Trọng Sinh Chi Vô Pháp Đào Ly

Chương 16: Trốn chạy



Vừa vào cửa thiếu chút nữa chân Trương Túc Vũ đã giật lui về phía sau, nhìn Kiều Dực suy sút ngồi trên sô pha, gã bước ba bước, “Fuck! Ngay cả bọn tôi cậu cũng nói dối!”

Vừa nói xong, Lưu Phi đi vào, ngay sau đó Trần Chí cũng chạy đến, bốn người ngồi trên ghế sô pha, không nói một lời.

Cuối cùng Lưu Phi buông điếu thuốc trong tay, trầm giọng nói: “Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Kiều Dực thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn, như thể có thể trông thấy Tống Bạch, sau rồi mặt mày rối rắm, giọng nói tràn đầy thống khổ: “Tôi không muốn gạt em ấy… Tôi chỉ sợ em ấy, luôn nói đi là đi…”

“Vậy nên mày cứ giấu bọn tao à!” Ánh mắt Trương Túc Vũ chuyển từ chiếc di động trong tay lên mặt Kiều Dực, toàn bộ ánh mắt đều đỏ, vung tay ném di động văng ra xa, nện vào TV 75 inch, màn hình lập tức xuất hiện hoa văn mạng nhện.

“Kiều Dực mày là cái loại gì hả, tụi anh mày mỗi ngày bởi vì chuyện của mày mà phiền đến bạc cả tóc, còn mày đã làm gì? Mày coi bọn tao là cái gì, kè kè chạy sau mông mày hả, con mẹ nó mày có đau ốm chỉ uống được cháo đi nữa thì tất cả ăn chay cùng mày, đổi lại mày báo đáp bọn tao như thế hả?!”

Kiều Dực ngẩng đầu nhìn Trương Túc Vũ.

“Ông mày chịu đủ rồi! Con mẹ nó trong mắt mày không có tao thì thôi, nhưng ngày nào mày cũng nhìn người khác gọi Kỳ Quân thì sao! Mày có điên cũng điên có mức độ, giờ gọi bọn tao tới làm gì? Giúp mày nghĩ cách dỗ người yêu hả? Mày coi tao là cái đéo gì hả!”

“Tam nhi cậu bình tĩnh một chút.” Trần Chí đứng dậy.

“Bình tĩnh! Anh bảo tôi phải bình tĩnh thế nào hả, ha, tình nghĩa chung quần chung yếm so ra còn kém xa một thằng đàn ông yêu còn chưa đến nửa năm, Trần Chí anh có thể chứ ông đây đếch chịu được! Không phải ai cũng như anh quan tâm Kiều Tứ coi nó như tim gan đâu…”

“Đủ rồi!” Lưu Phi chợt quát một tiếng, “Tam nhi cậu nói bậy bạ gì đó, ngồi xuống!”

Hốc mắt Trương Túc Vũ đỏ quạch, há mồm định nói điều gì, lại thấy mặt Trần Chí trắng bệch, mới nhận ra mình suýt chút nữa đã lỡ lời, gã phẫn uất đạp đổ bình hoa bên cạnh cho hả giận.

Nào ngờ trong lúc gã mắng, ngay cả một câu phản bác Kiều Dực cũng không nói, nhưng gã ta mới chỉ đá cái bình hoa, Kiều Dực đã nổi giận, “Sao anh lại đá nó!” Dứt lời vội vàng chạy lại xem.

Trương Túc Vũ chán nản, gì chứ, giờ ngay cả bình hoa gã còn chẳng bằng?!

“A Bạch thích nhất cái bình hoa này, đá vỡ biết mua chỗ nào!” Kiều Dực vội vàng dựng lên, thật cẩn thận đặt vào một chỗ.

Trương Túc Vũ giận dữ đến uất nghẹn, nhịn không được lui về phía sau hai bước, “Giỏi giỏi giỏi, giỏi lắm!”

“Tôi biết các anh không ưa gì A Bạch, nhưng tôi thích em ấy, tôi không cần gì cả, tôi chỉ cần em ấy.” Kiều Dực lại ngoái đầu đưa mắt nhìn lên tầng.

Trán Lưu Phi nhăn chặt, “Kiều Dực cậu có biết hiện tại mình đang nói gì hay không?”

