Trọng Sinh Chi Vô Pháp Đào Ly

Chương 58: Rời đi



Da mặt Kiều Dực còn dày hơn cả Tống Bạch tưởng tượng.

Ngày hôm sau, cậu lại trông thấy gã ngoài cửa, gã cầm một chồng sách, gượng gạo cười nói rằng: “Tôi… Kỳ… Uông Dương nói cậu ta, cậu ta mua vài quyển sách, xem xong hết rồi, hỏi em có muốn…”

Tống Bạch đưa mắt nhìn những tác phẩm nổi tiếng đó, bộ sách mới tinh thậm chí ngay cả đóng gói còn chưa bóc, có thể loáng thoáng thấy được vài cuốn tiếng Pháp, cậu khoanh tay trước ngực, không có lật tẩy cái cớ móp méo kia của Kiều Dực, tránh đường để gã mang sách vào, còn mình thì cầm cuốn sách đi ra ngoài.

Chẳng mấy chốc Kiều Dực đã đuổi kịp, gã thật cẩn thận hỏi: “A Bạch em còn chưa ăn sáng hả.”

Tiếp tục đi.

“Có cần ăn chút cháo không? Hay là sữa?”

Không để ý tới gã.

“Bánh mì? Bánh bao? Màn thầu? Bánh bích quy? Hot dog? Hay là…”

“Biến.” Tống Bạch chợt quay đầu lại quát gã một câu, sau đó rảo bước đi.

Kiều Dực cúi đầu đi về, Tống Bạch không biết gã đang suy nghĩ gì, quay đầu lại thì phát hiện Kiều Dực đã đi mất rồi, bỗng thấy sao mà khó tin, lòng thầm nghĩ, như vậy là tốt nhất, đừng có đi theo tôi nữa, đi luôn đi.

Khi Tống Bạch đến lớp, học sinh cũng đến cả rồi, đối với căn phòng học tạm này bọn trẻ rất thích thú, đầu tiên là kiểm tra qua bài tập về nhà, Tống Bạch mới bắt đầu chương trình học của ngày hôm nay.

Tới tiết thứ hai, cả lớp nhốn nháo hết lên.

“Ngồi yên!” Tống Bạch khẽ nạt một tiếng, “Còn chưa tan học! Lộn xộn cái gì!”

“Thưa thầy! Em… em đói bụng…” Triệu Hiểu Đông đột nhiên thưa.

Tống Bạch đen cả mặt, cậu cầm cuốn sách trầm mặc, cả lớp đều bị áp suất không khí lạnh của Tống Bạch dọa sợ tới mức không dám nói một lời, cả lớp cúi đầu, không dám nhìn cậu.

Đột nhiên nghe thấy một tiếng đinh tai nhức óc vang lên, Tống Bạch ném quyển sách giáo khoa lên bàn, xoay người ra cửa, cả lũ học trò đều sôi trào, thi nhau chạy ra cạnh cửa sổ, trộm ló ra, thì thấy Tống Bạch đang nổi giận đùng đùng to tiếng với một chú nào đó cứ cười mãi, mà cái chú kia cũng thật kỳ quái, bị đối đãi như vậy lại còn cười đến vui vẻ, tay thì cầm thứ gì đó lấy lòng đưa cho thầy Tống, lại bị thầy ấy gạt ra, may mà chú ấy tay mắt lanh lẹ mới đỡ được.

Vài đứa nhỏ đều hít vào một hơi, Triệu Hiểu Đông nhịn không được hô lên: “Lãng phí là đáng xấu hổ! Thầy ơi thầy không cần thì cho em đi!”

“Em cũng muốn…” Một thằng nhóc đen đúa khác lớp tầm tám chín tuổi khẽ nói.

Tống Bạch trợn tròn mắt, thấp giọng quát: “Rốt cuộc anh muốn gì! Anh đã nói không hề can thiệp vào cuộc sống của tôi!”

“Tôi… tôi chỉ đưa chút đồ ăn sáng cho em thôi, sáng nay em còn chưa ăn gì, không tốt cho dạ dày.”

“Vậy nên anh cứ thế chạy tới đây làm ảnh hưởng tôi dạy học?!”

