Trọng Sinh, Chơi Chết Hoàng Triều!!

Chương 45: Mời về cho



“Hoàng hậu nương nương, mời người trở về cho, dù là năm đó hay là hiện tại, người ở trong lòng của ta mãi mãi cũng chỉ có A Ngữ, chưa từng có người nào khác..."

Giọng điệu của Ôn Lạc bình tĩnh nhưng lại không thể nghi ngờ gì, nói xong, ông ta đi vào bên trong để lại một mình hoàng hậu ở đó ngã ngồi trêи tảng đá, mặt xám như tro.

Chấp nhất nhiều năm cũng chỉ có một câu nói trong lòng của ta chưa từng có người nào khác, chỉ có A Ngữ.

Hoàng hậu nói không được những năm nay tình cảm của bà ta đặt ở đó, dường như tình yêu của những năm đó cũng chỉ là một mình bà ta đang không ngừng giãy dụa, người ở bên ngoài chẳng có ai quan tâm đến, bây giờ ngay cả một người chết mà bà ta cũng không sánh nổi...

Vậy làm sao có thể để cho bà ta không hận? Làm sao có thể để bà ta cam tâm được?

Ôn Lạc, ngươi đã chưa từng nhìn thấy ta, vậy thì cũng đừng trách ta lòng dạ độc ác.

Qua một hồi lâu, bà ta đứng dậy thì cũng đã khôi phục lại bộ dạng cao cao tại thượng bình thường của bà ta, chậm rãi đi ra từ phía sau ngọn núi giả, Dung Tử Hiên lập tức kéo Ôn Hương trốn qua một bên.

Sắc mặt của hoàng hậu vẫn như bình thường, nhìn không ra vẻ đau khổ vì vừa mới thổ lộ mà bị từ chối, chỉ có điều bà ta đường đường là hoàng hậu, lúc nãy không có mặt ở yến tiệc, không biết trở về sẽ giải thích như thế nào đây?

Nhưng mà bà ta là hoàng hậu, có ai hoài nghi bà ta cơ chứ?

Ôn Hương nhìn bóng lưng của hoàng hậu, ánh mắt có chút phức tạp.

Nàng nhớ kỹ đời trước hoàng hậu và Lý gia trang cấu kết với nhau, và người của Lý gia trang dường như là người của thiên Cẩm hoàng triều, ở trong đây dường như có mối quan hệ phức tạp. Mặc dù nàng nhớ không rõ ràng, nhưng mà hoàng hậu tuyệt đối không đơn giản như vậy.

“A Hương, đang suy nghĩ gì vậy?”

Dung Tử Hiên nhẹ nhàng gọi nàng một tiếng, Ôn Hương mới phản ứng lại được mình vẫn đang bị Dung Tử Hiên lôi kéo, hai người như thế này thật sự quá mức thân mật.

Nàng nhanh chóng đẩy Dung Tử Hiên một cái, nhảy qua bên cạnh mấy bước.

“Ngươi... ngươi... ngươi..."

Trong lúc nhất thời nàng nói năng lộn xộn, cũng không biết là mình nên nói cái gì.

“Ta như thế nào, không phải lúc nãy A Hương cũng rất thích hả?”

Chắc có lẽ là Dung Tử Hiên cảm thấy đùa giỡn với Ôn Hương rất vui, cũng không thấy có vấn đề gì, nhìn nàng, giọng điệu vô cùng nhu hòa mà nói một câu.

“Ai thích chứ? Ngươi đừng có nói bậy bạ!”

Ngữ khí của Ôn Hương vô cùng không được tự nhiên, Dung Tử Hiên này thật sự chính là da mặt quá dày, hẳn nên để người đời nhìn bộ dạng vung nồi của hắn mới đúng!

“A Hương, dường như là mối quan hệ giữa phụ vương nàng và hoàng hậu không tầm thường đâu.”

Dung Tử Hiên đột nhiên lại nói, Ôn Hương mím mím môi, cố ý giả vờ như là mình không quan tâm.

“Ngươi không nhìn thấy là phụ vương của ta đều đã từ chối rồi à, đó cũng chỉ là do hoàng hậu mong muốn đơn phương mà thôi, có liên quan gì đến phụ vương của ta đâu chứ. Những năm gần đây bên người của phụ vương ta mặc dù không có người nào, nhưng mà cũng không phải là cái gì cũng có thể.”

