Nguyên nhân Tống Bạch giật mình là bởi diện mạo người kia, nếu không chắc chắn rằng Kỳ Quân đã chết, cậu không khỏi hoài nghi, bởi vì khuôn mặt cậu ta rất giống mình trước đây, hơn nữa lúc này cậu ta mặc một chiếc sơ mi trắng, áo len màu nâu nhạt cùng chiếc áo khoác màu be, mái tóc ngắn, thêm cả gọng kính mỏng, quả thực chính là một phiên bản khác của y!
Trên đời sao lại có chuyện trùng hợp đến thế! Nói thật, nếu không phải tất cả mọi người có thể thay cậu ta làm chứng, cậu ta đích thực sinh ra và lớn lên ở đây, Tống Bạch sẽ cho rằng có người cố ý đùa giỡn mình!
Mà cùng lúc đó, Uông Dương không thể nào tin nổi trừng Tống Bạch, người này… cậu ta mới gặp lần đầu, nhưng tuyệt đối không xa lạ, bởi vì, trong phòng người kia, vách tường thậm chí cả trần nhà đầy dãy ảnh chụp người này!
Là trùng hợp ư? Hai người họ quá giống nhau! Nhưng… chẳng phải đã nói cậu ta đã chết ư?
“Thầy Tống? Thầy Tống thầy có khỏe không!” Cha Uông nhìn Tống Bạch vẫn không nhúc nhích, vội vàng vỗ vỗ vai cậu, Tống Bạch chợt hồi thần, vẻ mặt hoảng hốt đôi phần, cậu hơi hơi nheo mắt, “Ngại quá, cháu bỗng dưng thất thần…”
“Tống Bạch!” Cả người Uông Dương từ trên ghế ngã nhoài xuống đất, mọi người cả kinh, vội vàng nâng cậu ta dậy, “Sao thế! Cậu biết thầy Tống hả?”
Tống Bạch cũng nghi hoặc, cậu cực kì chắc rằng đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy Uông Dương, bởi cái khuôn mặt đặc biệt này, cho dù chỉ trong chớp nhoáng, đời này cậu tuyệt đối không thể quên được.
“Không… Nhưng mà khó tin quá, người như thầy Tống… sao lại đến… đến nơi này của chúng tôi chứ.” Cậu ta đứng dậy, xấu hổ phủi quần áo, ngay cả ngữ điệu cũng giống Kỳ Quân không ít.
Tống Bạch liếc mắt đánh giá cậu ta, “Anh vừa từ Bắc Kinh trở về à?”
Uông Dương ngây ra một lúc, theo đó mà chậm rãi gật đầu, “Có chuyện gì?”
“Không…” Tống Bạch lẩm bẩm, đột nhiên cảm thấy đau đầu, cũng không biết nguyên nhân là bởi bệnh còn chưa dứt hay bởi nhìn thấy Uông Dương, sự tình quỷ dị này khiến cậu có cảm giác bất an hoảng sợ, cậu day huyệt thái dương, “Ngại quá, tôi hơi mệt, xin phép về trước.”
“Ôi! Vừa mới đến sao lại đi ngay thế!” Uông Tiểu Phượng bưng nước vào hô lên, “Thầy không nói chuyện với anh em ạ? Hai người đều ở thành phố lớn, chắc chắn có rất nhiều lời có thể nói.”
Tống Bạch cười khổ, sắc mặt rất xấu: “Thầy chỉ ở một thành thị nhỏ, nào có gì đáng nói.”
“Trước đây thầy Tống làm việc ở đâu vậy?” Mấy năm qua Uông Dương ở Bắc Kinh bị huấn luyện không ít, Trần Chí đặt hết công sức lên người cậu ta, mọi ngôn hành cử chỉ, đều phải dựa theo Kỳ Quân, lời ăn tiếng nói cũng có vẻ nho nhã.
“Chẳng qua chỉ là làm việc ở một thành phố ven biển phía nam vài năm thôi.”
“Vậy trước đó thầy từng đến Bắc Kinh chưa?”
“Chưa từng.”
“Thật chứ?”
“Thật.”
“Vậy xin hỏi thầy có anh em sinh đôi gì gì không…”
“Không có!” Dễ thấy Tống Bạch có chút giận tái đi, cậu chau chặt mày, “Anh không thấy là mình hỏi hơi nhiều sao?”
