Trọng Sinh Chi Vô Pháp Đào Ly

Chương 33: A bảo



“ Ừm…. Chào mọi người, tôi là Quan Lăng Lam.”

“Chào chị, tôi là Tống Bạch.” Tống Bạch đi qua, “Xin hỏi cà phê được không?”

“Được chứ, cám ơn.” Quan Lăng Lam ngơ ngác gật đầu, nhìn Tống Bạch bằng ánh mắt cực độ phức tạp.

“Muốn ăn vải không?” Humin cười nhạt, đem chùm vải để trong chiếc giỏ tinh xảo đặt trước mặt Quan Lăng Lam, mặt cô nàng bất chợt đỏ lên, luôn cảm thấy nụ cười của Humin đầy thâm ý, liếc mắt thôi đã nhìn thấu chính mình.

“Không... Không ạ.” Quan Lăng Lam cảm thấy chính mình có chút nóng nảy, kỳ thật bình thường cô nàng nói không phải như thế, nhưng hôm nay tương đối đặc biệt, bởi vì...

Đưa cà phê cho cô nàng, Tống Bạch ngồi vào một bên, “Quan tiểu thư cùng Kiều Dực rất tốt hả?”

Quan Lăng Lam có vẻ có chút không yên lòng, có chút vờ ngây ngốc nhìn Tống Bạch, đột nhiên hỏi: “Cậu không biết tôi?”

“A? Tôi biết chị sao?” Tống Bạch có chút kỳ quái hỏi.

Quan Lăng Lam đột nhiên che miệng mình, sau đó cười gượng hai tiếng, “Thật có lỗi, tôi nhìn cậu... Nhìn bộ dạng cậu rất giống một người quen của tôi.”

“Thật ạ?” Tống Bạch rũ mắt xuống, “Tối nay Quan tiểu thư ở lại đây ăn bữa cơm nhé?”

“Ờm...” Ngay lúc này Quan Lăng Lam muốn điên mất thôi, rốt cuộc tình huống này là như thế nào, chị dâu ở đâu chứ? Thiên hậu Humin có quan hệ gì với Kiều Dực? Vì sao nó lại ở chỗ này? Hơn nữa có vẻ thật sự không quen mình? Chẳng lẽ không phải là nó thật?

“Ngài... ngài Tống...”

“Cứ gọi tôi là A Bạch thôi.”

“A Bạch... A Bạch là người ở đâu? Tôi không có ý gì khác, chỉ cảm thấy cậu cùng một vị cố nhân của tôi thực sự rất giống, nói không chừng hai người hữu duyên...”

Tống Bạch cười nhạt, “Tôi ở Bắc Kinh từ nhỏ.”

“À...” Quan Lăng Lam xấu hổ cười cười, “Vậy không trùng hợp rồi, vị cố nhân kia sinh ra ở một thôn núi nhỏ phía nam cơ.”

“Vậy à?” Tống Bạch bóc một quả vải, thịt vải trong suốt trắng như tuyết ở trong tay cậu có vẻ cực ngon miệng, Tống Bạch hỏi: “Ăn không?”

“Không, cám ơn.” Quan Lăng Lam lại nhìn đôi mắt cậu, càng nhìn càng giống, nhưng từ lần cuối cùng nhìn thấy nó đã là ba năm trước, Quan Lăng Lam không quá chắc chắn vào trí nhớ chủa chính mình.

“Chị Quan là bạn gái Kiều Dực sao?” Tống Bạch đột nhiên hỏi.

“À? Chúng tôi... Chúng tôi chỉ là...” Quan Lăng Lam cúi đầu, “Chẳng phải Dực đã kết hôn rồi sao?”

Humin nhìn dáng vẻ muốn nhưng còn làm bộ kia mà cười lạnh, không bóc trần nó, trong lòng nghĩ thật sự là ngây thơ, từng ấy tuổi để làm màu à?

