Mười năm trước Kiều Dực mười tám tuổi, Tống Bạch tám tuổi.
Năm nọ Kiều Dực xích mích với người nhà xoay người một thân một mình xuôi nam học hành.
Cùng năm đó Tống Bạch cãi vã với người nhà xoay người một thân một mình ra bắc lang thang.
Bọn họ gặp nhau ở công viên của một trấn nhỏ nơi thành cổ.
Ngày đó Kiều Dực xui xẻo không thôi, lần đầu ngồi giao thông công cộng không có kinh nghiệm, ví tiền bị đánh cắp mất, xuống xe rồi lại quên lấy hành lý, đuổi theo hơn phân nửa thành phố cũng đuổi chẳng kịp, sau rồi lại ngã nhào vào rãnh nước hôi thối gần đó, trên người không có nổi nửa xu, ngay cả quần áo tắm rửa cũng không có, nhưng nhất quyết không chịu cúi đầu xin người nhà giúp đỡ, không biết làm sao đành tùy tiện cọ rửa bùn đất dưới vòi tưới cây trong công viên.
Trời đông nước lạnh xối đến độ Kiều Dực đánh cái rùng mình, gã ghét bỏ cởi cái áo khoác rồi ném nó vào thùng rác, đầu tóc ướt nhẹp nhỏ tong tóc tìm chỗ trú khắp nơi. Lúc ấy còn may là mùa đông phía nam không giống phương bắc, nếu không giờ này phỏng chừng đầu gã đã kết băng rồi.
Nhưng gã lại đánh giá quá cao thân thể của chính mình, không biết đã đi bao lâu, màn đêm dần buông, đèn đường sắc cam kéo cái bóng của gã thật dài, đầu óc càng ngày càng nặng, Kiều Dực còn chẳng nhận ra mình sinh bệnh đột nhiên ngã gục xuống đất, mà nơi hẻo lánh này, sẽ chẳng có ai phát hiện.
Đêm đông giá lạnh, đám quần áo mỏng manh trên người Kiều Dực đã khô, bởi phát sốt mà toát mồ hôi lạnh, cả đầu ướt đẫm, nằm trên mặt đất thở từng ngụm từng ngụm, khó chịu cuộn tròn người lại.
Cộp cộp cộp——
Tiếng bước chân từ xa tiến lại gần, cái bóng bị đèn đường kéo thật dài, đổ lên người Kiều Dực, mon men lại gần, một đứa trẻ thấp bé hơi gầy đứng trước mặt Kiều Dực, nhóc ngồi xổm xuống, bối rối nhìn Kiều Dực, giống như đang tự hỏi thứ này nên xử lý như thế nào.
Một lát sau nhóc đứng dậy, lướt qua gã đi tiếp.
Gió lùa ngày càng thấu xương, cuốn theo đám lá thu phủ lên người Kiều Dực, đầu gã đau vô cùng, toàn thân rã rời rét run. Đột nhiên, gã cảm thấy như có cái gì đó đang kéo kéo mình, gã cố sức mở mí mắt, nhưng chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một cái bóng đen cùng tiếng thở khó nhọc của mình.
Rồi ngay sau đó, Kiều Dực nhắm mắt lại.
Bao năm qua, thân thể Kiều Dực vẫn luôn khỏe mạnh, hầu như ít khi bị đau đầu nhức óc, nào hay vừa đến phía nam, có lẽ không hợp khí hậu, mới xối chút nước lạnh đã phát sốt, gã như bị ném vào lòng núi lửa, bị vô số chăn bông đè lên người, ép gã không sao thở nổi, gã như bị kẹp trong núi lửa thiêu đốt, toàn thân nóng đến đáng sợ.
Dần dần, một luồng hơi mát lạnh ập tới, giống như có ai đó kéo gã một cái, lôi gã khỏi biển lửa, gỡ đồ vật khỏi người gã, thân thể dần dần lắng xuống, còn bên tai là tiếng bước chân lộn xộn, tuy ồn ào, nhưng lại an tâm.
Lần thứ hai tỉnh lại đã là sáng sớm ba ngày sau, thậm chí mặt trời còn chưa mọc, ngoài trời vẫn đen như than chì. Kiều Dực toàn thân vô lực, chỉ ngửi thấy một mùi hương cổ quái, gã chống thân mình ngồi dậy, tấm chăn từ trên người trượt xuống, gã ngây ra mất một lúc, nghi hoặc nhìn bốn phía.
