C37.
Quỹ đạo (thượng)
2020.11.15 ~ 2020.11.18
Vệ Cẩm Dương từ nay về sau, tựa hồ không có gì thay đổi.
Nhưng chính hắn trong lòng biết rõ, trải qua một hồi biến cố như vậy, hắn không bao giờ còn là tên hoàn khố của trước đây, toàn tâm toàn ý ôm đùi, hy vọng người khác sẽ đem đến ích lợi và trợ giúp cho tương lai của hắn.
Một đời này trải qua là tốt hay xấu, đều không thể chờ đợi xa vời vào ai đó sẽ trợ giúp cùng bố thí, mà điều hắn phải làm chính là nỗ lực tự mình trưởng thành, mạnh mẽ vươn lên.
Phải, đây mới là đạo lý chân chính.
Vệ Cẩm Dương hắn nếu muốn bảo hộ bất kỳ người nào thì đôi cánh của hắn phải đủ cứng cáp.
Hắn không thể biến mình thành dây leo sống bám vào cây cao mà phải trở thành một gốc đại thụ đủ sức chống đỡ cho người khác dựa vào.
Từ sau tràng biến cố kia, Vệ Cẩm Dương ở chỗ lão tướng quân càng thêm ra sức học tập, khắc khổ rèn luyện, cơ hồ là gà gáy tập võ, treo tóc đâm đùi (1).
Có câu "cần cù bù thông minh" (2), người chậm phải bắt đầu trước (3), hắn cơ hồ là hy sinh toàn bộ thời gian nhàn hạ để tập võ.
Trời cao luôn luôn công bằng, hắn bây giờ trả giá nỗ lực, về sau mới có thể nhận được hồi báo.
Vệ Cẩm Dương hiện tại đấu vật, bắn tên, cưỡi ngựa,...!những kỹ năng cần thiết chuẩn bị lên chiến trường đều tiến triển cực nhanh, có thể nói là tiến bộ thần tốc.
Ngay cả lão tướng quân cũng ở trước mặt ba cái tiểu học sinh khác mà hăng say khích lệ hắn, vui mừng đầy mặt nói hắn là tấm gương tốt.
Vệ Cẩm Dương bên kia bận rộn thành như vậy, Vệ Cẩm Hoa bên này cũng không hề nhàn rỗi.
Y cùng hai vị tân nhân mới vào triều vẫn đang tra xét vụ án hạ độc hoàng tự, ngay cả một sợi tóc cũng không bỏ qua (4), nghiêm cẩn tỉ mỉ so với Vệ Cẩm Dương chuyên chú luyện võ thực sự là càng thêm liều mạng.
Vệ Cẩm Dương vốn tưởng rằng, chỉ bằng Vệ Cẩm Hoa, Lâm tướng tôn nhi cùng Vương thị lang ngoại tôn vốn đã là ba cái thanh niên tài giỏi, hơn nữa bọn họ còn nghiêm khắc truy tra như vậy, hành động có thể nói là một chút dấu vết đều không thể tránh thoát, chắc chắn có thể định tội Thần Quý phi sớm đã bước một chân xuống vũng nước đục này.
Thế nhưng kết quả ra tới lại có thể làm hắn mở rộng tầm mắt.
Cái gọi là kết án, chính là Vệ Cẩm Hoa tuyên bố mọi chuyện đều do một vị kêu Lương Tần làm ra, Thần Quý phi bị vu oan hãm hại.
Kết án như vậy có thể nói là nằm ngoài dự đoán của Vệ Cẩm Dương.
Hắn cho rằng dựa vào Vệ Cẩm Hoa trước giờ luôn không hề che dấu chán ghét đối với Thần Quý phi, ngay cả nàng ta vô tội cũng sẽ bị Thái tử gia áp đặt một ít, huống chi lần này Thần Quý phi nhìn thế nào cũng không thoát được quan hệ.
Kết quả vừa ban ra, Vệ Cẩm Dương không thể theo kịp (5), chỉ có thể cảm khái thế giới này biến hóa thật sự nhanh đến chóng mặt.
"Đại ca", Vệ Cẩm Dương gõ nhẹ cửa thư phòng của Vệ Cẩm Hoa.
Mặc kệ thế nào, một cơ hội tốt như vậy mà y lại không thể bắt được một góc áo của Thần Quý phi, nhất định là rất thất vọng.
Lúc hắn nghe được tin này, nghĩ nghĩ, vẫn là cảm thấy nên đến an ủi Thái tử gia một chút.