“Kiều Dực chưa kết hôn, anh ấy gạt cô đó.” Tống Bạch lau tay, “Tôi nghĩ Kiều Dực nhất định rất thích chị, chị hãy ráng lên, anh ấy chưa bao giờ đưa phụ nữ về nhà cả.”

“Thật... thật chứ?!” Quan Lăng Lam mừng thầm trong lòng, mặt mày lại bình tĩnh như không, bắt đầu chậm rãi tìm về lý trí, nghĩ thầm, nhìn kỹ kỳ thật người này cùng nó vẫn khác nhau, Tống Bạch cả người tản ra một cỗ được cưng chiều từ khi sinh ra, nó làm sao mà so được chứ?

“Vậy A Bạch cùng Dực...”

“À, tôi chỉ là khách tạm thời ở nơi này thôi...” Vừa mới nói xong, Kiều Dực đã đi tới, bê một cái thùng trong tay, phía bên trên là cái chậu rửa, trong thùng không ngừng truyền ra tiếng Tiểu Bảo kêu.

“Con mèo đáng ghét này thật là khó bắt.” Gã thấp giọng mắng, đưa cái thùng cho Quan Lăng Lam, “Mèo cũng bắt rồi, cô mau mau mang đi đi.”

Quan Lăng Lam ngây ngốc ôm cái thùng, cái chậu bên trên đột nhiên bị đẩy ra, Tiểu Bảo meo một tiếng nhảy ra, cô nàng sợ tới mức biến sắc, ném bay cái thùng ra ngoài.

Tiểu Bảo bị dọa sợ, thấy cái gì cào cái đó, quơ móng vuốt để lại một vệt ngay trên mặt Quan Lăng Lam, vài người đều sửng sốt, sắc mặt có chút quỷ dị.

“Tiểu Bảo!” Tống Bạch vội vàng đi qua bắt nó ôm lại, Tiểu Bảo lại nhảy lên hai cái, nhìn thấy Tống Bạch, mới dần dần bình tĩnh trở lại.

“Kiều Dực anh muốn làm nó chết à?!” Tống Bạch đang không ngừng trấn an Tiểu Bảo, trừng mắt nhìn Kiều Dực.

Kiều Dực gãi đầu, nhìn Quan Lăng Lam hai má sưng đỏ, “Đệt! Con mèo kia thiếu đánh mà!”

Tiểu Bảo lại meo một tiếng, hận không thể xông lên cắn Kiều Dực một miếng.

“Thật có lỗi!” Tống Bạch nhìn Quan Lăng Lam, người ta là mỹ nữ ngời ngời sểnh ra một cái đã bị thú cưng nhà mình cào thương, Tống Bạch băn khoăn, “Tôi sẽ trả toàn bộ phí chữa trị cho chị!”

Quan Lăng Lam ngây đơ, đối với việc mặt mình bị thương, cô nàng mất một lúc lâu cũng chưa kịp phản ứng, chờ cô nàng phát giác ra, lại bởi vì không tiếp nhận được, đảo mắt một cái xỉu luôn.

Kiều Dực đối với mỗi đồ vật bên người Tống Bạch đều cực kì chú ý, mà Tiểu Bảo mỗi ngày đều chiếm lấy Tống Bạch càng khiến gã từng giây từng phút yêu thương muốn cho nó... một cước! Khụ khụ! Trọng điểm không phải chuyện này, từ khi Tiểu Bảo vào cửa, đã bị Kiều Dực nhờ Trần Chí mang đi kiểm tra toàn thân, bảo đảm thân thể khỏe mạnh không có bất cứ bệnh hiểm nghèo hay bệnh truyền nhiễm gì, sau đó cách một đoạn thời gian lại đưa đi tiêm vắc-xin phòng bệnh, thậm chí lấy cả giấy chứng nhận, tổng thể mà nói, Biểu Bảo chính là chú mèo đực khoẻ mạnh toàn diện...

Nhưng cho dù là vậy, một cú cào này của nó vẫn khiến Quan Lăng Lam sợ hãi, vừa tỉnh lại chạm vào vết thương trên mặt mình đã được xử lý, nước mắt lập tức rớt xuống tóc tóc, như người mắc bệnh nan y.

