Trọng Sinh Chi Tướng Quân VS Tướng Quân

Chương 88: Chuẩn bị trước trận chiến



“Cố Khâm! Hình Chiến!” Alvin đeo trên vai quân hàm Thiếu tá, vừa thấy được hai người lập tức không nhẹ không nặng mà đánh một quyền lên ngực Cố Khâm, “Các cậu cũng quá đáng thật đấy! Ngay cả kết hôn mà cũng không cho tôi biết, có còn coi tôi là bạn không vậy! Tôi nói cho hai người biết, đừng có mong tôi quà mừng kết hôn của tôi nhé!”

Lúc trước khi biết được hai người bí mật đi đăng ký kết hôn, đám Alvin đều lần lượt gửi tin nhắn tới hoặc mắng họ một trận hoặc gửi lời chúc phúc, nhưng sau đó bởi vì bận tham gia lần khảo hạch chiến đội tinh nhuệ này, lại có một thời gian không liên lạc, tính ra, họ đã bốn năm không gặp nhau, hiện tại lại tụ họp lại đương nhiên khiến cho họ hết sức kích động.

“Xin lỗi, khi nào tổ chức hôn lễ nhất định sẽ thông báo cho mọi người.” Cố Khâm cảm khái mà nhìn một lượt những người bạn mấy năm trước vẫn còn là quân giáo sinh chưa hết ngây ngô, hôm nay họ đã bớt đi những ngốc nghếch và thiếu suy nghĩ năm đó, trở nên thành thục ổn trọng, đa số cũng đã đạt được quân hàm Thiếu tá.

“Tôi nhất định sẽ đi! Quà tôi cũng đã chuẩn bị xong rồi!” Sùng bái của Roger đối với Cố Khâm cũng không vì thời gian mà giảm bớt đi chút nào.

“Tặng quà gì chứ! Đã bảo là phải ở chung một phe cảnh cáo họ một phen cơ mà? Cái tên phản bội này!” Alvin bất mãn mà trợn mắt nhìn hắn một cái, vốn còn muốn biểu hiện mình căm tức tới mức nào, để xem xem hai người họ có thể biểu hiện ra biểu tình không biết làm thế nào không. Ừm, cái mặt không cảm xúc kia của Hình Chiến thì thôi đi, ít nhất Cố Khâm vẫn có thể trông đợi được.

Từ ngày biết họ cho tới nay, bọn họ vẫn luôn là dáng vẻ không sợ trời không sợ đất, rõ ràng là bằng tuổi bọn họ, thậm chí còn nhỏ tuổi hơn vài người, nhưng ở trước mặt hai người họ lại luôn có cảm giác mình mới là tiểu bối, bây giờ nghĩ lại vẫn còn có chút chút khó chịu! Thật vất vả mới nắm được cơ hội hiếm có, nhưng còn chưa tóm chặt, đã bị Roger khiến cho rối tung. Bị Alvin trừng cho một cái, Roger chột dạ mà rụt cổ lại.

“Lúc nào đấu một trận, thắng thì tha thứ cho hai cậu.” Niên Lăng Húc trái lại lại dứt khoát. Ánh mắt của cô nàng cuồng chiến đấu này quét tới quét lui giữa Cố Khâm và Hình Chiến, mặc dù biết bản thân không có bất kỳ phần thắng nào, nhưng cũng vẫn không chút nào ảnh hưởng tới chiến ý đang thiêu đốt hừng hực của cô.

“Muốn đánh nhau đừng quên bọn tôi nha!” Mạch Phấn, Mạch Phiến cười híp mắt đồng thanh, “Nói trước là hai chọi một nha! Hai người chúng tôi đấu với một người các cậu!”

Các binh lính thuộc chiến đội Thương Lang, Chiến Thần ở một bên đều mang theo thần sắc phức tạp mà nhìn đám người này. Trời ơi! Lại có người dám khiêu chiến trưởng quan! Đây là suy nghĩ bế tắc đến mức nào đây!

