Mưa đêm hè mãi chẳng dứt, tiếng sấm từng hồi, Tống Bạch choàng tỉnh. Tỉnh rồi đầu đầy mồ hôi, cậu mơ một giấc mơ, đúng hơn là cậu nhớ lại đoạn chuyện cũ nhiều năm về trước.
Tống Bạch có một cậu học trò tên là Tô Nguyên. Chính bởi cậu nhóc ấy, y mới gặp Kiều Dực. Một cậu nhóc thoạt trông rất nhã nhặn, ở trường học không được êm đẹp, ai ai cũng chán ghét người đồng tính, lại không thể ở ký túc xá, bởi vì bạn kí túc sẽ vứt rác rưởi lên giường của nó, không đồng ý cho nó vào toilet, không cho phép nó đụng đến bất cứ đồ vật nào của bọn họ, bọn họ vạch ra một đường phân cách, nó chỉ có thể hoạt động trong một phạm vi nhỏ ấy, thậm chí bọn họ không e dè chửi rủa trước mặt nó.
Tô Nguyên sẽ không cãi nhau cùng bọn họ, càng không nói chỉ động thủ, bởi vì nó tự ti, nó bất đồng với bọn họ, nó cứ như con chuột bị rơi xuống nước trốn trong góc phòng, chưa bao giờ hy vọng xa vời điều chi, cho đến khi Kỳ Quân nguyện ý vươn tay kéo nó.
Thực tế Kỳ Quân thiện lương hơn so với bất cứ kẻ nào tưởng tượng, thậm chí ngay cả bản thân y cũng không biết điều đó.
Bởi vì Kỳ Quân sống trong cái xã hội lạnh lùng vô cảm, khiến khuôn mặt người thầy giáo là y luôn mang vẻ lãnh đạm, kỳ thực lại là người quan tâm tới nó hơn hết, nhưng cũng vì lẽ đó, y chịu đựng nỗi giày vò ba năm, nếu không phải là y, y cũng sẽ không bị Kiều Dực coi trọng rồi bị Kiều Dực khống chế.
Cuối cùng thằng nhóc ngốc nghếch ấy lựa chọn cái chết, trốn tránh hiện thực, leo lên toà Khôn Nguyên cao hơn mười tầng, nghĩ lại cuộc đời mình mà nhảy xuống, trong tích tắc ấy được Kỳ Quân kéo lại, nó không chết nhưng Kỳ Quân chết.
Trong vài giây đồng hồ ngắn ngủi, Kỳ Quân suy nghĩ rất nhiều, nhiều đến mức y tưởng chừng một người chẳng thể nào dùng từng ấy thời gian để nhớ lại nhiều chuyện đến vậy, y nghĩ, nếu không có Kiều Dực, cuộc đời y sẽ ra sao? Cùng đồng nghiệp hoà thuận làm việc, bình thường đến hiệu sách dạo, gặp gỡ một người phụ nữ tốt đẹp, cùng sánh bước bên nhau vào những buổi chiều, kết hôn, sinh con, cứ thế cho đến lúc an hưởng tuổi già...
Tại sao lại nhớ tới chuyện ấy? Tống Bạch xoa đầu, nhìn đồng hồ kêu tích tắc trên tường, giờ là ba rưỡi sáng, còn rất sớm, ngoài trời vẫn đen như mực.
Đột nhiên cửa mở, Tống Bạch giật mình, cảnh giác nhìn chằm chằm cái cửa chậm rãi mở ra, theo bản năng cậu co người lại, nằm im, giả vờ ngủ say, sau đó có người đi đến.
Động tác của gã rất nhẹ rất chậm, thật cẩn thận như thể chạm vào Tống Bạch một cái thôi sẽ làm cậu vỡ nát mất, nghiêng người ngả mình xuống giường, vươn tay ôm lấy cậu, giống như dỗ dành đứa nhỏ nhẹ nhàng xoa lưng Tống Bạch, như những khi Kiều Dực phát bệnh, Tống Bạch từ sáng tới tối dỗ gã đi vào giấc ngủ.
