Tống Bạch tỉnh dậy sớm hơn Kiều Dực ba ngày, cậu mở bừng mắt, rồi chẳng nhúc nhích nhìn chằm chằm lên trần nhà, ngay cả y tá chăm nom bên cạnh cũng không phát hiện ra, cho đến khi truyền thêm nước mới nhìn thấy cậu đang trừng mắt, bị hù sợ.
Khi Trần Chí đến thăm, cậu vẫn duy trì tư thế đó, như rối gỗ, hắn kéo ghế ngồi bên cạnh, cứ ngồi như vậy cùng cậu suốt cả ngày.
Không ai biết bọn họ đang suy nghĩ điều gì, cũng không có ai quấy rầy, cho đến tận đêm khuya, phòng bệnh cũng không bật đèn, Trần Chí đẩy gọng kính, mở miệng chậm rãi nói: “Tôi mặc kệ cậu thật sự mất trí nhớ hay giả vờ mất trí nhớ, cậu cũng thấy đấy, Kiều Tứ vì cậu làm được đến tình trạng này, có là tảng đá cũng phải mềm lòng.”
Tống Bạch không nói gì, nhìn như thể không nghe thấy, tâm trí cậu giống như đã bay đến một nơi rất xa.
Trần Chí vĩnh viễn quên không được cảm giác tim đập gia tốc toàn thân cứng ngắc khi nhìn thấy Kiều Dực, cái loại cảm giác giống như trời sập xuống. Trương Túc Vũ vội vàng chạy tới hỏi han thương tích rồi đi luôn, bởi vì chuyện lần này vô cùng huyên náo, nhưng Kiều đại tư lệnh chưa bao giờ lo Kiều Dực chết sống ra sao cũng đích thân gọi điện tới hỏi, Trần Chí đầu óc trống rỗng, một hỏi ba không biết.
Sau cùng Lưu Phi nói cho ông ta biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhìn Lưu Phi giống như chưa được nghỉ ngơi một thời gian dài, trên mặt toàn râu xanh, cởi quần áo rồi ngã xuống phòng làm việc Trần Chí, vùi đầu vào mớ quần áo, buồn bực than: “Lần này mệt chết ông rồi.”
“Rốt cuộc… Sao vậy?”
“Lần này Kiều Tứ gặp đại họa rồi, đụng trúng lão Hồ tổ trọng án nổi danh khinh ghét quyền quý đó, còn giết hai người nữa chứ, lúc ấy nó lại bất tỉnh nhân sự, giờ ầm ĩ lên phía trên, phỏng chừng không dễ giải quyết.” Lưu Phi trở mình, “Hai ngày nay tôi bận xử lý chuyện này, miễn cưỡng mới áp chế được một chút, giờ phải xem Kiều đại tư lệnh bên kia làm thế nào, tôi đánh một giấc đã, mười rưỡi gọi tôi, tôi còn phải đến sở biếu quà cáp nhờ vả, chắc bên Tam nhi cũng đuối sức rồi.”
Vừa mới nói xong, đã nghe thấy tiếng ngáy, có vẻ y đã quá mệt.
Lòng Trần Chí héo rút lạnh lẽo, yên lặng ngồi trên ghế, khoanh tay, đằng sau thấu kính đượm vẻ lo âu.
Sự tình cuối cùng cũng được áp xuống, nhưng dù sao sự việc rất nghiêm trọng, Kiều Dực buộc phải còng chân, nhưng với tình trạng hiện tại, cho dù là không còng chân đi nữa, gã cũng chẳng đi đâu được.
Sau khi biết toàn bộ nguyên nhân sự việc, Trần Chí chỉ có một ý niệm duy nhất trong đầu đó là không thể để Tống Bạch bên cạnh Kiều Dực.