Trong phút chốc gã đã cho rằng mình đang nằm mơ, bởi vì gã đang ở trong một cái hốc, bốn phía tàn tạ cũ nát, trong góc phòng vương đầy hộp mì ăn liền bẩn tưởi, có dấu vết nhóm lửa, nhưng nhiệt độ không khí nơi này đang thấp đến âm độ, gã run rẩy hai cái, thì thấy một người đang tựa vào bức tường bên cạnh mình.
Do trường kỳ dinh dưỡng không đầy đủ, nhóc con bé xíu gầy dị thường, hệt dân Châu Phi chạy nạn cuộn mình thành một cục, khoác tấm áo không vừa người rộng thùng thình, vừa dơ dáy lại vừa hôi thối, tóc nhóc ấy rất dài, trùm già nửa gương mặt, chôn trong đầu gối, dường như đang say ngủ.
Kiều Dực nhớ lại những chuyện xảy ra trước đó, nhưng chỉ dừng lại ở chỗ bản thân mình xui xẻo ngã xuống rãnh nước, chuyện sau đó ra sao gã chẳng có ấn tượng gì cả. Gã khó hiểu đứng dậy, kết quả bởi vì thể lực không chống đỡ nổi mà lập tức ngã xuống đất, phát ra tiếng động hơi lớn, nhóc con nhạy bén mở choàng mắt.
Nhóc đứng dậy, đứng trước mặt Kiều Dực, Kiều Dực ngẩng đầu, nhìn thấy cái cằm nhọn đến độ có thể đâm người cùng sắc môi tái nhợt của nhóc, một lát sau, nhóc đột nhiên chạy ra ngoài, Kiều Dực vội vàng hô một tiếng: “Ê! Này!”
Nhóc ngoái đầu lại, hình như đang đánh giá Kiều Dực, Kiều Dực nói: “Đây là đâu? Sao anh lại ở trong này? Em định đi đâu?”
Dường như hơi nhiều vấn đề, nhóc con không biết nên trả lời ra sao, đôi mắt chớp chớp, nhóc ra hiệu chờ đó, rồi chạy chầm chậm đi mất.
Kiều Dực cố sức vịn tường đứng dậy, ra bên ngoài mới phát hiện mình đang ở bên trong một công trường xây dựng bỏ hoang, còn bên cạnh chính là chỗ đổ rác, khó trách cứ ngửi thấy cái mùi là lạ, gã sờ soạng khắp người, quả nhiên một phân tiền cũng chẳng có, cau mày, lúc gã đương mặt co mày cáu, một bóng dáng quen thuộc lại đứng trước mặt gã.
Một cái bánh bao nóng hôi hổi trong sáng sớm mùa đông có vẻ hết sức quý giá.
Kiều Dực ngẩng đầu, nhìn nhóc con đang dứ dứ cái bánh, ý bảo gã cầm lấy, đói bụng đã thật lâu rồi Kiều Dực không nói hai lời cầm lấy, chậm rãi ăn, cho dù nhìn chật vật nhưng ăn uống vẫn lịch sự như thường.
Sau khi ăn xong gã vừa định nói cám ơn, thì thấy nhóc con thành thật sững sờ nhìn hắn.
“Sao thế?”
Lắc đầu.
“Em ăn chưa?”
Nhóc con tạm dừng, sau đó chầm chậm gật đầu.
“Ăn gì rồi?”
Nhóc chỉ vào tấm giấy bọc còn lại trên tay Kiều Dực.
“Bánh bao?” Gã đột nhiên tiến lên một bước, tựa vào trên người nhóc ngửi hai hơi như con cún, “Em nói dối.” Một lát sau, gã lại bổ sung: “Em không tắm mấy ngày rồi, bốc mùi quá.”
Nhóc con cúi đầu, Kiều Dực chợt nhìn thấy trên tay nhóc đầy vệt máu đọng, kéo lên mới thấy, là dấu vết bị đánh, gã nghi hoặc hỏi: “Bạo hành gia đình? Em xích mích với gia đình rồi đi lang thang hả?”
Nhóc con chẳng hề trả lời, rút mạnh tay về, cũng không quay đầu lại mà đi.
