Trọng Sinh Chi Tuyệt Thế Ma Kiếm

Chương 1: Dùng Cành Cây Đâm Chết Người!



Kiếm khách đệ nhất thiên hạ, Tuyệt Vô Thần.

Hung binh vang danh nhất thiên hạ, là "Thiên Tội".

Ai cũng biết rằng, Tuyệt Vô Thần chính là người sở hữu Thiên Tội, ở trong võ lâm đều gọi y bằng cái tên: "Kiếm Ma".

Không ai hiểu rõ Tuyệt Vô Thần, cũng không biết xuất thân của y, thậm chí cũng không biết y là người của môn phái nào. Bọn họ chỉ biết một điều rằng, một khi Kiếm Ma Thiên Tội xuất vỏ, nhất định phải thấy máu người. Vô số cao thủ võ lâm đã từng thách thức Kiếm Ma, nhưng chưa từng thấy một ai trở về.

Nếu có người hỏi rằng: "Ai là người nguy hiểm nhất võ lâm?"

Thì đó, chỉ có thể là Kiếm Ma, Tuyệt Vô Thần.

••••••

Trên con đường cái, xuất hiện một thân ảnh đang khoan thai tản bộ. Thân ảnh này là một thanh niên, chừng hai lăm, hai sáu tuổi, khuôn mặt mộc mạc trông có vẻ tầm thường. Nhưng hai mắt sáng quắc như sao đêm, khiến người ngoài nhìn vào cảm thấy lành lạnh. Y mặc trên người một bộ trường bào màu tím sẫm. Sau lưng mang một cái hộp gỗ, dài tầm ba, bốn trượng. Dọc chiếc hộp có đề hai chữ lớn: "Thiên Tội."

Đột nhiên đúng lúc này, phía đằng trước nghe một loạt tiếng vó ngựa phóng nước đại. Chỉ trong chốc lát, một đoàn nhân mã đã ầm ầm chạy đến. Đám này tầm ba mươi người, ai nấy phục sức giống nhau, sau lưng đều đeo một thanh trường kiếm. Hiển nhiên đều là người của một môn phái.

Chỉ thấy ba mươi người nọ nhảy xuống ngựa rồi lập tức bao vây tử bào thanh niên kia vào trong. Ai nấy mặt mày giận dữ, sát khí đằng đằng, tay lăm lăm binh khí. Chỉ chực chờ hiệu lệnh là lập tức đồng loạt ra tay, băm vằm thanh niên kia nát ra như tương.

Chợt, một người trong đó vẻ mặt giận dữ, hô lên:

"Kiếm Ma Tuyện Vô Thần, ngươi giết Trang Chủ của bọn ta. Ngày hôm nay, chúng ta nhất quyết phải báo thù rửa hận mới được."

Tuyệt Vô Thần ánh mắt vẫn nhìn về trước, căn bản không quan tâm mọi thứ xung quanh, đoạn lạnh nhạt đáp:

"Thiên Tội xuất vỏ, nhất định phải thấy máu người. Nếu các ngươi đã xác định, thì đã chuẩn bị tinh thần dùng máu tế kiếm hay chưa?"

Lời y vừa dứt, cả đám người xung quanh chợt thấy rùng mình. Một luồng khí lạnh chạy dọc cả sống lưng mỗi người, khiến da gà ai nấy nổi lên từng chập.

Đột nhiên, ba mươi thanh kiếm trong tay ba mươi người đồng loạt rung lên, phát ra từng tiếng "Oong Oong..." chấn động màng nhĩ. Ba mươi thanh kiếm dường như bị một bàn tay vô hình nào đó nắm lấy, tuột khỏi tay bọn họ. Toàn bộ bay vút lên cao, rồi nhanh như chớp lại cắm phập xuống đất, bao quanh Tuyệt Vô Thần, hình thành nên một vòng tròn. Từng thanh kiếm không ngừng lắc lư dữ dội, dường như đang vái chào trước thần minh, trước một thanh tuyệt thế hảo kiếm!

Ba mươi người ánh mắt tràn đầy sợ hãi, không nhịn được mà run rẫy, lẩm bẩm:

"Là Vạn kiếm cúi đầu, vạn kiếm cúi đầu..."