“Không không… tôi đâu có ý đó, tôi chỉ muốn mang cho em…” Kiều Dực cúi đầu, rất giống đứa bé phạm lỗi, tủi thân nhìn chằm chằm Tống Bạch, hơn nữa trong phòng học bọn nhỏ ầm ĩ lên, Tống Bạch không khỏi đau đầu, ảo giác rằng mình đang giận một đứa bé mãi mà không lớn lên nổi, nói như thế nào cũng không thông, muốn phát hỏa cũng không biết phát chỗ nào!

“Anh cầm về đi, tan học tôi sẽ ăn.”

“Giữa trưa em mới tan học, ăn luôn đi.”

“Tôi đang dạy!”

“Chỉ mất mấy phút thôi mà, thời gian em mắng tôi vừa rồi cũng đủ để em ăn xong đó.”

Tống Bạch trừng mắt, “Học sinh còn ở trong lớp, tôi không thể bỏ lớp được.”

Kiều Dực ngẫm nghĩ, đột nhiên đặt hộp cơm vào trong ngực Tống Bạch, “Như vậy đi, tôi dạy thay em, tốt xấu gì tôi cũng tốt nghiệp X đại, dạy học sinh tiểu học không thể làm khó tôi được, sau khi em ăn xong lại dạy, thế nào?”

Chẳng đợi Tống Bạch trả lời, Kiều Dực bỏ chạy, vọt thẳng vào phòng học, nhìn thấy bọn nhỏ rụt đầu lại, đáp lại một tiếng: “Được ạ!”

Kiều Dực ngoái đầu nhìn Tống Bạch khoát tay, ra dấu OK, rồi lại quay đầu về.

Tống Bạch trừng hộp cơm cả một hồi, rồi mới cam chịu xoay người đến tàng cây bên phòng học.

Cũng khó mà trách đứa nhóc nào cũng làm loạn lớp học. Không biết có phải Kiều Dực cố ý hay không mà đồ ăn bên trong món nào món nấy cũng rất thơm, cháo hải sản thơm nức xông vào mũi kèm đậu phụ khô chưng tương thịt thơm ngon rụng rời, đối với bọn nhỏ mà nói tuyệt đối là sự hấp dẫn trí mạng, lúc nãy gã còn đứng ngay trước gió, có khác nào dùng mùi dụ rắn ra khỏi hang…

Bên tai dần dần vang lên tiếng bọn nhỏ lanh lảnh đọc bài, chúng luôn đọc một từ đơn kéo thiệt dài là dài, cứ như ca hát vậy, thỉnh thoảng còn tạm dừng đứt quãng, cuối cùng chợt nghe thấy một tiếng tức đến khó thở gầm lên xuyên qua tấm tôn chẳng thể cách âm, chấn động tứ phía chim chóc cũng phải bay lên.

“Mấy nhóc mẹ nó không phải cố ý đùa giỡn tôi đấy chứ! Cấm tụi nhóc kéo giọng đó! Rốt cuộc nghe có hiểu tiếng Trung không thế!!!!”

Phì một tiếng, Tống Bạch thế nhưng bất giác bật cười, cậu ngây người, đột nhiên lạnh lòng, mình cười cái gì chứ?

Đầu Kiều Dực bị nóng nảy lấp mất rồi, Tống Bạch nghĩ.

Mỗi lần vừa ra khỏi cửa, đều có thể “Thật khéo” gặp “Vừa vặn đi ngang qua” Kiều Dực.

“A Bạch em cũng muốn đi ra ngoài hả, thật khéo.” Gã nói, trong tay thì cầm một túi hoa quả, cười bảo: “Hôm nay ông Uông lên núi, em nói xem trùng hợp làm sao, ông ấy thấy một cái cây, trên cây kết đầy trái, thế nên ông ấy bứt về, nói là ăn không hết, bảo tôi lấy một ít mang sang cho em đó.”

Tống Bạch không nói gì nhìn gã tự động mang hoa quả vào trong phòng, sau rồi như tên ngố cười gượng gãi gãi đầu, “Chẳng là nhà ông Uông ai cũng bận nên mới bảo tôi đưa tới đó, tôi đâu có cố ý xuất hiện trước mặt em, em đừng giận, tôi đi liền hà, à, em nhớ ăn hoa quả đó… Thôi… tôi đi đây.”