Dù sao cũng là Tiểu Bảo sai, Tống Bạch nhẹ giọng an ủi: “Bác sĩ nói chỉ là vết xước nhỏ, không bị nhiễm trùng, chỉ cần chú ý không được dính nước, mấy ngày nữa sẽ lành, sẽ không để lại sẹo...”

Bây giờ Quan Lăng Lam hận thấu con mèo kia, nhưng hễ nghĩ tới lời Kiều Dực nói, vẻ mặt không khác gì ăn phân, Kiều Dực đi đến, trong tay cầm một cốc nước, thoáng có chút áy náy: “Thật có lỗi, con mèo kia đúng là thiếu đánh.”

Gượng cười hai tiếng, nhận lấy ly nước, Quan Lăng Lam phát sầu, giờ mình như này thì đi làm kiểu gì?

“Dực... Chuyện kia, cậu có thể xin nghỉ giúp mình được không?” Quan Lăng Lam rũ mắt, điềm đạm nhu mì nói, giọng nói mang theo bất đắc dĩ.

“Chẳng phải cô gọi điện xin nghỉ...”

Tống Bạch liếc mắt, “Nếu không tại anh, cũng sẽ không xảy ra việc này.”

Kiều Dực nghẹn lời.

Tuy Quan Lăng Lam bị thương, nhưng trong cái hoạ lại có cái may, Kiều Dực đi xin phép thay cô ta, lời đồn đại Quan Lăng Lam cùng Thái tử gia Kiều Dực “Quan hệ không phải vừa” lập tức điên cuồng lan truyền ở đài truyền hình, hâm mộ có ghen tị cũng có còn có cả chửi bới, đủ loại nhân sinh trăm thái đều được phô diễn, những thứ đó cùng Kiều Dực chẳng là gì cả, nhưng ít nhất nó giúp Quan Lăng Lam bước một bước dài, không phải sao?

Sau khi nhận được cú điện thoại thăm dò thứ mười ba, Quan Lăng Lam nhếch miệng cười, đi đi lại lại vài vòng rồi gọi một cú điện thoại.

“A lô, ba à, là con, con muốn hỏi ba chuyện này, chính là chuyện về A Bảo.”

“A Bảo? Sao đột nhiên lại nhắc tới nó thế.” Trong điện thoại giọng nam trầm xuống, hiển nhiên đối với đề tài này cực kì mất hứng.

“Không có gì, con chỉ muốn hỏi xem chút ba có biết hiện tại nó đang ở đâu không thôi?”

“Hừ, thằng ranh không biết xấu hổ kia, ba nào biết nó ở đâu, nghe nói nó ở Bắc Kinh làm thằng *** hèn hạ như con mẹ không biết xấu hổ của nó ấy!”

“Gì cơ?”

“Tiểu Tiễn chẳng lẽ con gặp nó?” Bên tai truyền ra tiếng nghi hoặc.

“Không...” Quan Lăng Lam vội vàng đáp, nhưng trong lòng lại rung động, “Ba à, ba đừng gọi con Tiểu Tiễn nữa, đã bảo bao lần, con đổi tên rồi, gọi là Quan Lăng Lam.”

“Đổi tên cái gì chứ, Hoàng Kim Tiền chẳng phải rất hay à.”

“Ba!” Quan Lăng Lam tức giận, cái tên này khiến cô nàng hận thấu xương, “Nếu ba có tin tức A Bảo nhớ nói cho con biết đó.”

“Sao con lại đột nhiên quan tâm tới nó thế? Trước kia không phải con rất ghét cái thằng hư hỏng đó à?”

“Nói như thế nào cũng là em trai của con... Ba đừng quản, hiện tại con rất tốt, đúng rồi, gần đây giá phòng lại tăng, ba nhớ chuẩn bị tiền sinh hoạt nhiều chút.”

