Trọng Sinh Chi Vô Pháp Đào Ly

Chương 22: Giận cá chém thớt



Vừa thấy lãnh đạo đến, Niên Đoạn Trường thở phào, vội vàng nghênh đón: “Tuần bí thư ngài tới rồi, ngài xem chuyện này...”

Vừa mới hoàn hồn lại Trần phu nhân đột nhiên rú lên, chỉ tay vào Kiều Dực, “Mày! Mày cũng dám đánh tao à! Mày nhất định phải chết! Mày... Tuần bí thư cậu lại đây, lập tức khai trừ thằng ngu kia cho tôi!”

Kiều Dực lừ mắt qua, Tuần bí thư sởn hết cả gai ốc, hắn vội bước lên phía trước, nịnh nọt nói: “Kiều thiếu hôm nay sao lại có thời gian qua đây thế?”

Kiều thiếu? Mọi người kinh ngạc chĩa mắt về phía Kiều Dực.

Kiều Dực hừ lạnh một tiếng, “Con trai ông đây con mẹ nó bị người khác bắt nạt tôi sao có thể không đến đây được chứ?”

“Con... Con trai?!” Tuần bí thư hoảng sợ, chưa từng nghe thấy Kiều Dực kết hôn, đột nhiên có con trai là thế nào?

Niên Đoạn Trường vội vàng thiếp qua khẽ giọng nói câu Tống Bạch, sau đó liếc liếc mắt, Tuần bí thư nhìn theo, thì thấy một thiếu niên đơn bạc mặt mũi tái nhợt tựa vào bên tường, hai tay khoanh trước ngực như thể không liên quan đến mình.

Thằng... Thằng bé này là con của cậu ta?

“Cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là tụi trẻ đánh nhau, Kiều thiếu không nên nóng giận, chi bằng để tôi đưa ngài thăm quan trường đi, thăm thú hoàn cảnh học tập của em… em Tống thế nào, việc này ngài cứ yên tâm, cứ giao cho chúng tôi xử lý, nhất định sẽ không có thiên vị.”

“Tuần Viên anh có ý gì!” Trần phu nhân như con gà mái mẹ tức suýt tắc thở đến nơi sấn sổ lên, “Quang Sơ nhà tôi còn đanh nằm trên giường bệnh, anh nói vậy mà được à!”

Tuần bí thư tiến thoái lưỡng nan, nhà Trần Quang Sơ hắn không thể dây vào, còn Kiều Dực đây hắn dây vào được chắc? Đừng nói là hắn, ngay cả bố Trần Quang Sơ đến đây, thấy Kiều Dực cũng phải cúi đầu bắt quan hệ đó, việc này mà xử lý không tốt, con đường về sau của mình dự là đủ nhấp nhô.

Nhưng cái cậu Tống Bạch này sao lại trở thành con trai Kiều Dực được?

Về phần thân phận Tống Bạch không một ai ở đây rõ ràng, ngày đó Trần Chí cũng chỉ nhờ người đưa cậu vào học, không nghĩ nhiều như vậy, mọi người đều cho rằng đó chỉ là một trường hợp đặc biệt chiêu sinh bình thường, ai ngờ lại là pho tượng đại phật chứ!

“Trần phu nhân bà đừng lo, nhất định sẽ làm rõ cho bà, bà hãy cứ bình tĩnh...”

Trần phu nhân tức thở, nhìn dáng vẻ Tuần bí thư đứng bên Kiều Dực, run rẩy bấm điện thoại: “A Uyên chú lại đây! Cháu chú bị đánh phải nhập viện kìa! Nhanh qua đây đi, án kiện cái gì, bỏ hết, là người nhà chú quan trọng hơn hay tiền quan trọng hơn! Ở trường Quang Sơ phòng Niên Đoạn Trường!”

Ả đưa mắt nhìn Tuần bí thư, rồi lại nhìn Kiều Dực, thần sắc đắc ý, “Các ngươi cứ chờ đó mà xem, xem việc này rốt cuộc giải quyết như thế nào!”

