Trọng Sinh Chi Tướng Quân

Chương 25: 25: Tin Vui Hạ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



C24.

Tin vui (hạ)
2020.05.25 ~ 2020.05.27
Sắc trời tối dần, đèn đuốc bên trong cung điện tráng lệ đều được thắp sáng, tuyên cáo yến tiệc đêm nay chính thức bắt đầu.

Bên phải đại điện là phi tần mỗi năm người cùng ngồi một bàn, mà người dẫn đầu không thể nghi ngờ là thân sinh mẫu phi của Vệ Cẩm Trình cùng Vệ Cẩm Tú, Thần Quý phi.

Mà bên trái đại điện là chỗ ngồi của các vị hoàng tử, hoàng nữ cộng thêm một tiểu thế tử Vệ Minh Lãng.

Ngồi ở chính điện tất nhiên là Tử Vân Hoàng đế Vệ Minh Đức.

Mà nữ nhân ngồi bên cạnh hắn là mẫu hậu của Vệ Cẩm Dương, cũng là nhân vật chính của yến hội đêm nay, người đang mang thai, Lưu hoàng hậu, cùng phi tử Kính Hòa Đế sủng ái nhất, Li Phi.

Li Phi khuê danh gọi là Lý Li, là thân mẫu của Vệ Cẩm Hằng cùng Vệ Cẩm Vinh, cũng là nữ nhân phụ hoàng hắn sủng ái nhất.

Xem vị trí ngồi hiện tại của nàng liền biết, nơi đó vốn nên là trừ bỏ Lưu hoàng hậu, phải thuộc về nữ nhân tôn quý nhất trong cung, Thần Quý phi, vậy mà phụ hoàng hắn lại đem nó ban cho một phi tử, có thể thấy được thịnh sủng to lớn cỡ nào.

Thử nghĩ một chút, Tiên Hoàng hậu mất đến tám năm, vị hoàng tử thứ hai mới được sinh ra.

Hậu cung ba ngàn giai lệ mà nữ nhân này lại liên tục hai năm sinh hạ hai vị hoàng tử, còn chưa kể không ít thai nhi bị phi tử hãm hại mà sinh non.

Yêu thích của hoàng đế đối với nữ nhân này hiển nhiên là không cần nói cũng biết.

Bất quá, Vệ Cẩm Dương lại không thích Li Phi, ít nhất so với Thần Quý phi, hảo cảm của hắn đối nữ nhân này có thể nói là số âm.

Đại khái là bởi vì nàng ta dạy ra nhi tử như vậy, ỷ vào phụ hoàng sủng ái mà luôn hoành hành ngang ngược trong hậu cung, ngay cả mẫu hậu của hắn cũng không để trong mắt.

Li Phi đẹp thì đẹp đó, nhưng Vệ Cẩm Dương cảm thấy người này có chút xảo quyệt.

Thật không rõ phụ hoàng thích nữ nhân này ở điểm nào? Rõ ràng luận tính cách luận dung mạo, Thần Quý phi đều hơn Li Phi rất nhiều mới đúng.


Nếu là hắn, chẳng thà thích mẫu hậu có chút ngốc cũng sẽ không thích Li Phi.

Mẹ nào con nấy (1), huynh đệ Vệ Cẩm Hằng sở dĩ còn nhỏ đã học xấu như vậy, chỉ sợ nữ nhân ác độc ngang ngược này không thoát khỏi liên quan.

Vệ Cẩm Dương một bên trong miệng ngậm thức ăn, một bên thưởng thức đám phi tần của phụ hoàng hắn, chỉ cảm thấy nhiều mỹ nhân như vậy ở cạnh một người bạc tình như phụ hoàng quả thật là lãng phí.

Không biết nguyên phối Lâm Hoàng hậu lại có dáng vẻ thế nào? Hẳn là một mỹ nhân tuyệt sắc a.

Nhìn Thái Tử đại ca nhà hắn liền biết, khẳng định sẽ đẹp hơn cả đám phi tần này, bằng không như thế nào có thể sinh được Vệ Cẩm Hoa tuấn mỹ như vậy?
Vệ Cẩm Dương nghĩ đến đây thì không kìm được có chút cảm khái quay đầu nhìn về phía Vệ Cẩm Hoa, lại phát hiện khóe mắt Vệ Cẩm Hoa lơ đãng liếc nhìn Thần Quý phi, bên trong ánh mắt kia chứa đầy...!chán ghét cùng căm hận? Tuy rằng Vệ Cẩm Hoa che dấu rất kín kẽ (2), nhưng đã cùng Vệ Cẩm Hoa sớm chiều ở chung hai năm nên Vệ Cẩm Dương vẫn có thể nhạy bén phát giác dao động cảm xúc của y, cho dù trên mặt Vệ Cẩm Hoa trước sau như một vẫn bất động thanh sắc, ôn nhuận như ngọc.

