Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 308: Bị dồn ép vào đường cùng



Cùng lúc giọng nói của ba người vang lên, Đình Tấn cũng đã cảm giác được ở phía sau lưng mình đang có vật gì đó đang lao tới. Âm thanh bị ma sát với không khí vẫn vang lên văng vẳng bên tai hắn.

"Lưu Thủy Gia Tốc"

Kích hoạt kỹ năng gia tốc, Đình Tấn không cần xoay người nhìn xem vật gì phía sau mà vội vàng lướt về phía trước mặt mình để tránh né đòn công kích này.

‘Soạt’

Nhưng mà tốc độ của hắn lại không nhanh được tốc độ của bộ móng vuốt sắc bén đang lao tới kia. Đầu móng vuốt lướt ngang qua, cắt xé ra một lỗ hổng lớn trên lớp áo khoác da bên ngoài, đồng thời cũng rạch ra ba đường vết thương khá sâu trên lưng của Đình Tấn.

Lực lượng mạnh mẽ xô đẩy, khiến hắn không thể nào khống chế được thân thể mình nữa. Hắn cắm cúi bước được vài ba bước, cố giữ lấy thăng bằng, nhưng rất tiếc là không thể.

Đến cuối cùng, nhờ có Rose xông tới đưa tay ra vồ lấy, đón đỡ thân thể Đình Tấn nên hắn mới không bị ngã lăn quay ra sàn nhà.

- “Ngươi sao rồi? Có sao không?”

Rose vội vàng mở miệng hỏi thăm, giọng nói tràn ngập lo lắng.

Đình Tấn lắc nhẹ đầu, gấp rút cố gắng đứng thẳng thân thể mình lên rồi xoay người về phía sau, cảnh giác nhìn lấy từng hành động của tên T.O.A kia. Mắt không nhìn lấy Rose, hắn lên tiếng, trầm giọng đáp lại.

- “Không có gì, cũng may ta phản ứng lại kịp nên chỉ bị thương nhẹ mà thôi. Tên này tốc độ nhanh quá, lại xảo quyệt như vậy nữa, ta không theo kịp rồi.”

Vừa nói, hắn vừa đưa tay lấy từ trong túi quần ra một bình thuốc chữa thương, tưới thẳng vào phần lưng đang bị thương ở phía sau của mình.

Hắn cũng không ngờ rằng, tên T.O.A này không chỉ có bề ngoài giống với quỷ dữ mà cả tâm địa bên trong cũng có phần gian trá, xảo quyệt như một con quỷ thật sự. Lợi dụng sự chú ý của mọi người, giả vờ bị ngấm thuốc đứng im bất động, sau đó tranh thủ thời cơ, khi Đình Tấn không chú ý mà ra tay đánh lén, một kích hạ sát.

Nếu không phải có ba người kia kịp thời nhắc nhở để cho hắn giật mình làm ra phản ứng thì chắc có lẽ giờ phút này, Đình Tấn đã bị cắt xé ra làm nhiều mảnh, đầu một nơi thân một nẻo rồi.

T.O.A lúc này cũng không có hành động gì khác lạ. Hắn chỉ đang thu thế lại sau khi cào trúng phần lưng, gây ra cho Đình Tấn mấy vết thương mà thôi. Trong khi đứng thẳng người lại hắn cũng nhàn nhạt nói.

- “Vẫn còn chưa chết sao? Hừ… mấy con chuột nhắt các ngươi đúng là nhanh thật đấy. Khà khà…”

Dứt câu, hắn đứng im tại chỗ, rồi đưa bộ móng vuốt sắc bén, đen ngòm vẫn còn vương lại vài giọt máu đỏ tươi của Đình Tấn lên miệng mình, không hề ngần ngại gì mà thè lưỡi liếm sạch.

Ngay khi vừa nếm thử một giọt máu của Đình Tấn, đôi mắt trắng đục của T.O.A như lóe lên một tia sáng vậy. Gương mặt hắn tràn đầy hưởng thụ nếm trải hết những giọt máu còn lưu lại trên móng tay mình, miệng thì không kìm được cất giọng tán thưởng.

- “Chà chà… máu của ngươi thật đặc biệt, tràn ngập lực lượng sức sống với năng lượng tinh thần bên trong đó. Không ngờ ngoài máu của trẻ con và trinh nữ ra thì máu của tu sĩ cường đại cũng ngon không kém.”

Đình Tấn và Rose lợi dụng thời cơ đối phương không chú ý, lập tức nhảy lùi về phía sau chiếc bàn làm việc của T.O.A, đứng phòng thủ ở nơi đó.