Không thể trách Vệ Cẩm Hoa không đủ ưu tú, muốn trách cũng chỉ có thể trách Thần Quý phi quá mức giảo hoạt, một gócgóc đuôi cáo cũng không lưu lại.
"Cẩm Dương, đệ đã đến rồi".
Vệ Cẩm Hoa ngẩn đầu đem ánh mắt từ án thư dời lên, trong nháy mắt nhìn thấy Vệ Cẩm Dương, trên mặt y lập tức treo lên một nụ cười rạng rỡ.
Nhìn Vệ Cẩm Hoa tươi cười trong suốt không giống giả bộ, Vệ Cẩm Dương bỗng nhiên có chút không biết nói cái gì mới hảo.
Trên đường tới đây, hắn đã chuẩn bị tốt một bụng lời nói an ủi, chờ gặp Vệ Cẩm Hoa sẽ nói cho y, lần này không bắt được đuôi cáo thì vẫn còn lần sau, vỗ về tâm tình thất lạc của tiểu bằng hữu.
Lại không nghĩ rằng người ta thật sự vui vẻ, cư nhiên còn hiếm thấy an tĩnh vẽ tranh, loại này trong sinh hoạt của y được xem là hoạt động chỉ có lúc nhàn rỗi a.
"Đại ca, huynh nhìn qua giống như thực vui vẻ?", vui vẻ đến lão tử đều cảm thấy không bình thường.
Loại thời điểm này không phải nên đau lòng chán nản sao? Chẳng lẽ Vệ Cẩm Hoa đây là chịu kích thích quá độ? Đại trượng phu đều phải như vậy sao? Vệ Cẩm Dương hồ nghi mà tưởng.
"Vui vẻ a, nhìn đến Cẩm Dương của chúng ta, đại ca đương nhiên vui vẻ", Vệ Cẩm Hoa buông bút, nhẹ nhàng đi đến bên người Vệ Cẩm Dương, ngồi thấp thân mình, ôn nhu xoa xoa sợi tóc mềm mại của nhóc, dùng thanh tuyến phi thường ôn nhu sủng nịch nói ra.
Vệ Cẩm Dương vô ngữ, "..."
Làm ơn, lão tử là thực nghiêm túc quan tâm cảm xúc của ngươi đó, ngươi có hiểu không? Ngươi dáng vẻ này rõ ràng theo quán tính hống hống hài tử là muốn quậy kiểu gì a? Chẳng lẽ lão tử đều đã có thể giúp ngươi tìm ngoại viện, ngươi còn chưa nhận thức được lão tử tuy rằng bề ngoài là cái hài tử nhưng bên trong tuyệt đối đã trưởng thành sao? Không cần như cũ chỉ nhìn vẻ ngoài a, không nhiều thì ít cũng để ý đến nội hàm của ta a.
"Sao vậy, Cẩm Dương? Đệ không tin lời của đại ca sao?" Vệ Cẩm Hoa nhìn tiểu bộ dáng vô ngữ của đệ đệ nhà mình, ý cười bên môi càng thêm dày đặc, ngón tay thuận theo sợi tóc mà nhẹ vuốt gương mặt của tiểu hài tử, nhìn chăm chú vào đôi mắt xinh đẹp của nhóc, nghiêm túc nói ra, "Đại ca nhìn đến Cẩm Dương là thật sự cao hứng, cao hứng chân chính từ tâm mà phát ra đó nha."
Nhận được ánh mắt vô cùng chân thành, không biết chất chứa bao nhiêu thâm tình (6) của Vệ Cẩm Hoa, Vệ Cẩm Dương không biết từ đâu cảm thấy trong lòng tê dại.
Thời gian hắn cùng Vệ Cẩm Hoa thân cận càng dài, thì số lần y bỗng nhiên liền dùng ánh mắt chứa đầy tình ý nhìn hắn cũng càng thêm nhiều.
Trực giác nói cho hắn, loại ánh mắt này chỉ có thể trốn tránh, nếu hắn thuận theo đáp lại, liền sẽ đem chính mình đẩy vào vực sâu vạn kiếp bất phục.
Vệ Cẩm Dương khiếp đảm, hắn không dám đi thử, cũng không nghĩ phá hư tình cảm huynh đệ hiện tại của hai người.
Nhưng mỗi lần Vệ Cẩm Hoa nhìn hắn, càng là dùng ánh mắt chuyên chú nhìn một mình hắn, hắn liền càng thêm bối rối không yên.