Kiều Dực mặc kệ ả, đi qua Tống Bạch còn thiếu mỗi không vẫy vẫy cái đuôi thôi, vòng quanh cậu nhìn một vòng, lo lắng nói: “A Bạch buổi sáng em còn chưa ăn gì, có cần tôi mua chút gì cho em không? Sáng sớm đã phát hỏa, đừng tức giận thân thể mới tốt được...”

Tống Bạch không nói một câu, thậm chí ngay cả liếc mắt cũng không nguyện ý nhìn Kiều Dực, ai nấy đứng xem mồ hôi lạnh rơi tong tóc, có người chiều con đến vậy à? Chẳng khác gì phục vụ tổ tông.

“Kiều thiếu ngài ngồi đi, muốn uống gì? Năm nay có người tặng tôi chút trà mới, nếu không chê thì nếm thử chút?” Bên này Kiều Dực yêu chiều Tống Bạch, bên kia Tuần bí nịnh nọt Kiều Dực, đám người bên cạnh nhìn chẳng hiểu ra sao, thầm nghĩ, rốt cuộc vị Kiều thiếu này có địa vị gì, ngay cả Tuần bí thư cũng phải ăn nói khép nép đến vậy.

Niên Đoạn Trường kể lại toàn bộ tiền căn hậu quả sự tình, theo thói quen thiên vị Trần Quang Sơ, nói rằng Tống Bạch không phân biệt đúng sai, đã vác ghế đánh người, Kiều Dực vừa nghe, lập tức tức giận đập bàn, cả giận nói: “A Bạch có thể đánh người ta thành cái dạng gì chứ! Khẳng định là người ta chọc em ấy, không thì sao em ấy phải đánh người! Tính tình A Bạch nhà tôi rất tốt.” Tính tình tốt? Có lẽ thế, luôn đối những người khác rất tốt, cũng chưa từng thấy em ấy tức giận chuyện gì, Kiều Dực nghĩ.

Niên Đoạn Trường bị Kiều Dực doạ sợ, giật thót cả người, sợ hãi trộm nhìn gã một cái, vội vàng bảo chủ nhiệm lớp gọi học sinh chứng kiến đến nói rõ ràng.

Lớp trưởng lớp phó đều là nữ sinh, không chứng kiến hết,hơn nữa không có hảo cảm gì với Tống Bạch, kể chuyện nửa thật nửa giấu, một mực chắc chắn Tống Bạch đánh người, cho đến khi Dương Dịch chứng kiến từ đầu tới đuôi đứng dậy, sợ sệt nói: “Trần Quang Sơ cậu... cậu ta kéo bàn ghế Tống Bạch dọn đến góc phòng, còn vẽ bậy lên trên, xé hết sách của cậu ấy, ném vào thùng rác... Tống Bạch nhìn thấy sách như thế nên nổi giận, mới... mới...”

Tuần bí thư vừa nghe xong thì chậc lưỡi, “Không phải chỉ là vài cuốn sách à...”

Nhưng Kiều Dực nghe vào lại khác, vài cuốn sách? Nó chính là mệnh căn của Tống Bạch! Gã không thể quên năm đó chính mình không cẩn thận ngồi xuống cái cuốn sách gốc được đóng buộc chỉ kia, bình thường Kỳ Quân không nói một lời thế mà thiếu chút đã đá gã suýt bục ruột, mấy thằng ranh chán sống đi tìm chết! Bị đánh như thế coi như giơ cao đánh khẽ!

Sau Kiều Dực lại nghĩ, không đúng, vì sao bọn chúng lại đối xử với Tống Bạch như vậy? Chẳng lẽ ngày hôm qua Tống Bạch cũng bị bắt nạt? Kiều Dực siêu cấp bao che khuyết điểm giống như mèo bị giẫm phải đuôi lập tức nổi khùng, chỉ vừa mới nghĩ tới cả ngày hôm qua Tống Bạch ở trường học bị người ta

châm chọc đánh đập liền đau lòng, hận không thể kéo em ấy đến bệnh viện kiểm tra tử tế một phen ngay tức khắc, gã tiến lên, từ trên cao nhìn xuống Dương Dịch, hỏi: “Còn có ai?”

