Trọng Sinh Chi Vô Pháp Đào Ly

Chương 1: Tái sinh



Kỳ Quân nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày tham dự lễ tang của chính mình, hoặc là, quả thực trên đời này không ai sẽ phát sinh một màn kịch bi đát như vậy, cảm giác khá là phức tạp.

Kỳ Quân thực sự đã chết, chết tươi, rơi xuống từ tòa nhà hơn mười tầng, bắn cả óc, chắc chắn không còn khả năng sống sót, ấy vậy mà Kỳ Quân vẫn sống, biến thành Tống Bạch sống sờ sờ trên cõi đời này.

Đối với việc mình chết đi sống lại, Kỳ Quân chẳng có bao nhiêu cảm tưởng, chỉ không rõ mình may mắn hay nuối tiếc nữa, tựa như trong vài giây rơi xuống, y không buồn cũng chẳng vui.

Kỳ Quân đứng đằng xa, nhìn hàng người ra ra vào vào, người biết kẻ không quen, trầm trọng đi vào rồi bi thương bước ra, thế rồi cách không quá xa, lại bắt đầu trò chuyện vui vẻ với người bên cạnh.

Con người chính là như vậy, chúng ta không thể vọng cầu ai đó không quá thân quen với mình vì mình mà hỉ nộ ái ố. Trên đời này thiếu gì chuyện bỏ đá xuống giếng, nếu chỉ vì một người đã chết mà tự đặt mình vào cảnh sống mà không được yêu, đó mới nực cười.

Một chiếc Bentley màu đen đột ngột dừng lại trước sảnh linh đường, vài người thét lên kinh hãi, cửa xe bị đẩy ra, một người loạng choạng bước xuống, bước được hai bước, cả người đã bổ nhào xuống đất, khiến mọi người chung quanh sợ hãi, rồi hai người khác từ trong xe chạy ra, vội vàng nâng gã dậy.

“Kiều thiếu! Cậu đừng…”

Kiều Dực hất tay y ra, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm linh đường, giọng nói trúc trắc mà khàn khàn, “Em… Em ấy đâu? Em ấy ở nơi nào?”

Dứt lời, gã mờ mịt lướt nhìn xung quanh, đồng tử co rụt mạnh lại, “Em ấy đâu! Mẹ nó Kỳ Quân chạy đâu rồi!!”

Tiếng cuồng loạn gào thét như thể dã thú, mọi người sợ tới mức lùi ra xa, khó hiểu nhìn gã, thầm nghĩ, người cũng đã chết rồi, còn đến phá, đúng là không phải người mà!

“Kiều… Kiều thiếu, thầy Kỳ thấy ấy… thầy ấy đã…”

Bụp một tiếng, Kiều Dực đạp một cước, mắt đỏ như kẻ mất trí vừa đá vừa quát mắng người kia. “Con mẹ nó mày thử nói nữa cho ông xem! Ông đạp chết mày! Ông đạp chết mày!”

Lúc này tất cả mọi người im thin thít, ngưng thở trố mắt nhìn, nhìn Kiều Dực mất kiểm soát, còn người bị đánh, bị đá hõm đầu, mặt mũi lấm máu, hiệu quả thị giác cực kì dữ tợn.

Người còn lại đứng phía sau nhưng anh ta lại không ngăn cản, bởi vì anh ta biết, nếu giờ Kiều Dực đá chết người kia, cũng chẳng có ai dám nói gì, muốn trách thì trách y lắm miệng. Khi phải báo tin Kỳ Quân mất cho Kiều Dực, ngay cả người phụ trách hậu sự anh ta cũng lo liệu ổn thoả rồi, nào ngờ Kiều Dực vừa nghe lập tức chết lặng, đứng bất động một chỗ, quên cả hít thở, anh ta mới tránh được một kiếp.

