Tính từ lúc tiễn Vệ Cẩm Hoa rời biên quan đến hiện tại bất quá mới hơn một tháng, sau khi được phê duyệt cho phép hồi hương đón cửa ải cuối năm, Vệ Cẩm Dương cũng bắt đầu hành trình trở lại kinh thành.
Đường xá xa xôi, bọn họ lại là đi theo đội ngũ cho nên chưa kể ẩm thực, ngay cả làm việc và nghỉ ngơi so với ở biên quan cũng không biết kém hơn nhiều ít.
Trong khoảng thời gian ngắn, trên đường đã có không ít người bắt đầu oán giận việc lên đường giữa trời đông giá rét, tuyết phủ mênh mông (1) như lúc này thật sự là một lựa chọn không hề sáng suốt.
Thậm chí có người nhìn thấy dọc theo đường đi là từng tầng tuyết đọng dày nặng còn hối hận đã lựa chọn hồi hương.
"Sớm biết như thế, chúng ta còn không bằng giống như Lâm tướng quân, lưu tại biên quan, chờ đến xuân về hoa nở (2) lại đem ngày nghỉ đông tích cóp được thỉnh về quê a." Nhìn trên mặt đất lớp tuyết đọng dày đến mức dẫm một chân xuống cơ hồ bị bao phủ tới tận đầu gối, một binh lính bất mãn cùng đồng bạn oán giận.
"Ngươi cho rằng người nào cũng đều có thể giống như Lâm tướng quân sao? Hiện tại có thể được phê chuẩn về quê nhà nghỉ ngơi một đoạn thời gian, ngươi nên biết đủ đi.
Chờ đến năm sau, ngươi cho dù kêu cha gọi mẹ muốn ở thời gian này hồi hương, có thể hay không thật sự trở về cũng chưa biết chừng đâu." Nghe tên binh lính kia còn muốn tiếp tục oán giận, một vị trưởng đội (3) vốn dĩ vẫn luôn không nói gì cũng có chút không kiên nhẫn phát ra một tiếng cười nhạo, ngữ khí châm chọc lên tiếng.
"Có chỗ nào không giống nhau? Luật pháp quân kỷ bãi tại nơi đó, chẳng lẽ có thể tùy ý sửa đổi hay sao?" Tên binh lính kia không biết từ ngọn núi nào ra tới, có chút há hốc mồm nhìn về phía trưởng đội, không rõ ý tứ trong lời nói của hắn.
"Ngươi nhìn xem vị đi đằng trước kia chẳng phải sẽ biết có chỗ nào không giống nhau.
Vị kia chính là tới biên quan cùng thời với Lâm tướng quân đâu, nhưng nhân gia hỗn đến bây giờ lại không phải một quan nửa chức cũng chưa từng tăng lên." Vị trưởng đội kia trong khi đang nói những lời này khóe mắt còn cố tình vô ý mà quét về phía Vệ Cẩm Dương, "Không sấn cơ hội hiện tại mà về thăm nhà, chờ đến năm sau không chừng ngươi có chờ đến chết già ở biên quan cũng không nhận được phê chuẩn cho hồi hương đâu.
Đừng nói ngươi so ra kém Lâm tướng quân, chỉ sợ cùng vị phía tước kia cũng so không nổi đi?"
Tên trưởng đội này tiếng nói không quá lớn cũng không quá nhỏ, vừa vặn có thể rõ ràng đầy đủ truyền đến lỗ tai của Vệ Cẩm Dương.
Chẳng qua Vệ Cẩm Dương sau khi nghe xong thì cảm xúc cũng không hề biến động mảy may, thậm chí ngay cả trào phúng bọn họ mắt chó xem người thấp cũng không có.
Đầu óc của hắn đã hoàn toàn lâm vào trạng thái hấp tấp muốn bay về nhà, làm gì còn tâm tư hay sức lực đi chú ý vấn đề khác.