Vì sao y lại chán ghét Thần Quý phi? Cho dù đối diện với huynh đệ Vệ Cẩm Hằng thì y cũng chưa từng toát ra sự chán ghét rõ ràng như vậy, đến mức Vệ Cẩm Dương cũng cảm giác được.

Nhưng vì sao lại là Thần Quý phi? So với đám phi tử thích đấu đá trong hậu cung thì trưởng bối ôn nhu hiền lành như Thần Quý phi phải dễ dàng khiến người ta sinh ra hảo cảm mới đúng.

Ít nhất chính hắn kiếp trước còn từng một lần muốn Thần Quý phi làm mẫu thân của hắn, bởi vì kiếp trước mẫu hậu đại nhân đối với hắn luôn chỉ hận rèn sắt không thành thép (3)...!nên thái độ rất hung tàn a.

Đối lập thì tổng cảm thấy Thần Quý phi ôn nhu như vậy rất tốt, tựa như một đại tỷ tỷ tri tâm.

Vệ Cẩm Hoa nếu chán ghét cũng nên chán ghét Li Phi kiêu ngạo ương ngạnh, hoặc là mẫu hậu hắn đã chiếm lấy địa vị vốn thuộc về mẫu hậu của y, lại chưa từng có thái độ hòa nhã với y mới đúng.

Mẫu hậu hắn mỗi lần nhìn Vệ Cẩm Hoa đều mệt nàng phải giả vờ cười đến sắp mất mạng (4), chính xác thì căn bản cũng không tính là cười, vặn vẹo muốn chết, đem tâm tư chán ghét Vệ Cẩm Hoa gì đó đều treo ở trên mặt.

Thế thì vì cái gì Vệ Cẩm Hoa mỗi lần nhìn thấy Thần Quý phi mỉm cười từ ái thì so với mẫu hậu lãnh đạm của hắn lại càng phát ra địch ý dày đặc hơn? Đây là ảo giác của hắn hay còn có ẩn tình gì khác?
"Hoàng Thượng, ngài thế mà không biết, Thái Tử gia của chúng ta thật đúng là trạch tâm nhân hậu, nhân từ thiện lương, có thể nói là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn nha.

Quản việc cũng đã quản tới hạ nhân của thần thiếp rồi".

Vệ Cẩm Dương đang suy xét vấn đề, dòng suy nghĩ trong nháy mắt lại bị giọng nói dễ nghe như chim hoàng oanh của Li Phi (5) đột ngột cắt đứt.

Lời của Li Phi vừa ra khỏi miệng, Vệ Cẩm Dương lập tức bị hấp dẫn lực chú ý, ngẩng đầu hướng nàng ta nhìn qua.


Li Phi mỹ mạo, giọng hát động lòng người, tiếng nói dễ nghe, nhưng lời nói ra lại mang theo một phần ý tứ cay nghiệt châm biếm, hùng hổ doạ người.

Nụ cười vừa giả tạo vừa ác độc trên gương mặt tinh xảo kia, vặn vẹo còn rõ ràng hơn so với mẫu hậu hắn.

Thế nhưng thần thái cử chỉ lại như hướng phụ hoàng làm nũng, không, phải nói đây là khúc nhạc dạo để cáo trạng mới đúng.

Không biết Vệ Cẩm Hoa chỗ nào chọc tới vị này rồi? Đại ca nhà hắn rõ ràng làm việc gì cũng đều kín kẽ không chỗ hở, thế nào lại để vị này bắt được nhược điểm tới đây cáo trạng?
"Lời này của ái phi là thế nào?" Hiển nhiên, nếu không phải là Vệ Minh Đức sủng ái dung túng Li Phi như vậy, người nào cũng nghe ra lời Li Phi sắp nói sợ là không phải lời gì hay.

"Một tỳ nữ trong cung của thần thiếp đánh nát lễ vật sinh thần thánh thượng ngự ban cho Tứ điện hạ, dựa theo quy củ chính là phải xử tử.