Trương Túc Vũ chộp lấy chùm chìa khoá trên bàn, liếc Kiều Dực một cái đoạn xoay người rời đi: “Xem như tôi không có người anh em này!”

“Tam nhi!” Lưu Phi đuổi theo.

“Mặc kệ tôi, ông đây đúng là tiện, mới lẽo đẽo theo sau nó chừng ấy năm, coi như hôm nay được sáng mắt!” Tiếng nói càng ngày càng xa.

Ai… Trần Chí nặng nề thở dài, hắn biết Kiều Dực khỏi bệnh từ lâu rồi.

Một lát sau Lưu Phi quay lại, nhìn Kiều Dực vẫn mãi chẳng yên lòng, lại thêm chuyện Trương Túc Vũ, bỗng cảm thấy đau đầu, “Cậu… Tự mình ngẫm lại cho kỹ xem, rốt cuộc là anh em quan trọng hơn hay người yêu quan trọng hơn.”

Trước khi Lưu Phi rời đi đã buông lại những lời đó.

“Trần Nhị, anh nói xem em ấy có tha thứ cho tôi không?” Kiều Dực đột nhiên quay đầu lại bắt lấy tay Trần Chí.

Trần Chí ngây ra một lúc, hiểu ra gã không nói đến Trương Túc Vũ, mà là Tống Bạch.

“Tôi thực sự rất thích em ấy, muốn ở bên em ấy cả đời.”

“Kiều Tứ, cả đời rất dài, dài đến mức… Cậu không tưởng tượng nổi.”

Kiều Dực sa sút, gã đứng dậy đi hai vòng, cuối cùng leo lên lầu, gõ cửa nói: “A Bạch, em ra đây đi, tôi không quản em nữa, em thích làm gì thì làm, nhưng em đừng nói sẽ rời khỏi tôi nữa được không, A Bạch.”

Trong phòng không một tiếng động.

“A Bạch, em mở cửa đi, nếu em không mở tôi sẽ giận đấy.”

“A Bạch, tôi đếm tới ba, em mau mở cửa ra.”

“Ba, hai, một! A Bạch em có nghe thấy không, mau mở cửa cho ông! Con mẹ nó em thích nhìn ông đây khó chịu đúng không!” Kiều Dực như thể mắc chứng rối loạn lưỡng cực đi đi lại lại trước cánh cửa, sau đấy đá uỳnh vào cửa, “ A Bạch em mở cửa mau! Nếu không đêm nay ông đây thao chết em!”

Đằng sau cánh cửa vẫn không có tiếng động, Kiều Dực phát hoả, không nói hai lời chạy vào thư phòng, Trần Chí vừa lên đến nơi thì thấy Kiều Dực đầy sát khí, kinh ngạc nói: “ Sao thế.”

“Xem ông đây thao chết nó!” Kiều Dực thấp giọng mắng.

Trần Chí cả kinh, nhìn Kiều Dực lôi khẩu súng từ trong ngăn kéo thư phòng ra, hắn chưa kịp phản ứng, Kiều Dực đã xông ra ngoài, hắn chợt cảm thấy dựng hết cả tóc gáy.

“Kiều Dực cậu bình tĩnh một chút!” Trần Chí vội vàng vọt lên.

“Cút!”

Chạy hai bước làm một, Kiều Dực mở luôn chốt an toàn, nhắm vào cánh cửa đoàng một cái, ngay cả ánh mắt cũng không chớp, đá văng cánh cửa, “Mẹ nó ra đây cho ông!”

Vừa dứt lời, chợt nghe thấy bịch một tiếng, trên bậu cửa sổ, Tiểu Bảo xù hết cả lông, con ngươi cảnh giác nhìn chằm chằm Kiều Dực, gió thổi bức mành mỏng màu lam bay lên, tựa như chiếc cánh, ánh mắt Kiều Dực híp lại.

Trong phòng.

Một người.

Cũng không có.

Tống Bạch chạy rồi, chạy mất ngay trước mặt Kiều Dực.

Từ trước tới nay đây là lần đầu tiên Tống Bạch chạy xa như vậy, như thể có gì đó đang đuổi bắt cậu, chờ cậu bình tâm lại đã thấy mình đang đứng ở một nơi xa lạ.

Tống Bạch sờ sờ túi áo, bởi vì chạy quá gấp nên trên người chỉ mang vài đồng lẻ như mọi khi. Đi được vài bước, đột nhiên có người túm chặt lại, Tống Bạch sợ tới mức giật nảy cả người.