Huống chi, đám quân sĩ cùng hắn rời biên quan lần này cũng không phải là đám người lúc đầu cùng hắn đi từ kinh thành đến đây mà là các loại bất đồng binh chủng đến từ ngũ hồ tứ hải, giữa bọn họ không quen thuộc cũng không có giao thoa gì, hắn càng không đáng phải vì người xa lạ xưa nay chưa từng quen biết mà sinh khí.
Tính thêm hành trình trở về thì Vệ Cẩm Dương đã rời kinh thành chín tháng nhiều, hắn lần đầu tiên phát hiện nguyên lai bản thân lại tưởng niệm gia hương, tưởng niệm thân nhân như vậy, hắn nóng lòng hồi gia, chỉ hận không thể ngay lập tức vọt đến trước mặt bọn họ mới được.
Theo đội ngũ càng ngày càng ít người, Vệ Cẩm Dương cũng là ở hơn một tháng sau, đến cận kề niên quan, mới đặt chân lên địa phận của kinh thành.
Cửu biệt gặp lại, một lần nữa nhìn đến đường phố ở kinh thành, Vệ Cẩm Dương thật ra còn có loại hoảng hốt không kịp thích ứng của một người đang sinh hoạt ở nơi hoang sơn dã lĩnh bỗng nhiên bước chân vào chốn phồn hoa ngựa xe như nước.
Xem ra lần này hắn thật đúng là ở biên quan đã ở lâu lắm, cư nhiên lúc trở lại nơi chính mình sinh sống từ nhỏ cũng sẽ cảm thấy không hợp nhau.
Chẳng lẽ hắn mệnh lại là trời sinh nghèo kiết hủ lậu sao?
Quơ quơ đầu, nhìn trước mắt khung cảnh hoa lệ phồn vinh hoàn toàn tương phản với tiêu điều thê lương nơi biên quan, Vệ Cẩm Dương có trong chốc lát hoảng hốt nghĩ như vậy.
Hắn mã bất đình đề (4) tranh thủ trước khi mặt trời lặn chạy về hoàng cung.
Lưu hoàng hậu sớm đã ở Chiêu Dương Điện giăng đèn kết hoa, chuẩn bị một bàn lớn thức ăn nghênh đón ái tử trở về.
Lưu lão tướng quân cùng vài vị cữu cữu, phu thê Vân Tương Vương đều bị nàng thỉnh đến đây, ngay cả Kính Hòa Đế cũng có mặt, nàng cùng với Tiểu Lục, cả gia đình một chúng người đều thu xếp đến đây vì nhi tử của nàng đón gió tẩy trần.
"Dương nhi, hài tử của ta a.
Nhìn con này, mười tháng qua đã gầy thành bộ dáng gì rồi, liền chỉ còn lại có một phen xương cốt đâu." Tháng chạp trời lạnh, một phòng người đều ngồi ở bên trong cung điện chờ Vệ Cẩm Dương, chỉ có Lưu hoàng hậu lại đứng trước cửa cung điện, cả gương mặt bị gió thổi đến đỏ bừng cũng không sở giác, cứ si ngốc đứng đó chỉ vì muốn nhanh hơn được nhìn thấy hài tử của nàng.
"Mẫu hậu, hài nhi đã trở lại.
Hơn nửa năm này là hài nhi bất hiếu, lao mẫu hậu quan tâm lo lắng." Có lẽ là mẫu tử liền tâm, vừa nhìn đến bên trong mái tóc đen của mẫu hậu đã len lỏi vài sợi bạc, tinh thần hoảng hốt bởi vì vẫn chưa thể dung nhập phồn hoa nơi kinh đô lập tức liền được trấn an, Vệ Cẩm Dương rốt cuộc cảm thụ được đến ấm áp khi về đến quê nhà, chỉ trong chốc lát hốc mắt hắn đã trở nên ươn ướt.
Giờ khắc này Vệ Cẩm Dương rốt cuộc minh bạch, kinh thành cũng không phải cố hương của hắn mà nơi nào có mẫu thân nơi đó chính là cố hương.
Cho dù nàng phong hoa bất tái (5), cũng không thể xưng là thông tuệ, nhưng chỉ cần có nàng ở, đó chính là nơi linh hồn hắn thuộc về.
