Trọng Sinh, Chơi Chết Hoàng Triều!!

Chương 43: Cảm thán



Ôn Hương không khỏi cảm thán trong lòng, khó trách bất kể là ai cũng đều sẽ cảm thấy vô cùng tán thưởng đối với vị Dung thế tử này, dù sao thì nhân vật như vậy, chỉ là vẻ bề ngoài xuất chúng cũng đã đủ để nhiều người cảm thấy thích thú, cộng thêm việc hắn đối nhân xử thế ôn hòa như vậy, càng để cho người ta cảm thấy là khiêm khiêm công tử hiếm có.

Nếu như vị khiêm khiêm công tử có gia cảnh tốt đến khác thường, vậy thì càng thêm để cho người ta nói chuyện say sưa.

Thế nhưng vị công tử này lại không vào triều, nghe nói là hắn không có hứng thú đối với truyện triều đình, cho nên cho dù hoàng đế bá bá có mời hắn như thế nào, hắn cũng vẫn uyển chuyển từ chối.

Điểm này quả thật làm cho Ôn Hương cảm thấy khâm phục, nhưng mà bắt đầu kể từ khi người này nhìn thấy nàng liền thích vô tình hay cố ý đùa giỡn nàng, điểm này làm Ôn Hương cảm thấy chống đỡ không được.

Bây giờ thế mà lại gọi nàng là A Hương...

Phải biết là trêи thế giới này ngoại trừ phụ vương của nàng, không có người nào có thể gọi nàng như vậy.

“Tham kiếm Dung thế tử.”

Ôn Hương tiến lên hành lễ, nhìn thấy gương mặt tươi cười của Dung Tử Hiên nhẹ nhàng trở nên đen thui, Ôn Hương cảm thấy có hơi...

Quả nhiên là người này tuyệt đối không dễ nói chuyện giống như vẻ bề ngoài.

“A Hương, nàng không ngoan..."

Ôn Hương giống như là bị sét đánh trúng, cả nửa ngày trời cũng không nói nên lời, nhìn nàng như thế, Dung Tử Hiên như cảm thấy nét mặt của mình đã dễ nhìn hơn.

Nói tới Phúc Nhi, ký ức của nàng ta đối với Dung Tử Hiên cũng chính là đêm mưa ngày hôm đó, sau đó rốt cuộc cũng chưa từng nhìn thấy. Những chuyện sau đó Ôn Hương cũng không nói với nàng ta, suốt ngày nha đầu này còn có rất nhiều chuyện phải lo lắng, Ôn Hương sợ là nói với nàng ta thì sẽ ảnh hưởng đến nha đầu này.

“Thế tử, người đang làm gì ở đây?”

Nhưng mà Ôn Hương cũng không quan tâm phải giải thích gì với Phúc Nhi, nàng lên tiếng hỏi Dung Tử Hiên.Dung Tử Hiên nói một câu nhưng lại bị Ôn Hương lạnh nhạt thờ ơ như thế này chặn trở về, đương nhiên là trêи mặt của hắn có vẻ không vui.

Rất lâu sau hắn đều không nói cái gì, Ôn Hương cảm thấy có hơi chột dạ, về phần chậm rãi đến từ đâu cũng không biết rõ.

“À, bản thái tử có uống vài chén rượu trong bữa tiệc, cảm thấy có hơi say, lại cảm thấy có chút buồn bực, nên ta đi ra ngoài một chút, nghe nói là phía sau Phủ Hoa Vương có núi, có một rừng mai rất đẹp, mỗi khi đến mùa hoa nở rộ khắp trời.”

Giọng điệu của Dung Tử Hiên nhàn nhạt, dường như thật sự đang nói tới rừng mai, Ôn Hương lại có thể cảm thấy được hắn đang nghiến răng nghiến lợi, nàng đột nhiên cảm thấy có hơi kỳ quái.

“Trước kia bản thế tử vẫn muốn đến ngắm hoa, nhưng mà từ xưa đến nay vương gia đều không có ở phủ thượng, phủ thượng cũng không có nam quyến nào khác. Nếu như ta tùy tiện tới cửa, thật sự không tốt, từ xưa đến nay Hiên không đến đây, nếu như nhị cô nương không có chuyện gì thì có thể dẫn đường cho Hiên chứ?”

Ôn Hương nhìn hắn một chút, có thể nhìn ra được người này đang rất tức giận, dù sao thì từ lúc bắt đầu nàng luôn quan tâm đến chuyện gọi nàng là A Hương, hiện tại đột nhiên lại biến thành nhị cô nương, Ôn Hương cảm thấy hãi hùng khϊế͙p͙ vía.

“Dù sao thì yến hội đó hình như cũng có chút buồn bực.”

Nhìn Ôn Hương có hơi do dự, Dung Tử Hiên lại bổ sung thêm một câu. Ôn Hương nhắm mắt, do dự một chút, vẫn lựa chọn đi đến rừng mai với hắn.

Dù sao thì hiện tại nàng không thể đắc tội với Dung Tử Hiên được, còn có bữa tiệc đó, nàng đúng là không muốn trở về. Mặc dù ở bên ngoài có hơi lạnh, sau khi so sánh nàng cũng muốn đi đến xem rừng mai hơn mà không phải là trở về ứng phó với đám người đó.

Hai người muốn đi xem hoa mai, Phúc Nhi ở một bên đương nhiên có hơi dư thừa, nếu như Phúc Nhi đi cùng thì chắc chắn là Dung Tử Hiên sẽ không vui.

“Phúc Nhi cô nương này cũng đi cùng với chúng ta à?”

