Trông thấy gã thanh niên càn rỡ này liều mạng như vậy, Đình Tấn cũng hơi nhíu nhíu đôi chân mày. Nhưng không chờ cho hắn kịp làm ra phản ứng, thì Rose đã bất ngờ chen lời vào.
- “Ngươi muốn vào cũng được, ta có thể cũng không ngại có thêm một người tham gia vào trò vui hôm nay. Nhưng mà tất cả đều phải theo luật chơi của ta.”
Cả Đình Tấn lẫn tên thanh niên càn rỡ kia cũng bị kinh ngạc vì lời nói bạo dạn của Rose. Đặc biệt là tên thanh niên kia, ánh mắt hắn sáng rực lên, quét nhìn Rose từ trên xuống dưới.
Liếm liếm hai bờ môi một cái, tên thanh niên cười xòa một tiếng.
- “Tốt, ta thích loại người bạo dạng như cô em đây. Đừng làm chậm trễ cuộc vui, chúng ta vào bắt đầu thôi.”
Nói đoạn, hắn vội vã xoay người mở cửa bước vào trong căn phòng tắm nước nóng số 12, giống như sợ rằng Rose sẽ đổi ý. Những người còn lại trong nhóm của cũng bị sự tự nhiên của hắn làm cho bối rối không biết phải làm thế nào.
Đình Tấn đảo mắt suy nghĩ một chút, sau đó liền giống như hiểu ra cái gì đó. Hắn nhếch mép mỉm cười, cất giọng nói.
- “Các người cũng vào đi. David ngươi số 13, còn lại Louis cùng với Ameerah thì vào phòng số 11.”
Cũng không làm mất thời gian nữa, Đình Tấn phân công cho từng người xong thì cũng nhanh chân dẫn dắt Rose đi vào bên trong căn phòng số 12.
Cánh cửa phòng đóng sầm lại, toàn bộ âm thanh tiếng nhạc réo rắc ở bên ngoài đều bị ngăn cách, không gian trong phòng liền trở về với sự yên tĩnh, trầm lặng vốn có của nó.
Trong căn phòng này cũng không có bố trí gì nhiều. Ngoài cái bồn tắm nước nóng hình tròn có đường kính khoảng bốn mét ra thì trong phòng chỉ còn lại một cái tủ chứa những bình chất lỏng không biết tên, cùng với một cái giường da.
Trên người gã thanh niên càn rỡ kia lúc này chỉ còn quấn mỗi chiếc khăn tắm. Hắn tự nhiên bước vào trong bồn tắm, đang bốc lên những bọt bong bóng khí, chứng minh nhiệt độ của nó cũng không hề thấp.
- “Thế nào cô nàng, muốn chơi trò gì trước?”
Tên thanh niên kia ngồi tựa lưng, gác hai tay lên thành bồn tắm, thản nhiên nói.
Rose buông ra cánh tay đang khoác trên tay của Đình Tấn, muốn tiến về phía tên thanh niên kia, thế nhưng nàng chỉ vừa mới nhấc chân lên định bước đi thì đã bị Đình Tấn cản lại.
- “Chờ chút!”
Gương mặt ngờ vực khó hiểu, Rose nhìn lại Đình Tấn thì phát hiện hắn đang đứng im tại chỗ, hai mắt nhắm chặt không biết là đang làm gì nữa.
Một hồi sau, Đình Tấn mới mở mắt ra, gật đầu nói thầm ra hiệu cho Rose.
- “Đã an toàn, không có lắp đặt camera quay lén.”
Rose lúc này mới hiểu ra, Đình Tấn đã sử dụng năng lực cảm ứng mà hắn đã từng dùng qua trước đó để giải quyết tên bảo vệ ở tầng trệt.
Không còn do dự gì nữa, nàng cầm túi xách của mình bước chậm từng bước về phía tên thanh niên kia. Khóe miệng nàng mỉm FKKMG89L cười, vừa bước đi vừa nhẹ giọng nói.