"Trở về liền hảo, trở về liền hảo.
Mẫu hậu nhìn đến Dương nhi liền so cái gì cũng cao hứng hơn nhiều đâu." Lưu hoàng hậu tay trái gắt gao lôi kéo tay của Vệ Cẩm Dương, tay phải lại một lần rồi một lần vuốt ve gương mặt của hắn, phảng phất như đang xác nhận điều gì, bởi vì kích động mà đôi mắt đã ngân ngấn nước, thanh âm cũng trở nên nghẹn ngào.
Sau khi từng cách biệt thiên sơn vạn thủy, có thể lại lần nữa nhìn đến nước mắt trên gương mặt mẫu hậu, trong tâm của Vệ Cẩm Dương đã không hề giống như năm trước khi rời kinh có chút mờ mịt không hiểu, mà bởi vì trải qua mài giũa cùng tưởng niệm đã có thể cảm nhận được vô cùng vô tận ấm áp cùng ôn nhu.
Hắn một phen đem mẫu hậu đã thấp hơn bản thân rất nhiều gắt gao ôm vào trong ngực.
Từ khi trọng sinh tới nay, hắn vẫn luôn tự phụ rằng bản thân đã trưởng thành cùng hiểu chuyện rất nhiều so với kiếp trước.
Thế nhưng hiện tại hồi tưởng lại một phen tranh chấp trước khi đi biên qua với mẫu hậu cùng đại ca, hắn bỗng nhiên phát hiện nguyên lai người cố chấp không chịu thấu hiểu vẫn luôn là chính hắn.
Khi đó hắn cho rằng người sai là mẫu hậu cùng đại ca, là bọn họ không hiểu lý tưởng cùng khát vọng của hắn, còn muốn ngăn cản hắn thực hiện nó.
Hắn ngu ngốc không nhận ra được phía sau sự ngăn cản đó chính là thật sâu quan tâm cùng yêu thương.
Cho dù lời nói của bọn họ có chút quá mức hay cực đoan nhưng đó cũng là vì xuất phát từ tâm thái muốn vẫn luôn bên cạnh bảo hộ hắn.
Buồn cười, khi đó hắn nhìn không thấu cũng đoán không ra, chỉ biết giãy giụa phản kháng, còn đơn phương giận dỗi.
Hiện tại ngẫm lại, nếu thật sự là một người nam nhân thành thục, cho dù khi đó hắn nhất quyết phải đi thì cũng nên tâm bình khí hòa hảo hảo cùng hai người giải thích rõ ràng, như vậy mẫu hậu cùng đại ca cũng sẽ hiểu cho hắn.
Nhưng phương thức cuối cùng hắn lựa chọn lại là phản kháng cùng đối nghịch, khiến cho bọn họ thương tâm, thật sự là phạm vào đại đại sai a.
"Hài nhi ở biên quan trong khoảng thời gian này thật sự là rất muốn rất muốn gặp mẫu hậu.
Còn thỉnh mẫu hậu tha thứ hài nhi ngày đó bất hiếu cùng ngài phản nghịch.
Ngài đều là vì muốn tốt cho hài nhi mà hài nhi lại làm ngài thương tâm." Vệ Cẩm Dương thanh âm cũng có chút nghẹn ngào.
"Ngươi cái đứa nhỏ ngốc này, nào có ai làm mẫu thân sẽ trách cứ nhi tử của chính mình, nơi nào lại nói đến tha thứ hay không tha thứ, thương tâm hay không thương tâm đâu?" Lưu hoàng hậu nghe xong ngừng khóc mỉm cười, cảm thấy nhi tử bảo bối của nàng lần này đi biên quan một chuyến đã chân chính trưởng thành rồi.
"Mẫu hậu", hai tay ôm chặt mẫu hậu nhà mình mà nhẹ nhàng gọi, Vệ Cẩm Dương chỉ cảm thấy hai chữ này ở trong lòng hắn chính là suối nguồn tình cảm mạnh mẽ dâng tràn không gì cản nổi, có lẽ đây là cảm giác sâu đậm của huyết thống thân tình (6) đi.