“Gì cơ?”

“Còn có ai nữa? Lần lượt kể hết ra cho ông đây, mẹ nó người của ông cũng dám động, chán sống! Xem tao có lột da cả đám chúng mày không!” Kiều Dực cắn răng nói.

Nháy mắt Dương Dịch mặt mày tái mét.

Đúng lúc này, người bị Trần phu nhân hùng hổ gọi điện đến, y vừa vào đã thấy Kiều Dực đang nổi bão, nhịn không được nhíu mày, “Kiều thiếu? Sao cậu lại ở đây?”

Kiều Dực ngẩng đầu, đập vào mắt là Trần Lê Uyên dáng vẻ tinh anh giày da tây trang, gã lại liếc mắt nhìn Trần phu nhân, “Anh chính là chú cái gì mà Du A Doanh?”

Khoé miệng Trần phu nhân run lên, “Là Trần Quang Sơ.”

“Mặc kệ Du cái gì, Trần Lê Uyên tôi nói cho anh hay, việc này nếu anh muốn nhúng tay vào, thì tự mình suy nghĩ nặng nhẹ, đến lúc đó đừng nói tôi không nể tình Tam nhi, không nể mặt anh.”

Trần Lê Uyên đánh mắt ra hiệu cho Tuần bí thư, hắn vội bước lên, thấp giọng thuật lại sự tình một cách đại khái, càng nghe sắc mặt Trần Lê Uyên càng kém, vừa đánh giá Tống Bạch, là cậu thiếu niên đã từng gặp ở trại an dưỡng trước đây.

Tống Bạch bình tĩnh như không, tuy rằng sự tình do cậu gây ra, bản thân cậu lại chẳng có chút tự giác của đương sự gì cả, từ đầu tới đuôi không quá nguyện ý mở miệng nói chuyện, sau khi Kiều Dực đến lại càng trầm mặc, ngay cả người xung quanh quên cả sự hiện hữu của cậu.

“Hoá ra việc này thật sự có lỗi, chúng tôi sẽ xử lý tốt, tôi thấy Tống Bạch cũng mệt mỏi rồi, chẳng bằng đưa cậu ấy về nghỉ ngơi trước đã?”

“A Uyên chú nói gì! Rốt cuộc ai mới là cháu chú hả!” Trần phu nhân phát điên, gọi người nhà đến kết quả lại đi giúp người ngoài, ả tức giận thiếu chút nữa thì hộc máu.

Trần Lê Uyên trầm mặt xuống, thấp giọng nói: “Việc này về nhà nói sau.”

Trần phu nhân không bằng lòng, Kiều Dực cười lạnh một tiếng, “Ngược lại tôi lại muốn nhìn xem bà còn muốn thế nào đấy.”

Trần Lê Uyên sửng sốt, mắt nhìn Trần phu nhân, bản lĩnh bà chị dâu này đụng phải mớ rắc rối đúng là không nhỏ, mỗi ngày ngoại trừ cùng đám bạn bài bạc tám nhảm, cũng chẳng thấy làm được chuyện tốt nào, chiều con chiều tận trời, mới khiến Trần Quang Sơ lúc nào cũng bày ra vẻ con giời, làm sai không biết hối cải, giờ thì hay rồi, chọc phải tổ ong vò vẽ!

Tống Bạch đau đầu như sắp nứt, vài người nháo lên một trận, tiếng Trần phu nhân bén nhọn mà lạnh như băng, khiến cậu càng khó chịu, cậu mở cửa, nghiêng ngả đi ra ngoài, ánh mắt Kiều Dực luôn đặt trên người cậu, cậu vừa rời khỏi cửa thì bạo phát tức thì, đạp một cước đổ cả ghế, trầm giọng nói: “Đệt! Đừng có mà chọc giận ông đây, nếu không các ngươi tự mình lo liệu!” Dứt lời liền vội vàng đuổi theo Tống Bạch, lưu lại mọi người mắt mắt nhìn nhau.