Không biết qua bao lâu, đám người nhốn nháo lên, rối rít hô đừng đánh, lại chẳng một ai cả gan đứng ra, mãi cho đến khi bố Kỳ Quân – Kỳ Lục Nguyên ra mặt.

Kiều Dực khựng lại, như kẻ mất hồn, gã nắm lấy hai tay Kỳ Lục Nguyên, giống như tóm chặt cọng rơm cứu mạng vậy, “ Kỳ Quân…Kỳ Quân đâu rồi? Em ấy trốn đi đúng không? Tôi biết em ấy luôn không thích tôi, lúc nào cũng muốn trốn chạy thật xa, mọi người đang gạt tôi thôi đúng không?”

Sau khi Kỳ Quân qua đời, chỉ trong một đêm Kỳ Lục Nguyên như già đi chục tuổi, chân mày lộ vẻ ngoài bảy mươi, ông cau mày nhìn Kiều Dực. Ông chẳng hay từ khi nào thì Kỳ Quân lại quen biết một người như vậy, thế nhưng lại đau thương nhường ấy.

“Cậu… Cậu có muốn nhìn mặt nó lần cuối không…..”

“A…” Lúc này mọi người kìm không được mà kêu lên, Kiều Dực xô Kỳ Lục Nguyên sang một bên, nếu không có người đằng sau đỡ thì thể nào cũng xảy ra chuyện lớn.

“Ai vậy chứ!”

“Kiểu người gì vậy! Thật quá đáng!”

“Người cũng đã chết còn đến quấy nhiễu…”

“Báo cảnh sát đi, loại cặn bã xã hội này cứ để thế đúng là tai hoạ…”



Kiều Dực thẳng lưng, gã không ngừng gằn từng câu từng chữ: “ Tôi không vào, tôi không nhìn, tôi biết em ấy không chết, các người nói dối, tôi còn chưa chết, Kỳ Quân dám chết?! Ông đây không đồng ý, em dám chết?!”

Dứt lời, gã xoay người đi, hệt như trận gió, đến phá đám tang nhà người ta vậy.

Tống Bạch nán lại trong chốc lát, lắc đầu tự giễu, đoạn chẳng buồn nhìn nhân sinh thế thái nơi đó nữa.

Kỳ Quân đã chết, trên đời này Kỳ Quân không còn tồn tại, hiện giờ chỉ có Tống Bạch, một Tống Bạch không hề quen biết Kiều Dực.

——————

Khi còn sống Kỳ Quân là giảng viên khoa ngoại ngữ X Đại, hệ tiếng Pháp, kiêm chủ nhiệm 3 lớp tiếng Pháp cấp 10, cũng coi như là phần tử tri thức, trong nhà còn cả bố lẫn mẹ, bố là giáo sư khảo cổ học, mẹ là giáo viên trung học, gia đình có sản nghiệp nho nhỏ, được bảo mẫu theo gót từ tấm bé cho đến khi trưởng thành, thuận thuận lợi lợi lớn lên, ngoại trừ gặp phải Kiều Dực thì cuộc đời y có thể nói là thuận buồm xuôi gió khiến người khác phải ganh tị.

Hiển nhiên, thượng đế cho rằng ban cho y hai mươi ba năm may mắn đã cực kì nhân từ, thế nên mới phái một kẻ cặn bã như vậy tra tấn cuộc đời y. Đằng đẵng ba năm trời, hết giày vò rồi hành hạ, tuy không thể nói do gã bức đến chết, nhưng trốn không thoát can hệ.

Kỳ Quân không thích Kiều Dực, rất rất không thích.

Kiều Dực là tên khốn, ngay cả hít thở chung bầu không khí thôi cũng đủ cảm thấy bị nhiễm bẩn, không một ai dám động đến gã, thậm chí còn hạ mình xu nịnh, đơn giản chính vì gã có người ông có công lớn trong việc khai quốc và một người bố quyền thế ngút trời.