“Ô! Nhìn thằng nhóc bị dọa này.” Đột nhiên vang lên tiếng cười, mặt mũi Tống Bạch trắng bệch, tưởng Kiều Dực đuổi theo, vừa quay đầu lại, hoá ra là một người xa lạ.

Trong nháy mắt nhìn thấy Tống Bạch, người kia bỗng nhiên sững người, rồi phun mẩu thuốc trên miệng xuống, “Tao còn tưởng là ai chứ, đây chẳng phải là A Bạch ư?!”

Tống Bạch nhíu mày, có chút nghi hoặc.

“Nghe nói mày đang bàng đại gia nào đó chứ gì, đồn ầm lên đó.” Gã đầu vàng nhếch miệng khinh khỉnh.

( Bàng – từ lóng – ám chỉ mối quan hệ thân mật với ai đó)

“Gì cơ?”

“Vờ vịt cái nỗi gì, lão Diệp nhìn thấy mày leo lên một chiếc Rambo, sao thế, vẫn sợ bọn tao tìm mày đòi tiền à?”

“Không phải… Anh là…”

“Mẹ! Còn giả ngây giả dại à!” Gã đầu vàng bỗng vung tay, Tống Bạch chợt cảm thấy một trận đau đớn, “Buổi tối qua chỗ tao đánh pháo.”

“Anh buông ra.” Tống Bạch không vui nói.

“Ối chà chà, nóng nảy gớm nhỉ!”

“Anh nhận nhầm người rồi, tôi không biết anh.”

“Con mẹ mày, nhận nhầm hay không đợi tao thượng là biết ngay, bố mày nhớ phía dưới mày còn há miệng…”

“Cút!”

Chát! Tai Tống Bạch đau nhức.

“Mày nghĩ mày là ai hả, dám nói với bố mày thế à!”

Một kẻ say khướt đi tới, híp mắt nhìn Tống Bạch từ trên xuống dưới, “Thêm cả tao luôn… Ợ!”

“Đệch, cách bố mày xa một chút, toàn mùi tỏi.”

Nhanh như chớp, Tống Bạch đạp mạnh một cú, gã đầu vàng còn chẳng kịp phòng bị, ai da một tiếng, Tống Bạch xoay người bỏ chạy.

“Đệt! Đứng lại! Con mẹ nó mày chạy nữa xem! Bố mày mà tóm được xem bố có đánh gãy chân mày không!”

Tống Bạch không bận tâm phía sau quát tháo cái gì, chạy thục mạng, chui vào một quán bar.

Tiếng ồn ào dâng lên, Tống Bạch lẩn vào trong đám người nhảy nhót quay cuồng giữa sàn, bằng vào vóc dáng nhỏ nhắn xông thẳng vào trong mà chạy, vừa quay đầu lại thì thấy đám kia người.

“Qua đây!” Đột nhiên một bàn tay duỗi ra kéo Tống Bạch đi, nhấn đầu cậu xuống, rồi nhét cậu vào phía sau quầy bar.

Cổ họng Tống Bạch đau đớn, chạy trốn cả một quãng đường dài, cậu mệt suýt ngất.

Ngồi xổm tầm mười phút, đỉnh đầu truyền đến tiếng nói: “Được rồi, anh có thể đi ra.”

Chậm rãi đứng dậy, có lẽ do tụt huyết áp, đầu óc quay quất, tầm mắt hóa đen, người kế bên vội vàng đỡ lấy cậu, “Anh sao thế! Không ở cùng người kia lại chạy đến đây làm gì?”

Đứng bên cạnh, chính là Trình Gia Khởi.

“Cậu… Sao cậu lại ở chỗ này?”

“Jey, đến lượt cậu lên sân khấu đó.” Một người phía trước đột nhiên hô lên.

“Rồi.” Trình Gia Khởi cầm lấy chiếc đàn ghi-ta, “Trước tiên anh đừng đi đâu lung tung, chờ tôi một lát.”

Thì ra Trình Gia Khởi hát ở quán bar này, nó hát được tầm bảy tám bài hát đang nổi, Tống Bạch ngồi một chỗ, người pha chế nhìn Tống Bạch cùng Trình Gia Khởi có vẻ quen biết, chọn một ly Cocktail đưa cho cậu, “Free.”