- “Hừm… để ta nghĩ thử xem. Trước tiên là chơi trò ‘Công Chúa Ngủ Trong Rừng’ đi.”
- “Cái gì là ‘Công Chúa Ngủ Trong Rừng’? Trò này có vẻ mới nha, ta từ trước đến giờ chơi qua bao nhiêu trò vẫn chưa biết được có thứ gì tên gọi là ‘Công Chúa Ngủ Trong Rừng’ nha. Cách chơi thế nào hả cô em?”
Dường như có chút hứng thú với trò chơi mà Rose nói, tên thanh niên phấn khích ngồi chồm dậy, lên tiếng hỏi lại. Bất quá, đón tiếp hắn lại là một cảm giác đau nhói trên vai, đồng thời cũng có một bàn tay giơ ra, bịt miệng hắn lại.
Không biết từ lúc nào, Rose đã đi đến phía sau lưng của tên thanh niên kia rồi cầm ống kim tiêm thuốc mê, đâm vào trên bờ vai của hắn. Bàn tay còn lại của nàng cũng đưa ra bịt lại miệng của đối phương để không cho hắn phát ra âm thanh nào.
Trong cơn kinh hoảng, gã thanh niên kia giơ tay của mình ra, cào cấu lấy bàn tay của Rose đang bịt miệng hắn, ý đồ muốn kêu lên để cầu cứu. Thế nhưng hắn lại quên mất nơi này là phòng cách âm, dù cho có la to hết cỡ thì người ở bên ngoài cũng không thể nghe thấy được tiếng của hắn.
Sau một hồi cật lực chống cự trong vô vọng, đến khi thuốc mê bắt đầu ngấm dần, gã thanh niên bắt đầu lịm dần đi rồi gục ngã, nằm bất tỉnh trôi nổi trong bồn tắm.
Đình Tấn chỉ đứng lặng im nơi đó nhìn Rose ra tay. Đến khi gã thanh niên kia đã hoàn toàn mất đi sức chống cự, hắn mới bắt đầu sử dụng "Khống Vật Thuật" nâng đỡ thân thể của đối phương ra khỏi hồ nước để tránh gây ra án mạng không cần thiết.
Nhìn thân thể gầy còm của gã thanh niên đang lơ lửng bay ra khỏi mặt nước, Rose không kìm lòng được bật thốt ra một câu khen ngợi, nhưng giọng điệu thì lại có chút ganh tị.
- “Năng lực của ngươi hữu dụng thật đấy.”
- “Không có năng lực nào là không hữu dụng cả, chỉ là ngươi chưa biết cách tận dụng triệt để sức mạnh của nó mà thôi.”
Đình Tấn thản nhiên đáp lại một câu, sau đó bắt đầu ngắm nghía quan sát xung quanh căn phòng tắm nước nóng này, dường như đang tìm kiếm vị trí thích hợp để ra tay, mở đường đi lên tầng thứ ba.
Rose nhìn chung quanh căn phòng tắm bị phong kín, với trần nhà cao hơn bốn mét. Xung quanh trên bốn bức tường dù cho là một cái lỗ thông gió hay một kẻ hở để lấy ánh sáng bên ngoài cũng không hề có. Không nghĩ ra được cách nào, nàng chỉ đành lên tiếng hỏi thăm Đình Tấn.
- “Thế nào rồi? Tiếp theo phải làm thế nào?”
Hắn hơi nhắm mắt lại, tản ra sóng tinh thần lực của mình để cảm ứng địa hình ở phía bên trên tầng thứ ba. Một lúc lâu sau, Đình Tấn hơi nhíu đôi chân mày, trầm giọng trả lời.
- “Có một người ở phía bên trên căn phòng này,”
Theo như lời của Anhien đã báo cáo trước đó sau khi dò xét thì nơi này ắt hẳn phải là không có ai đang ở phía bên tầng trên mới đúng. Làm sao bây giờ hắn dùng tinh thần dò xét thì lại cảm ứng lòi ra được một người, như vậy chẳng phải là sẽ làm lộ hành tung của bọn họ sao.