"Ca ca, chúng ta vào ăn cơm đi." Mẫu tử hai người cũng không biết đứng ở ngoài cửa ôm nhau nói nhỏ bao lâu, Vệ Cẩm Dương thậm chí còn đang nghĩ tới từ trong bao y phục lấy ra lễ vật đã chuẩn bị sẵn để tặng cho nàng, lại nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng gọi còn hơi mang đồng trĩ âm.
"Tiểu Lục, đệ đều đã cao như vậy sao?" Vệ Cẩm Dương kích động quay đầu, lập tức bế lên đệ đệ nhà mình, nhóc con hiện tại đã mười tuổi, vóc dáng so với lúc hắn đi biên quan không biết đã cao hơn nhiều ít, "ba" một cái liền ở trên gò má trắng nõn của nhóc hôn một miệng to.
Tay trái nắm lấy mẫu hậu, tay phải dắt đệ đệ nhà mình đáng yêu đến không thể đáng yêu hơn, Vệ Cẩm Dương cứ như vậy bước vào bên trong cung điện xa cách đã lâu, cùng mọi người bắt đầu vừa thưởng thức gia yến chuyên môn vì hắn mà chuẩn bị, vừa kể về không ít kỳ văn dị sự trong những ngày hắn ở biên quan, không khí vô cùng náo nhiệt.
Bữa cơm đoàn viên này ăn đến hài hòa vô cùng, ấm áp cực kỳ, trừ bỏ khuyết điểm lớn nhất là đại ca nhà hắn không thể hiện diện ở chỗ này, hết thảy đối với Vệ Cẩm Dương mà nói là đã hoàn mỹ đến không thể hoàn mỹ hơn, sở hữu thân nhân đều có thể gặp được tại đây.
Bất quá, Vệ Cẩm Dương cũng không thể cưỡng cầu đại ca nhà hắn xuất hiện ở chỗ này.
Rốt cuộc hai phụ tử Kính Hòa Đế cùng Vệ Cẩm Hoa sớm tại rất nhiều năm trước kia cũng đã ở vào tình trạng thế bất lưỡng lập, đã tệ đến không thể lại chuyển biến tệ hơn.
Hai người nói như thế nào cũng tuyệt đối sẽ không thể ngồi cùng một cái bàn ăn bữa cơm a.
Làm sao có thể sẽ bởi vì một cái tiếp phong yến mừng hắn trở về mà phá lệ đâu? Vệ Cẩm Dương có chút tiếc nuối nghĩ đến.
Trên bàn cơm, Vệ Cẩm Dương nhìn đến tất cả thân nhân, trừ bỏ các bậc trưởng bối đều có chút già rồi, còn lại đều không có gì bất đồng so với trước khi hắn rời kinh.
Ngoại lệ duy nhất chính là phụ hoàng hắn, cả người lão hóa đặc biệt nhanh chóng, chỉ mới mười tháng không gặp mà nếp nhăn trên mặt ông đã nhiều đến đếm không xuể, tóc cũng bạc trắng rất nhiều, nhìn qua thế nhưng so với người có bối phận lớn nhất Vệ thị hoàng tộc là Vân Tương Vương còn muốn già hơn không biết bao nhiêu lần.
Này đến tột cùng là chuyện như thế nào a? Mới một đoạn thời gian ngắn như vậy, vì cái gì phụ hoàng liền từ hắn lão cha trực tiếp thăng cấp thành hắn lão gia gia đâu? Nhìn bộ dáng này của Kính Hòa Đế, Vệ Cẩm Dương nghĩ trăm lần cũng không ra, đành phải chờ sau khi mọi người về hết mới lén lút tìm cung nhân mà hắn tương đối tín nhiệm để hỏi thăm tin tức.
Không biết có phải mười tháng hắn không ở tại kinh thành, lão cha hắn lại phạm vào bệnh cũ, ngày ngày tận tình thanh sắc hay không, mới có thể để thân thể bị hút khô thành như vậy.