Cho dù gã quấy quá chừng nào chăng nữa, cũng chẳng có ai lên án, chỉ biết hùa theo pha trò, quả nhiên Thái Tử gia không giống người thường.

Kỳ thực có ai mà không biết? Kiều Dực có bệnh, bệnh tâm thần, hơn nữa bệnh không hề nhẹ.

Nhưng cớ gì loại cặn bã như vậy lại không chết, còn mình lại chết trước?

Tống Bạch trở về căn phòng đáng ra phải gọi là căn phòng nguy hiểm mới đúng.

Bao năm sống trên đời, lần đầu tiên y mới biết tầm quan trọng của đồng tiền.

Nơi này cách trung tâm không xa, đi qua hàng dãy nhà ở cũ nát, nghe nói một thời gian ngắn nữa sẽ bị dỡ bỏ, nhưng không ít người không nguyện ý rời đi, còn Tống Bạch là không thể rời đi.

Cậu không có tiền, rời khỏi đây, cậu chỉ có thể ăn ngủ đầu đường, hơn nữa, cậu tin chắc rằng mình chẳng thể kiếm được một chỗ nào rẻ đến vậy, hầu hết mọi người đều cố bám trụ lại, kéo dài được bao nhiêu tốt bếnh nhiêu.

Khi Tống Bạch về đến nơi thì cửa để ngỏ, nơi này vẫn dùng loại khoá chốt cửa cài then cổ lỗ, hệ số phòng trộm không đáng kể. Dầu gì cũng chẳng có ma nào đến đây ăn trộm cả bởi vì nơi này nào có khác gì khu ổ chuột, nếu cậu vẫn là Kỳ Quân, cậu không thể tin được trên đời này còn có nơi lạc hậu đến vậy.

Trình Gia Khởi là bạn thuê chung với Tống Bạch, mới mười sáu tuổi đầu nhưng tính tình rất tệ, thấy Tống Bạch về thì mặt nhăn mày nhíu, lạnh lùng hừ một tiếng.

Nó khinh thường Tống Bạch, hoặc nói chính xác là nó ghê tởm Tống Bạch, bởi vì Tống Bạch… công việc trước đây của Tống Bạch, nói dễ nghe một chút là tự do quan hệ với nam giới, còn nói trắng ra là trai bao bán thân, hơn nữa còn chuyên phục vụ đàn ông.

Khi Kỳ Quân tỉnh dậy trên giường, toàn thân như bị máy kéo cán qua, xương cốt lệch lạc cả, đầu giường đặt một tệp tiền, hiển nhiên, nơi này vừa trải qua một trận mây bay gió cuốn mà người thường khó mà tưởng tượng.

Cho đến giờ Kỳ Quân còn không biết rốt cuộc kẻ nào hại chết Tống Bạch chân chính, vấn đề Tống Bạch để lại khiến y đau đầu không thôi.

Tống Bạch không hề đến những nơi như câu lạc bộ hay quán Bar linh tinh gì đó, nhưng người biết cậu lại không ít, chỉ cần từng chơi đùa qua đều có số điện thoại của Tống Bạch, cậu dùng di động tiếp khách, trong giới nổi danh cần tiền không cần mạng, thể diện này nọ lại càng không phải bàn, chỉ cần trả thù lao, muốn cậu hạ lưu đê tiện như nào cũng được.

Di động của cậu không lưu bất kỳ số điện thoại nào, nhưng thường xuyên có người gọi tới yêu cầu “ phục vụ”, sau khi nhận được cú điện thoại thứ mười ba có cùng một nội dung, Kỳ Quân rút sim ném vào bồn cầu, xả trôi luôn.

“Hôm nay phải nộp tiền thuê nhà cùng phí điện nước, lát nữa nhớ để tiền trên bàn đấy.” Tựa như nhìn cậu thêm chút nào bẩn mắt thêm chút ấy, Trình Gia Khởi xoay người về phòng, đóng rầm một cái, cánh cửa gỗ thiếu chút nữa thì long ra.