“Được rồi, đừng quên là chúng ta còn có nhiệm vụ nữa. Muốn nói chuyện cũ hoặc là đánh nhau thì chờ nhiệm vụ kết thúc rồi nói sau.” Mắt thấy bên này đã sắp bị đám lính tinh nhuệ muốn hóng náo nhiệt bao vây, Hứa Thiếu Phong mở miệng. Từ sau khi Hứa Thiếu Dương chết, hắn giống như đã biết thành một người khác, tác phong lưu manh thu liễm đến không còn một mảnh, càng ngày càng có dáng vẻ trầm ổn nên có của một vị sĩ quan. Trải qua tích lũy chiến công của mấy năm này cùng với chiến dịch tiêu diệt đám người Vương Tử Minh lúc trước, hắn đã có quân hàm Thượng tá, sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này trở lại hắn sẽ trở thành Thiếu tướng, chỉ tiếc danh tiếng của hắn nhất định sẽ bị hai tên yêu nghiệt này lấn át.

Thấy Hứa Thiếu Phong lên tiếng, Hình Chiến và Cố Khâm lúc này mới bắt đầu chỉnh đốn đội ngũ.

Số người của chiến đội tinh nhuệ lần này không nhiều không ít, vừa vặn một nghìn, còn không nhiều bằng binh lực của một Thiếu tá. Hành tinh quặng kia có thể coi là trọng địa của bộ tộc Satan, nhất định có trọng binh canh giữ, hơn nữa hành tinh này nằm ở nơi hậu phương của Satan, một khi họ bắt đầu công kích, sẽ lập tức phải đối mặt với viện quân không ngừng kéo tới của Satan, chỉ đưa tới một nghìn người căn bản là để chịu chết, lại còn phải hoàn thành nhiệm vụ phá hủy hành tinh quặng, thấy thế nào cũng là không thể.

Chẳng qua là lần chiến dịch này, thời điểm không có tác dụng, ưu thế về vị trí và binh lực thì toàn bộ bị nắm trong tay bộ tộc Satan. Cho dù Liên mình có dùng hết toàn bộ đá năng lượng có được hiện tại dùng vào việc vận chuyển quân đội thì cũng không có biện pháp tăng thêm phần thắng, ngược lại đội ngũ càng lớn lại sẽ càng khiến cho nhiều binh lính tinh nhuệ hy sinh hơn, không bằng phái ra nhiều máy bay không người làm quân thí mạng cho những binh lính này thì hơn. Cho nên, một nghìn binh lực này cũng là số lượng mà cao tầng quân đội đưa ra sau khi đã suy nghĩ bàn bạc kĩ càng.

Trước khi bắt đầu nhiệm vụ chiến đội tinh nhuệ này có một tháng để làm quen và phối hợp. Trong một tháng này họ sẽ tiến hành huấn luyện hoàn toàn khép kín, cắt đứt tất cả liên lạc tin tức với bên ngoài, cũng là để phòng ngừa vạn nhất, dù sao thì họ cũng không biết trong quân còn sót lại bao nhiêu người phản bội. Mặc dù tin tức Liên minh gióng trống khua chiêng mà tuyển chọn lính tinh nhuệ chuẩn bị thực hiệm một nhiệm vụ nguy hiểm nào đó đã sớm khiến khắp nơi ồn ào sôi sùng sục, nếu thực sự có gián điệp, Satan hẳn cũng đã nhận được tin tức, chỉ là có điều bọn họ sẽ không biết nơi Liên minh Nhân loại muốn đánh tới là nơi nào, mà cho dù đoán được, sợ rằng họ cũng sẽ tự phụ mà cho rằng con người đây là đi tìm đường chết.

Sau khi chiến đội tinh nhuệ tập trung, chuyện đầu tiên cần làm chính là công bố nội dung nhiệm vụ. Nhiệm vụ gian nan hơn so với tưởng tượng của mọi người nhiều, cái từ “Cửu tử nhất sinh” này sợ rằng cũng không đủ để hình dung độ khó khăn của nó. Cũng khó trách Liên minh sẽ lại đưa ra phần thưởng cao như vậy — Nếu như có thể sống sót trở về, sĩ quan cấp tá thăng lên một bậc, sĩ quan cấp úy trực tiếp thăng lên Thiếu tá, còn thấp hơn, thì binh lính có thể coi là tinh nhuệ hiển nhiên là không có binh lính cấp bậc khác. Nếu như không phải mọi người biết được rằng hai sĩ quan dẫn đội lần này, một người là con Nguyên soái, một người là con Thượng tướng, thêm vào đó nếu quả thật là đi chịu chết, Liên minh nhất định sẽ không lựa chọn bọn họ, bằng không sẽ không có một ai tin tưởng rằng nhiệm vụ lần này còn có một cơ hội hoàn thành.