“Ngày hôm qua chúng ta kể đến đâu nhỉ? Để tôi nghĩ xem nào... ừm, cậu bé đẩy cánh cửa đó ra, sau đó nó thấy một con đường nhỏ hẹp, nó liều lĩnh bước vào, ước chừng ba giờ sau, nó bước ra bờ biển rộng vô cùng tận, nó sửng sốt, nhìn ven bờ xung quanh một hồi. Đột nhiên một con chim khổng lổ từ không trung đáp xuống, quắp nó bay lên trời cao. Bay được một thời gian, con chim khổng lồ hạ cánh xuống một hòn đảo, vứt nó xuống rồi bay đi mất...” Kiều Dực khẽ khàng kể lại, câu chuyện mà trước đây cậu từng kể cho hắn trước khi đi ngủ, Tống Bạch vẫn không nhúc nhích nghe gã đè thấp thanh âm kể chuyện, giọng nói ngày càng chậm càng trầm, sau cùng gã ôm Tống Bạch khe khẽ run run, Tống Bạch nghe thấy tiếng nức nở trầm thấp mà gã cố kìm nén.
Anh ta đang khóc sao? Sao anh ta lại khóc?
Tống Bạch cảm thấy nghi hoặc, theo lời Trần Lê Uyên nói, người như Kiều Dực còn cái gì mà không vừa lòng?
Trời tờ mờ sáng, Kiều Dực đã đi, sợ đánh thức Tống Bạch, cẩn thận xoá mọi dấu vết chứng minh mình đã tới, ra cửa còn đóng lại, như thể gã chưa từng tới.
Tống Bạch mở mắt, nhìn cánh cửa đóng chặt, không biết suy nghĩ điều gì.
Cuộc thi thử cuối kì Tống Bạch cũng tham gia, tất cả mọi người chẳng hy vọng cậu có thể thi tốt, chính Tống Bạch cũng nghĩ vậy, nhưng lúc nhận đề bài cậu nhìn qua một lượt, đơn giản đến bất ngờ, chọn vài bài làm xong, tính điểm tầm đạt tiêu chuẩn, cậu thôi không làm nữa.
Thi trong hai ngày, buổi chiều trước giờ tan học, Tống Bạch vừa ra cổng trường đã thấy Kiều Dực đang đứng đối diện bên đường phía xa, trong khoảng thời gian này Tống Bạch đều bắt xe đi học, Kiều Dực lẽo đẽo theo phía sau, Tống Bạch luôn vờ như không thấy.
Cậu đứng lại trong chốc lát, sau đó tiếp tục đi đến chỗ Kiều Dực, Kiều Dực có chút không dám tin, điếu thuốc trong tay rơi rụng xuống mặt đất, nhìn Tống Bạch bỗng nhiên đi tới, luống cuống chân tay, như thằng ngốc lần đầu tiên hẹn hò cùng người yêu, khẩn trương đến mức nói không nên lời.
Đây là lần đầu tiên Tống Bạch chủ động nói chuyện cùng hắn khoảng thời gian dài như vậy, vẻ mặt của cậu lạnh nhạt, đi qua Kiều Dực, trực tiếp mở cửa xe ngồi xuống, một lúc sau ló ra: “Anh có đi hay không.”
“Hả?!” Kiều Dực hoàn hồn, “Đi...”
Ngồi vào xe, gã đột nhiên xuẩn ngốc cười rộ lên, Tống Bạch nhướng mày, giải thích: “Đỡ phí tiền.”
“Đúng thế, chúng ta có xe riêng nào cần bắt xe...” Dứt lời, trộm nhìn Tống Bạch một cái, thấy cậu an an tĩnh tĩnh, tâm tình Kiều Dực cũng tốt lên.