Kiều Dực vội vàng đuổi theo, “Này, là em cứu anh đúng không?”
Im lặng.
“Giờ em muốn đi đâu?”
Im lặng.
“Em có thể nói đi gì được không!”
Tiếp tục im lặng.
“Em tên gì?”
“... Bảo.” Giọng nhóc con dễ nghe hơn mình nghĩ, nhỏ tí xíu, nhưng có thể nghe ra đó là một đứa bé xinh xắn.
Bất chợt nhận được câu trả lời Kiều Dực ngây ra một lúc, còn tưởng nhóc câm chứ, gã đột nhiên túm lấy nhóc con, “Em đừng đi, anh đau đầu.”
A Bảo ngừng lại, nhẹ giọng nói: “Anh... khỏe rồi, có thể đi.”
“Anh đương nhiên sẽ đi, nhưng em phải nói với anh, sao em lại ở đây một mình thế? Em còn đang học tiểu học ha.”
A Bảo lắc đầu, “Mẹ, mất.”
Mất? “Bố đâu?”
“Không cần em.”
Nháy mắt đó cả người Kiều Dực cứng lại, khung cảnh chuyện cũ không muốn nhớ lại hiện lên, trong đầu luôn quẩn quanh một giọng nói: không ai muốn mày, mày là đứa trẻ không ai cần...
“A.” Giọng gã trầm xuống, “Vậy em định làm gì? Cứ lang thang thế này à?”
“Dạ.” Dường như nhóc nghĩ chuyện gì cũng phi thường dễ dàng, Kiều Dực đột nhiên có chút khó xử, nhìn nhóc bước tiếp, Kiều Dực nhịn không được vượt lên trước nói rằng: “Em muốn đi đâu, tôi đi cùng em.”
A Bảo quay đầu lại, mất một lúc lâu mới thì thào: “Không biết.”
“Không biết thì em đi theo anh đi, đến trấn A được không?”
Nhóc như đang lo lắng gì đó, có chút không thấu cái vị xa lạ này rốt cuộc muốn làm gì, hoài nghi đánh giá Kiều Dực, áo quần bẩn thỉu lại mỏng tang, trên người cái gì cũng không có, như tên ăn mày, nếu mình có bạn, có thể sẽ không còn cô đơn nữa hay không?
“Được.”
Cứ thế, hai người chung một đường.
Kiều Dực xác định chắc chắn tờ giấy báo đặt trong túi áo kép, may mắn tránh được một kiếp, gã bán tháo chiếc đồng hồ mấy vạn khối lấy ba nghìn đồng, sau đó dẫn A Bảo đi về hướng nam.
A Bảo là một đứa bé rất kỳ lạ, hầu như nhóc ấy có thể thích ứng với bất kì hoàn cảnh nào. Bọn họ từng ở trong khách sạn cao cấp, vất vưởng dưới gầm cầu, Kiều Dực có thể chịu đựng khổ cực ngoài sức tưởng tưởng của chính mình, với gã mà nói, có lẽ đây chính là chuyến lữ trình đặc biệt.
Bọn họ tiếp tục ở A thị gần một tháng trời, Kiều Dực học cách làm công, học được cách mặc cả, học được cách chia một phần tiền thành hai để tiêu. Những ngày đó có thể nói là mệt đến tối tăm mặt mũi, lại phong phú dị thường, dường như có phần trưởng thành, ngoài những ngày ấy ra, Kiều Dực không sống thực sự.
Sau rồi, có một lần A Bảo bị thanh niên lêu lổng địa phương đánh, Kiều Dực bạo phát ngay tại chỗ, đánh cho đối phương đầu rơi máu chảy, bị kéo vào sở cảnh sát, ra rồi lại không còn gặp được nhóc ấy nữa. Gã trở về nơi A Bảo đã từng ở, nơi đó chỉ lưu lại mỗi chiếc khăn quàng cổ, đó là món quà đầu tiên Kiều Dực mua cho nhóc sau khi bán đồng hồ, nhưng nhóc ấy không mang theo.
Kiều Dực nghĩ, có lẽ em ấy muốn đến nơi nào đó, nếu như thế, cũng tốt.
Mỗi người đều có theo đuổi của riêng mình, nhưng hiện tại gã còn không biết thứ gã theo đuổi đương ở nơi đâu.