Không hỏi thì không biết, biết rồi lại bị dọa nhảy dựng.
Hố cha, Nhị hoàng tử điện hạ hắn rõ ràng chỉ mới rời đi kinh thành mười tháng lại bỗng nhiên có loại tang thương tựa như hắn đã đi mười năm, chỉ một thời gian ngắn như vậy mà chuyện lớn phát sinh trong kinh thành còn rất nhiều a.
Điều khiến hắn ngoài ý muốn chính là lão cha hắn già đến nhanh như vậy chẳng phải bởi vì giống như kiếp trước suốt ngày chìm trong nữ sắc, mà là sống sờ sờ bị Vệ Cẩm Trình làm cho tức giận đến suýt nữa thăng thiên.
Đầu năm nay, Kính Hòa Đế thật là hao hết trăm cay ngàn đắng mới rốt cuộc có thể vì nhi tử hắn yêu thương nhất, kỳ vọng cao nhất tranh thủ được một vị trí nhỏ trên triều đình, tận lực vì Vệ Cẩm Trình xây dựng hình tượng thanh niên tài tuấn, khiến quan lại bình thường cũng xem như đối với Tam hoàng tử có chút ấn tượng tốt.
Hết thảy vẫn đang dựa theo phương hướng Kính Hòa Đế thiết tưởng ban đầu mà phát triển, nhưng đúng vào thời điểm này, Vệ Cẩm Trình giữa lúc đứng ở trên đại điện quan khán thi Đình đã nhìn trúng Thám hoa lang tuấn tú lịch sự, dung mạo tuấn mỹ, bánh răng vận mệnh cứ như vậy một lần nữa chuyển động.
Chỉ bằng nhất niệm chi gian, Vệ Cẩm Trình liền bắt đầu đối Thám hoa lang lì lợm la liếm không bỏ, đuổi theo nhân gia chạy mãn kinh thành, làm trò cười cho thiên hạ.
Chuyện này cùng kiếp trước giống nhau như đúc, toàn bộ kinh thành lập tức đã biết Tam hoàng tử Vệ Cẩm Trình là tên đoạn tụ thích nam nhân.
Hoàng tử mà Kính Hòa Đế yêu thương nhất, đặt nhiều kỳ vọng nhất lại là cái đoạn tụ chỉ thích nam nhân, chú định sẽ đoạn tử tuyệt tôn.
Lời đồn bay đầy trời, Vệ Cẩm Trình chính hắn đều không sao cả nhưng Kính Hòa Đế lại bị hắn làm tức giận đến thất khiếu bốc khói.
Nghe được tin tức này, Vệ Cẩm Dương cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Tuy rằng hắn vẫn luôn biết Vệ Cẩm Trình thích nam nhân, thậm chí kiếp trước Vệ Cẩm Trình cũng thật sự theo đuổi vị Thám hoa này, nhưng hắn vẫn luôn cho rằng lấy mức độ dính người của Vệ Cẩm Trình đối với Vệ Minh Lãng mấy năm nay, cái bộ dáng luyến thúc kia...!đời này người Vệ Cẩm Trình thích hẳn là tiểu hoàng thúc mới đúng.
Nhớ lại đủ mọi hành vi bám người của Vệ Cẩm Trình đối với Vệ Minh Lãng từ nhỏ đến lớn, Vệ Cẩm Dương nghĩ cả trăm lần cũng không ra, tên này như thế nào chỉ liếc mắt một cái liền thích vị Thám hoa lang kia.
Chẳng lẽ đây là cái gọi là vận mệnh cùng chân ái sao? Mệnh trung chú định người mà Tam hoàng tử Vệ Cẩm Trình ái chỉ có thể là Thám hoa lang.
Nghĩ không ra thì không nghĩ nữa vậy, Vệ Cẩm Dương hắn đối với chuyện này một chút hứng thú đi miệt mài theo đuổi cũng không có.