Giống như biết được suy nghĩ và lo lắng của Đình Tấn, Anhien lập tức lên tiếng giải đáp.
- “Theo những con bọ gián điệp dò xét lúc nãy thì người ở trên phòng này là một cô gái trẻ, có diện mạo tương tượng gần 90% với nạn nhân của một vụ bắt cóc được truyền thông đăng tin thông báo lúc chiều ngày hôm nay. Ngươi có thể yên tâm triển khai hành động, cô ta chắc chắn là không gây ra trở ngại gì đâu.”
Đình Tấn nghe vậy thì cũng hơi ngạc nhiên một chút, không ngờ những tên xã hội đen ở đây lại càn rỡ như vậy. Ngay cả người dân bình thường cũng dám bắt cóc, nếu để cho tổ chức cảnh sát trong nước hoặc an ninh nhân quyền của thế giới biết được thì rất có thể bọn họ sẽ đối mặt với rất nhiều án phạt nặng.
Tuy nhiên, điều đó cũng không can dự gì tới Đình Tấn. Biết được đã không còn trở ngại gì nữa, hắn cũng không còn chần chờ, nhanh chóng lấy dao găm vắt sau lưng ra cắt lấy máu để triệu hồi.
Anhien thông qua máy quay phim nhìn thấy Đình Tấn tự cắt lấy cổ tay mình thì trợn mắt lên kinh ngạc. Trước đó, dù hắn đã có lần sử dụng thuật triệu hồi ở nghĩa trang nhưng bởi vì sợ hãi, nên nàng đã tắt camera quan sát trên bông tai, chưa kịp nhìn thấy hắn sử dụng thuật triệu hồi vong linh.
Chính vì vậy, Anhien cũng giống như Rose, đều là lần đầu tiên cả hai người được tận mắt chứng kiến Đình Tấn thi triển thuật triệu hồi.
‘Triệu hồi Bộ Xương Chiến Sĩ’
Không mất quá nhiều thời gian, Đình Tấn cũng đã hoàn thành xong thuật triệu hồi của mình. Lỗ đen nhanh chóng thay thế cho vị trí của vòng tròn ma pháp được vẽ bằng máu trên nền nhà.
Lần này Đình Tấn chỉ triệu hồi ra sáu con Bộ Xương Chiến Sĩ, bọn chúng thay phiên nhau lần lượt bò ra khỏi hố đen, cầm vũ khí trong tay đứng ngay hàng trước mặt hai người Đình Tấn và Rose như chờ đợi mệnh lệnh.
Hai mắt Rose mở to nhìn chằm chằm vào cảnh tượng kinh khủng chỉ từng xuất hiện trong phim ảnh trước mặt. Tay nàng đưa lên bịt lại miệng mình để không cho phát ra bất cứ âm thanh nào.
- “Á! Cái quỷ gì vậy?! Ngươi là ác ma à?”
Bất thình lình, tiếng thét của Anhien vang vọng bên tai của Đình Tấn và cả 14 người còn lại trong đội, làm lỗ tai của bọn họ phải ngưng hoạt động một hồi.
- “A… xin lỗi… xin lỗi, ta không khống chế được mình.”
Không cần nói Đình Tấn cũng hiểu tại sao nàng lại bị như vậy. Tất cả đều tại chiếc camera gắn trên tai hắn và sáu con Bộ Xương Chiến Sĩ trước mặt đây. Với những người có dây thần kinh yếu như Anhien thì quả thật không dễ dàng gì mà giữ được bình tĩnh như là Rose đây.
- “Bình tĩnh lại, đây là binh đoàn vong linh do ta triệu hồi. Cách làm thế nào thì các ngươi không cần biết, chỉ cần nhớ là bọn chúng sẽ vô điều kiện tuân theo mệnh lệnh của ta là được.”
Đình Tấn từ tốn giải thích thông qua máy liên lạc gắn trên tai mình, để trấn an cho Anhien cũng như những người khác trong đội.