Trước kia Kiều Dực đã trải qua rất nhiều chuyện không biết sống chết, cũng không phải không có người muốn trả thù, trái lại, có rất nhiều người hận không thể thuê người ám sát gã, nhưng đều không thành công. Thứ nhất, Kiều Dực căn bản là không quan tâm đến mạng sống của mình, thứ gã muốn chính là giải tỏa, là điên cuồng, vì vậy gã không sợ chết thậm chí còn như chơi trò chơi cùng người ta gây họa; hơn nữa, thực tế thân thủ Kiều Dực tốt nhất trong bốn người họ, mặc dù gã không đi lính cũng chẳng tập võ, nhưng gã cũng được vị tư lệnh lão luyện bắt tay dạy dỗ, kỹ năng thiện xạ nổi danh bậc nhất học viện, cho nên muốn đả thương được gã chẳng phải dễ.
Nhưng giờ Tống Bạch biến thành thớ thịt trong tim gã, ai cũng biết Kiều Dực có một điểm yếu đó. Chỉ cần khống chế được Tống Bạch, muốn xử lý Kiều Dực ra sao cũng được, nhưng hại chết cậu, đoán chừng gã có thể trực tiếp ngậm súng tự sát. Nói vậy, chẳng phải Tống Bạch là người nguy hiểm nhất sao?
Từ khi Tống Bạch xuất hiện, hai người gần như coi bệnh viện trở thành hậu viện nhà mình, ba ngày hai bận lại gặp chuyện không may, giống như nước với lửa, chỉ cần vừa tiếp xúc, ắt phải có một phương biến mất.
Sau một thời gian dài, Tống Bạch đột nhiên chớp chớp mắt, cậu há to miệng, giọng nói khô khốc: Ba…ba ơi.
Ngày hôm sau Trương Túc Vũ cũng tới, vài ngày liên tục gã bận xử lý chuyện của Kiều Dực, cả người gầy đi một vòng, đầu tiên gã thăm Kiều Dực bên phòng ICU, rồi mới chạy tới thăm Tống Bạch.
Tống Bạch vẫn chẳng có tinh thần như cũ, ngồi trên xe lăn trầm lặng đọc sách, thoạt nhìn vừa nhu thuận lại vô hại, nhưng không một ai dám coi thường cậu, chính người này, chỉ cần cậu nguyện ý, cậu thậm chí có biện pháp ngồi nguyên đó mà giết người còn không phải chịu chút trách nhiệm pháp luật nào.
Hiện tại bọn họ nhìn Tống Bạch còn đề phòng hơn cả Kỳ Quân năm xưa.
Kỳ Quân chắc chắn là một thiên tài, IQ đạt tới 168, nhưng đồng thời y cũng là người ngốc nhất mà bọn họ từng gặp, trên thế giới này tuyệt đối tìm không ra người thứ hai. Năm xưa y từng chịu đau khổ như vậy chắc sẽ không có ai tin, nếu y có thể thông minh một chút, biết cách biến báo, cho dù là giả, đóng kịch, không giống cũng chẳng sao, Kiều Dực sẽ không để ý, nghe lời gã hơn một chút, sau đó ngoan một chút, mọi việc sẽ trở nên cực kì hoàn mỹ, y có thể lợi dụng Kiều Dực đạt được rất nhiều thứ, chỉ cần y muốn, Kiều Dực cũng có thể băng sông vượt lửa làm cho y, nhưng y thì không, thậm chí y còn không hề nghĩ đến, vừa khờ dại vừa kiêu ngạo, chưa bao giờ đồng ý cúi đầu, vĩnh viễn bất khuất, mới rơi vào cái tình cảnh không thể vãn hồi ấy.
Tống Bạch lại khác, xét từ thân thế gia cảnh, quả thực Tống Bạch chính là tầng chót xã hội, nhưng những gì cậu biểu hiện quả thật khiến người ta phải kinh diễm, như công tử danh môn thời cổ đại, có thể sánh ngang Kỳ Quân năm xưa, nhưng Tống Bạch ngoài khí chất thanh cao giống Kỳ Quân, bọn họ còn có thể cảm nhận được cậu cũng oán hận không thua gì Kỳ Quân, thậm chí cậu rất có khả năng bởi loại hận ý này, khiến Kiều Dực không bao giờ có thể vực mình dậy.
