Trọng Sinh Chi Vô Pháp Đào Ly

Chương 3: Giam giữ



Cho dù Tống Bạch cực kì phối hợp nhưng vẫn ăn đau, bọn họ hung hăng đá vào bụng cậu, sau đó giải cậu về đồn.

Tống Bạch không hỏi mình phạm tội gì, hay sẽ bị trừng phạt ra sao, cậu chỉ yên lặng ngồi phía sau, còn có một tên cảnh sát kèm bên cạnh, gã lái xe liếc cậu qua kính chiếu hậu, sau đó không hiểu sao chậc chậc lắc đầu nói: “ Là thằng ranh này thật à? Có phải nhầm không vậy, loại này có mượn gan cũng chẳng dám đánh cái người hung hiểm kia ấy chứ.”

Tên bên cạnh rút điếu thuốc, ném cho Tống Bạch một cái liếc mắt, cáu kỉnh nói: “ Nhầm làm sao được, phải theo dõi thằng này cả đêm đó, đúng là muốn chết, gây sức ép cả đêm luôn, tao nói này thằng ranh, mày con mẹ nó kiên cường gớm nhỉ, chán sống hay là thế nào mà cả gan đánh người kia hả!”

Tống Bạch chỉ cảm thấy dạ dày quặn đau, nắm chặt ghế đến mức đầu ngón tay trắng bệch, trán rịn mồ hôi lạnh, bọn họ nói gì cậu chẳng nghe rõ, đầu óc kêu ong ong, nhưng trong mắt họ, Tống Bạch đang sợ tới mức im thin thít.

“ Lúc ra tay sao mày không sợ, tao thấy mày đừng hòng sống nổi, tự xử cho xong, rơi vào tay người nọ, thể nào cũng…..”

“Lão Ngô!” Gã lái xe quát một tiếng chặn miệng, tên kia khựng lại, vội im bặt.

Tống Bạch mê mang, trực tiếp bị tha tới một phòng giam đơn, cậu ngã xuống, ngất lịm.

Tống Bạch cảm giác mình như thể bị vây trong đống bông, không còn chút hơi sức, cả người lúc nóng lúc lạnh, không khí như bị biến mất, cậu liều mạng hô hấp mà chẳng thể hít được chút ôxy nào….

Ào! Cả chậu nước đá đổ xuống đầu, Tống Bạch co cuộn người lại.

Lạnh….quá….

“ Thằng ranh này mày còn dám ngủ vào lúc này à, đừng lo, chắc mày sẽ được an nghỉ ngay thôi.” Người nói là một gã cảnh sát, gã xốc Tống Bạch lên.

Tống Bạch rất nhẹ, gã lôi cậu ra ngoài cũng chẳng nhọc sức gì cho cam, thỉnh thoảng đưa chân đá một cái, “ Con mẹ nó mày đi đứng cho tử tế!”

Một lúc sau Tống Bạch mới lấy lại tri giác, cả người ngoại trừ đau đớn ra thì không cảm thấy gì hết.

Bọn họ đi tới phòng thẩm, chứa một cái bàn cùng vài ba cái ghế được xếp ngăn nắp, bên trong có ba người, vừa thấy Tống Bạch thì có chút kinh ngạc.

“ Là nó?”

“ Rạng sáng nay giải về, không nhầm đâu.” Gã cảnh sát đẩy cậu vào, còng tay cậu vào ghế, Tống Bạch cực kì cảm động vì có thể ngồi.

Tống Bạch biết cả ba người này, một đám nhị thế tổ chơi với nhau từ nhỏ, năm đó Kỳ Quân bị Kiều Dực giam cầm, ba người họ góp không ít công sức.

Người đối diện ngồi xuống, đánh giá cậu trai sắc mặt cực kì kém.

Tối hôm qua tin tức Kiều Dực vào viện vừa truyền ra, mọi người không khỏi khiếp sợ, đánh ai thì đánh chớ đánh kẻ điên ấy! Gã mà xảy ra chuyện gì còn chẳng phải phải mang cả nhà ra mà đền mạng ư! Vì thế toàn bộ lý lịch tổ tông mười tám đời nhà Tống Bạch đều bị đào ra ngay lập tức, còn rõ hơn cả bản thân cậu.

Một đứa con hoang nhà giàu mới nổi, bị đuổi khỏi nhà, sa đọa thành trai bao, vốn tưởng rằng thuộc loại lẳng lơ chát phấn thoa son, nhưng vừa nhìn lại trái ngược so với tưởng tượng.

Tống Bạch rất đẹp, mang vẻ đẹp ngây ngô của thiếu niên cùng vẻ đàn ông ổn trọng, cậu lẳng lặng ngồi một chỗ, mày khẽ chau, không hốt cũng chẳng hoảng, thậm chí còn rất bình tĩnh, đặc biệt là ánh mắt, Trần Chí vừa nhìn thôi đã bị hút vào.