“Không... Em đừng lo, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi.” Quả thực đối với Tống Bạch Kiều Dực còn tận tuỵ hơn cả mấy anh chàng nhị thập tứ hiếu, vội vàng giải thích: “ Em muốn ăn gì? Chút nữa chúng ta có thể thuận tiện đi mua một ít đồ ăn…”
Nhị thập tứ hiếu (二十四孝) là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp (có sách ghi Quách Cư Kinh 郭居敬, bính âm: Guō Jūjìng) vào thời nhà Nguyên biên soạn.
“Tùy anh.” Tống Bạch miễn cưỡng nói.
Ở trên đường Kiều Dực tiếp một cuộc điện thoại, có lẽ tâm tình tốt, nói liên tục giọng điệu ôn hoà trăm năm khó gặp, “A lô, đúng, là tôi, cái gì? Anh là ai?!”
...
“Triệu Minh Diệp? Không quen không biết, gọi lộn số rồi.” Dứt lời liền cúp máy, quay đầu nói với Tống Bạch: “Không biết ai nữa, vừa gọi đã kêu ông đây đi cái vẹo gì chứ...”
Mới vừa nói xong, di động lại vang lên, Kiều Dực nhăn mày, hiển nhiên gã bắt đầu mất kiên nhẫn, vừa nghe, điện thoại đã truyền đến tiếng giọng phụ nữ mềm mại: “Kiều Dực đấy à?”
Kiều Dực sởn hết cả da gà, thật cẩn thận trộm nghía Tống Bạch một cái, thấy cậu chẳng mảy may thay đổi biểu cảm, thầm nghĩ, phải rồi, em ấy đâu có thích mình, sao mà ăn dấm được chứ?
“Ai?! Lại khiến ông đây bảo gọi nhầm ông phế mày!”
“Ôi chao, nóng tính vậy, là mình nè, Tô Quyên Quyên, cậu quên rồi à, bạn học cũ nè.”
“Tô Quyên Quyên?”
“Không phải chứ, X Đại lớp 3 khoa kỹ thuật cơ khí chuyên ngành kỹ thuật điều khiển cơ khí học ấy!”
Kiều Dực sửng sốt, bạn thời đại học? Chuyện từ thủa nào rồi, sao đột nhiên lại có người gọi điện đến chứ.
“Lão ngài đúng thật là khó tìm á, vài bận họp lớp trước cũng chẳng thấy bóng dáng, nếu không phải Triệu Minh Diệp trăm phương nghìn kế hỏi thăm số di động của cậu khéo đời này sợ là ngay cả gặp cậu cũng không được ấy.”
Kiều Dực thật sự có chút bất ngờ, thời học đại học gã cùng những người gọi là bạn học không quá thân quen, đa phần thời gian gã học xong sẽ vội vàng đi làm công, lớp có hoạt động tụ họp nào hiếm khi thấy thân ảnh gã, sao lúc này lại nhớ đến gã cơ chứ?
“Phải không thế? Người vừa gọi chính là cái gì... gì gì Diệp ấy hả?”
“Triệu Minh Diệp, Kiều đại thiếu gia thật là quý nhân hay quên, thế nào, cuối tuần này họp lớp có tới không? Nghe nói cậu cũng ở Bắc Kinh, Triệu Minh Diệp người ta làm ông chủ, đặc biệt tổ chức lần tụ họp này không dễ gì có đâu, bạn học cũ bao năm không gặp rồi, mỗi người mỗi ngả, đến hôm đó tụ tập ở Lam Cảng quốc tế, qua chứ?”
“À...” Vừa thấy đèn xanh, Kiều Dực nhấn ga, không quan tâm đáp: “Tôi không đi, các cậu tự mình chơi vui vẻ...”
“Đừng vội từ chối chứ, giờ bận gì mà ngay cả cuối tuần cũng không có thời gian rảnh chứ, lần này Triệu Minh Diệp tổ chức cũng đâu có dễ, mọi người đều cổ vũ ủng hộ, hôm đó Quan Lăng Lam cũng tới đấy, không phải ngay cả hoa khôi của khoa cậu cũng không nể mặt nể mũi chứ!”
