Nghĩ rằng không cần thiết phải dấu diếm việc này, Lý Uyên rất thành thật trả lời. Nói thế nào thì nó cũng không có quá nhiều ảnh hưởng đến công việc làm ăn của [The Alliance].
Ba người họ Lam ngẩng người nhìn nhau, đều thấy được trong mắt của đối phương vẻ khó tin, cùng một chút hi vọng. Trải qua một hồi thất thần, Lam Tài rốt cuộc cũng phục hồi lại tinh thần.
Thần sắc bỗng hiện lên vẻ mừng như điên, cặp mắt nhỏ trên gương mặt to tròn của hắn không tài nào che giấu đi được thần thái chờ mong bên trong đó.
- “Không biết tuổi tác của bà nay đã bao nhiêu rồi? Quản lý Uyên liệu có thể dẫn tiến chúng ta gặp mặt mẹ của ngươi một hồi được không? Chúng ta thật sự có một vài việc quan trọng cần nói chuyện trực tiếp với bà, hi vọng ngài có thể thành toàn tâm nguyện cho chúng ta.”
Mỗi một câu nói ra, sắc mặt của Lam Tài dần trở nên đỏ hơn vì kích động, ngữ khí dồn dập dưới ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên của Lý Uyên và Đình Tấn.
Nói đoạn hắn khẩn trương nhìn chằm chằm vào Lý Uyên, dường như đang chờ đợi câu trả lời đồng ý của nàng.
…
Bất quá, vừa mới nói xong không bao lâu, Lam Tài bất chợt cảm thấy sự tình có vẻ gì đó không được đúng cho lắm. Bởi vì từ khi bắt đầu nhắc đến mẹ của mình, thần sắc của Lý Uyên đột nhiên biến đổi ngay tức thì, trở nên u sầu đi thấy rõ.
- “Việc này có vấn đề gì sao quản lý Uyên?”
Lam Tài thần tình nghi hoặc, hạ giọng hỏi lại.
Cũng không để cho hắn khó hiểu quá lâu, sau một hồi trầm mặc Lý Uyên đã lên tiếng giải thích.
- “Mẹ của ta đã qua đời từ lâu rồi.”
Bên trong giọng nói của nàng không kìm được run rẩy, hiển nhiên khi nhắc đến mẹ của mình, nội tâm Lý Uyên cảm thấy đau xót khôn nguôi, tự trách bản thân quá vô dụng không thể chăm chút cho bà.
Mà cũng vì thế nên hận ý của nàng đối với gia tộc [Rothschild] càng trở nên điên cuồng bành trướng ra thêm, nắm tay từ từ siết chặt lại trong vô thanh vô thức.
- “Cái gì?! Đã chết rồi!”
Trong khi đó, sắc mặt Lam Tài cùng với hai người Chí Tâm và Chí Dũng đồng loạt đại biến, vô thức kinh hô ra thành tiếng.
Bầu không khí trong phút chốc trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ, Đình Tấn dù không rõ chuyện gì đang diễn ra, nhưng vẫn giữ im lặng từ đầu đến cuối, yên tĩnh quan sát kì biến.
- “Lý Uyên tiểu thư, không biết ngài còn giữ hình ảnh hoặc di vật nào của mẹ ngài không? Hay là trước đó, bà có nói qua với ngài về thân thế và nguồn gốc của mình hay không?”
Một hồi lâu trôi qua, Chí Tâm thấy Lam Tài không lên tiếng, chần chờ đôi chút, sau đó mới úp mở hỏi lại, mà cách xưng hô của hắn với Lý Uyên cũng đột ngột thay đổi, có vẻ thân cận hơn kha khá.
Dường như bị truy hỏi chuyện đời tư của mình quá nhiều khiến Lý Uyên cũng không được thoải mái cho lắm. Nàng hơi nhíu nhíu đôi chân mày liễu, ngữ khí dần dần lạnh xuống đáp.
- “Quản lý Tài, hình như những chuyện này cũng không liên quan gì đến việc hợp tác của chúng ta có đúng không?”