“Được rồi được rồi được rồi, dạo trước mẹ con muốn lên Bắc Kinh thăm con đó, con xem khi nào rảnh để chúng ta còn qua.”

“Há... Mẹ con đến để làm chi!” Quan Lăng Lam mất vui, “Đến lúc đó rồi nói, giờ con có việc rồi, cúp máy đã.”

Tắt di động, cô nàng ngồi trên ghế sô pha, lâm vào trầm mặc thật sâu.

Sẽ không trùng hợp như vậy chứ, cậu ta sao có thể là A Bảo?

Lần cuối Quan Lăng Lam nhìn thấy nó là vào ba năm trước, đó là lần đầu tiên nó trở về nhà sau nhiều năm bỏ đi, quỳ gối trước mặt ba, cầu xin ông ấy cho nó vay tiền, nó nói phải cứu một người.

Bởi vì lúc nhỏ A Bảo trường kỳ dinh dưỡng không đầy đủ, vừa gầy lại khô cứng, cả ngày đầu tóc lộn xộn, che khất phân nửa khuôn mặt, hầu như ai nhìn thấy nó chỉ sợ trốn không kịp, không ai để tâm tới nó, lúc nó trở về lại hoàn toàn thay đổi, thân hình thiếu niên gầy gò mà tinh tế, cả người sạch sẽ, đôi mắt càng đẹp càng trong veo, dáng vẻ cực kỳ giống con mẹ gái *** của nó, còn tuổi nhỏ đã lộ ra cái vẻ quyến rũ cực kỳ mâu thuẫn, khiến người khác chỉ cần liếc mắt một cái không khỏi khắc sâu ấn tượng.

Ba đối với đứa con hoang này xem như hận thấu, vừa thấy nó lần này về để đòi tiền, không nói hai lời trực tiếp rời khỏi nhà, sợ ai đó biết cái bí mật không thể để ai biết này.

Đêm đó xảy ra chuyện gì cô ta không rõ lắm, chỉ biết là bên trong thư phòng ầm ĩ cả đêm, ngày hôm sau nó cũng rời đi, ba tức giận vỗ bàn, mắng tiếng đồ tạp chủng.

Cậu ta chính là A Bảo sao? Nếu nói vậy nó cùng Kiều Dực có quan hệ gì?

Đa phần những ai biết Kiều Dực đều rõ, Kiều Dực nam nữ đều ăn, như vậy thật thì, nó chẳng phải là...

Không, sao Kiều Dực có thể coi trọng loại người đó chứ...

Nhưng mà, bộ dạng nó quả thật...

Quan Lăng Lam lại đứng lên, đi đi lại lại vài vòng trong phòng, đầu óc rối loạn, cô ta thật sự không thể nào kiềm nén xúc động muốn chạy tới hỏi Tống Bạch rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Nếu quả thật là cùng một người, vậy mình nên làm sao? Chẳng lẽ mình lại bại bởi một người đàn ông? Giỡn cái gì vậy!

Nghĩ vậy, đáy mắt cô ta nhuộm vẻ lo lắng.

Ngày bảy tháng bảy là sinh nhật Kỳ Quân, cũng là sinh nhật Tống Bạch, Tống Bạch không biết đây là trùng hợp, hay là định trước.

Mà trước đó một ngày Kiều Dực thức dậy từ sáng sớm, chuẩn bị trứng chiên sữa ấm cho Tống Bạch xong rồi mới đi gõ cửa phòng Tống Bạch.

Tống Bạch sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, ngoại trừ lúc đi học thì rời giường trước sáu rưỡi sáng, thời gian khác thì buổi tối mười một giờ ngủ say kể cả sét đánh cũng không động, buổi sáng bảy giờ rưỡi rời giường, hơn nữa, mỗi khi thức dậy là bị huyết áp thấp cực kì nghiêm trọng!

Cho nên trong trường hợp Kiều Dực gõ cửa ba lần mà không có bất cứ động tĩnh gì, gã ngựa quen đường cũ lấy ra chiếc chìa khóa tự mình mở cửa đi vào, lòng thì thầm nói, là tại em không ra cửa đó, tôi bất đắc dĩ mới vào.