Tô Quyên Quyên không ngừng khuyên nhủ, Kiều Dực phát phiền vừa định tắt máy, chợt nghe thấy Tống Bạch nói: “Đi đi.”
“Được, thời gian địa điểm nhắn vào di động cho tôi.” Kiều Dực đột nhiên đổi thái độ, nhanh đến ngay cả Tô Quyên Quyên phản ứng không kịp.
“Không còn gì nữa tôi cúp đây.” Dứt lời, gã ném di động sang ghế phó lái, nghiêng đầu hỏi Tống Bạch, “Em thấy hứng thú đối với họp lớp à?”
Tống Bạch quay đầu đi, “Không hứng.”
Kiều Dực nhíu mi, “Không hứng sao em còn bảo tôi đi chứ?”
“Anh không ở nhà, tôi thấy an tĩnh.”
Kiều Dực rối rắm lên, trùng hợp gặp phải tai nạn xe đằng trước, con đường tạm thời bị chặn lại, một người trung niên mập mạp chạy tới, gõ cửa kính xe Kiều Dực.
“Thật có lỗi thật có lỗi, phiền ngài có thể tránh đường khác không? Chúng tôi xảy ra một vài vấn đề...” Ông ta nói xong bỗng bệch mặt.
Kiều Dực đột nhiên bật cười, một tay tựa lên cửa xe, lia mắt nhìn chiếc xe phía trước, nói: “Chú à, vừa mới thi bằng lái chứ gì, sao thế, lần này dám đâm BMW không đâmVolkswagen Passat nữa à?”
Ông chú mập trợn trắng mắt, dạo trước vị này là chủ con Passat bị chú ta đụng phải toát cả mồ hôi lạnh, giờ nhìn Kiều Dực lái con Touareg, thầm nghĩ trong lòng, không phải lại va quệt một phát là trên trăm vạn chứ, vội vàng nhảy ra xa hai bước.
Kiều Dực bật đèn pha, khoát tay, “Chú à chú đừng đi ra ngoài gây hoạ nữa, công ty bảo hiểm nói xe của chú phỏng chừng thất thu.”
Quay trở lại đề tại thời Kiều Dực học đại học.
Phải nói sao đây, năm đó sinh viên rất đắt giá, đặc biệt là trường đại học Kiều Dực thi vào, không nói đến thứ hạng, thành tích của bạn học Kiều Dực kỳ thật rất tốt, năm đó gã không đi cửa sau thì điểm cũng đỗ cả Thanh Hoa Bắc Đại, nhưng người ta chẳng bằng lòng ở lại Bắc Kinh, vừa có giấy báo là chạy đến X Đại phía Nam một đi không trở lại.
Khi đó đám con ông cháu cha có thể vào X đại, nào có ai không kiêu ngạo, cuộc sống sinh hoạt cực kì dư dả, nhưng lúc ấy Kiều Dực như hổ xuống đồng bằng, nào có thời gian thể nghiệm cuộc sống đại học tươi đẹp, cho nên trong ấn tượng của bạn học, Kiều Dực là cậu thiếu niên tự ti mặc cảm gia cảnh nghèo khổ.
Mỗi khi lớp tụ hội gã chưa từng tham gia, ngoại trừ một lần liên hoan sinh nhật cậu bạn kí túc, gã bị bọn họ cố sống cố chết kéo đi. “Lần đầu tiên” đến quán bar, sợ ngây người, khi đó đám bạn học nghĩ, đúng là thằng nhóc nhà quê mới lên, nhìn thấy một nơi như vậy không khỏi bối rối.
Kiều Dực kinh ngạc đến ngây người lại là sự thật, đó là bởi vì lần đầu tiên gã nhìn thấy một nơi tồi tệ đến vậy được gọi là quán bar! Nhưng chúng bạn không hay biết, có cậu bạn đồng cảm lôi kéo Kiều Dực hết uống rượu rồi lại nhảy nhót, vẻ mặt bị sốc của Kiều Dực vẫn không đổi.