Tứ điện hạ bất quá là phụng ý chỉ của thần thiếp cho người đánh cung nhân kia năm mươi roi xem như khiển trách.

Thái Tử điện hạ lại cưỡng chế ngăn cản.

Cung nữ kia gặp ai cũng nói là Thái Tử điện hạ cứu nàng, khắp nơi lan truyền điện hạ trạch tâm nhân hậu, khiến cho thần thiếp trở nên thập phần ác độc a".

Li Phi hàm giận mang chút ủy khuất nhìn Kính Hòa Đế, dường như thật sự cảm thấy Thái Tử khiến chính mình chịu nhiều oan ức.

Mẹ kiếp! Vệ Cẩm Dương nhìn biểu cảm ủy khuất nén giận kia mà trong lòng có một đoàn thảo nê mã chạy qua.

Có thể đổi trắng thay đen, vu oan giá họa như vậy sao? Ngươi tính toán chỉ đánh năm mươi roi hả? Nhi tử của ngươi lúc ấy rõ ràng là hạ lệnh quất roi đến chết, tiểu cung nữ kia khắp người toàn là máu.

Cái gì gọi là khiến người ta nói ngươi ác độc, ngươi ác độc chẳng lẽ không phải trong cung này mọi người đều biết sao? Hoàng đế lão tử như thế nào sẽ thích loại nữ nhân này? Ta lúc ấy thật sự cảm thấy tiểu cung nữ kia quá thảm, không thể cho mẫu tử các ngươi xem thường nhân mạng, mới đi cầu Thái Tử đại ca cứu nàng.

Cứu một cái cung nữ trong cung này thì có thể là chuyện lớn bao nhiêu, đến nỗi khiến ngươi xem như nhược điểm mà đổi trắng thay đen vu hãm Vệ Cẩm Hoa?
Vu hãm Vệ Cẩm Hoa? Vệ Cẩm Dương bỗng nhiên hậu tri hậu giác giống như nghĩ tới cái gì, không phải là hắn liên luỵ Vệ Cẩm Hoa đi? Dù sao lúc ấy cũng là chính hắn muốn cứu cung nữ kia, Vệ Cẩm Hoa vốn dĩ không định quản.

Nếu không phải do hắn, Li Phi cũng sẽ không có cơ hội hãm hại y.


Chung quy Vệ Cẩm Hoa một mình một người trong chốn thâm cung này, lúc hành sự tuyệt đối không lưu lại sơ hở.

Lúc đó y không cứu cung nữ kia, nói không chừng chính là bởi vì đã đoán trước được kết quả.

Đời trước căn bản không có sự kiện này, Li Phi chỉ là ngoài miệng đối với Vệ Cẩm Hoa không lấy lòng mà thôi, chưa từng có thời điểm đối chọi gay gắt như vậy.

Thế nên, đây là do hắn liên luỵ Vệ Cẩm Hoa sao? Vệ Cẩm Dương cũng không biết, hắn chỉ biết Li Phi nếu dám ở cung yến lên án Thái Tử thì tất nhiên sẽ còn hậu chiêu đang chờ phía sau.

Nghĩ đến đây, Vệ Cẩm Dương có chút bất an nhìn về phía Vệ Cẩm Hoa, lo lắng y bởi vì giúp mình cứu cung nữ kia mà bị Li Phi hãm hại.

Phi, hẳn là không thể nào! Vệ Cẩm Hoa thông minh như vậy, xảy ra chuyện gì cũng có thể gặp dữ hóa lành (6), quả thực chính là thân sinh nhi tử của ông trời, y nhất định sẽ không bị loại người như Li Phi hãm hại thành công.

Lão cha tuy là sủng ái Li Phi, bất quá cũng chỉ là một phi tử, địa vị trong lòng phụ hoàng nhất định không có khả năng cùng hoàng trưởng tử đánh đồng.

Nhất định! Hoàng đế lão tử thoạt nhìn không giống người hồ đồ như vậy a!
"Ồ? Có chuyện như vậy sao?" Kính Hòa Đế mở miệng nói vài câu uy nghiêm, ánh mắt sâu không thấy đáy, thực thong thả, thực thong thả quét về phía Vệ Cẩm Hoa.

Chống lại ánh mắt áp bách của bậc đế vương, Vệ Cẩm Hoa vẫn trước sau như một, mặt không đổi sắc.