- “Sai rồi… làm sao lại chết… chuyện này sai rồi...”
Sắc mặt Lam Tài lúc này đã không còn vẻ gì của sự háo hức hay chờ mong như trước nữa, thay vào đó là một mảnh tái nhợt, đôi bờ môi run rẩy không ngừng lẩm bẩm thì thào trong miệng.
Lý Uyên trông thấy đối phương không có tiếp thu lời nói của mình vào lỗ tai, thì trong lòng cũng cảm thấy khá khó chịu.
- “Quản lý Tài!”
Lập tức, nàng lại một lần nữa gọi lên đối phương, gần như quát lên.
- “Chú!”
Đứng bên cạnh, Chí Dũng thấy Lam Tài bị kêu tên mà cũng không có phản ứng lại, thì mới vội vàng tiến đến huých vai gọi thêm một tiếng.
Trong khi đó, Chí Tâm thì lại cuống quít nhìn Lý Uyên, gấp gáp giải bày.
- “Thật xin lỗi Lý Uyên tiểu thư, sự tình thật ra không như ngài nghĩ đâu. Chuyện là Lam gia của chúng ta tại 25 năm trước từng có một hồi biến cố. Có một cô gái trẻ tên gọi Lam Uyển Nhu, chính là em út ruột của chú Lam Tài và cũng là cô út của hai anh em chúng ta, vì bất mãn chuyện gia đình mà bỏ nhà rời đi.
- Sau đó cô ta liền biệt tăm biệt tích cho đến tận bây giờ, dù cho Lam gia đã trải qua rất nhiều lần thông báo lên các đài truyền hình quảng cáo, sử dụng vô số phương thức cùng thủ đoạn trong khả năng mà chúng ta có thể làm được, nhưng vẫn không có cách nào tìm được gì khác, ngoài một tin tức, cô ấy đã vượt biên trốn sang nước ngoài.
- Thời điểm gặp mặt người lần đầu tiên, trong lòng chúng ta liền nghĩ ngay đến cô út đã rời nhà đi ấy. Bởi lẽ bộ dạng bề ngoài của ngươi trông thật quá giống với hình ảnh của cô ấy lưu lại. Chính vì lý do này, chú ta mới mạo muội hỏi nhiều vài câu, đặt ra yêu cầu quá lố như vậy.”
Chí Tâm cố gắng giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh nhất có thể, hi vọng làm cho Lý Uyên có thể hiểu được sự mong mỏi của bọn họ đối với người thân mất tích lâu năm của mình.
Mà Lý Uyên cùng Đình Tấn đều hết sức kinh ngạc trước những gì mà mình nghe được. Đặc biệt nhất chính là Lý Uyên, do nàng không bao giờ nghĩ tới, liệu rằng sẽ có một ngày có người đến hỏi thăm về thân thế của mình.
Tuy nhiên, Lý Uyên với tính cách trưởng thành, sau khi trải qua nhiều biến cố khắc cốt minh tâm trong cuộc đời của mình, nàng dĩ nhiên không thể nào dễ dàng tin tưởng người lạ như một đứa trẻ vậy được.
- “Ngươi nói ngươi nghi ngờ mẹ của ta là cô út bỏ nhà rời đi của các ngươi? Như thế, liệu các người có bằng chứng gì để chứng minh hay không?”
Giữ một mối nghi ngờ trong lòng, Lý Uyên tức khắc bình thản hỏi lại.
- “Rời đi quá gấp, cũng không có nghĩ đến sẽ xảy ra tình huống như vậy cho nên chúng ta đều không có mang theo hình ảnh hay vật phẩm gì chứng minh thân phẩn nàng ta cả. Bất quá, nếu như dựa trên tuổi tác cùng tên họ mà nói thì có khả năng rất lớn sẽ không trùng khớp.