Trong lịch sử võ lâm, cảnh giới cao nhất của một kiếm khách không phải là Nhân Kiếm Hợp Nhất, cũng không phải là Nhất Kiếm Hóa Thiên. Vượt qua những thứ đó, mới chính là cảnh giới cao nhất!

"Thiên Kiếm hiện, Vạn Kiếm Cúi Đầu."

Đó mới chính là đỉnh cao!

Đó mới chính là đệ nhất!

Ba mươi người ánh mắt như dại ra, chiến ý nãy giờ tích súc trong chốc lát đã bị dập tắt. Bọn họ là đệ tử Tàng Kiếm Sơn Trang, nào không thể không biết cảnh giới cao nhất của một kiếm khách là gì? Nếu Trang Chủ chết dưới tay một cao thủ Thiên Kiếm, đó hoàn toàn không phải là sỉ nhục. Mà chính là ân huệ mới đúng!

Cả ba mươi người không hẹn mà cùng đứng nghiêm lại, cúi đầu vái chào một cái. Đồng thanh nói:

"Thiên Kiếm hiện, Vạn Kiếm Quy Phục."

Nói rồi ai nấy quay người, lũ lượt rời đi. Mặc dù trong tâm can cả ba mươi người đều không muốn, nhưng trước Thiên Kiếm nhân, làm gì có cửa thắng? Trừ khi toàn bộ chưởng môn Thập Tông cùng quy tụ lại mới có cơ may thắng. Còn nếu không... Tất cả cũng chỉ là hoang tưởng mà thôi.

"Các hạ phải chăng là Kiếm Ma?"

Ngay lúc ba mươi người kia vừa rời đi, một âm thanh ồm ồm vang lên.

Hiện lên trước mắt Tuyệt Vô Thần là một nam tử tầm ba mươi tuổi. Thân hình vạm vỡ, lưng hùm vai gấu, nhìn bề ngoài trông thật cuồng dã. Sau lưng y mang một thanh đao, chuôi đao có khảm một viên ngọc màu đỏ, trông thật quỷ dị.

Nhưng điểm đặc biệt khiến Tuyệt Vô Thần chú ý, chính là thân pháp của y. Người này xuất hiện một cách đột ngột, lời nói chưa dứt thì thân hình đã hiện lên trước mặt rồi, tựa như từ nãy tới giờ y cứ đứng đó vậy.

Tuyệt Vô Thần đôi mắt hờ hững liếc qua gã nam tử trước mặt, lạnh nhạt đáp:

"Ma? Không biết, thế nào gọi là Ma?"

Gã nam tử ngẩng đầu cười ha hả, nói:

"Kiếm Ma đệ nhất kiếm khách võ lâm, không ngờ lại trẻ tuổi như thế. Tại hạ Bắc Cuồng Đao Lỗ Cước, thỉnh xin Kiếm Ma chỉ điểm một hai chiêu."

Thì ra, nam tử dáng vẻ thô lỗ kia lại chính là Bắc Cuồng Đao nổi danh. Người trong võ lâm không ai không biết tới danh tự của người này. Thường có câu: "Nam Kiếm Ma, Bắc Cuồng Đao." Nếu như Tuyệt Vô Thần là Kiếm khách đệ nhất thiên hạ, thì Lỗ Cước lại là Đao Khách mạnh nhất giang hồ.

Lỗ Cước vừa nói xong, hai mắt Tuyệt Vô Thần nheo lại, bắn ra tinh quang trông thật kinh khiếp, hắn đáp:

"Thiên Tội chỉ dùng để rửa tội. Nếu rút ra nhất định phải thấy máu người. Ngươi không có tội, việc gì ta phải rút?"

Lỗ Cước ngạc nhiên, hỏi lại:

"Thế Trang chủ Tàng Kiếm Sơn Trang không có tội gì. Tại sao ngươi lại dùng Thiên Tội giết y?"

Tuyệt Vô Thần đáp:

"Ai bảo là ta dùng Thiên Tội giết y?"

Lỗ Cước lại càng kinh ngạc hơn, hỏi:

"Thế ngươi dùng vật gì?"

Tuyệt Vô Thần thản nhiên đáp:

"Đối với kiếm khách mà nói, vạn vật xung quanh đều có thể làm kiếm. Ta chính dùng một cành cây, đâm chết y!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.