Trọng Sinh, Chơi Chết Hoàng Triều!!

Chương 20: Tiền



Đầu lĩnh của mấy người đi ra, hành lễ với Ôn Hương một cái.

Ôn Hương thu lại ánh mắt sắc bén vừa rồi của mình, nói: "Không cần phải nói nhiều như vậy, vẫn là ra một cái giá đi!"

Những người kia nhìn nhau, nghĩ nghĩ, nữ nhân này giữ trong tay, cũng rất không ổn, bởi vì kẹp giữa thế tử Hương Dương Hầu và phu nhân, một người muốn nàng ta tốt, một người muốn nàng ta sống không bằng chết, những ngày này bọn họ cũng rất không dễ chịu.

Cho nên, nếu có người muốn mua, nghĩ cũng không tệ, thế tử Hương Dương Hầu cũng không thể trách gì bọn họ, về phần phu nhân thế tử Hương Dương Hầu không biết nàng ta đi đâu, nghĩ đến có lẽ cũng không truy cứu nhiều.

Mấy người ở đây nghĩ nghĩ, cuối cùng chỉ nói hai lạng bạc.

Ôn Hương run rẩy trong lòng, đây là muốn bán hàng đến mức nào?

Nàng sờ lên người mình, lấy ra đúng hai lạng bạc, xem ra, các nàng thật đúng là có duyên.

Người ở nơi này nhìn nhất đại danh kỹ, đã từng có biết bao nhiêu nở mặt nở mày, bây giờ thì ỉu xìu bấy nhiều, thổn thức không thôi, huống gì, đã từng là một đêm ngàn vàng khó cầu, hôm nay giá trị cả con người chỉ hai lạng bạc, quả nhiên là thú vị.

Nhưng mà nhìn nàng ta ở lại bên người thiếu niên công tử vô cùng tuấn tú kia, trong lòng mọi người càng thêm thổn thức.

"Thì ra, thiếu niên công tử cũng thích khẩu vị như vậy?"

Nhưng mà mọi người suy đoán thì suy đoán, nhưng lại không có tiếp tục theo dõi.

Sau khi Ôn Hương đi hết đoạn được này, thì thả nữ tử tên Mạn Mạn này ra, đi vào trong một ngõ hảm, cho bọn họ ở lại đó, mình đi vào thay một bộ quần áo, rồi đi ra.

Từ đầu đến cuối, biểu tình của mấy người cũng không thay đổi, đối với Ôn Hương nữ giả nam trang, bọn họ cũng không kinh ngạc, vẫn luôn cúi đầu, đi theo.

Cho đến khi về Phủ Hoa Vương, bọn họ cũng không nói một câu, mà sau khi Ôn Hương làm loạn cái sân nhỏ của lão vương phi một trận, lão vương phi và Trần thị cũng đàng hoàng không ít, ít nhất là hai tháng này, gần như không đi đến trước mặt nàng, cũng không có ai biết lúc đó Ôn Hương mang người từ bên ngoài về.

Điểm này, Ôn Hương rất là thỏa mãn.Nhưng mà, sau khi nàng quay về mới phát hiện những người này cũng không đơn giản.

Bốn người đàn ông, thật là sinh bốn, anh em ruột, từ nhỏ theo cha sống ở một bộ lạc ở thảo nguyên phương Bắc, sau đó, bọn họ muốn nhìn xem càng nhiều nơi trêи thế giới, nên đến nơi này.

Nhưng mà, gần đây bọn họ dùng trời làm chăn, lấy đất làm chiếu, có một lần, đánh bậy đánh bạ không biết là đến làng nào, lúc đó người làng này rất bất bình, có người thì đánh nhau, có người đang giết người.

Bọn họ mờ mịt, vì bảo vệ mình, cũng đánh nhau theo, cuối cùng cha bọn họ chết, bọn họ cũng bị bắt, trở thành người xấu.

Nhưng mà, qua nhiều lần kiểm chứng, phát hiện bọn họ không phải là người của nhóm nào cả, thì bán bọn họ đến chợ nô ɭệ.

Ôn Hương biết bọn họ đều có võ công, đương nhiên vô cùng vui vẻ, còn có người chuyên nghiên cứu vũ khí, tâm trạng lập tức giống như là thấy được cảnh sắc tươi đẹp nhất, hưng phấn không thôi.

"Các ngươi cũng đã qua tay nhiều người như vậy, có lẽ cũng biết được đây là đâu rồi, tôi cũng không giới thiệu nhiều cho các ngươi nữa!"

Giọng điệu của Ôn Hương vẫn lạnh nhạt nhưng lại không cho phép từ chối.

Người đứng đầu bốn người kia, cười lạnh một cái.

"Đã thành thế này rồi, nếu còn không biết mình đang ở đâu, chẳng phải rất vô dụng sao!"

Giọng điệu của hắn ta nghiến răng nghiến lợi, Ôn Hương có thể hiểu được nỗi hận trong lòng hắn ta, ai cũng không thể ngờ được, trời giáng tai họa xuống chứ?

Không, không phải trời, là do người.