- Muốn xác nhận người của Lam gia thông qua bộ dáng bên ngoài, thì dễ dàng nhận biết nhất là bàn chân năm ngón thô kệch của bọn họ. Lam gia của chúng ta đều là truyền thừa chính gốc từ bộ tộc Giao Chỉ cổ xưa của Việt Nam, cho nên bàn chân năm ngón đều rất thô, không đều đặn như những người ngoại ban hoặc dân Việt đã bị thuần hóa.”
Lam Tài lúc này đã bình tĩnh lại, đợi cho Chí Tâm và Lý Uyên nói xong, hắn liền lên tiếng tiếp lời.
Thất hồn lạc phách, Lý Uyên giống như vừa bị một tia thiên lôi đánh trúng đầu, hô hấp trong phút chốc bỗng dưng ngừng lại mất một nhịp.
Đình Tấn thì vô thức nhìn xuống dưới chân nàng, hai người đã từng trải qua một lần nguyên thủy nhất tiếp xúc, dĩ nhiên từng đặc điểm trên cơ thể cũng có thể nhớ rõ một hai. Mà hắn càng là bị đôi bàn chân hơi thô kệch của nàng làm cho ấn tượng khó phai mờ.
- “Tạm thời trước mắt các ngươi trở về lấy theo đồ vật đến đối chứng rồi nói, chứ chỉ đưa ra một vài đặc điểm nhỏ thì không thể dễ dàng xác định được thân phận của một người đâu.
- Thật lòng mong các ngươi thông cảm, bởi vì chuyện mao danh như vậy ta sợ rằng có không ít người cũng có thể mưu đồ làm ra được để đặt bẫy người của [The Alliance]. Ví như [Thiên Địa Hội] mà các ngươi đã nói trước đó ấy.”
Đình Tấn sợ rằng Lý Uyên có thể vì lời nói của đối phương mà mất bình tĩnh, làm ra quyết định sai lầm, cho nên hắn vội vàng giành quyền phát biểu trước nàng.
Ba người họ Lam nghĩ rằng Đình Tấn nói cũng đúng, tuy rằng bọn họ thật sự muốn xác định thân phận của Lý Uyên, nhưng cũng hiểu rõ chuyện này không đơn giản nói một hai câu là xong.
Hết thảy đều là do Lý Uyên đang nắm trong tay quyền điều hành của [The Alliance]. Hơn thế nữa, nàng còn là một cổ đông duy nhất của tập đoàn này.
Đình Tấn khẳng định không thể để nàng bị người dụ đi một cách nhẹ nhõm thế được.
- “Chúng ta hiểu rồi, ta sẽ lập tức liên hệ với gia tộc, lấy gấp chứng cứ chuyển qua cho các ngươi kiểm tra.”
Trải qua một hồi đi từ ngạc nhiên này đến kinh ngạc khác, Lam Tài ở thời điểm hiện tại cũng đã dần dần khôi phục vẻ điềm tĩnh vốn có của mình. Hắn hướng về phía Đình Tấn, gật đầu bình tĩnh nói, sau đó mới chuyển sang nhìn Lý Uyên, ánh mắt thâm tình của một người chú dành cho cháu ruột của mình, nhẹ giọng cất lên.
- “Lý Uyên, không… ta thật sự hi vọng ngươi có thể gọi là Lam Uyên. Ngươi thật sự quá giống với Uyển Nhu, làm ta thật không khống chế nổi tình cảm của mình.
- Trong nhà của ta chỉ có sáu anh em, mà Uyển Nhu lại chính là một người em gái út duy nhất, đều được cả nhà nâng niu chiều chuộng như hòn ngọc quý trên tay.
- Mất đi nàng, cả Lam gia của chúng ta trong suốt một khoảng thời gian dài chẳng khác gì mất đi linh hồn mà sống. Mong rằng ngươi có thể thông cảm, hiểu cho tình cảnh một người anh trai giống như ta.”
Bộ dạng mập mạp, tròn trịa của Lam Tài lúc này không tài nào khiến cho người khác cảm thấy hắn trông thật đáng yêu vui vẻ, mà trái ngược lại, Lý Uyên chỉ thấy hắn thật đáng thương.