“ Mày là Tống Bạch?” Người hỏi chính là Trương Túc Vũ, đầu cạo trọc lóc, ấy vậy mà lại rất đứng đắn đạo mạo.

Tống Bạch hừ một tiếng, không muốn nhiều lời.

“ Mày giỏi, đến giờ này còn kiêu ngạo gớm nhỉ.” Lưu Phi ngồi bên cạnh cười lạnh, y từng đi lính, khá có tài, tay chân cũng chẳng sạch sẽ gì.

Tống Bạch liếc nhìn y, sau đó bình tĩnh hỏi: “ Anh ta chết chưa?”

Nhất thời cả ba người cùng hít một hơi, chẳng ngờ cậu lại hỏi như vậy.

Tống Bạch hạ mắt, nuối tiếc thở dài, “ Chắc vẫn chưa chết, tiếc thật, biết thế đập thêm một cú…”

Chớp mắt, cả ghế lẫn Tống Bạch bị đạp đổ, cậu chỉ cảm thấy hít thở không thông, ngay say đó, một búng máu vọt lên, khụ ra ngụm máu.

“Đừng đánh chết nó!” Trần Chí vội vàng can ngăn Trương Túc Vũ đang định xông lên đánh tiếp, “Đến lúc ấy lại rách việc.”

Tống Bạch lạnh lùng nâng mắt lên liếc Trương Túc Vũ, khoé miệng trào phúng.

“Sao mày lại đánh Kiều Dực, chính là người mày đánh đêm qua ấy?” Trần Chí khá bình tĩnh, ra hiệu cho Lưu Phi canh chừng Trương Túc Vũ, vừa hỏi vừa nâng cậu dậy.

Tống Bạch nghiêng đầu khạc máu, thản nhiên nói: “Cảm thấy ghê tởm.”

“Ghê tởm! Con mẹ nó cái loại vạn người đè như mày cũng dám lên tiếng ghê tởm người ta à!”

Tống Bạch nhìn Trương Túc Vũ mắng chửi, sau đó gằn từng câu từng chữ: “ Hừ, ghê tởm đấy thì sao, tựa như cùng các người ngồi chung cái phòng này, tôi mắc ói.”

“ Đừng cản tôi! Để tôi đạp chết nó!” Trương Túc Vũ bổ nhào đến, Lưu Phí suýt thì kìm không nổi.

“ Mày muốn khiêu khích bọn tao đúng không? Vì sao hửm?” Chỉ số thông minh của Trần Chí nổi tiếng trong đám Thái tử Đảng, hắn chau mày nhìn Tống Bạch, “ Chẳng lẽ mày không thiết sống?”

“ Sống mệt, muốn chết.” Tống Bạch cảm thấy ***g ngực nhức nhối không thôi, Trương Túc Vũ đạp cực kì mạnh, hơn nữa bị dày vò cả đêm, thần trí Tống Bạch càng mơ hồ, mê mê mang mang nói: “Có giỏi thì giết tôi đi.”

Hễ thấy bọn họ lại ghê tởm, ghê tởm đến mức…mình không muốn sống.

Cuối cùng, Tống Bạch chết chẳng được, lần thứ hai tỉnh lại không còn trong lao nữa, đập vào mắt cậu là bài trí quen thuộc đến đáng sợ.

Đây chính là nhà trọ Kỳ Quân thuê khi còn sống.

Tống Bạch cảm thấy cả người lạnh như băng, nằm trên giường còn tay bị còng ở đầu giường, vừa mới khẽ động chợt thấy cổ lạnh, cúi đầu thì thấy một sợi xích kim loại đang quấn quanh, trong khi đầu kia sợi dây….

Nhìn theo thì thấy Kiều Dực đầu quấn băng vải.

Tống Bạch lại dâng lên cảm giác hộc máu, gã thực sự coi mình thành thú cưng mà xích lại.

Kiều Dực ngồi một bên, cứ nhìn chằm chằm Tống Bạch, thậm chí còn không chớp mắt. Tống Bạch chán ghét xoay mặt đi, nhưng một giây sau cằm bị nắm xoay lại.

“ Đúng, cứ thế, khi cậu cau mày rất giống, không được nhúc nhích!” Kiều Dực ngồi nguyên tại chỗ, như một vị cao tăng đang ngồi thiền chăm chú nhìn Tống Bạch.

Tống Bạch hoàn toàn khác Kỳ Quân, từ tướng mạo cho đến dáng vóc, không có một chút tương đồng, nếu buộc phải tìm ra một điểm giống nhau thì đó chính là mày cậu khá giống Kỳ Quân.

Cậu không hiểu nổi vì sao Kiều Dực lại cảm thấy mình giống Kỳ Quân, có lẽ đúng như lời người ta hay nói, kẻ tâm thần luôn nhìn thấy cái mà người thường không thể thấy?