Nhìn thấy mình đã bị ngăn cản với hai con mồi bởi chiếc bàn làm việc, T.O.A cũng không màng tới điều đó mà vẫn tiếp tục thưởng thức máu của Đình Tấn. Đến khi trên móng vuốt đã không còn giọt máu nào nữa, T.O.A mới tiếp tục châm chọc Đình Tấn.

- “Bọn thầy tu các ngươi không dùng nước thánh nữa sao? Hôm nay lại đổi sang dùng thuốc mê, ý tưởng này có vẻ mới lạ đấy. Hahaha…”

Nói đoạn, hắn dường như rất vui vẻ, ôm bụng mở miệng cười nghiêng ngả. Giọng nói hắn như có bật tính năng ‘echo’ vậy. Cứ vang vọng trùng lặp, chất chồng lên nhau, chẳng khác nào có một đám người đang nói phụ họa theo hắn, tạo thành từng cơn sóng nối tiếp, dồn dập đập vào màng nhĩ Đình Tấn.

Cười một hồi, dGiNjZhL thấy Đình Tấn và Rose lại không hề có phản ứng gì mà chỉ trầm mặt nhìn mình, hắn lại tiếp tục nói.

- “…Tuy rằng mấy người các ngươi rất khá. Ừ… có thể nói là khá hơn so với thằng ù lì mới bị bắt kia rất nhiều. Nhưng mà ta nói, bọn thầy tu các ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi.”

Lúc bấy giờ, trong khi nói chuyện, hắn đã bắt đầu nhấc chân, bước từng bước đi tới trước mặt Đình Tấn một cách chậm rãi. Gã T.O.A này rất tự tin vào sức mạnh của mình, đến nỗi hắn tuy rằng phát hiện ra Đình Tấn đã lấy thuốc chữa thương sử dụng, nhưng vẫn không hề có hành động ngăn cản nào khác.

Không biết, liệu hắn có đoán ra được Đình Tấn là đang câu giờ, chờ đợi tiếp viện hay không. Nhưng phỏng chừng với tính cách xảo quyệt của T.O.A thì chắc đã có hơn 70% xác suất hắn đã đoán ra được rồi.

Hiện giờ hắn chưa vội ra tay chỉ là vì vẫn còn muốn tiếp tục chơi trò mèo vờn chuột với cả nhóm bốn người của Đình Tấn mà thôi.

Riêng với hai người Đình Tấn và Rose, lúc này gương mặt của bọn họ đều đang âm trầm, lạnh lẽo đến nỗi muốn đóng thành băng. Hai người cũng không thể nào ngờ rằng, chỉ vô tình đi vào một quán bar làm nhiệm vụ lấy thông tin đơn giản mà lại gặp phải một kẻ địch mạnh mẽ như vậy.

Bên cạnh đó, lời nói của T.O.A cũng làm cho hai người bọn họ như bị lạc vào trong một mảng sương mù rộng lớn, không hiểu rõ đầu đuôi sự việc là như thế nào. Cái gì ‘Thầy tu’, ‘Nước thánh’, ‘Thằng ù lì’, ‘Thế giới địa ngục’ v.v…, từng từ khóa đó cứ chảy qua lỗ tai, đi vào trong đầu của Đình Tấn nhưng hắn vẫn không thể suy đoán ra được ý nghĩa của mấy thứ này là gì.

- “Buông tha chống cự đi, để ta đưa các ngươi gia nhập vào thế giới của địa ngục đầy sức mạnh này.”

Không đợi cho Đình Tấn kịp suy nghĩ ra thứ gì, T.O.A đã há cái miệng rộng, tua tủa răng nanh của mình ra nói một câu rất lạnh lùng, tàn nhẫn.

Hắn đưa chiếc lưỡi dài liếm láp trên bờ môi thâm tím của mình, tựa như vẫn còn đang luyến tiếc dư vị từ máu của Đình Tấn, lại thêm biểu lộ từ khóe miệng trên gương mặt như quỷ dữ của hắn chẳng khác nào đang nhếch lên mỉm cười đầy tà ác.

Trông thấy T.O.A đang bước chậm từng bước đi tới trước mặt mình, Đình Tấn cũng có hơi hốt hoảng, tim đập nhanh hơn so với lúc bình thường gấp rưỡi lần.

Nhìn đối phương chỉ còn cách mình chưa đến năm mét, Đình Tấn cau chặt đôi chân mày, các nơ-tron trong đại não nhanh chóng vận chuyển, suy nghĩ ra phương pháp ứng phó.