- “Ta hiểu, ta cũng hi vọng có một ngày tìm về được nơi gốc gác của mẹ ta. Ta vẫn luôn ấp ủ một mơ ước trong lòng, rằng mình sẽ có một gia đình ấm áp, tràn ngập tình thân và tiếng cười vậy.”
Nàng không nhịn được gật đầu, mắt rưng rưng ngấn lệ, run rẩy đáp lời.
Nói đoạn, Lý Uyên liền dựa vào một bên vai Đình Tấn, đôi bàn tay thon ốm đang run lên vì lo sợ, vì kích động của nàng, níu chặt lấy hắn như đang bấu víu một cái cọc chắc chắn, giữ cho nàng đứng vững được qua mọi cơn giông tố.
Ba người Lam Tài khẳng định chào một tiếng, sau đó gấp rút rời đi [The Alliance Khách Sạn] rồi đăng xuất ra khỏi trò chơi. Đình Tấn phỏng chừng, bọn họ là đi lấy chứng cứ đi.
Hắn thật không thể ngờ tới, lại sẽ có một ngày này với Lý Uyên. Nếu như là trong quá khứ trước khi trùng sinh của hắn, Lý Uyên chỉ phất lên một năm sau khi tận thế ập đến, do vậy mà Lam gia không thể nào biết và tìm tới nàng được.
Bởi lẽ, trong khoảng thời gian ấy, đường đi giữa các quốc gia đều bị quái vật ngăn đón, muốn đi từ Việt Nam sang Entire Land quả thật là một chuyện còn khó hơn lên trời.
- “Đừng kích động! Phải bình tĩnh, ta biết ngươi đang rất chờ mong điều này, nhưng chúng ta cũng cần phải đề phòng bất cứ người nào. Ngươi nắm giữ trong tay không chỉ đơn giản là một cái chức vị CEO quản lý, mà còn là cả một công hội [The Alliance] nữa.”
Đưa tay vỗ vỗ vai Lý Uyên, Đình Tấn nghiêm giọng khuyên bảo, trấn tỉnh nàng.
- “Ừ… ta biết rồi.”
Lý Uyên nghe vậy liền không tự chủ buông lỏng cánh tay của hắn ra, lí nhí ngại ngùng đáp. Nàng biết chỉ vì mình quá kích động mà suýt nữa đã đồng ý theo ba người Lam gia kia rời đi rồi.
Nếu chuyện như thế xảy ra thì quả thật rất nguy hiểm, vì không biết chừng, chờ nàng ở phía sau có thể lại là một hồi âm mưu hiểm ác nào đó cũng nên.
- “Tốt, ta tin tưởng ngươi có thể làm được, cũng hi vọng ngươi có thể tìm về được nguồn gốc của mình.”
Mỉm cười, Đình Tấn buông ra tâm tình nghiêm trọng của mình, ngữ khí cũng theo đó mà hòa hoãn hơn.
Không nói gì, Lý Uyên chỉ nghiêm túc gật đầu với hắn một cái, xem như đáp lại. Nhưng bỗng…
Bên tai Lý Uyên đúng lúc ấy lại vang lên một hồi tiếng thông báo của hệ thống tin nhắn mật. Vội vàng mở ra xem, nàng lại một lần nữa bị nội dung của nó làm trợn tròn mắt.
- “…Là người của gia tộc Rockefeller, bọn họ đến đây muốn thương lượng việc liên minh với chúng ta.”
Trên mặt Lý Uyên đã không còn điểm lắng đọng cảm xúc nào của tình huống trước đó, thay vào đấy là một loại khí thế bừng bừng phấn khởi được vực dậy hiển lộ rõ trong mắt nàng.
Đình Tấn nghe Lý Uyên nói xong thì cũng bị khơi dậy sự tò mò trong bụng.
- “Đừng nói là lại mang tới một cái thiết bị liên kết cổng [Thủy Tinh Thể] nữa rồi nha.”
Vô thức nói một câu đùa giỡn, nhưng hắn lại chẳng thể nào ngờ tới, một câu nói đùa ấy đã sắp trở thành sự thật.