Trọng Sinh Chi Vì Ngươi Điên Cuồng

Chương 47: • Trên đường trở về



Ngay sau đó, mũi chân dùng sức một cái, Dạ Lăng Vân đột nhiên bay lên trời, trực tiếp ôm người trong lồng ngực lắc mình tiến vào nhà gỗ trên lưng tiên hạc.


Ngay sau đó, đôi mắt màu đỏ của hạc gió trắng chợt sáng lên, ngửa mặt lên trời trường minh một tiếng, chậm rãi kích khởi động cánh, tại chỗ hình thành một trận lốc xoáy màu xanh lá, một lát sau, hạc gió duỗi trường cổ, trực tiếp xông lên tận trời, trước mắt mọi người biến mất thành một điểm màu trắng.


Hạc gió ở trên không xuyên qua đảo sông băng, ngoài phòng gió lạnh thấu xương, phòng trong lại là ấm áp hòa hợp.


Trên góc tường là từng hàng hoa đang giương lên, ngốc manh ngốc manh chuyển động đầu, tản ra từng trận nhiệt ý.


Cố Tử Tình sớm đã bỏ ra áo khoác lông cáo, trong tay ôm một cái lò sưởi, chỉ mặc một kiện áo đơn, nằm nghiêng ở trên thảm thú màu trắng mềm mại, tóc đen dài phô tản ra, bằng phẳng rộng rãi đầy đất.


Trước người bày một trương đan phương, Cố Tử Tình một tay chống đầu, lông mi cong dài, mày khi thì nhíu chặt, khi thì giãn ra, mà một đôi chân y, đang bị Dạ Lăng Vân cường thế ôm vào trong ngực, dùng linh lực tới tới lui lui uẩn dưỡng.


"Tử Tình đang xem cái gì thế? Mê mẩn như vậy?" Dạ Lăng Vân cau mày liếc xéo trương đan phương một cái, đối với đồ vật cầm tình lực chú ý từ trên người hắn cướp đi rất là bất mãn.


"Ách, là một trương đan phương trung cấp, ta nghĩ, thời gian sau có lẽ sẽ dùng đến, cho nên trước tiên nghiên cứu một phen." Cố Tử Tình nghe ra ngữ khí Dạ Lăng Vân không sảng khoái, hậm hực đem đan phương trong tay thu hồi vào giới tử trong không gian, chậm rãi đứng dậy, thức thời hướng Dạ Lăng Vân trước người nhích lại gần, ngay sau đó, liền bị người một phen ôm vào trong lồng ngực.


Ôn hương nhuyễn ngọc nhập vào, Dạ Lăng Vân giãn mày vừa nhíu chặt ra, vừa lòng gợi lên khóe miệng.


"Một lát nữa liền tới biên cảnh của một hoang mạc hoang vắng, thêm một đoạn nữa, là đến Cố gia, chúng ta trước tiên ở khách điếm nghỉ chân, tìm hiểu tình hình mẫu thân ngươi gần đây, mẫu tử Cố Ninh nếu dám bắt mẫu thân ngươi làm áp chế, nhất định đã đem bà coi như phạm nhân trông giữ tốt, chúng ta chớ nên rút dây động rừng, không phải sợ bọn họ, chỉ là không hy vọng bọn họ chó cùng rứt giậu, tới cá chết lưới rách rồi làm mẫu thân bị thương ngươi, Tử Tình nghe rõ không?" Dạ Lăng Vân dán bên tai Cố Tử Tình lời nói thấm thía nói nhỏ.


Cố Tử Tình nghe xong, hiểu rõ gật gật đầu, trong chỗ sâu đáy mắt có lo lắng chợt lóe qua.


Mấy trăm năm không có cùng mẫu thân gặp nhau, cũng không biết mẫu thân còn khoẻ mạnh hay không, còn ở trong khổ hải đau khổ giãy giụa hay không, đều tại hài nhi bất hiếu, làm mẫu thân đi theo mình cùng nhau chịu tội.


Nghĩ đến đây, khuôn mặt Cố Tử Tình có chút bi thương, hơi hơi buông xuống con ngươi, sợ Dạ Lăng Vân phát hiện y thấm ướt hốc mắt.


Nhưng Dạ Lăng Vân đối Cố Tử Tình để ý, nhất tần nhất tiếu, bi một ai, thu hết vào đáy mắt, sao có thể không phát hiện Cố Tử Tình dị thường.


Khẽ thở dài một hơi, Dạ Lăng Vân nâng lên cằm Cố Tử Tình, cúi đầu xuống, kề sát vào cái trán người nọ trầm giọng nói: "Tử Tình không cần nghĩ nhiều, trước kia sự sai đều ở ta, từ nay về sau, chúng ta đem mẫu thân lưu bên người, chăm sóc tốt được không?"


Nghe được người nọ hứa hẹn, Cố Tử Tình nỗ lực thu hồi đáy mắt ướt át, chậm rãi nở rộ ra một cái mỉm cười tín nhiệm, xứng với khuôn mặt tinh xảo kia, đẹp kinh người.


Dạ Lăng Vân nhìn đến, lúc sau hô hấp cứng lại, ánh mắt chợt trầm xuống, nhan sắc đồng tử thế nhưng hơi hơi đỏ lên.


Ôm lấy vòng eo Cố Tử Tình, hai tay bỗng nhiên dùng sức kiềm chế Cố Tử Tình, tay cũng càng thu càng chặt, Dạ Lăng Vân thô suyễn mấy hơi thở, muốn bình phục cảm xúc chính mình không thích hợp, lại không làm nên chuyện gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.