Cứ thế vài ngày liên tiếp, mỗi ngày cha Uông lên núi đều gặp được một gốc cây phủ đầy quả đến lạ kì, Tống Bạch đối với cái cớ này có chút để bụng, cậu cứ cảm thấy Kiều Dực đang khinh bỉ chỉ số thông minh của mình. Bạn thử nói xem vào cái tiết trời này trên núi sẽ xuất hiện chuối tiêu, táo, lê, đủ loại hoa quả khác còn chưa tính, vậy thì hoa quả chỉ vùng nhiệt đới mới có là sao?!

Nhưng Tống Bạch vẫn không vạch mặt gã, cậu gần như mặc kệ Kiều Dực, có thể nói là hoàn toàn ngó lơ, mỗi ngày từ lúc Tống Bạch mở mắt là gã lại bắt đầu lắc lư bên cạch cậu chẳng khác nào ruồi nhặng. Tống Bạch tự cho rằng mình không nhìn thấy, Kiều Dực cũng vui vẻ khi không bị Tống Bạch đuổi đi, lẽo đẽo theo sau cậu, thường thường thay cậu làm vài việc vặt, ví như đến giờ thì nhắc cậu ăn cơm, uống nước, nghỉ ngơi, trời lạnh thì bảo cậu mặc thêm bộ quần áo, trời mưa có thể đúng lúc thay cậu che mưa, cuộc sống chỉ có thế nhưng Kiều Dực lại cảm giác sao mà ngọt ngào.

Gã không vọng cầu cái gì cả, mọi chuyện hiện tại cứ như trời cao ban ân cho gã, gã cảm thấy mình đã tìm được con đường hạnh phúc rồi, người đàn ông này truy cầu nhỏ nhoi đến không ngờ…

Hoặc là nói, ở trước mặt Tống Bạch, gã không có bất cứ cái gì, chỉ để lại một trái tim chan chứa, mất đi, vậy thì chẳng thể sống.

Cũng vài ngày đó, Kiều Dực không trở về Uông gia, gã từ canh giữ ở gốc cây cổ thụ thân nghiêng cho đến trước nhà Tống Bạch rồi dần dà là vào cửa, Tống Bạch trước sau như một lạnh lùng, cậu nói: “Anh tính chết cóng bên ngoài hả? Đến lúc đó khiến tôi bị bọn họ giết chôn cùng anh luôn hả?”

Bọn họ chính là mấy người Trần Chí.

Kiều Dực chua sót cười cười, miệng giống như ăn hoàng liên, đắng đến nói không nên lời, mất một lúc mới nỉ non rằng: “Bọn họ đã không còn bài xích em nữa.”

“Bọn họ đương nhiên không bài xích rồi, bởi họ cho rằng tôi đã chết, so đo với một người chết thì có gì hay.”

“A Bạch… Em, Em thật sự dự định sinh sống ở đây à?”

“Không tốt sao? Anh ngại vất vả thì đi đi, chẳng có ai ngăn đâu.” Tống Bạch xoay người đi đến trước bàn học, mở ra quyển sách Kiều Dực mang tới trước đó, chậm rãi đọc, ngọn đèn màu cam đổ xuống khuôn mặt trắng nõn của cậu, nhìn đặc biệt quyến rũ.

Kiều Dực nuốt nuốt nước miếng, xấu hổ cười gượng hai tiếng, “Không thể nào, sao tôi lại ngại vất vả chứ? Nơi này rất tốt… Tôi cũng rất thích nữa, nếu em muốn, chúng ta cứ ở đây cả đời…”

“Là tôi.” Tống Bạch cường điệu nói.

Kiều Dực nghẹn họng, một lúc sau mới đáp: “Ừ… Là, là em.” Nhưng mà bên cạnh em sẽ còn có tôi.

Ban đêm Tống Bạch ngủ trên giường, Kiều Dực dựa vào vách tường ngồi bên, cạnh, gã sợ Tống Bạch đá chăn, ngủ không an giấc, gần như cứ cách mấy phút gã lại tỉnh một lần, gém chăn cho cậu, còn Tống Bạch cũng không phụ gã chờ trông, lần nào cũng đá chăn xuống tận cuối giường, Kiều Dực dở khóc dở cười, vài năm trôi qua vô ích, vẫn hệt như con nít.