Tiếp theo đó, hắn sử dụng tinh thần ra lệnh cho những con Bộ Xương Chiến Sĩ chia làm hai nhóm. Ba tên Bộ Xương Chiến Sĩ châu đầu vào nhau, tụm lại một chỗ để làm thành một bậc thang ba chân. Còn lại ba tên thì lần lượt leo lên trên lưng đồng đội của chúng, dùng búa nện lên bên trên trần nhà kia.
Phải làm như vậy cũng bởi vì trần nhà có chút cao. Với dáng người chỉ xấp xỉ hai mét rưỡi của đám Bộ Xương Chiến Sĩ thì phải làm một cái giàn giáo như vậy mới có thể chạm đến được trần nhà.
- “Cái này… như vậy cũng được hả?!”
Rose có chút kinh hãi, lắp bắp nói. Trông thấy đám Bộ Xương Chiến Sĩ cao lớn, từng búa mạnh mẽ gõ lên trần nhà, làm rơi rụng từng lớp gỗ sàn lót đến từng lớp xi măng, nàng cảm giác giống như đang nằm mộng.
Trước giờ trên phim ảnh, những con quái vật như bộ xương, xác sống, linh hồn ma quái… đều đã xuất hiện rất nhiều lần. Trong truyện tranh và sách vở cũng có rất nhiều, thế nhưng nàng chưa từng xem cái nào là thật cả.
Bởi vì làm một người luôn dùng những kiến thức khoa học để chứng minh cho mỗi hiện tượng trong cuộc sống như Rose, thì pháp thuật và quái vật vong linh như thế này đều quá là vô lý, không có bất cứ định nghĩa khoa học nào để chứng minh cho sự tồn tại của nó cả.
Ánh mắt của Rose dần dần đã chuyển dời về phía Đình Tấn. Nàng nhìn hắn không chớp mắt một hồi lâu.
- “Ngươi có thể triệu hồi bao nhiêu con? Làm sao triệu hồi được?”
Trong lòng bị cơn tò mò thúc dục, Rose không nhịn được mở miệng hỏi hắn một câu.
Đình Tấn chỉ thản nhiên lắc đầu một cái rồi đáp lại.
- “Đủ để chống lại một đại đội. Học được từ trong game Anh Hùng.”
Tuy rằng giọng điệu của Đình Tấn khá lạnh nhạt, nói chuyện cũng cụt ngủn, nhưng Rose cũng không để ý đến những chuyện đó, bởi vì nàng đã bị chấn kinh khi hắn nói ra mình có thể chống lại cả một ‘Đại đội’.
Phải biết đại đội là bao gồm hơn trăm người gộp lại, nếu muốn chống lại thì hắn phải có binh đoàn vong linh với quân số ít nhất là ngang ngửa hoặc nhiều hơn số đó. Cho nên điều đó chẳng khác nào là đang nói rằng hắn có thể cùng một lúc triệu hồi ra hơn trăm con vong linh.
Rose mấp máy môi một hồi lâu, giống như muốn nói gì đó nhưng không nói nên lời.
- “Ta có thể dạy cho ngươi.”
Bất thình lình, trong lúc Rose đang cúi đầu suy nghĩ điều gì đó thì giọng nói của Đình Tấn liền vang lên bên tai nàng. Có chút khó tin, nàng ngẩng đầu lên, hai mắt sáng quắc nhìn chăm chăm Đình Tấn, giọng nói hưng phấn, đầy chờ mong hỏi lại.
- “Thật không?!”
- “Điều kiện là ngươi chịu gia nhập vào [The Alliance]”
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà, Đình Tấn không nhanh không chậm nói ra điều kiện của mình.
Đang hứng khởi, nhưng khi nghe được yêu cầu của Đình Tấn, Rose liền giống như bị xì hơi. Cả thân thể ỉu xìu xuống, im lặng một hồi lâu vì tranh đấu trong lòng. Cuối cùng nàng mới thở dài một hơi, lắc đầu nhỏ giọng nói.