“A… Thật có lỗi!” Bỗng phát giác bản thân mình quá kích động, Uông Dương vội vàng nói xin lỗi, “Chuyện là… Hôm nay nhà chúng tôi mời khách, nếu thầy Tống không bận thì…”
“Thật xin lỗi, tôi rất mệt.” Tống Bạch xoay người, cũng chẳng quay đầu lại đi thẳng, để lại mọi người trong phòng hai mặt nhìn nhau.
Tống Bạch chưa từng biểu hiện như vậy, xem ra, Uông Dương chọc giận thầy ấy thật rồi.
Uông Tiểu Phượng cho rằng Tống Bạch không thích Uông Dương, quẳng ấm chén lại rồi đuổi theo.
“Thầy ơi! Thầy làm sao thế?”
“Thầy không sao, chắc ngủ không đủ chút thôi.” Cậu xoa đầu nói, bước chân lại nhanh hơn không ít.
“Thầy ơi thầy giận ạ?”
“Không có.”
“Có, tại anh trai em ạ?”
“Không phải.”
“Phải!”
“Em cũng biết vậy em còn hỏi tôi làm gì!” Tống Bạch đứng lại, đột nhiên nhận ra chính mình thế nhưng lại to tiếng, nhìn Uông Tiểu Phượng vô tội ấm ức đứng tại chỗ, Tống Bạch có chút phiền não, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn, “Thật có lỗi, thầy thật sự rất mệt, cho nên lời nói có chút hung, để thầy yên tĩnh một mình được không?”
Uông Tiểu Phượng có chút sợ hãi nhìn cậu, trong ấn tượng Tống Bạch là một người thầy nhã nhặn, gần như không bao giờ to tiếng khi nói chuyện cứ như một vị tiên, lần đầu tiên chứng kiến thầy nóng nảy như vậy, kinh ngạc gật gật đầu, “Vậy… vậy thầy nghỉ ngơi cho tốt ạ.”
“Ừ, em về đi.” Dứt lời, Tống Bạch cũng cất bước rời đi.
Cậu cũng không biết mình đang căng thẳng vì điều gì, trông thấy Uông Dương, có loại ảo giác như hòn đá ném vào hồ nước, từng gợn sóng lăn tăn lan tỏa trên, càng lúc càng rộng, càng lan càng xa.
Trong cái thôn làng hẻo lánh này, một người từng tiếp xúc với người ngoài, hơn nữa dáng dấp quá quen thuộc, bảo cậu sao có thể bình tĩnh cho được, ký ức xưa cũ như miệng đê vỡ, như thủy triều mà tuôn trào.
Lặng lẽ đóng cửa lại, Tống Bạch đổ mình xuống giường, vùi mình trong chăn, không ngừng lẩm nhẩm, không có việc gì, chỉ tại mình quá lo lắng, anh ta không thể biết được nơi này mới phải.
Còn lúc này Uông Dương quanh quanh tiến hành điều tra lai lịch Tống Bạch.
“Thầy ấy đến đây lúc nào thế?”
“Năm ngoái, mẹ nhớ cũng vào tầm này, một thân một mình không mang theo bất cứ thứ gì.” Mẹ Uông nhớ lại kể: “Khi đó thầy ấy còn té một cái, chân sưng phù đến mức biến dạng, không đi nổi, là A Ngọc nhìn thấy mang về.”
Long Ngọc gật đầu, “Đúng thế, lúc ấy em còn tưởng là vị đại thiếu gia nào đó đến thôn mình phiêu lưu cơ, nào biết thầy ấy cứ thế mà ở lại.”
Uông Dương nhẩm tính thời gian, phát hiện so với thời gian cái vị Tống Bạch kia gặp chuyện không may khá trùng hợp, Tống Bạch chết vào cuối tháng mười một, giờ là đầu tháng hai, cách nhau khoảng hai tháng, rất có thể là sinh bệnh hoặc dưỡng thương, Uông Dương cho rằng tuyệt đối đó không phải là trùng hợp.
“Mọi người có biết trước đây thầy ấy ở thành phố nào không?”
“Chuyện này thì không nghe thầy ấy nhắc tới…”
“Con biết!” Uông Tiểu Phượng giơ cao tay lên, “Chắc chắn thầy ấy từng đi nước ngoài.”