Hắn cứ liên tục bước lùi về phía sau, đến khi va chạm với cửa sổ cửa kính Đình Tấn đã không còn đường để lùi nữa. Sau một hồi suy nghĩ, hắn cuối cùng cũng đưa ra quyết định.

Âm thầm nghiến răng, hắn lấy gao găm rạch tay, cúi người lật lên tấm thảm lót bên dưới chân rồi chà sát vết thương trên lòng bàn tay của mình lên trên sàn nhà bằng gỗ dày. Miệng lẩm bẩm đọc nhanh những chú ngữ phức tạp.

- “Chặc chặc… Dùng máu ngon như vậy để sử dụng thần thuật thật là phí phạm mà. Ngươi đừng cố gắng vô ích nữa, nếu ngoan ngoãn đầu hàng thì ta hứa sẽ giữ ngươi lại sống tiếp để nuôi lấy máu ăn dần… khà khà”

T.O.A trông thấy Đình Tấn sử dụng máu tươi để vẽ vời lên trên sàn nhà thì tặc lưỡi lẩm bẩm, giọng điệu tràn đầy luyến tiếc trong đó. Nhưng với tiếng cười gian tà của hắn thì những lời nói trước đó là thật hay là giả thì cũng không ai biết được.

Bước chân của T.O.A hiện giờ đã tiến tới trước cái bàn làm việc rộng lớn của mình. Nhìn cái bàn ngăn cản đường đi, nếu như bước lên trên bàn thì chắc có lẽ, đầu của hắn sẽ phải va chạm với trần nhà nếu như không cúi thấp người xuống.

Bất quá, T.O.A cũng không đi đường vòng mà chỉ chậm chạp nhấc chân mình đạp bước lên trên mặt bàn làm việc cao đến hơn một mét.

‘Rầm…’

Một âm thanh gãy vỡ vang lên. Không biết là do hắn dùng sức hay là do trọng lượng cơ thể quá mặt mà mặt bàn bằng gỗ dày gần cả tấc ngay tức khắc đã bị gãy lìa ra làm đôi.

Tuy nhiên, Đình Tấn vẫn không hề màng tới điều này. Hiện tại, hắn đang dồn toàn bộ sự tập trung của mình để vẽ vòng tròn ma pháp lên trên sàn nhà. Do không có nhiều thời gian để chờ cho máu tươi nhỏ giọt, nên hắn mới phải quyết định chà xát tay của mình lên sàn nhà, đè ép cho máu tươi chảy ra để tăng tốc độ vẽ thêm nhanh hơn so với lúc bình thường.

Tuy rằng cảm giác sẽ rất đau đớn và khó chịu, nhưng với loại người đã được tận thế rèn luyện qua ý chí cứng cỏi như Đình Tấn thì những thống khổ đó cũng không to tát bao nhiêu, chỉ cần còn sống, thậm chí là chặt tay, đoạn chân hắn vẫn có thể làm được hết.

Rose trông thấy Đình Tấn vẽ vời những ký hiệu kỳ lạ lên trên mặt sàn nhà thì lập tức nhớ lại thời điểm hắn sử dụng kỹ năng ở dưới phòng tắm nước nóng trong lầu hai.

Nàng nhanh trí, gọi Ameerah và Louis hai người tiến lên hỗ trợ.

- “Ameerah, Louis mau tới hỗ trợ ngăn chặn tên T.O.A này lại đi.”

Trong khi thì thào nói qua máy liên lạc, bản thân nàng cũng đồng thời lấy trong túi áo ra một thỏi pin năng lượng, nạp vào khẩu súng laser mini đã cạn pin của mình, rồi nhắm bắn liên tục vào phần đầu của T.O.A.

Hai người Ameerah và Louis lúc này cũng đã lồm cồm bò dậy. Ameerah bị thương ở đùi phải, còn Louis thì nặng hơn, bị rách cả đùi và một mảng lớn da thịt ở vùng eo, do đón nhận trực diện với móng vuốt của T.O.A.

Nhưng sau một hồi sử dụng một trong số năm bình thuốc chữa thương mang theo tưới lên miệng vết thương trên người mình. Thương thế của hai người đã trở nên tốt hơn rất nhiều rồi.

Nhận được mệnh lệnh của Rose, lại trông thấy Đình Tấn đang cặm cụi quỳ trên mặt đất vẽ vời vòng tròn ma pháp, cả hai cô cậu như ăn được thuốc kích thích, nghiến răng mặc kệ từng đau đớn đang truyền đến từ thân thể mình, bắt đầu cấp tốc xông về phía tên T.O.A đang bước đi, đưa lưng về phía bọn họ.