Bọn họ không tin Tống Bạch mất trí nhớ là thật, tựa như chuyện lần này, cho dù xét từ mọi phương diện cũng thấy không liên quan đến cậu, thậm chí cậu còn là nạn nhân đáng thương nữa, nhưng có thể trùng hợp như vậy ư? Vì sao lúc Tống Bạch bị bắt lại không kêu cứu, cho dù là một giây cũng có thể, khi đó đông người như vậy, không lý nào lại không có một ai giúp cậu.
Ngay cả khi xem video trung tâm thương mại cung cấp, thậm chí Tống Bạch còn cùng bọn bắt cóc có một đoạn đối thoại, cho dù về sau cậu bị chúng bịt thuốc mê, nhưng chừng một hai phút đó, cậu vẫn trốn không thoát hiềm nghi.
Trương Túc Vũ nhìn chằm chằm Tống Bạch một lúc lâu, nhưng cậu không có chút phản ứng nào, như không có một ai khác tiếp tục chuyện của mình, tựa như gã ta trong suốt, sau rồi gã đứng lên, hỏi: “Nếu chúng tôi để cậu rời đi, không bao giờ gặp Kiều Tứ nữa, cậu có thể làm được không?”
Vốn tưởng rằng cậu sẽ lập tức đáp ứng, dù sao lâu nay, ngoại trừ muốn rời đi cậu cũng chẳng mong muốn thứ gì khác, nào ngờ cậu ngẩng đầu lên, im lặng nhìn Trương Túc Vũ, như thể không hiểu ý tứ lời gã nói, lát sau mới lên tiếng: “Ba đâu rồi?”
“Cậu không cần giả ngây giả dại, tuy tôi không biết cậu có mục đích gì, nhưng tôi sẽ không để cậu tiếp cận Kiều Tứ nữa.”
Vẻ mặt Tống Bạch giống như đang nói, sao anh lại mất lịch sự thế! Bĩu môi, bực mình cúi đầu tiếp tục đọc sách, không buồn để ý tới Trương Túc Vũ.
Trương Túc Vũ chán nản, bước được hai bước, lại quay đầu lại: “Dù có nói gì cũng không cho cậu gặp lại nó!”
Sau khi gã rời đi, tay Tống Bạch khẽ động, động tác gần như không biến hóa một chút một ít nào, nhưng nếu chú ý quan sát, sẽ phát hiện ánh mắt cậu thoáng thùy xuống vài phần.
Ngày kế Kiều Dực tỉnh lại, giống khi Tống Bạch tỉnh dậy, gã cũng không hề nhúc nhích mở to mắt, tất cả mọi người cho rằng chuyện đầu tiên khi gã tỉnh lại chính là hỏi tình hình Tống Bạch ra sao, nhưng mọi người đều nghĩ lầm rồi, gã cái gì cũng không làm, chỉ ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh, yên lặng dưỡng thương.
Ban đầu Trần Chí cho rằng gã bị đập hỏng đầu, ngồi cạnh gã cằn nhằn liên miên một lúc, Kiều Dực đều không phản ứng, sợ tới mức hắn phải chạy đi gọi bác sĩ, mới nghe thấy gã thều thào nói một tiếng: “Em ấy không sao?”
Trần Chí ngây ra một lúc, thu cánh tay đang định mở cửa lại, quay trở về ngồi bên cạnh gã, ém chăn cho gã, trầm giọng đáp ừ.
Kiều Dực có vẻ mệt mỏi, gã nghiêng đầu nhắm nghiền hai mắt, ngay tại lúc Trần Chí cho rằng gã đang ngủ, lại nghe thấy gã rầu rĩ nói: “Tôi thực vô dụng… tôi không có năng lực bảo vệ tốt em ấy.”