“Nước ngoài?”
“Đúng! Thầy ấy rất giỏi tiếng Anh, hơn nữa thầy ấy còn biết rất nhiều thứ, có đúng không!” Uông Tiểu Phượng nóng lòng biểu hiện xoay đầu về phía mấy bạn học.
Mấy nhóc kiên định gật đầu, “Thầy từng ở Paris đó, còn nhớ có hôm đi học thầy ấy đã nói, năm xưa thầy ấy ở So… so… so gì ý nhỉ?”
“Đại học Sorbonne!” Uông Tiểu Phượng tiếp lời: “Là đại học Sorbonne, lần đầu tiên thầy ấy đến Paris không cẩn thận vào nhầm ký túc xá, chạy đến khu tập thể giáo viên!”
Chuyện ấy đứa nhóc nào cũng nhớ rõ, khi đó bọn chúng vây quanh Tống Bạch bảo cậu kể chút chuyện thế giới bên ngoài, ký ức Tống Bạch bị kéo rất xa, nhớ lại chuyện xưa kia, đều đều kể lại.
Nhưng vừa nhắc tới, Uông Dương lại càng thêm nghi hoặc, Paris? Trong trí nhớ chưa từng nghe Tống Bạch xuất ngoại bao giờ, nghe nói cậu ta còn chưa tốt nghiệp sơ trung, rồi sau đó cũng chỉ học nửa học kỳ lớp 11, chẳng lẽ anh ta nói dối?
“Anh hỏi chuyện này làm gì? Anh biết thầy Tống à? Hay người bên ngoài biết thầy ấy?” Uông Tiểu Phượng nhìn Uông Dương không yên lòng, nhịn không được hỏi một câu.
Uông Dương thót tim, “Không… Chỉ cảm thấy hứng thú, bất ngờ quá thôi, không ngờ sẽ có một người như thế đến đây.”
“Thật không thật không, em đã bảo thầy Tống tốt lắm mà lại.” Uông Tiểu Phượng đứng lên, “Anh ở lại hay lại đi nữa thế?”
Nhìn ánh mắt trông đợi của cô nhóc, Uông Dương có chút không đành lòng, “Anh sẽ ở lại hai ngày…”
“Hai ngày ạ…” Uông Tiểu Phượng có chút thất vọng, nhưng lại cười ngay tắp lự, “Vậy hai ngày này anh phải kể cho em thiệt nhiều thiệt nhiều chuyện bên ngoài nhé!”
“Ừ.” Uông Dương cưng chiều cười cười, suy nghĩ cũng bay xa hơn.
Mãi đến tối, cả thôn vẫn rất náo nhiệt, trừ Tống Bạch.
Lúc cha Uông cầm câu đối tới, bảo Uông Tiểu Phượng giúp ông dán câu đối, Uông Dương tiến lên trước, thấy trên đó đề hai câu: Xuân đáo đường tiền thiêm thụy khí, nhật chiếu đình viện khởi tường vân. 春到堂前添瑞气, 日照庭院起祥云.
Uông Dương không chắc lắm nheo mắt nhìn, không thể tin được hỏi: “Ai viết thế?”
“Là thầy Tống đó, ba đặc biệt nhờ thầy ấy viết hộ, sao thế?”
Chữ viết này tuyệt đối không xa lạ với Uông Dương, thậm chí có thể nói là cực kì quen thuộc, có dạo cậu phải bắt chước thư pháp của Kỳ Quân, nhưng ngay cả viết bút máy cũng không xong, bút lông sói cầm trong tay chẳng thể nào cứng cáp nổi, chữ viết cứ xiên xiên xẹo xẹo, học mãi mà chẳng thấy tiến triển, cuối cùng Trần Chí cũng phải từ bỏ, nhưng bởi vì nhìn nhiều xem nhiều, cậu hiểu rất rõ chữ của Kỳ Quân, theo bản năng hiện lên ở nơi nào đó trong đầu, trông rất phóng khoáng.
Chẳng lẽ thầy ấy cũng từng bị buộc phải bắt chước người kia? Nhưng hai người họ không giống nhau chút nào…
Cả ngày nay cậu còn chưa uống một giọt nước nào, nhọc nhằn đứng dậy rót một ly, phát hiện trong siêu một giọt nước cũng không có, cầm bát ra ngoài phòng, nước trong ang đã kết một tầng băng mỏng, cậu vói vào, lớp băng lập tức nứt ra.