Rốt cuộc đây là chuyện đời tư của Vệ Cẩm Trình, cho dù theo bối phận hắn là ca ca thì cũng không tiện hỏi nhiều.
Mà hiện tại làm hắn lo lắng lại là một lời đồn đãi khác cũng đang bay khắp kinh thành, lời đồn đãi mà Vệ Cẩm Dương hắn dám đảm bảo là lừa bịp.
Đó chính là...!Thái tử điện hạ ở phương diện kia không được, kinh thành bắt đầu đồn rằng y không cử.
Đến nỗi vì đâu mà loại lời đồn này bị truyền lưu ra ngoài, chính là bởi vì đại ca nhà hắn quá mức giữ mình trong sạch (7).
Kiếp trước duy nhất một vị đại tẩu cũng đi theo Vệ Minh Ngọc, đại ca nhà hắn năm nay đều hai mươi tư lại vẫn chưa từng đại hôn, cũng không tỳ thiếp.
Kính Hòa Đế làm phụ hoàng đối với đại nhi tử này có thể nói là nhắm mắt làm ngơ, chỉ hận bản thân không thể không sinh ra y, tự nhiên sẽ không quan tâm tìm người luận hôn.
Cho nên Thái tử điện hạ liền tới thời điểm này vẫn là độc thân vương lão ngũ, dù sao y cũng không vội là được.
Chỉ là y không vội nhưng Lâm tướng lại vội a, mỗi ngày đều phải cho y giới thiệu người ứng tuyển chính phi.
Lâm tướng nóng nảy, đại ca hắn khen ngược, một câu "nữ nhân không phải phụ hoàng tự mình chỉ hôn đều không thể làm chính phi của ta, người tương lai sẽ trở thành Hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ" đã đem Lâm tướng đẩy trở về.
Hảo, được thôi, lão cha ngươi mặc kệ ngươi khiến ngươi không thể đón chính phi thì ngươi cũng nạp cái trắc phi, tiêu chuẩn thấp nhất thì cũng có cái thông phòng a, nhưng Thái tử điện hạ giữ mình trong sạch, thủ thân như ngọc đã tới mức độ một người cũng không.
Ngươi còn có phải một đại nam nhân hơn hai mươi tuổi huyết khí phương cương, như lang tựa hổ nữa hay không a? Cũng trách không được trong kinh lan truyền rằng ngươi không được.
Uy, đại ca! Ngài lão nhân gia chính là một đại nam nhân các loại công năng của thân thể đều bình thường, cho dù ngươi thật sự chỉ thích loát quản thì cũng không thể cùng ngũ cô nương quá cả đời đi? Huống hồ rước một người về phủ hỗ trợ loát giúp nói không chừng so với ngươi mình tự động thủ thì còn thoải mái hơn a.
Nghe được lời đồn đãi loại này, bởi vì chính mình thật sâu sắc hiểu biết phương diện kia của Thái tử gia là dùng tốt cỡ nào, Vệ Cẩm Dương đơn giản đi tìm đương sự thăm hỏi một chút.
Tác giả có lời muốn nói: Cầu nhắn lại, 4000+ uy.
~~~~~
(1)
"Hàn đông tuyết địa" (寒冬雪地): mùa đông giá rét, tuyết phủ khắp mặt đất.
(2)
"Xuân noãn hoa khai" (春暖花开): mùa xuân ấm áp hoa nở.
(3)
"Lĩnh ban" (领班): người phụ trách, thống lĩnh đội ngũ.
(4)
"Mã bất đình đề" (马不停蹄): ngựa không dừng vó.
(5)
"Phong hoa bất tái" (风华不再): thời kỳ huy hoàng không còn trở lại.
(6)
"Huyết nùng vu thủy" (血浓于水): máu đặc hơn so với nước, những người có huyết thống thì có sự ràng buộc thân thiết hơn những người không cùng huyết thống.
(7)
"Khiết thân tự hảo" (洁身自好): tự giữ bản thân thanh khiết, tự giúp bản thân luôn sạch sẽ, không dơ bẩn, cũng là không vướng vào chuyện xấu, người xấu.
~~~~~.