Tống Bạch mặc kệ gã, dứt khoát nhắm mắt lại, nhưng lại bị ép mở ra ngay lập tức, “ Không được phép nhắm mắt!” Kiều Dực khẽ gầm nạt.

“ Kiều Dực anh đừng quá đáng quá!” Tống Bạch không thể nhịn thêm nữa, “ Tôi không phải Kỳ Quân! Anh nhìn cho rõ, tôi hoàn toàn không phải là Kỳ Quân!”

“ Tôi biết…” Kiều Dực tựa như kiệt sức, lảo đảo một bước, giống như đứa trẻ không nhà để về, ôm đầu gối ngồi trên ghế sofa, “ Tôi biết chứ… Kỳ Quân em ấy chạy mất rồi, tôi không thể tìm được em ấy, em ấy bảo cậu thay thế em ấy đúng không, cậu…. cậu có thể nói cho em ấy biết được không, nói cho em ấy biết về sau tôi sẽ đối tốt với em ấy, cậu bảo em ấy về đi….”

Tống Bạch nhăn mày thật sâu, cuối cùng thở dài: “ Kiều Dực, chúng ta cần phải nói chuyện.”

“ Ừm?” Kiều Dực nghiêng đầu trông thật nhu thuận, ai mà tin được anh chàng đẹp trai sáng sủa ngay lúc này đây lại là kẻ gian ác bạo lực khát máu Kiều Dực chứ.

Nếu không kể đến tính cách, Kiều Dực hẳn là người được ông trời ban ân.

“ Tôi muốn uống nước, Kiều Dực, tôi khát quá.” Tống Bạch cố hết sức mình tỉnh táo lại, trong miệng cậu vẫn còn vị máu, cả ngày không một giọt nước, thân thể cậu đã kiệt quệ đến cực hạn.

Kiều Dực đổi tính, một giây trước gã còn cực kì hung bạo, nhưng lúc này gã lại thật cẩn thận giúp Tống Bạch uống nước, Tống Bạch ho khan hai cái, gã vội vàng xoa xoa lưng cho cậu.

Một lát sau, hai người bình tĩnh trở lại, Tống Bạch hít một hơi thật sâu, “ Kiều Dực, Kỳ Quân chết rồi, từ toà Khôn Nguyên ngã xuống, chết.”

Kiều Dực nhìn chòng chọc Tống Bạch, an tĩnh đến lạ lùng, lâu sau gã mới gằn từng câu từng chữ một, “ Mày, lừa, tao.”

“ Chính anh rõ nhất.” Tống Bạch đáp lại.

Choang!

Kiều Dực ném cốc nước vỡ tung tóe, cứa qua má Tống Bạch, nện vào bức tường sau lưng cậu rồi dội trở lại, cứa qua má Tống Bạch một lần nữa, cậu chỉ cảm thấy mặt nóng lên, máu theo miệng vết thương trào ra.

Tống Bạch nheo mắt lại, “ Anh ấy đã chết, là anh ép anh ấy chết, anh ép anh ấy cùng anh một chỗ, anh ép anh ấy làm tình với anh, anh ép anh ấy từ bỏ mọi thứ của mình, anh dùng người thân mà uy hiếp anh ấy, anh ấy chịu đủ rồi, vậy nên anh ấy mới chết, Kiều Dực, là anh hại chết anh ấy.”

“ Không phải tao… không phải tao! Không phải tao, em ấy….em ấy sẽ không…”

“ Kiều Dực, tôi phải rời khỏi đây, cùng anh một chỗ, tôi ghê tởm, hoặc là anh thả tôi ngay lập tức, hoặc là, anh để tôi chết đi.”

“ Không cho mày đi, mày là của tao, tại sao mày có thể rời khỏi tao cơ chứ? Đồ vật thuộc về tao sao có thể đi?” Kiều Dực bắt đầu rơi vào trạng thái rối loạn tâm thần.

Tống Bạch thoáng cười lạnh, cảm thấy thân nhiệt càng ngày càng giảm, gặp phải Kiều Dực, cậu biết mình chẳng thể sống được bao lâu nữa.

Không biết lần tới mở mắt ra có thể biến thành một người xa lạ ham sống sợ chết không?

Máu tươi chảy xuôi theo lòng bàn tay nhỏ xuống mặt đất, vừa rồi cậu cố ý kích thích Kiều Dực, để gã ném vỡ cốc, trong nháy mắt thuỷ tinh văng khắp nơi, cậu nắm chặt một mảnh, cắt cổ tay tự sát, kỳ thực chỉ cần chút can đảm thôi, chết không quá khó….

“ Kiều Dực, sao anh không chết đi? Nếu trên đời này không có anh, thì tốt biết mấy…” Trong giây phút mắt nhắm lại, Tống Bạch chậm rãi nói.

Còn sống… Mẹ nó mệt quá…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.