“Thank.”

“Cậu quen Jey?”

“Gần như thế.” Tống Bạch hớp một ngụm nhỏ, tuy rằng hương vị không thể nói là cao cấp, nhưng ở một nơi như này xem như không tồi, “Cậu ấy hát ở đây được bao lâu rồi?”

“Ba tháng, cậu ấy rất được yêu thích đấy.”

“Thật hả.”

Vừa dứt lời thì có một người lại gần, “Pink Lady, tặng cậu bạn nhỏ này.”

Tống Bạch giương mắt, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt mép ly.

“Một mình?” Giọng anh ta trầm thấp mang theo vẻ hấp dẫn, nhẹ nhàng sáp lại gần.

Anh chàng pha chế hey một tiếng, “Bạn Jey đó, cậu ấy không chơi mấy thứ đó.”

Người nọ nhướng mày,vuốt cằm, “Hửm? Bạn Jey á? Cậu tên gì?”

“Joshua.”

“Xinh đẹp như cậu mà ngồi một mình một người chỗ này, chậc chậc, tôi cứ tưởng cậu đang tìm bạn chứ.” Anh ta cười nhạt nói.

Tống Bạch cũng không giận, mắt liếc về một hướng, thì thấy Trình Gia Khởi đang đi tới.

“Anh qua đây làm gì.” Trình Gia Khởi trừng mắt nhìn người nọ một cái.

“Cậu cảm thấy tôi đến quán bar thì để làm gì?”

“Anh đừng tìm anh ấy, anh ấy là bạn của tôi đó.” Nói rồi kéo tay Tống Bạch, vội bước ra cửa sau.

“Ê! Jey, lần sau cùng nhau nhá!” Phía sau truyền đến anh ta la.

“Cách hắn xa một chút, hắn chẳng sạch sẽ gì đâu.”

“Sao cơ?”

“Hắn không sạch sẽ!” Trình Gia Khởi có chút căm tức hét: “Sao anh cứ thấy ai cũng xán vào thế hả! Đừng vô liêm sỉ như thế được không.”

Tống Bạch phì một tiếng bật cười.

“Còn cười! Anh anh sao… sao anh lại…”

“Không… xin lỗi, tại tôi thấy cậu quan tâm tới tôi, cám ơn.”

“Ai! Ai quan tâm anh chứ! Tôi chỉ … chỉ không thích Kali!”

Dọc đường đi, Trình Gia Khởi đột nhiên nhớ ra chuyện chính sự: “Sao anh lại đến đây?”

Tống Bạch bước thêm hai bước, “Ông chủ khỏi bệnh rồi, không cần bảo mẫu nữa, tôi đành phải tìm đường mưu sinh khác thôi.”

“Thật chứ?”

“Tôi lừa cậu làm gì.”

“Vậy giờ anh định đi đâu?”

“Không biết nữa, cho tôi ở nhờ đêm nay đi, ngày mai tôi sẽ đi.” Tống Bạch cười cười nói, kỳ thật cậu không quá hi vọng, chẳng ngờ Trình Gia Khởi đồng ý, im lặng cả một đường.

Một lần nữa quay lại căn phòng tàn tạ đến nỗi chộm cũng không thèm ngó tới, Tống Bạch cảm khái, đưa tay sờ ván cửa gần như chỉ cần mạnh tay chút đã đổ, bật cười.

“Thực có lỗi, nơi này rách nát quá, khiến ngài đây chịu ủy khuất rồi.” Trình Gia Khởi quái gở nói.

“Không đâu, tốt mà.” Ít nhất không cần lo lắng có ai đó đột nhiên xích mình lại.

Tống Bạch nằm trên giường, bên kia vách tường vang tiếng Trình Gia Khởi đàn ghi ta ting tang cùng tiếng hát thấp thoáng lúc tỏ lúc rõ:

You can see her in the distance

Where she walks alone

Then you follow her direction

To your second home

The evening grabs us in the sounds we are bound

We sit and watch the sun moving down

It feels so good to have you around

Wish we could stay forever, have forever now...

Tống Bạch nương theo giai điệu nhẹ nhàng ngâm nga, vừa nghĩ, trình độ tiếng Anh của Trình Gia Khởi không được tốt cho lắm, có mấy từ đơn phát âm không chuẩn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.