Nói ra ai mà tin, kỳ thật Tống Bạch có tướng ngủ rất xấu.

Đừng nhìn nhiều năm đèn sách, gì mà đầy bụng kinh luân học phú ngũ xe đều là vớ vẩn, ăn ngủ cùng mấy thứ đó có quan hệ quái gì chứ, con mẹ nó có là Eistan ngủ cũng không quy củ như vậy. Năm xưa Kiều Dực ngủ chung với Kỳ Quân từng bị gây sức ép, lúc vô ý thức y sức lực cực lớn, một cước có thể đá lòi ruột Kiều Dực ấy chứ, nhưng mỗi lần cùng Kiều Dực một chỗ Kỳ Quân đều cảnh giác cùng đau đớn, kỳ thật trường hợp thực sự đi vào giấc ngủ cực kì hiếm thấy, trên cơ bản đều bị Kiều Dực hết làm rồi hôn phát ngất, chẳng còn dư sức để thể hiện thế ngủ quái dị kia nữa.

Vậy nên Kiều Dực vừa vào cửa đã nhìn thấy cảnh tượng hiếm thấy đó.

Chăm đệm mỏng manh hơn phân nửa đều rớt trên mặt đất, phần còn lại vắt lên bắp đùi cậu, một cánh tay buông thõng ngoài giường, quần áo kéo lên cao, lộ ra vòng eo sạch sẽ xinh đẹp, nghiêng đầu sang một bên, áo ngủ mùa hè rộng thùng thình, khẽ động đã lộ ra cả bả vai, dáng vẻ trơn nhẫn đáng yêu khiến Kiều Dực phải nuốt nước miếng, gã bước thêm mấy bước thì nghe thấy Tống Bạch ưm rồi ừm một tiếng, hoàn toàn vô ý thức, không hề đề phòng cảnh giác chút nào.

Kiều Dực cho rằng cậu tỉnh, sợ tới mức lui về sau một bước, thấy cậu trở mình, một chân đè lên chăn, cả người nằm úp sấp trên giường, quần ngủ hơi tuột xuống, nào khác chi như ẩn như hiện quyến rũ Kiều Dực...

Sáng ra bị vẻ kinh diễm kích thích đánh sâu vào thị giác, Kiều Dực chỉ cảm thấy đầu nóng lên, cái gì cũng quên béng mất, trực tiếp nhào qua, áp mình lên người cậu, một tay tiến vào trong quần áo, vừa cần mẫn châm ngòi, vừa hôn cổ Tống Bạch.

Trong mông mông lung lung Tống Bạch cảm thấy có thứ gì đó cứ liếm cổ mình, ngưa ngứa, nghĩ là Tiểu Bảo, ánh mắt khẽ hé, gắng quát một câu: “Tiểu Bảo đừng làm rộn ~ ”

Một tiếng này thật khiến người say chuếnh choáng ngất ngây còn hơn cả dùng xuân dược, Kiều Dực chợt cảm thấy cả người lửa nóng, mơ hồ đáp: “Ừ, tôi không quậy, em ngủ của em đi.”

Động tác càng ngày càng quá trớn, gã vươn tay tháo dây áo ngủ, tay còn lại bắt đầu duỗi về phía gốc đùi, như thể đốt lửa từng chút từng chút, đôi môi đảo qua xương quai xanh Tống Bạch, vừa lúc đó, một bàn tay bất chợt lao tới!

Bốp một tiếng thật to, Kiều Dực ngây đơ, động tác cũng chẳng dừng.

Tống Bạch cau mày hừ hai tiếng, dần dần tỉnh lại, đập vào mắt chính là Kiều Dực ngồi trên người cậu, hai tay không an phận vuốt ve nơi không nên sờ...

Hai người nhìn nhau ba giây, ngay sau đó, Tống Bạch lại vung tay lên...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.