“Cậu đã cố hết sức, không ai trách cậu cả, chẳng phải cuối cùng cậu đã cứu cậu ấy sao?”
“Nhưng tôi vẫn không thể tha thứ cho chính mình.” Kiều Dực kéo chăn trùm lên đầu, Trần Chí vội vàng kéo xuống: “Đừng, trên đầu cậu có vết thương.”
“Có lẽ mọi người nói đúng, ép buộc giữ em ấy ở bên, đối với ai đều không có lợi, chỉ hại em ấy.”
Nghe được câu này Trần Chí có chút hoài nghi lỗ tai của mình, hắn suy nghĩ đủ mọi cách nhằm thuyết phục Kiều Dực buông Tống Bạch, nhưng lúc này còn chưa mở miệng, thế mà Kiều Dực đã tự mình nói rồi, hắn trầm ngâm trong chốc lát, thấp thỏm hỏi: “Ý cậu là… muốn thả Tống Bạch à.”
Nhận thấy thân thể Kiều Dực căng lên cứng nhắc rõ ràng, Trần Chí gượng cười, hắn vỗ vỗ lưng gã, mong gã nghỉ ngơi đừng nghĩ nhiều, chợt nghe Kiều Dực phát ra tiếng đắng chát: “Không có tôi, em ấy sẽ vui vẻ yên bình hạnh phúc.”
Gã nói, không có tôi, em ấy có thể sống tốt.
Vậy thôi, đã đủ rồi.
Khi biết Kiều Dực đưa ra quyết định này, Lưu Phi cùng Trương Túc Vũ có nói gì cũng không thể tin cho được, nhưng ai cũng không dám thật sự đi xác nhận lại, sợ vừa hỏi Kiều Dực sẽ hối hận, bọn họ biết, để Kiều Dực nói ra những lời đó cần rất nhiều dũng khí.
Cứ thế sự việc kéo dài gần một tháng, thân thể Kiều Dực cũng tốt hơn phân nửa, trong khoảng thời gian này gã không hỏi lấy một câu về Tống Bạch, nhưng cứ như vậy như là xác sống, mọi người nhìn mà khó chịu.
Trước khi Tống Bạch xuất viện một ngày, Kiều Dực đột nhiên nói: “Để tôi cùng em ấy cho đến Giáng Sinh đi, một năm, em ấy có thể rời đi như nguyện.”
Vài người cúi đầu, âm thầm thay gã sắp xếp hết thảy.
Tình trạng của Tống Bạch rất tốt, vết thương ở chân cũng trong tháng này gần như lành hẳn, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Kiều Dực sau khi nhập viện, dù cho kỳ thật phòng bệnh hai người cách nhau rất gần.
Sắc mặt Kiều Dực rất kém, trên đầu còn quấn băng vải, nhưng trên mặt gã lại mang theo nụ cười, tựa như dĩ vãng, cái điệu nhe răng trợn mắt rất ư là vui vẻ, nhìn Tống Bạch đứng đó, gọi một tiếng: “A Bạch!”
Tống Bạch nghiêng đầu, ánh mặt trời chiếu lên người cậu, hôm nay cậu mặc chiếc áo sơmi trắng, thoạt nhìn sắc mặt cũng không khá lắm, mặt mày lãnh đạm, chỉ lúc nhìn thấy Kiều Dực khẽ nhếch môi, mất một lúc lâu cậu mới mở miệng, chậm rãi phun ra hai chữ: “Ba ơi.”
Kiều Dực chớp chớp mắt, gã vươn tay ra, “Chúng ta cùng nhau về nhà thôi.”
“Về… nhà.”
“Ừ, về nhà.” Gã vẫn luôn mong mỏi, cùng Tống Bạch có một mái nhà.
Tống Bạch chậm rãi thong thả bước đến, sau đó đón lấy xe lăn Kiều Dực, đẩy đi, thì thào nói: “Ừm, về nhà thôi.”