- “Ta không làm được…”
Được huấn luyện từ nhỏ trong quân đội, đã thề trung thành với quốc gia của mình, trừ phi nàng chết hoặc được giải ngũ, nếu không thì rất khó để bắt buộc nàng từ bỏ trách nhiệm của mình.
Phỏng chừng là đã đoán biết trước được điều này, Đình Tấn cũng không có tiếc nuối hay chán nản gì. Hắn vẫn giữ nụ cười mỉm trên môi, thản nhiên đáp lại.
- “Không sao cả, chỉ cần ngươi có ý định, [The Alliance] vẫn sẽ luôn mở rộng cửa chào đón ngươi.”
Rose ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Đình Tấn. Bốn mắt nhìn nhau một lúc lâu không chớp lấy một cái. Bất chợt, nàng nở một nụ cười rất tươi rồi nói.
- “Cảm tạ, nếu có thất nghiệp ta sẽ nghĩ lại.”
Không biết vì sao, Đình Tấn chợt có cảm giác như giọng nói của nàng đã trên nên ôn nhu, dịu dàng hơn trước khá nhiều.
Bất quá, hắn cũng không để ý chuyện này nhiều. Mục đích của hắn chỉ là gieo rắc một hạt mầm vào trong lòng của những người này. Để một ngày nó đó, nó sẽ nảy mầm và trưởng thành thì hắn sẽ lại đến để thu hoạch.
Với tiêu chí không bỏ sót bất cứ nhân tài nào, Đình Tấn dĩ nhiên không thể nào bỏ qua những tên quân nhân đặc biệt có tiềm chất này.
Nếu như Báo Đen có ở đây chắc sẽ tức đến ói máu vì hành động đào người trắng trợn của Đình Tấn.
- “Mấy người khác nếu cảm thấy còn quá yếu kém và muốn tăng cường thực lực của mình thì cứ việc đến tìm ta. Dù cho có là phế vật đi chăng nữa, nhưng chỉ cần ngươi trung thành với [The Alliance], thì ta sẽ không từ chối bất cứ người nào.”
Nhưng rất không may là hắn không có ở đây, cho nên Đình Tấn vẫn cứ tiếp tục lên tiếng nói với những người khác trong đội.
Rose nghe vậy thì chỉ lắc đầu, che miệng cười thầm một tiếng.
‘Keng’
Cũng ngay tại thời điểm Đình Tấn định cất lời nói chuyện tiếp thì bất thình lình, trên trần nhà, nơi những con Bộ Xương Chiến Sĩ đang vung búa mở đường đột nhiên vang lên âm thanh khi gõ vào kim loại.
Đình Tấn giật mình nhìn lại thì phát hiện, ngay ở lỗ hổng trên trần nhà đã có một tia ánh sáng trắng mờ nhạt hắt xuống bên dưới không gian chỉ có vài cái đèn màu, có chút đen tối bên trong căn phòng tắm nước nóng này.
Không chần chờ chút nào, Đình Tấn vội vàng dùng tinh thần ra lệnh cho đám Bộ Xương Chiến Sĩ tiếp tục mở rộng lỗ hổng ra.
Bề dày từ trần nhà trong phòng tắm hơi đến sàn nhà bên trên lầu ba kia cũng khá dày, chắc cũng phải trên dưới hai tấc hoặc nhiều hơn. Dưới chân và trên người của đám Bộ Xương Chiến Sĩ cũng đã chất đầy bụi xi măng và vụn gỗ, còn có một vài thanh sắt thép bị rìu của đám Bộ Xương Chiến Sĩ chém đứt rơi xuống.
Lúc này, Đình Tấn không còn quan sát trên trần nhà nữa. Hắn xoay người đi tới trước cửa phòng, nhắm mắt lại tản ra sóng tinh thần của mình. Vài giây sau, hắn mới cất giọng ra lệnh.
- “Louis, Ameerah, David. Các ngươi qua đây đi.”