"Lưu Thủy Gia Tốc"

Cả hai đồng loạt sử dụng kỹ năng gia tốc, thứ mà bọn họ đã học được sơ sài chút ít từ bản kỹ năng Đình Tấn đã giao cho trước đó, chia ra hai phía, một trái một phải, đạp bước chạy về phía trước.

Ameerah tốc độ nhỉnh hơn một chút, nhanh chân chạy vòng ra phía bên trái, đạp bước đi bộ trên tường như Đình Tấn đã làm trước đó.

Đến khi chỉ còn cách T.O.A hai, ba mét, cô nàng dậm chân, bật ngược ra bên ngoài. Ameerah lộn nhiều vòng trên không tạo thế cho mình, tới lúc cảm thấy đã đủ lực mới giơ chân lên cao, thực hiện một đòn bổ gót quen thuộc trong thế võ Taekwondo.

- “Yah… Phá núi.”

Nàng hét lớn một tiếng, như để lấy khí thế cho mình, bàn chân nhỏ dồn hết sức lực bình sinh cùng với nội khí và tất cả những mình mà mình có, bổ mạnh xuống.

‘Pặt… đùng đùng’

Tiếp theo sau đó là một âm thanh va chạm giữa thịt và thịt vang lên, kèm theo tiếng nổ khi nội khí bộc phát khi đã động được vào mục tiêu.

Thế nhưng ngay sau đó, T.O.A thì vẫn đứng im tại đó, chỉ có cánh tay trái là đang giữ tư thế vung ngang ra cùng với cánh tay phải đang che mặt mình chống đỡ những viên đạn laser nhỏ bé yếu ớt của Rose.

Còn bóng dáng nhỏ bé của Ameerah thì như một viên đạn bắn ngược trở lại phía cửa của căn phòng.

‘Rầm rầm…’

- “Ah…”

Lưng nàng đập mạnh vào bức tường, cảm giác đau đớn làm Ameerah không kìm được kêu lên một tiếng. Nhưng chưa ngừng lại tại đó, phản lực quá mạnh mẽ, đến mức cả bức tường xi măng rắn chắc cũng không thể chịu đựng nổi lực va chạm.

Bức tường lập tức bị tấm lưng bé nhỏ của Ameerah phá thủng ra một lỗ hổng lớn. Thân thể của cô nàng cũng không ngừng lại, tiếp tục bay thẳng ra bên ngoài của căn phòng rồi mới đáp lên trên sàn nhà trong hành lang.

- “Ưư…”

Lăn lộn nhiều vòng, cuối cùng cơ thể bé nhỏ của Ameerah mới ngừng lại, nằm một chỗ quằn quại, miệng rên rỉ đầy đau đớn.

- “Aaaa… đi chết đi!”

Cùng lúc đó, Louis cũng đã tiếp cận được T.O.A. Nhìn thấy Ameerah bị đánh bay ngược ra ngoài, đôi mắt hắn trợn to lên hết cỡ.

Hắn gân cổ rống giận một tiếng, rồi vung chân tung ra một đòn đá thấp vào bắp chân, thứ duy nhất trông có vẻ hơi ốm yếu và mảnh mai, chỉ có da bọc xương của T.O.A.

Ý đồ của Louis rất rõ ràng, hắn chính là muốn tấn công vào điểm yếu, đốn đổ chân trụ, làm T.O.A bị mất thăng bằng, té ngã.

‘Phịch… rắc rắc…’

- “Áaaa…”

Nhưng mà khi đôi bên vừa va chạm nhau, đột nhiên tiếng xương gãy vỡ vang lên, kèm theo đó là một tiếng gào thét tê tâm liệt phế, tràn ngập đau đớn, thống khổ của Louis.

Mục tiêu gã quỷ dữ T.O.A kia vẫn đứng sừng sững tại nơi đó với đôi mắt trắng đục đang liếc nhìn kẻ vừa tấn công mình với thái độ tràn ngập sự khinh thường. Còn Louis thì lại chính là kẻ bị mất thăng bằng, cả thân thể ngã ngửa về phía sau, với ống quyển trên chân phải xiêu vẹo, chứng tỏ cho việc xương cốt đã bị gã vỡ làm đôi.

- “Aaa… mày phải chết, thằng khốn! Hóa Hìn…h”

Thế nhưng mà mặc kệ vết thương trên chân mình, Louis không hề từ bỏ. Hắn chống đỡ thân thể mình, đôi mắt đỏ chót tràn ngập căm hận và điên cuồng nhìn lấy T.O.A, miệng gào thét đến khản cả giọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.