Cậu nhìn nước trong bát, nghĩ nghĩ rồi ngửa đầu uống một ngụm, kết quả cậu đã đánh giá mình quá cao, nước lạnh băng khiến cậu rùng cả mình, như thể cũng sắp đóng băng đến nơi.
Ai, cậu thở dài, đưa mắt nhìn ngọn đèn cách đó không xa, thầm nghĩ rằng, có lẽ do mình lo xa rồi.
Ngày hôm sau tỉnh dậy Tống Bạch phát hiện… tấm thân yếu ớt của mình lại nhiễm bệnh, cả người lạnh run chẳng cục cựa nổi, lúc nóng lúc lạnh, đổ đầy mồ hôi, nếu không phải Uông Dương tới phát hiện ra, phỏng chừng cậu bệnh chết trên giường cũng chẳng có ai phát hiện.
“Sao lại nóng vậy?!” Cậu ta hoảng sợ, vội vàng chạy vào thôn, kéo thầy lang duy nhất trong làng đến, thuận tiện lấy ít thuốc mình mang về.
“Thân thể thầy Tống ba lần bảy lượt đau ốm tổn hại cũng không giống cơ thể người trẻ tuổi, đây là khi còn bé đã không đủ dinh dưỡng, sau rồi rối loạn, dẫn đến trong ngoài hư nhược, vốn dĩ bồi bổ tốt cũng có thể khá hơn, nhưng lúc này ở chỗ chúng ta…”
“Giờ thầy ấy nóng như này thì phải làm sao ạ? Chỗ cháu có ít thuốc có thể đối phó khẩn cấp, để thầy ấy uống trước đi đã.” Dứt lời, tìm cái siêu rót nước thì phát hiện trong phòng ngay cả than cũng không đốt, khó trách lạnh như này, mà trong ang một giọt nước càng không có!
“Gì thế này? Ngày hôm qua chắc thầy ấy chưa ăn gì cả.” Uông Dương không thể tin kêu lên, Long Ngọc thở hồng hộc cầm theo cái hộp chạy vào, “Thầy Tống không sao chứ, mang cho thầy ấy chút đồ ăn, với cái tính của thầy ấy, khéo lại không ăn gì.”
“Thầy ấy thường xuyên nhịn ăn à?”
“Thầy ấy gần như là không nấu nướng gì cả, chưa từng thấy thầy ấy nhóm lửa, ngay cả nước cũng là em đun cho thầy ấy.” Long Ngọc đem đồ vật cất cẩn thận, “Thầy Tống thư sinh, việc này e là không làm được, dù sao cũng không quá phiền, em thường qua đây giúp thầy ấy, nếu như không có người nhắc nhở thầy ấy, thầy ấy có thể không ăn gì cả ngày trời đấy.”
Uông Dương kinh ngạc, nhìn người mặt ửng đỏ trên giường, nhịn không được nói một câu: “Sao thầy ấy còn sống được nhỉ…”
“Cũng vì gây sức ép như vậy mới rơi vào tình trạng này.” Thầy lang thở dài, “Hiện giờ chẳng biết thằng bé nghĩ sao nữa, thân thể của chính mình cũng không chăm sóc cẩn thận, nhìn nó như bây giờ, sợ là sống không được vài năm.”
Long Ngọc cả kinh, “Hồ tiên sinh ngài đừng nói bậy, để người ta nghe thấy thì không tốt.”
Thầy lang bất đắc dĩ: “Cháu xem nó cứ ba ngày hai bận lại sinh bệnh, thân mình đã kiệt quệ từ lâu cũng gần đến mức đấy rồi, chỉ cần ốm nhẹ cũng có khả năng lấy mạng của nó.” Vừa nói, vừa lau cồn hạ nhiệt độ cho cậu, một lát sau thấy nhiệt độ cơ thể cậu vẫn cao không giảm, cau mày: “Không được rồi, cứ như vậy thì không ổn.”
