím nhất thời suy sụp, “Lão đại! Chẳng lẽ anh muốn bọn tôi đánh với trưởng quan Cố!?”

Năm đó, dưới sự điều giáo của Hình Chiến đạt chút thành quả xong, cái đuôi của mười vị này cũng đã bắt đầu phất qua phất lại. Bọn họ quyết định dùng chiến đội Thương Lang để luyện tay một chút, lại còn to gan mà đi khiêu chiến Cố Khâm. Kết quả ở trên mạng chiến đấu, Cố Khâm sạch sẽ gọn gàng một phát giết sạch cả mười người không chừa một mảnh giáp nào. Không sai, thật sự là giết chết bọn họ! Mười người không một ai may mắn tránh khỏi, toàn bộ đều quay về điểm sống lại. Từ đó về sau họ cũng không dám coi thường vị trưởng quan họ Cố có vóc dáng nhìn qua gầy gò quá mức này nữa.

Cô gái bề ngoài trung tính nhưng lại có vòng một to bất thường đứng bên cạnh đầu nhím đạp gã một cái, “Đánh cái gì mà đánh? Lão đại đây là để cho chúng ta tới gặp mặt chị dâu!” Tầm mắt của cô vẫn luôn bay về phía Cố Khâm, thảo nào mà cô luôn cảm thấy bầu không khí khi hai người ở họ cạnh nhau lại kỳ quái như vậy, đây chính là yêu nhau lắm cắn nhau đau trong truyền thuyết sao?

Người đầu trọc ánh mắt vẫn luôn đờ đẫn từ đầu đến giờ tỉnh táo lại sau khi nghe lời cô nói, đôi mắt to như mắt trâu hiện giờ trợn tròn còn lớn hơn cả một cái chuông đồng, “Gì? Lão đại anh thật sự cùng một chỗ với trưởng quan Cố?! Đây là chuyện từ lúc nào?!”

Những người khác bởi vì vội vàng tới, hiển nhiên cũng chưa biết được chuyện vừa mới xảy ra. Họ vừa nghe tới trưởng quan lại cùng một chỗ với Thượng tá Cố, nhất thời cảm giác cả thế giới đều trở nên không thực! Năm đó bọn họ còn âm thầm đánh cược với nhau liệu kiểu người như thế nào mới có thể kéo trưởng quan ra khỏi cảnh giới lạnh nhạt quá mức này, khi đó họ đã loại bỏ Thượng tá Cố đầu tiên. Bọn họ đánh nhau ba năm, đối chọi ba năm, luôn làm đủ loại hành động để khiến đối phương mất mặt, kỹ năng châm chọc kích hoạt toàn bộ, hoàn toàn là bộ dạng không đội trời chung, làm sao mà chớp mắt một cái đã thành một đôi rồi?! Nếu muốn đùa cũng phải có mức độ thôi chứ?! Mọi người đầy mặt khiếp sợ mà nhìn hai vị cấp trên.

Cố Khâm đưa tay ôm vai Hình Chiến, “Trước cả khi mấy người biết tới người này, hắn cũng đã là người của tôi.” Cố Khâm âm u mà quét mắt nhìn họ một lười, “Làm sao? Có ý kiến gì không? — Có ý kiến cũng nuốt vào cho tôi! Cân nhắc thực lực của bản thân trước rồi hẵng tới ý kiến với tôi! Tôi nhấn mạnh một lần nữa, cấp trên của các cậu là người của tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.