"Tiểu thư...Ngài đã cứu chúng ta, bốn anh em chúng ta đời này kiếp này, nhất định sẽ báo đáp tiểu thư, làm trâu làm ngựa!"

"A?"

Giọng điệu Ôn Hương trêu tức.

"Các ngươi không báo thù?"

Bọn họ như là bị đánh trúng một chiêu, không thể nhúc nhích.

"Tiểu thư, ngài thật là lợi hại, có thể nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng chúng ta!"

Người nọ vô cùng kính nể Ôn Hương.

Ôn Hương từ chối cho ý kiến.

Kỳ thật không phải là nhìn thấu, mà là hiểu, đều là người cùng trải qua như thế, sao có thể không biết trong lòng hắn ta đang suy nghĩ gì chứ?

Nàng cũng là người trở về từ địa ngục mà!

"Được rồi, sau này các ngươi sẽ không còn tên trước kia nữa, ngươi là lão đại, sau này gọi là A Lý, các ngươi lần lượt là A Văn, A Phục, A Ứng!"

"Dạ!"

Bốn người vô cùng kϊƈɦ động.

"Ngươi có muốn tĩnh dưỡng một thời gian ngắn cho tốt không?"

Ôn Hương nhìn Mạn Mạn vừa được Phúc Nhi dìu từ bên ngoài vào, nhẹ quan tâm hỏi, nhưng mà lọt vào trong tầm mắt, vẫn là dáng người phong tình vạn chủng của nữ tử này, quần áo quy củ của Phúc Nhi như vậy, mặc lên người nàng ta, cũng mê người như vậy.

Xem ra nữ tử này quả nhiên là một báu vật!

Không ngờ rằng, lúc này Mạn Mạn mới cẩn thận nhìn khuôn mặt của Ôn Hương, nàng ngồi bên trêи, dáng vẻ thanh thanh lãnh lãnh, một gương mặt tuyệt mỹ, làm người si mê, Mạn Mạn tự xưng là cả đời chưa bao giờ thấy qua cô gái xinh đẹp hơn mình, hôm nay nhìn thấy thiên kim Phủ Hoa Vương trong truyền thuyết này, thật là đẹp, đẹp kinh người, đẹp không thể mạo phạm, đẹp không dám đến gần.

Khuynh quốc khuynh thành, giống như là tiên tử không ăn khói lửa trần gian.

Ôn Hương và Mạn Mạn đều là người đẹp, Ôn Hương trước kia chưa từng nghe nói đến Mạn Mạn, là bởi vì nàng là thiên kim Phủ Hoa Vương, là tiểu thư khuê các, các loại nữ tử phong trần này, đương nhiên sẽ không lọt vào tai nàng.

Hơn nữa, nàng cũng là một trong tứ đại mỹ nhân của Tứ Thành, cũng là một trong tứ đại danh môn khuê tú, tuyệt không có người nào dám so sánh tiểu thư dòng chính của Phủ Hoa Vương với nữ tử phong trần.

Nhưng mà Mạn Mạn thì không giống, nàng ta ở trong những nơi phong hoa tuyết nguyệt tương đối dài, đương nhiên là nghe qua tên của tiểu thư Ôn Hương Phủ Hoa Vương.

Hai người tâm trạng khác nhau, Mạn Mạn hơi sửng sốt một chút, mới phản ứng lại.

"Không...không cần..." Giọng của nàng ta khàn khàn, nói không nên lời, nghe vô cùng đáng thương.

"Được!"

Ôn Hương cũng không khuyên nàng ta nghỉ ngơi, chỉ là ý bảo nàng ta ngồi xuống, chuẩn bị phân công cho mỗi người bọn họ một nhiệm vụ.

"Các ngươi nói là ta cứu các ngươi, sau này sẽ trung thành tận tâm với ta, cho nên ta cũng tin tưởng các ngươi như vậy, trêи thế giới này, ta vốn chỉ tin tưởng Phúc Nhi, hôm nay ta cũng sẽ tin tưởng các ngươi như tin tưởng Phúc Nhi, hy vọng các ngươi không để cho ta thất vọng!"

"Dạ!"

Mấy người vì được Ôn Hương tin tưởng mà vui vẻ, lại vì nhiệm vụ mà Ôn Hương phân công cho bọn họ mà tỏ vẻ kinh ngạc.

Cuối cùng, Ôn Hương phái Mạn Mạn, không, bây giờ phải gọi là Yêu Nương đi quản lý cơ quan tình báo, mà A Lý am hiểu chế tạo binh khí đi chế tạo binh khí, còn lại ba người trước mua thêm mấy người, ở một nơi huấn luyện bọn họ, chầm chậm phát triển.

Kỳ thật Ôn Hương cũng chỉ là thể hiện thái độ thử một lần, nhưng không ngờ phát triển vô cùng tốt.

Hôm này cũng đã qua được hai tháng, cơ quan tình báo cơ bản có thể tìm hiểu thấu đáo tin tức của Tứ Thành, về phần bên ngoài Tứ Thành, Yêu Nương cũng đang nỗ lực, mà ở trong trang viên, binh khí của A Lý, cũng chế tạo rất tốt.

Ngoại trừ tiền, hôm nay nàng gần như không có chuyện gì phiền lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.