Không lâu sau, giai điệu ghi ta chầm chậm ngắt quãng từ trong phòng phát ra.

Căn hộ này hiệu quả cách âm siêu kém.

Tống Bạch chậm chạp trở về căn phòng rách nát của mình.

Y cực kì hối hận lúc tỉnh lại bàng hoàng đến mức quên không cầm tệp tiền kia đi. Tuy không phải thành quả lao động của y, nhưng ít nhất y cũng chịu đau đớn không xuống nổi giường nguyên ba ngày.

Trong phòng rất bừa bộn, lúc y quay trở về đã lộn xộn rồi, sau khi y lục tung hết lên hòng tìm ra ít tiền khiến nó càng thêm loạn, y cũng chẳng buồn dọn dẹp lại, bởi vì y sẽ không dọn.

Không hiểu Tống Bạch giấu tiền nơi nào, y tìm không ra bất cứ thứ gì như chi phiếu hay sổ tiết kiệm, thực sự một xu cũng không có.

Tống Bạch chắc chắn rằng, nếu cậu không nộp tiền thuê nhà thì khẳng định Trình Gia Khởi sẽ trực tiếp quẳng cậu ra khỏi cửa.

Lần mò túi áo, còn vẻn vẹn mười bảy đồng – tiền thừa thuê xe vừa rồi, xem chừng còn chẳng đủ một bữa cơm. Tống Bạch đi ra gõ cửa phòng Trình Gia Khởi, tiếng đàn ghi ta chợt ngừng, cửa lập tức rung lên, có lẽ Trình Gia Khởi choảng cái gì rồi, Tống Bạch cau mày, “ Tôi ra ngoài mua cơm trưa, cậu có muốn một phần không?”

Lại rầm một tiếng, Tống Bạch nhún nhún vai rồi đi ra ngoài.

Chắc hẳn đời trước với mười bảy đồng này chỉ đủ mua chai nước, thế mà giờ đủ mua cả một tô mì lớn cộng thêm một xuất mang về, lại còn dư vài đồng lẻ.

Về đến nhà, cậu đặt mì lên bàn, lại gõ cửa phòng Trình Gia Khởi, không đợi nó ném đồ mà rời đi luôn.

Hai bàn tay trắng thật rồi.

Buổi tối cửa phòng Tống Bạch bị đẩy ra, Trình Gia Khởi lạnh lùng nhìn cậu, Tống Bạch hiểu ý, đứng dậy đi ra ngoài.

Bấy giờ đã sang tháng mười hai, Tống Bạch quên mang theo áo khoác, chỉ mặc mỗi bộ quần áo bạc màu cùng một chiếc áo len bên trong, mái tóc rối vênh vểnh, cậu đứng dưới ngọn đèn đường, không hiểu đang nhìn cái gì, trông từ xa tựa như bức tượng vậy.

Đột nhiên, một chiếc xe thể thao đâm sầm vào gốc cây ven đường đối diện Tống Bạch, rầm một tiếng vô cùng lớn, ánh mắt tan rã của Tống Bạch thoáng ngưng tụ, đờ đẫn nhìn qua, vừa nghĩ có nên báo nguy hay không thì cửa xe bật ra rồi một người bước xuống.

Xe xịn tính năng an toàn cực kì cao, người ngồi trong xe hầu như không có việc gì, người nọ đứng đối diện Tống Bạch mà nhìn cậu, như thể gặp ma, nhìn cậu không chớp mắt.

Tống Bạch toàn thân run lên, như thể nhìn thấy thứ ghê tởm, gắt gao trừng lại.

Gã uống rượu say như chết, lảo đà lảo đảo chạy về phía Tống Bạch, nếu không phải trên đường vắng tanh, gã bị tai nạn không có việc gì chính là tổ tiên phù hộ.

“Kỳ Quân… Là em phải không…” Giọng gã khản đặc, cặp mắt đỏ ngầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.