Kiều Dực nghĩ, trước đây cậu thường xuyên sinh bệnh chắc cũng bởi cái thói đá chăn này mà nên… Nhưng nào có ai nghĩ tới cái lý do buồn cười ấy chứ, còn Tống Bạch kỳ thật rất sĩ diện, tất nhiên cậu còn lâu mới nói ra chuyện đó.

Một đêm nọ, dưới tia sáng mờ nhạt, Kiều Dực ngồi trên giường, gã tham lam nhìn Tống Bạch, cậu như ảo ảnh không thể chạm, sờ một chút thôi sẽ biến mất, khiến gã không thấy chút cảm giác chân thực nào, mấy ngày qua, gã luôn cảm tạ ông trời đã trả lại A Bạch cho mình, cậu hoàn hảo vô khuyết đứng trước mặt gã, đây quả thực chính là cảnh mơ, nếu có là giả, gã hy vọng đời này đừng tỉnh lại nữa.

“Kiều… Dực?” Tựa hồ có thể cảm giác được ánh mắt cực nóng mà mãnh liệt kia, Tống Bạch he hé mắt, nhưng đầu óc vẫn mơ màng, cậu nhíu mày bĩu môi than một câu: “Để tôi ngủ thêm một lúc đi, sáu rưỡi hẵng gọi, đợi lát nữa lái xe nhanh nhanh kẻo muộn… Tiết đầu tiên là tiếng Anh, cô giáo phiền lắm…”

Cậu vừa cằn nhà cằn nhằn, giọng cũng ngày càng nhỏ, Kiều Dực nghe không rõ, cả cánh tay cứng nhắc tại chỗ, mới đầu gã chẳng hiểu ra sao, rồi mới dần hiểu ra, Tống Bạch cho rằng giờ đang ở Bắc Kinh, cậu còn đang học trung học Mười Ba!

Ngày tháng ấy Kiều Dực vừa làm cha lại vừa làm mẹ, sáng nào cũng gọi cậu dậy ăn sáng bị cậu quăng sạch mặt mũi không ít lần, mà cậu lại thích ngủ nướng. Kiều Dực nghĩ, nếu như có thể quay trở lại quá khứ, nếu gã có thể nhẫn nhịn một chút, không còn ngang ngược và nóng nảy nữa, thì mọi chuyện sẽ khác đi hay không?

“Ừm, em ngủ đi, mơ giấc mơ đẹp, bảo bối của tôi.” Gã khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên thái dương cậu, đắp lại chăn cho cậu, đoạn xoay người ra cửa, tựa lên ván cửa, ngoài trời rất lạnh, thấm vào da không khỏi run rẩy.

Kiều Dực không thể nào tưởng tượng một năm trước Tống Bạch đã sinh sống ra sao, nếu như không có ai chăm nom cậu, cậu hoàn toàn là đang khiêu chiến giới hạn sinh lý của con người, không ăn không uống, nếu như không phải dạy học, thì chỉ rúc trong chăn thậm chí chẳng buồn đứng dậy. Sau rồi Kiều Dực lắp đặt hệ thống sưởi hơi, nhưng mà phòng quá tệ, cho dù có hệ thống sưởi hơi cũng dễ dàng phát sinh đối lưu với không khí lạnh bên ngoài, gã buộc phải mở tối đa, thế mới tạm khiến Tống Bạch xuống giường đi lại đôi chút.

Có lúc cậu đọc sách đến nỗi mê muội, gần như chẳng nghe thấy gì hết, đối với ngoại giới không có bất cứ cảm giác gì, Kiều Dực gọi cậu ăn cơm bao lần đều không được, bèn chạy đến chỗ cậu gọi thêm vài tiếng, thế mà mắt cậu lại chẳng để ý tới, vì thế gã hô một câu: “Em còn không đi ăn cơm tôi con mẹ nó liền hôn em đó!”

Không có phản ứng.