Sau khi biết nội dung nhiệm vụ, Liên minh lại cho những binh lính tinh nhuệ này một cơ hội lựa chọn rút lui cuối cùng, dù sao thì nhiệm vụ này cũng quả thực khó mà khiến cho người ta thấy được hy vọng hoàn thành. Chẳng qua là trải qua cả đêm cân nhắc, không có một ai nguyện ý lựa chọn rút lui. Vinh dự, trách nhiệm cùng lòng tự tôn mạnh mẽ của một quân nhân khiến cho bọn họ không muốn làm ra hành động lâm trận mà chạy trốn, để có thể được gọi là tinh nhuệ, họ khẳng định đã phải trải qua vô số khảo nghiệm sinh tử, cũng không chỉ một lần phải đối mặt với thần chết, tử vong sớm đã không còn có thể khiến họ sinh ra sợ hãi. Nếu như chết, bọn họ cũng sẽ chết ở trên chiến trường, huống chi chiến trường mà họ sắp phải đối mặt này, lại chính là chiến trường mà họ có thể chết một cách vinh quang, chết một cách có ý nghĩa! Cho nên, không có ai lựa chọn rút lui.

Tinh nhuệ dù sao cũng là tinh nhuệ, kinh nghiệm chiến trường phong phú càng khiến cho bọn họ hiểu rõ nên phối hợp với đồng đội như thế nào, cho nên dùng một tháng để làm quen là dư sức, thậm chí còn có thể huấn luyện ra sự ăn ý nhất định. Phần lớn thời gian huấn luyện đều được tiến hành trên mạng, hệ thống bắt chước cảnh tượng của nhiệm vụ, bọn họ thông qua vô số lần diễn tập mà hoàn thiện sách lược chiến thuật của mình. Từ lúc mới bắt đầu toàn quân chết sạch không thể hoàn thành nhiệm vụ, cho tới tiếp theo gần một nửa số người sống sót, đây tựa hồ đã là cực hạn cuối cùng, vô luận hai người Cố Khâm cùng đoàn cố vấn do cao tầng quân đội tạo thành có vắt hết óc thế nào đi chăng nữa, cũng không có biện pháp để có thể tiếp tục nâng cao thành tích này lên thêm trong một thời gian ngắn.

Cao tầng của quân bộ Liên minh đã rất hài lòng với kết quả này, dù sao thì nó cũng tốt hơn nhiều so với dự đoán trong mười người mới có một người trở về lúc trước. Nhưng Hình Chiến và Cố Khâm lại không lạc quan như thế, đây chẳng qua chỉ là diễn luyện trên mạng chiến đấu, biến số trên chiến trường chân chính có quá nhiều, phỏng chừng tỷ lệ sống sót còn phải thấp hơn từ mười đến hai mươi phần trăm nữa. Nói cách khác, rất có thể sẽ có hai phần ba số lính tinh nhuệ hy sinh trong nhiệm vụ lần này. Từ khi sống lại cho tới nay, đây là trận chiến mà họ không nắm chắc nhất.

Nhưng giờ phút này cũng đã là phóng lao phải theo lao. Khả năng vận dụng đá năng lượng của Satan đang ngày càng hoàn thiện, Liên minh Nhân loại không thể chờ lâu đến vậy nữa.

Cho tới ngày cuối cùng, phương án tác chiến sau cùng đã được quyết định. Một nghìn lính tinh nhuệ cùng hai sĩ quan chỉ huy, được chia làm hai đội. Hình Chiến lãnh đạo một trăm lính tinh nhuệ am hiểu đối kháng cơ giáp phụ trách đổ bộ xuống hành tinh quặng, xâm nhập vào tâm hành tinh thả thiết bị nổ hẹn giờ, Cố Khâm phụ trách chỉ huy số binh lực còn lại để yểm trợ cho Hình Chiến. Phân phối như vậy là bởi vì năng lực trong đối kháng cơ giáp của Hình Chiến cao hơn Cố Khâm, mà Cố Khâm thì lại có thao tác vô cùng xuất sắc.