Dầu sao thân thể cậu cũng không cường tráng so với thân thể những người trong làng, chỉ đau đầu nhức óc phát sốt cảm cúm, uống nhiều nước nằm nghỉ hai ngày là khỏi, gần như mỗi lần cậu mắc bệnh cũng có thể mất nửa cái mạng, lần này càng nghiêm trọng hơn, có lẽ đoạn thời gian trước bệnh chưa dứt hẳn, tích dần tích dần, ngày hôm qua uống bát nước đá nhiễm lạnh, thế nên toàn bộ bạo phát.
Giao thông trong làng không được thuận tiện, ngoại trừ bệnh nặng khó lường, sẽ không có ai đến bệnh viện lớn, đầu tiên là đường xá khó khăn, cũng không có xe đi thẳng ra ngoài, thứ hai viện phí rất cao, đối với những người quanh năm suốt tháng không kiếm nổi mấy trăm đồng như bọn họ mà nói, đúng là một con số thiên văn.
“Đi ngay lập tức! A Ngọc em dắt con lừa nhà em qua đây đi, anh về nhà lấy tiền, không thể trì hoãn nữa, anh thấy bệnh này rất nghiêm trọng, trước đây nghe đâu phát sốt cũng có thể nóng chết người đó, cho dù không bị chết bỏng cũng bị biến thành thằng ngốc, huống chi thầy ấy…” Thầy ấy rất có khả năng là cái vị Tống Bạch kia đó!
Không nói nhiều nữa, Uông Dương chạy ra bên ngoài, A Ngọc đứng đó lát sau cắn răng chạy về nhà.
Thầy lang ở lại dốc sức hạ nhiệt cho Tống Bạch, chợt nghe thấy cậu mơ mơ màng màng gọi một tiếng: “Kiều…”
“Tiều? Đúng đúng đúng, đưa cậu vào viện Tiều Khứ.” Ông đáp.
Một lát sau Tống Bạch lại mất đi tri giác.
Vở kịch nhỏ 13
Ngày nọ, Tống Bạch cùng Kiều Dực dẫn cháu ông chú đưa bữa sáng đến Mc.Donald, lúc xếp hàng kỳ ba hỏi: xin hỏi có khoai tây miếng không ạ?
Người bán hàng: Ngại quá, chỗ chúng tôi không có.
Kỳ ba vừa đi vừa oán giận: cửa hàng gì mà ngay cả khoai miếng cũng không có…
Cái này là người bán hàng nghe nhầm khoai tây miếng thành ảnh khoai tây thì phải vì cái từ miếng kia cũng tấm ảnh gì gì đó:’D
Với lại đã vào Mc.Donald còn hỏi có khoai tây chiên không:-“
Theo bạn Trung Phong thì Kỳ ba: nghĩa gốc dùng để chỉ một loài hoa đẹp hay một thứ đồ quý hiếm ~ trên mạng thường được dùng để gọi những người kỳ lạ, có một không hai, khác xa người thường.
Vở kịch nhỏ 14
Kiều Dực cùng Tống Bạch đi Thiên Tân chơi, vào một tiệm tạp hóa khá nổi tiếng gọi Đại Kiều mua đồ ăn, ngoại trừ bánh lão bà, còn thấy một vài loại bánh mới ra có kích thước hơi nhỏ, hình dạng gần như là giống nhau.
Kiều Dực không chắc lắm, chỉ vào mấy cái bánh nho nhỏ hỏi: xin hỏi đây là bánh lão bà nhỏ ạ?
Mọi người đều ném cho gã con mắt khinh bỉ…
Vở kịch nhỏ 15
Ngày lễ tình nhân nọ Kiều Dực cực kỳ hưng phấn, bởi vì vướng vài việc phải bận bịu tới tối, xong việc liền kích động chạy đi mua hoa tươi cùng quà tặng, sau đó gọi điện cho Tống Bạch bảo tối nay có việc không thể về được.
Tống Bạch không bận tâm cúp điện thoại.
Kiều Dực thầm nghĩ, đợi lát nữa tặng em một bất ngờ lớn, bảo người ta gói kỹ socola, lái xe về nhà.
Vừa mở cửa ra thì phát hiện Tống Bạch thế nhưng đang nấu ăn trong bếp! (—— hâm sữa cho Tiểu Bảo)
Trái tim gã lập tức mềm nhũn, hăm hở đi qua, giơ hoa lên, vừa khẽ run vừa thâm tình nói với Tống Bạch… Giáng sinh vui vẻ!!!!!!