Trọng Sinh Chi Vì Ngươi Điên Cuồng

Chương 19: • Thiếu niên sơ ngộ



Thiếu niên nghe xong, hơi hơi ngẩn ngơ, ngay sau đó, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, bĩu môi nhẹ giọng cãi lại nói: "Vì sao muốn ta kêu ngươi là ca ca? Tuổi tác ngươi lớn hơn ta sao?"


Dạ Lăng Vân không để ý lắm, cúi đầu, buồn cười nhìn chằm chằm gương mặt thiếu niên nhỏ nhỏ gầy gầy, như cũ tự tin nói: "Ta năm nay mới vừa tròn mười ba tuổi, có phải so với ngươi lớn hơn hay không?"


Nghe được Dạ Lăng Vân trả lời, thiếu niên hơi hơi nổi lên quai hàm, tức giận lại không tình nguyện nhẹ gọi một tiếng: "Dạ ca ca."


"Ha hả, thật ngoan." Dạ Lăng Vân vươn tay ra vỗ vỗ đầu thiếu niên lông đang xù xù, bộ dạng chiếm tiện nghi lớn đắc ý.


"Nơi này chỉ có một mình ngươi ở sao?" Dạ Lăng Vân tiếp tục hỏi.


"Không phải, ta ở cùng mẫu thân, thân thể mẫu thân không tốt, không ra khỏi cửa được." Mặt thiếu niên mang bi thương trả lời nói.


"Nga, như vậy a." Dạ Lăng Vân xấu hổ gãi gãi đầu, vội vàng nói sang chuyện khác nói: "Một sân hoa cỏ kia, đều là một mình ngươi xử lý?"


"Ân, ta thực thích cùng chúng nó ở chung với nhau." Nhắc đến hoa hoa cỏ cỏ, trên khuôn mặt thiếu niên hiện lên ý cười thoải mái, vui sướng gật gật đầu.


"Kia, hoa cỏ kia còn không chưa xử lý xong nhỉ? Ta có thể hỗ trợ không?"


Dạ Lăng Vân nghĩ không được liền rời đi, hắn hơn mười tuổi mơ hồ biết được mục đích phụ thân dẫn hắn tới Cố gia, với việc bị sai khiến, hắn thích chọn lựa một điều mà mình vừa ý hơn.


"Nhưng...... Có thể, nhưng mà ngươi phải cẩn thận một chút, không thể làm đau chúng nó." Thiếu niên do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn không thể cự tuyệt Dạ Lăng Vân, hơi lo lắng nhưng vẫn đáp ứng.


"Ngươi yên tâm, ta học gì cũng rất nhanh, sẽ không làm thương đến bonn chúng." Dạ Lăng Vân vội vàng trả lời, sợ thiếu niên hô hấp một lần nữa liền muốn đổi ý.


Vì thế, tuy là Dạ Lăng Vân tới bái lão gia Cố gia nhưng lại bồi vị thiếu niên gầy yếu ở trong viện, đùa nghịch hoa hoa cỏ cỏ trong một ngày.


Tới gần chiều, thiếu niên nhìn trong viện hoa cỏ bị lăn lộn không ra gì, hồng hốc mắt, đã sắp khóc.


Nói học nhanh cái gì chứ, căn bản là một tên ngốc to con với chân tay vụng về.


Hắn không cẩn thận đặt chân một chút, kết quả ' loảng xoảng loảng xoảng ' mấy cái vết chân to in xuống, y đã chăm mất vài tháng giờ đã chết một mảng lớn.


Kêu hắn đi rút cỏ dại bên cạnh tụ linh đằng, kết quả đâu, vừa đi xuống đã đem tất cả tụ linh đằng đều rút lên, lưu lại chỗ cỏ dại mọc, lá cây theo gió lắc lư lá, giống như là đang cười nhạo hắn.


Cuối cùng liền không cho hắn hỗ trợ, không muốn hắn nói, cũng không muốn hắn quấy rối.


Hiện tại thì tốt rồi, tỉ mỉ chăm vài tháng mới có vài mầm non nhô lên, giờ phút này bộ dạng so với lúc đầu còn thê thảm hơn.


Dạ Lăng Vân nhìn trong viện mầm non đều ngã trái ngã phải , lại nhìn thiếu niên đang ủy khuất biểu tình muốn khóc, gãi gãi đầu, cũng biết mình làm trở ngại chứ không giúp được gì.


Đứng phía trước thiếu niên, Dạ Lăng Vân vội vàng từ trong lòng ngực móc ra khối tùy thân bên trong là tương tư khấu, nhét vào trong tay thiếu niên, dồn dập nói: "Ta phải đi, ngươi nhớ giữ cái này, ngàn vạn lần đừng ném, bảy năm sau, ta tới cưới ngươi!"


Nói xong, Dạ Lăng Vân ỷ vào người cao, ở trên sườn mặt thiếu niên trộm hôn một cái, sau đó lòng bàn chân bật lên, bay nhanh trốn!


Chỉ để lại thiếu niên vẻ mặt dại ra đứng im tại chỗ, ngơ ngẩn nhìn chăm chú phương hướng Dạ Lăng Vân rời đi, không biết nên phản ứng thế nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.