Tống Bạch đi thẳng vào toilet, vặn nước vốc lên mặt, bọt nước đọng lại, cậu nhìn người trong gương, yếu ớt mà tinh tế, quả thật xinh đẹp...

Cậu cười giễu, xinh đẹp, thì có ích gì?

Trong gương bỗng hiện ra một bóng người, gã đi tới, ôm lấy Tống Bạch, một tay nhẹ nhàng đặt lên trán Tống Bạch, “Có hơi nóng, hôm nay đừng học nữa, về nhà nghỉ ngơi đã, sợ là phát sốt rồi.”

Tống Bạch nhắm mắt lại, tựa như nhìn thấy Kiều Dực bẩn mắt, cậu hận không thể lấy tấm kính dày ngăn cách mình với gã, cắn môi nói: “Tôi không sao hết, về sau anh đừng đến trường nữa, tự tôi có thể giải quyết.”

Kiều Dực có chút mất hứng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn xuống thái dương cậu, sủng nịch nói: “Em giải quyết thế nào, gặp phải hạng người như thế, không đè ép một trận thì bọn họ sẽ không bỏ qua, ngoan, đừng làm mình làm mẩy nữa, tôi biết em không thích khác biệt, nhưng nếu không làm vậy, bọn họ sẽ nghĩ em dễ bắt nạt, về sau lại gặp phải mấy chuyện không hay, để tôi xem nào, có bị thương không?”

Thân thể Tống Bạch phát run, không biết là tức giận hay là sợ hãi, hoặc giả đều có, cậu từ chối, trầm giọng nói: “Buông tay!”

“A Bạch, đừng trách tôi không nhắc nhở em, về sau không được nói hai chữ buông tay ở trước mặt tôi, tôi không thích nghe, em có biết tôi điên, tôi lại chẳng ngại càng điên.” Thanh âm Kiều Dực trầm thấp mà áp lực.

Tống Bạch bất đắc dĩ, “Giờ vẫn đang ở trường học...”

“Ừ, tôi chỉ ôm em một cái thôi, cái gì cũng không làm, để tôi ôm một chút A Bạch, chỉ một chút thôi.”

Tống Bạch bất động, Kiều Dực tựa cằm lên vai cậu, xuyên qua tấm gương, có thể nhìn thấy vẻ mặt hai người, bi thương mà thống khổ.

“Kiều Dực, bây giờ để tôi một mình yên tĩnh một lát, được không?”

“Ừm, chúng ta về nhà đi...”

“Tôi nói là, bây giờ, để tôi một mình, yên tĩnh một lát, anh về trước đi, tôi còn muốn đi học.”

“Đi học? Xảy ra chuyện này em còn học cái gì?”

“Kiều Dực, tôi thích ở trường, so với ở chung một chỗ với anh, ở trường, tốt hơn nhiều.”

Kiều Dực khựng người, lâu sau mới buông tay, khóe miệng cười khổ khó mà phát hiện, “Được rồi, em học cho tốt, buổi chiều tôi qua đón em.” Nói rồi rời đi.

Hai tay Tống Bạch chống lên bồn rửa, nước chảy ào ào, cậu cúi đầu, vẻ mặt khó thấu.

Mãi lâu sau, cửa gian vệ sinh phía sau bật ra, một người kinh ngạc đứng ở đó nhìn Tống Bạch, “Cậu... cậu... Tôi nghĩ cậu đi rồi...”

Tống Bạch nhìn cậu ta thật sâu, cảm thấy cậu ta có chút quen mắt, nhìn lại, thì ra là cậu lớp phó học tập ngày hôm qua tìm cậu, Tống Bạch cúi đầu, xoay người đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.