Đương nhiên, không một ai biết lúc ấy gã đã nghĩ, nếu biết nhàm như này đã chẳng tới, ngay cả cô nàng khấy đảo không khí cũng xấu như vậy, đúng là bất ngờ.
Sau đó có người tặng cậu bạn sinh nhật một đôi giầy thể thao Nike, kết quả không cẩn thận mua bị rộng, cậu ta vung tay lên, nói, dù sao đi không vừa vứt đi thì phí, cho Kiều Dực đi, tôi nghĩ cậu ấy đi vừa đấy.
Kiều Dực choáng váng, run rẩy đưa tay nhận cũng chẳng dám nhận, lũ bạn học đều cảm thán, cái cậu này thiện lương quá đi mất..
Hơn nữa không ai biết lúc ấy Kiều Dực điên cuồng gào thét trong lòng, bố đệt! Ông đây bị người ta tặng một đôi giày vứt đi! Mẹ nó ông đây còn phải giả bộ biết ơn quỳ xuống đất mà tạ chắc?!
Dù sao bốn năm đại học đối với Kiều Dực mà nói chẳng có gì đáng luyến lưu, thậm chí ngay cả lớp bọn họ có mấy người gã cũng chẳng nhớ, nhưng nhớ mang máng cả khoa bọn họ dặt là nam sinh, cả lớp chỉ có hai cô bạn nữ, trong đó một cô nghe nói là hoa khôi cả khoá ( hệ hoa)...
Chịu thôi, ai bảo lúc ấy gã chọn khoa cơ khí chứ? Ai mà không biết khoa cơ khí toàn là đực dựa chứ.
Đến cuối tuần Kiều Dực quên bẵng mất chuyện này, gần đây gã cực kì ham thích nấu nướng cho Tống Bạch, nhìn Tống Bạch ăn nhiều hơn hai miếng gã vui vẻ hơn bất kể chuyện gì. Mãi đến chiều có người gọi điện thoại đến nhắc, Kiều Dực mới nhớ ra cuộc hẹn đó, Tống Bạch liếc mắt nhìn gã, ý là “Sao anh còn chưa đi, hễ thấy anh tôi lại thấy phiền”.
“A Bạch tôi để đồ ăn trong tủ lạnh ấy, đến lúc đó em cho vào lò vi sóng hâm nóng lại chút là được, còn cả nồi canh trên bếp nhớ phải uống đấy, lúc múc canh nhớ mang bao tay nhé, cẩn thận kẻo bị phỏng...”
“Anh có đi hay không.” Tống Bạch có chút mất kiên nhẫn.
“Em vội thế làm gì chứ.” Kiều Dực đột nhiên tiến lên, “Hôn một cái?”
Tống Bạch sợ tới mức liên tục lui về phía sau, lại bị Kiều Dực nắm lấy, “Bảo bối à, chỉ một chút thôi, ông đây nghe lời em đến buổi tụ hội phiền chết đó, dù gì em cũng phải cho tôi chút ngon ngọt đi chứ.”
“Cút!” Tống Bạch cắn răng nói.
Kiều Dực xì một tiếng, lập tức khẽ hôn lên môi cậu chớp nhoáng rồi buông tay, “Coi như món tráng miệng trước bữa tối nhé, bảo bối à, chờ tôi về.” Nói rồi rời đi.
Mặt Tống Bạch trắng bệch, trừng theo cái bóng Kiều Dực, cậu là điển hình của tốt quá hoá vết sẹo quên đau, quên mất chỉ mới trước đó không lâu cậu hận gã thấu xương, hiếm khi dịu đi một chút đã vểnh đuôi ngay tắp lự.
Kỳ thật Kiều Dực cũng chỉ mạnh miệng đến nghiện, bảo gã động vào Tống Bạch, giờ cũng chẳng có gan, gã chịu không thấu dáng vẻ Tống Bạch không có bất kỳ ý muốn tồn tại nào nữa.
Tác giả bảo bla bla …. câu quan trọng nhất của bả chính là tại Tống Bạch mềm lòng mới ra nông nỗi thế kia….