Chỉ nghĩ lơ đãng tránh đi, tìm lại bình tĩnh.
"Đại ca, Quý phi nương nương thật sự vô tội sao? Thật là Lương Tần nương nương hãm hại Quý phi sao?" Vệ Cẩm Dương nỗ lực thoát ra khỏi sương mù cảm xúc kỳ lạ do chính hắn tạo ra, kéo dậy tinh thần, đôi mắt hắc bạch phân minh khẽ chớp, ra vẻ trấn định nhìn lại Vệ Cẩm Hoa.
Nhìn đến Vệ Cẩm Dương ánh mắt trốn tránh quá mức rõ ràng, Vệ Cẩm Hoa trong lòng ảm đạm, nhưng rất nhanh y lại bỗng nhiên tỉnh ngộ, ngay cả chính y còn không rõ bản thân đến tột cùng là đang rối rắm cái gì, lại muốn nhóc đáp lại bản thân cái gì.
Cảm xúc này kỳ quái tột đỉnh, rồi lại vô pháp bỏ qua.
Không được, y nhất định phải nghĩ cách thay đổi cái loại cảm xúc cổ quái vẫn luôn đột nhiên bộc phát ra này.
Nếu không, thứ cảm xúc mà ngay cả chính y cũng không thể hiểu được này chung quy sẽ có một ngày phân cách quan hệ huynh đệ của y cùng Cẩm Dương.
"Điều này quan trọng sao? Lương Tần có hãm hại Quý phi nương nương hay không, căn bản là một chút cũng không quan trọng, mà quan trọng là có người hy vọng Quý phi nương nương vô tội".
Theo Vệ Cẩm Dương tách ra đề tài, Vệ Cẩm Hoa cười cười không chút lưu tâm (7), nhưng bên trong cái vẻ không chút lưu tâm ấy lại cố tình mơ hồ toát ra ý tứ trào phúng.
"Không quan trọng thật sao?" Vệ Cẩm Dương có chút ngốc rồi.
Những lời này thật là ảo diệu a, cơ hồ là từ lúc hắn trọng sinh tới nay, đây là câu nói chứa nhiều thâm ý nhất mà Vệ Cẩm Hoa từng nói với hắn, lần duy nhất không xem hắn là đứa nhỏ.
Trước kia nha, y nói cái gì cũng nhất quán một phong cách hống hống tiểu hài tử a.
Đáng tiếc, lần đầu tiên Thái tử gia phá lệ nghiêm túc cùng hắn nói chuyện, Yến vương điện hạ còn chưa kịp cao hứng liền bi thương phát hiện, lấy trí tuệ hơn hai mươi năm làm người của hắn vẫn không đủ để nghe hiểu lời nói của một đứa nhỏ mười bốn tuổi.
Đây là một sự kiện cỡ nào đau lòng, cỡ nào xót xa a.
Bất quá nghe không hiểu cũng không sao.
Yến vương điện hạ từ trước đến nay luôn lạc quan (8).
Nghe không hiểu thì thôi, dù sao hắn ở trong triều chính là một không có quyền, hai không có thế, không giúp được Vệ Cẩm Hoa cái gì.
Trực giác nói cho hắn, Vệ Cẩm Hoa lần này điều tra án tử tuyệt đối không phải là thất bại trở về (9).
Tuy rằng bên ngoài nhìn không ra cái gì nhưng y nhất định là kẻ thắng cuộc.
Nếu đã như vậy, hắn cũng không hảo tiếp tục thay Vệ Cẩm Hoa lo lắng.
Tên này từ nhỏ đầu óc đã sử dụng tốt hơn hắn không biết bao nhiêu lần, lại am hiểu vận dụng đủ loại lợi thế trong tay.
Dám cùng y đối nghịch, vô luận là hắn ở kiếp trước hay lão cha của hắn cũng không hái được quả ngon.
Vệ Cẩm Dương yên tâm, liền thuận tiện chuẩn bị đến cung của mẫu hậu.
Gần nhất vẫn luôn mải mê luyện võ, cũng chưa đến thăm nàng, ngẫm lại liền có chút nhớ nàng a.
Mới vừa đến cửa, Vệ Cẩm Dương liền nghe được ngoại tổ Lưu lão tướng quân lớn giọng.
"Ngươi đừng cứ mãi cùng ta nói cái gì Nhị điện hạ là tiểu hài tử, ta xem ngươi ngược lại còn không bằng một cái hài tử đâu.