Dung Tử Hiên nhìn Phúc Nhi, Ôn Hương kinh hãi, Dung Tử Hiên thế mà tên của Phúc Nhi cũng biết, xem ra là bỏ ra không ít công phu, nhưng mà mặc dù hắn không vui khi Phúc Nhi đi cùng, nhưng mà hắn cũng phải cho Phúc Nhi chút tôn trọng.

“Nô tỳ..."

Phúc Nhi bị nói như vậy, đương nhiên cũng không biết nên làm cái gì, cuối cùng cũng chỉ có thể nhìn Ôn Hương.

“Ngươi đi về trước đi, cũng cần phải trở về yến hội..."

Giọng nói của Ôn Hương rất lạnh nhạt, Phúc Nhi cũng có thể nghe ra được nàng vẫn tương đối tin tưởng Dung Tử Hiên, cho nên mặc dù Phúc Nhi có chút lo lắng nhưng mà cũng không nói cái gì liền đi ngay, điểm này vẫn làm cho Dung Tử Hiên cảm thấy rất hài lòng.

Nhìn gương mặt đã đạt được ý đồ của người nào đó, Ôn Hương đột nhiên cảm thấy mình không để Phúc Nhi đi mới đúng, da mặt của cái người này tuyệt đối không phải giống như nàng đã nhìn thấy.

“Thế tử, ngươi cố ý đến đây tìm ta, chỉ sợ không phải là để thưởng thức hoa mai đơn giản như vậy?”

Ôn Hương nhìn Dung Tử Hiên, biểu cảm dò hỏi làm Dung Tử Hiên cảm thấy trong lòng không thoải mái.

Hắn ấm ức nói: “Ta còn nghĩ rằng ta với A Hương đã đạt được thống nhất, sau này A Hương sẽ gọi ta là Hiên, ta gọi nàng là A Hương, nhưng mà A Hương vẫn gọi ta là thế tử, hóa ra giữa chúng ta cũng chỉ là có một mình ta mong muốn đơn phương mà thôi.”

Lời nói của hắn giống như là một tia sấm lôi Ôn Hương trở về.

Cái gì mà giữa bọn họ chỉ là hắn mong muốn đơn phương, giữa bọn họ chẳng lẽ có cái gì hả?

Thái tử, giọng điệu này của ngươi rất dễ làm cho người ta hiểu lầm đó nha, hình như là ta cũng đâu có làm cái gì đâu...

“Thế tử, hình như là Ôn Hương không hiểu cách nói của ngươi cho lắm, chúng ta quen biết cũng không được bao nhiêu ngày, thật sự không biết thế tử đột nhiên đối xử với ta tốt như vậy là bởi vì cái gì, chẳng lẽ cũng bởi vì chúng ta gặp nhau một lần trong đêm mưa ấy?”

Ôn Hương vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn Dung Tử Hiên.

Chỉ nhìn thấy Dung Tử Hiên dừng lại, đôi mắt của hắn giống như là một đầm nước, khiến cho trong lòng người dập dờn, Ôn Hương nhìn thấy đã cảm thấy trong nội tâm hòa tan.

Lại có một loại cảm giác lập tức bị đầm nước này hấp dẫn vào, thật sự nói không nên lời.

Qua một hồi lâu, nàng mới bình ổn tâm trạng, trong lòng cũng không khỏi mắng là nam tử mà lớn lên đẹp mắt như vậy để làm cái gì, đúng là yêu nghiệt mà!

“Dung Tử Hiên, ngươi trả lời ta đi, rốt cuộc là ngươi bởi vì nguyên nhân gì mà đối xử với ta tốt như thế, lại thân thiết như thế?”

“A Hương, nàng hỏi là ta bởi vì cái gì mà đối xử với nàng thân thiết như vậy, đã lâu như thế nàng lại không cảm nhận được tâm ý của ta à?”

Dung Tử Hiên nhìn gương mặt Ôn Hương, có chút nóng nảy mà hỏi.

Ôn Hương cũng nhìn vào mặt hắn, bỗng chốc trong lòng như có cái gì đó sụp đổ.

Tâm loạn như ma, tim đập dồn dập.

“Tâm ý của ta như thế nào, A Hương, nàng nhất định rất rõ ràng, nàng có thể cảm nhận được, A Hương..."

Hắn nhìn nàng như vậy, Ôn Hương không thể không thừa nhận.

“Nhưng mà bởi vì cái gì chứ? Lần đầu tiên lúc ngươi nhìn thấy ta đã biết rõ ta giết người, muốn hủy đi thi thể, ngươi vẫn giúp ta như cũ, đây là vì cái gì?”

Nàng vẫn không cam lòng mà hỏi.

Dung Tử Hiên nhìn nàng, cảm thấy để nàng biết nhiều thứ cũng tốt, hắn biết nỗi hoài nghi trong lòng nàng, từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng là hắn đã biết Ôn Hương là một người có cảm giác không an toàn cực độ, nếu như mình không nói ra một đáp án để cho nàng cảm thấy hài lòng, chỉ sợ là cho dù có thế nào nàng cũng sẽ không toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn, không có cách nào chân chính cảm nhận được tình cảm của hắn.

Nhưng mà hắn vẫn luôn tin tưởng Ôn Hương có cảm tình với hắn, ít nhất là hiện tại dưới tình huống nàng còn chưa biết nó, nàng cũng sẽ nguyện ý tin tưởng hắn.

“A Hương, có một chuyện có lẽ là ta nên nói cho nàng biết, nàng biết rồi thì sẽ không hỏi cái gì nữa..."

“Là chuyện gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.