Thì ra hắn đang muốn dò xét tình hình ở bên ngoài sảnh xem có kẻ nào quan sát, canh chừng hay không. Để bảo đảm không có sơ hở nào, Đình Tấn phải tốn thêm một tí thời gian cũng là chuyện nên làm.
Rất nhanh thì ba người kia đã có mặt trong phòng. Đình Tấn đưa mắt nhìn ba người, rồi hướng về David lên tiếng.
- “David, nhiệm vụ ở lại đây trông chừng giao cho ngươi. Nhớ cẩn thận, có phát hiện động tĩnh gì thì nhớ lập tức thông báo cho ta một tiếng.”
Nói đoạn hắn lại tiếp tục nói với Louis, Ameerah, cùng với Rose.
- “Ba người các ngươi ở đây chờ, để ta lên trên đó thám thính tình hình trước đã.”
Vừa dứt câu, không đợi cho những người kia kịp phản ứng, Đình Tấn cất bước đi đến bên cạnh cái thang do đám Bộ Xương Chiến Sĩ làm ra. Lỗ hổng trên trần nhà lúc này đã được ba con Bộ Xương Chiến Sĩ mở rộng ra đến hơn một mét có thừa.
"Khống Vật Thuật"
Sử dụng "Khống Vật Thuật" giảm nhẹ bớt trọng lượng của cơ thể mình, hắn nhún chân, bật người nhảy lên cao đến hơn hai mét có thừa. Chân đạp lên vai của một con Bộ Xương Chiến Sĩ, Đình Tấn dễ dàng giơ tay bắt được vách của lỗ hổng trên trần nhà.
Dùng sức kéo mạnh thân thể của mình lên, hắn bò qua lỗ hổng, nằm sát trên sàn nhà trên tầng lầu ba này. Vị trí lúc này của hắn chính là đang nằm ở bên dưới một chiếc gầm giường.
Chọn địa điểm này là vì trước đó, dùng sóng tinh thần thăm dò địa hình, do bị ngăn cách bởi một bức tường nên hắn lo sợ, có thể độ chính xác sẽ không cao.
Đình Tấn luôn muốn đảm bảo chắc chắn không có sơ xuất nào xảy ra. Nếu như máy camera quan sát nào được đặt trong căn phòng này thì sẽ rất nguy hiểm. Thế nên hắn chỉ có thể lựa chọn vị trí dưới gầm giường để không bị phát hiện khi lên đây.
Nhắm mắt tản ra sóng tinh thần, bắt đầu dò xét xung quanh căn phòng. Đình Tấn cẩn thận từng li từng tí dò xét dù chỉ là một món đồ vật nhỏ. Một lúc sau, đôi chân mày của hắn liền cau chặt lại, bởi vì không có phát hiện ra vật gì kì lạ hay khả nghi.
Theo như lời của Anhien nói, hắn đã từng suy đoán và lý luận, trong một căn phòng giam giữ con tin bị bắt cóc thì ắt hẳn phải có gắn một thiết bị giám sát nào đó mới đúng.
Nhắm mắt lại, làm thêm một lần dò xét kỹ lưỡng nữa. Và rồi lần này, hắn nhanh chóng phát hiện được một con ốc vít nhỏ nằm trong một thanh sắt trên cửa sổ. Điểm đặc biệt là bên trong con ốc vít này lại có được một ống kính máy quay.
Vì để cho an toàn nên hắn lại sử dụng sóng tinh thần để kiểm tra toàn bộ ốc vít trong căn phòng này thêm một lần nữa. Sau khi không có phát hiện gì Đình Tấn mới âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nếu như hắn lộ liệu xông ra thì chắc chắn đã bị phát hiện rồi.
"Khống Vật Thuật"
Âm thầm sử dụng "Khống Vật Thuật", điều khiển tấm màn che cửa sổ chặn trước ống kính của chiếc camera quan sát này, Đình Tấn mới bắt đầu trường ra khỏi gầm giường.
Ngay khi Đình Tấn vừa bò ra khỏi gầm giường, một giọng nói kinh ngạc đột nhiên truyền đến bên tai hắn.