Từ nhỏ đến lớn ngươi chính là bị mẫu thân sủng hư, vẫn luôn không chịu trưởng thành.
Nhị điện hạ mới tám tuổi nhưng so với ngươi còn có chủ ý nhiều, lại biết nhìn xa trông rộng, thật không biết ngươi làm mẫu thân người ta cái kiểu gì." Lưu lão tướng quân giọng nói vẫn trước sau như một trung khí mười phần, thần thái sáng láng (10).
Vệ Cẩm Dương đứng ở cửa, lui thì không được mà tiến vào cũng không xong.
Không thể ngờ ngoại tổ nhà hắn thật sự nói được thì làm được, nói phải dành thời gian tiến cung giáo huấn mẫu hậu hắn thì quả thật liền tới đây rồi.
Cũng phải thôi, ngoại tổ nhà hắn ngay cả hoàng đế lão tử đều không sợ, giáo huấn một cái Hoàng Hậu vẫn là thân sinh nữ nhi sao, ở trong mắt ông, đương nhiên chỉ là việc nhỏ không đáng nhắc đến.
Lão tướng quân dạy dỗ, mẫu nghi thiên hạ ngay cả một chữ cũng không dám cãi lại, trực tiếp mắng, một chút cũng không dây dưa dài dòng (11) a.
Thật là hảo một cái tính cách hào sảng thẳng thắn a.
Vệ Cẩm Dương hắn kiếp trước đã thích ở chung cùng kiểu người có chuyện sẽ nói thẳng như ngoại tổ, kiếp này thật ra cũng không thay đổi.
Chậc, trừ bỏ Vệ Cẩm Hoa, người này hắn đã chân chính xem như thân huynh trưởng, hắn chỉ còn cách cố mà chịu đựng cái tính tình phức tạp thần bí của y.
So với người thông minh, hắn vẫn tương đối thích giao lưu với người đơn giản thành thật a.
Này đại khái chính là người phân theo nhóm vật họp theo loài đi.
Hắn trước giờ vẫn luôn tự biết bản thân không đủ thông minh, hắn cũng sẽ không đi hại người.
Quả nhiên, trực giác của Vệ Cẩm Dương vẫn là chuẩn xác.
Hoàng đế bệ hạ tương lai nhà hắn chắc chắn không phải người sẽ để bản thân gặp bất lợi, Thần Quý phi nếu đã rơi vào tay y, há có thể liền hoàn hảo rút lui mà không bị lột một tầng da a.
Một chút chỗ tốt cũng không chiếm được, vậy không phải thực xin lỗi Vệ Cẩm Hoa trăm phương ngàn kế bày ra thế trận lớn như vậy?
Trên triều đình, Vệ Cẩm Hoa chân trước vừa mới lấy ra đủ loại chứng cứ xác thực, chứng minh Thần Quý phi vô tội, tất cả mọi chuyện đều do Lương Tần ở phía sau màn cùng Li Phi hợp mưu hãm hại các hoàng tử, một khi thất bại thì lần nữa mưu toan kéo Thần Quý phi xuống nước gánh tội thay; chân sau Kính Hòa Đế liền tuyên bố long thể mắc bệnh nhẹ, sau này tất cả chính sự đều do Thái Tử toàn quyền xử trí, hắn thì một lòng dưỡng bệnh không hỏi đến triều chính.
Từ đây, Vệ Minh Đức trên danh nghĩa vẫn là Hoàng Đế nhưng lại chân chính trải qua cuộc sống của Thái Thượng Hoàng, về vườn dưỡng già a.
Sự tình đã đến bước này, nếu hắn còn nhìn không ra hai người kia âm thầm làm giao dịch thì hắn chính là cái ngốc tử.
Chẳng qua hắn thật đúng là không tin được Thần Quý phi có thể chiếm vị trí quan trọng như vậy trong lòng phụ hoàng.
Lần đó ở trên đại điện, hắn vốn tưởng rằng bộ dáng kia của phụ hoàng là muốn vứt bỏ Thần Quý phi, lại không nghĩ rằng hoàng đế cũng là một kẻ si tình.
Tình nguyện từ bỏ quyền lực cũng không muốn từ bỏ một nữ nhân, đây tuyệt đối là chân ái a.
Kỳ thực, chỉ cần nghĩ lại một chút, hắn liền có thể phát hiện ra, từ kiếp trước đến kiếp này người mà phụ hoàng yêu nhất luôn là Thần Quý phi a.