Trái tim Kiều Dực đập thình thịch, gã đột nhiên cúi người xuống, đưa tay nắm lấy cằm Tống Bạch, hé miệng thiếp lên, đầu lưỡi lướt nhẹ qua bờ môi cậu, cạy mở khớp hàm trực tiếp đăng môn nhập thất, như là càn quét đảo quanh khoang miệng, mà thực tế thì, tốc độ của gã cực nhanh, chỉ một giây sau, gã đã buông tay, lưng đứng thẳng tắp, lui về phía sau một bước, giọng nói có phần khàn khàn: “Tôi… tôi gọi em, em chẳng phản ứng gì nên…”

Tống Bạch lạnh lùng nghiêng đầu, còn chưa nói gì, đã thấy Kiều Dực đột nhiên chạy ào ra ngoài, gã hô một câu: “A Bạch em đừng giận! Tôi… Tôi đi ngay đây!” Rồi gã lại chạy về, yếu ớt nói: “Nhớ ăn cơm đó.” Xoay người, phi như bay trốn vào gốc cây cổ thụ ngoài cổng.

Tống Bạch nháy mắt mấy cái, sờ sờ môi, trên đó còn đọng lại chút độ ấm, nhiệt độ cơ thể Kiều Dực, cậu đứng dậy, đi đến bàn ăn, bình tĩnh ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm.

Không nghĩ tới chuyện cãi lộn cũng chẳng nghĩ tới chuyện chán sống tìm đến cái chết, có lẽ, đúng như lời Tống Bạch nói, cậu đã thông suốt.

Vài ngày sau Kiều Dực cũng không dám quang minh chính đại xuất hiện trước mặt Tống Bạch, lén lút làm mọi chuyện cho cậu, chỉ sợ cậu giận, mà đúng vào lúc này, gã nhận được tin: Kiều đại tư lệnh bệnh tình nguy kịch!

Ông già kia rốt cục cũng chết…

Tin tức đó nổ bung trong đầu Kiều Dực, mãi chẳng phản ứng lại, bên kia đã phái người thông báo, bảo gã mau mau trở về!

Kiều Dực gần như là không ngừng nghỉ, không kịp nói lời nào với Tống Bạch, vội vàng theo người ta xuống núi, chỉ dặn dò Uông Dương chăm sóc Tống Bạch, ngàn vạn lần đừng để cậu một mình, sau đó nói với Tống Bạch rằng gã sẽ mau chóng quay trở lại.

Uông Dương cũng cuống cuồng, trong khoảng thời gian này cậu bận làm quản gia cho một người mới chuyển đến thành trấn làm việc, sau rồi lại nhận được tin tức Trần Chí ủy thác người chuyển đến, bảo cậu đến Bắc Kinh một chuyến, cậu gần như bận tối mắt tối mũi.

Vở kịch nhỏ 28

Tại một bữa tiệc riêng tư, một vị mỹ nhân tên là Triệu Hải Yến, vì để mọi người nhớ kỹ mình, mỗi khi tự giới thiệu nàng đều nói rằng: Tôi họ Triệu, tên chính là tiêu đề một bài văn nổi tiếng trong sách giáo khoa tiểu học.

Kiều Dực ở bên kinh ngạc nói: Triệu Châu Kiều?

( Châu Kiều là một cây cầu khá nổi tiếng bên Trung)

Vở kịch nhỏ 29

Kiều Dực cùng Kiều đại tư lệnh đang xem tin tức.

Kiều Dực: mấy cái bản tin toàn khoác lác, phát cả buổi không có câu nào là thật.

Kiều đại tư lệnh: Hừ! Cả ngày bất mãn với quốc gia, có phúc mà không biết hưởng!

Kiều Dực: Vậy ba tìm một câu nói thật trên bản tin cho con xem đi?

Kiều đại tư lệnh: Bản tin hôm nay đến đây là kết thúc, hẹn gặp lại quý vị vào ngày mai.

Vở kịch nhỏ 30

Trình Gia Khởi gọi điện gọi xe taxi.

Trình Gia Khởi: Xin chào, tôi đang ở đầu đường XX, muốn gọi taxi.

Tài xế: vâng thưa ngài, xin hỏi ngài mặc quần áo thế nào?

Trình Gia Khởi: áo trắng, quần xám.

Tài xế: tới đâu?

Trình Gia Khởi cúi đầu nhìn nhìn, đáp: quá đầu gối một chút.

Tài xế: …

Tới đâu là đi đến đâu chứ không phải quần dài ngắn tới đâu =))

Share this:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.