Vệ Cẩm Dương mãnh liệt hoài nghi, y đã bị Vệ Minh Lãng lây bệnh mặt than rồi.

Nếu là hắn thì đã sớm bị dọa cho vỡ mật, ra sức giải thích với Kính Hoà Đế.

"Hoàng Thượng, ngài không biết đấy thôi, nếu chỉ truyền ra là thần thiếp ác độc, thần thiếp cũng liền cắn răng nuốt máu mà nhận.

Ai bảo nhân gia là Thái Tử a", lúc đầu giọng điệu Li Phi còn có chút nhu hòa, về sau lại đột nhiên biến đổi, sắc mặt càng thêm hùng hổ doạ người, "Nhưng mà ngọc bội mà cung nữ kia làm vỡ chính là do thánh thượng ngự ban a, đây chính là tội đại bất kính! Thần thiếp biết điện hạ trạch tâm nhân hậu, đối đãi hoà ái với cung nhân.

Thế nhưng hiện tại điện hạ cứu cung nữ làm vỡ ngọc bội ngự ban kia chẳng phải là mở ra tiền lệ cho dù huỷ hoại vật phẩm ngự ban, chỉ cần nói là không phải cố ý, cũng có thể vô tội sao? Từ nay về sau còn có ai đem long uy của bệ hạ, đem quy củ trong cung để vào mắt nữa? Bọn nô tài trong cung chẳng phải sẽ không ai quản nổi a?
Vệ Cẩm Dương nghe Li Phi nói xong, trong lòng liền trầm xuống, bắt đầu hoảng loạn hết lên.

Hắn không nghĩ tới, Li Phi cư nhiên có thể đem sự kiện nhỏ xíu phóng đại như vậy, càng về sau chính là nói không thành có, dùng sức khuếch trương.

Thời điểm hắn muốn Vệ Cẩm Hoa cứu cung nữ kia căn bản không hề nghĩ nhiều như vậy.

Li Phi cư nhiên có thể nói quá lên thành "không coi ai ra gì, khinh thường long uy", nữ nhân trong hậu cung quả nhiên hiểm ác.

Nhất định là hắn sống cùng mẫu hậu ngốc ngốc lâu lắm rồi, thế nhưng đã quên địa phương mà hắn sống gọi là hậu cung, là chốn hiểm ác nhất trên đời.


Ngươi không hại người, cũng không chứng minh người khác sẽ không hại ngươi.

"Thái Tử, ngươi thế nhưng còn có dị nghị khác?" Vệ Minh Đức sắc mặt thâm trầm nhìn về phía Vệ Cẩm Hoa, hiển nhiên Li Phi cáo trạng "khinh thường thiên uy" đã thành công chọc giận hắn, khiến hắn không thể không suy nghĩ Vệ Cẩm Hoa cứu cung nữ kia có phải còn có thâm ý khác hay không? Dù sao đứa nhỏ này vẫn luôn có nhiều chủ kiến.

Tác giả có lời muốn nói: Báo cáo, bổn văn thứ sáu (7) nhập V, cảm ơn các tình yêu đã duy trì.

~~~~~
(1)
"Hữu kỳ tử tất hữu kỳ mẫu" (有其子必有其母): Có con thế nào thì có mẹ thế nấy.
i.

"Kỳ" (其): thế, ấy.
(2)
"Tích thủy bất lậu" (滴水不漏): giọt nước không lọt.
i.

"Lậu" (漏): thấm, rò rỉ, dột; nhỏ giọt; để lộ; bỏ sót; trốn tránh; canh giờ; phiền não; chỗ hở, lỗ hổng; đổ nát, sơ sài, quê mùa.
(3)
"Hận thiết bất thành cương" (恨铁不成钢): chỉ hận sắt này không rèn được thành thép, ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.
(4)
"Tiếu đắc giả đắc yếu mệnh" (笑得假得要命).
(5)
"Li" (鹂): chim vàng anh.
(6)
"Phùng hung hóa cát" (逢凶化吉).
(7)
"Chu ngũ" (周五): thứ Sáu.
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
Sếp dễ thương của tui sắp chuyển công tác rồi, tui buồn quá.
Bonus hình cái bánh kem hôm nay đồng nghiệp trong công ty đặt để chia tay sếp, chủ đề là "một đàn con nheo nhóc khóc lóc tiễn bố già đi nơi khác công tác".

Boss của tui thật ra mới ba mấy cái xuân thôi, tên thân mật là "Bé Bự" đó.

./..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.