Chẳng qua kiếp trước Kính Hòa Đế che giấu quá sâu nên không người biết thôi.
Quý phi qua đời liền được truy phong hậu vị, có thể táng nhập hoàng lăng.
Hắn cho rằng huynh muội Vệ Cẩm Trình vừa sinh ra đã được đủ loại thuật sĩ khen là mệnh tốt mới có thể khiến phụ hoàng phá lệ sủng ái, nhưng thử hỏi hài tử do nữ nhân chẳng có giá trị gì trong lòng mình sinh ra, như thế nào chỉ dựa vào người khác nói một câu liền khiến hắn yêu thương vượt hơn tất cả hài tử còn lại đâu.
Trước có Li Phi phong quang vô hạn làm bia ngắm, sau lại có Hoàng hậu vụng về làm khiên chắn.
Nói vậy, phụ hoàng yêu nhất chính là Thần Quý phi a, mới có thể vì nàng mà hao tổn tâm cơ, trăm phương ngàn kế che chở mẫu tử bọn họ.
Tác giả có lời muốn nói: Rốt cuộc trở lại quỹ đạo, viết đảng phái đấu tranh gì đó, viết đến ta cũng choáng váng đầu.
Hiện tại, rốt cuộc kết thúc.
Nhưng là nhiệm vụ chi nhánh, nó lại không thể không xuất hiện, còn hy vọng đại gia lý giải một chút ha.
~~~~~
(1)
"Huyền lương thứ vũ" (悬梁刺股): treo lên xà nhà, đâm vào đùi, nói về người học tập vô cùng nghiêm túc, chăm chỉ.
i.
Theo "Hán Thư" - Ban Cố, "Tôn Kính, tự Văn Bảo, là người hiếu học, học tập từ sáng đến tối, có khi mệt mỏi buồn ngủ, dùng một đầu dây thừng buộc tóc, đầu kia buộc lên xà nhà, nếu ngủ gục thì sẽ bị dây thừng kéo và thức tỉnh".
i.
Theo "Chiến Quốc Sách" - Tôn Lương, một người tên Tô Tần khi còn trẻ "buồn ngủ lúc ngồi học, dùng dùi đâm vào đùi, máu chảy khắp chân".
(2)
"Cần năng bổ chuyết" (勤能补拙): sự chăm chỉ có thể bù đắp cho chỗ ngốc nghếch.
(3)
"Bổn điểu tiên phi" (笨鸟先飞): chim bay chậm thì phải bay trước, ngụ ý người nào làm việc chậm chạp, năng lực kém thì phải hành động sớm hơn người khác.
(4)
"Nhất ti bất cẩu" (一丝不苟): một sợi tơ cũng không thể qua loa, cẩu thả.
(5)
"Thủy liêu vị cập" (始料未及): không giống như dự đoán lúc đầu, quá bất ngờ.
(6)
Ánh mắt thế này đây, ánh mắt của Bryce nhìn Julie trong phim "Flipped" (2010), tim tui quắn quéo hết cả lên.
(7)
"Mạn bất kinh tâm" (漫不经心): tùy tiện không để trong lòng, không xem trọng, không để ý.
(8)
"Nhạc thiên phái" (乐天派): người lạc quan, một người dễ tính và luôn nghĩ mọi thứ theo chiều hướng tốt đẹp.
i.
Tiếng Anh có từ "happy-go-lucky person".
i.
Nhạc phim "Hoa Thiên Cốt" có bài tên là "Nhạc thiên phái", là nhạc nền.
(9)
"Sát vũ nhi quy" (铩羽而归): cánh chim bị thương quay trở về, ý chỉ quay trở lại sau khi thất bại hoặc gặp kết quả không mong đợi khiến cho danh dự, tiếng tăm bị hạ thấp.
i.
Nhạc phim "Minh Lan Truyện" có "Sát vũ nhi quy", cũng là nhạc nền.
(10)
"Thần thái dịch dịch" (神采奕奕): Nét mặt hồng hào, tinh thần quắc thước.
(11)
"Tha nê đái thủy" (拖泥带水): kéo theo bùn, dẫn theo nước, ý chỉ lời nói hoặc câu văn dài dòng, phức tạp khó hiểu; hành động dây dưa kéo dài, không dứt khoát.
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
Chương sau thêm tuổi mới nha, nhưng vẫn chưa đủ tuổi bị "ăn" đâu.
./..