Hai bên chiến trường này đều nguy hiểm như nhau, vừa hỗ trợ lẫn nhau lại độc lập riêng biệt. Nhìn qua thì tựa hồ áp lực mà Cố Khâm phải đối mặt lớn hơn, dù sao thì cái mà họ phải đối mặt cũng là lượng binh lực hùng hậu, hơn nữa bọn họ không có nơi nào để trốn đi. Mà chiến đội cơ giáp của Hình Chiến thì chỉ phải đối mặt với quân canh gác trên hành tinh, bởi vì cho dù là quân đội của bên kia cũng sẽ không dám trút hỏa lực xuống hành tinh có chứa lượng năng lượng khổng lồ này.

Thực ra thì không phải vậy, đá năng lượng là một vật thể vô cùng không ổn định, một khi nó bị hỏa lực công kích sẽ lập tức phát nổ, cho dù là bộ tộc Satan khi khai thác cũng phải cẩn thận vô cùng, nói gì tới trong lúc chiến đấu, vạn nhất chạm tới phần đá không bị đất bao phủ lộ ra ngoài, như vậy ngay cả bản thân cũng sẽ mất mạng, điều này vô cùng khảo nghiệm tư chất tâm lý cùng với khả năng điều khiển cơ giáp của binh lính.

Hơn nữa loài người gần như không biết chút gì về hành tinh này, khi đổ bộ xuống thì hoàn toàn giống như bị vải đen che mắt, chỉ có thể dè dặt mà thăm dò. Mà Satan thì đã đóng quân tại đó mấy chục năm, mức độ quen thuộc đối với địa hình cũng như kinh nghiệm chiến đấu trên đó cũng phải hơn loài người rất nhiều. Hơn nữa Hình Chiến còn phải phụ trách lắp đặt thiết bị nổ hẹn giờ, một khi dụng cụ kia bị hỏng, Liên minh sẽ thất bại trong gang tấc, cho nên áp lực của y không hề nhỏ hơn Cố Khâm chút nào.

Trong nhiệm vụ lần này chỉ có chiến hạm cỡ nhỏ cùng với máy bay không người lái với số lượng nhiều hơn vài lần so với số chiến hạm được phái ra.  Chiến hạm cỡ nhỏ thông thường đều là một người lái, nhưng chiến hạm của Cố Khâm lại khác biệt. So với những chiến hạm khác nó lớn hơn một chút, trên đó có hệ thống thao tác của chủ hạm, trong khi Cố Khâm phụ trách điều động binh lực thì còn cần phải có người lái chiếc chiến hạm này, mà Brian bằng vào ăn ý bồi dưỡng ra từ nhiều năm đi theo Cố Khâm cùng với năng lực của bản thân mà giành được vị trí này, cho dù có là Hình Chiến cũng không thể nào phản đối.

Ngày lên đường, trừ sĩ quan không cách nào rời khỏi cương vị ra, gần như những người trong cao tầng của quân đội đều đi tới nơi chuẩn bị thực hiện bước nhảy không gian, đủ để thấy sự coi trọng của Liên minh đối với nhiệm vụ lần này, mà nguyên soái Hình Duệ còn tự mình nói lời cổ vũ nâng cao sĩ khí trước trận chiến cho mọi người.

Ánh mắt nghiêm nghị của Hình Duệ chậm rãi quét qua mỗi một khuôn mặt, giống như muốn ghi nhớ bọn họ thật kỹ trong đầu mình, không có chút nào dài dòng, hắn chỉ nặng nề mà gằn từng từ nói, “Sống sót trở về, Liên minh cần mọi người.”

Chỉ là một câu nói, lại khiến cho lồng ngực của những binh lính tinh nhuệ này như bị thứ gì đó nhồi đầy, cảm xúc dâng trào.

Ở một bên Hình Chiến đứng sóng vai cùng Cố Khâm. Họ hai mắt nhìn nhau một cái, nhìn thấy được kiên quyết từ trong mắt nhau. Cố Khâm nắm tay trái của Hình Chiến, khẽ hôn lên trên chiếc nhẫn kia, “Cùng nhau sống sót trở về.”

Hình Chiến lại càng thẳng thắn hơn, giữ lấy cằm hắn mà hôn lên môi hắn.

Hai người hôn một cái thật sâu, Cố Khâm đẩy Hình Chiến ra, sau đó đi tới bên cạnh đội ngũ ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người lập tức đi lên chiến hạm của mình.

Cánh cửa phát ánh sáng màu xanh đậm mở ra trước mặt chiến đội tinh nhuệ được kỳ vọng vô cùng này, sau khi đi qua, không có một ai biết, nghênh đón bọn họ là vinh dự, hay là cái chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.