Giọng điệu của Ôn Hương vô cùng xem thường, người đàn bà hoàng hậu này tâm cơ quá nặng, hơn nữa bà ta còn cấu kết với Thiên Cẩm hoàng triều, uy hϊế͙p͙ đối với triều đại Thiên Vinh quá lớn, ai biết được bà ta lại đột nhiên nói những lời này với phụ thân của mình là ôm tâm tư gì không cơ chứ?

Dung Tử Hiên nhẹ gật đầu, biểu thị đồng ý.

“Lúc này hoàng hậu đột nhiên lại như thế này, ai biết là bà ta có mục đích gì, vương gia từ chối cũng là đúng thôi.”

“Ta cũng cảm thấy như vậy, ai biết được người phụ nữ này có tâm tư gì?”

Ôn Hương và Dung Tử Hiên đột nhiên lại nhất trí với nhau, nhận được sự khẳng định của Dung Tử Hiên, nàng cảm thấy rất vui, cũng quên mất hồi lúc nãy còn đang thảo luận với Dung Tử Hiên rốt cuộc là giữa hai người bọn họ ai đã nhào vào trong ngực của ai trước.

“À đúng rồi, không phải lúc nãy ngươi đã nói là đằng sau có nguyên nhân gì đó hả, bây giờ nói đi.”

Ôn Hương đột nhiên nhớ đến chuyện lúc nãy, lại hỏi tới chuyện này.

“Không được, ngày hôm nay ở đây có quá nhiều người, nếu như để những người khác nghe thấy chỉ sợ là đối với nàng không tốt, lần sau chúng ta lại tìm một nơi bí ẩn thì ta mới có thể nói những chuyện này cho nàng biết được.”

Ôn Hương suy nghĩ, hồi lúc nãy bọn họ vừa nghe thấy bí mật của hoàng hậu với phụ vương của nàng, loại chuyện này quả thật dễ dàng bị người khác nghe thấy, đương nhiên phải bí ẩn một chút mới tương đối tốt hơn. Thế là nàng cũng không hỏi cái gì nữa, nhẹ nhàng gật đầu.

Đối với việc Ôn Hương nghe lời như thế, Dung Tử Hiên rất vui.

“A Hương, không còn sớm nữa, hai người chúng ta đi ra ngoài lâu như vậy, ta đưa nàng trở về.”

“Được.”

Ôn Hương cũng không từ chối, con người của Dung Tử Hiên thật ra không chấp nhận được khi người ta từ chối hắn.

Sau khi Ôn Hương rời đi, Ôn Nhan vẫn đang không ngừng chú ý đến nàng.

Nhưng mà nàng ta đợi một hồi lâu rồi cũng không nhìn thấy Ôn Hương trở về.

Nàng ta luôn quan sát cẩn thận, đương nhiên không bỏ qua trước đó lúc mới vào bữa tiệc, quý công tử ở bàn bên kia vẫn luôn đang nhìn bọn họ phía bên đây.

Trong số đó có một quý công tử mặc trêи người bộ y phục màu tím, trêи đầu mang mạt ngạch vàng màu tím, bộ dạng nghiêm túc trông vô cùng có khí chất. Mặc dù nàng ta chưa từng nhìn thấy, nhưng mà cũng có thể đoán được đây chắc có lẽ là thái tử điện hạ.

Bên cạnh chắc có lẽ là lục hoàng tử và thất hoàng tử.

Nghe nói là thái tử điện hạ và lục hoàng tử với thất hoàng tử vô cùng thân thiết với nhau, lục hoàng tử háo sắc thích trà trộn vào các ngõ hẻm hoa liễu, thất hoàng tử thì lạnh nhạt không thích nói chuyện, nhưng mà thể cốt vô cùng gầy yếu, vị này luôn kín đáo trong mười vị hoàng tử.

Ngay cả hoàng đế đối với hắn cũng hờ hững không quan tâm, nghe nói là chịu không ít khi dễ, cũng may là thái tử điện hạ đối với hắn quan tâm đầy đủ, nên cuộc sống của hắn cũng không khó khăn. Những năm gần đây sống dưới cánh của thái tử, dần dần đã có chút tên tuổi.

Cho nên Ôn Nhan nhìn thêm mấy lần, nàng ta biết người ở bên trái là lục hoàng tử, quả nhiên một bộ dạng đào hoa, còn ngồi ở bên phải trông lạnh nhạt, khuôn mặt bình thản lại là thái tử, có mấy phần nghiêm túc, nhìn không giận tự uy.

Trước đó lúc Ôn Hương có ở đây, ánh mắt của thái tử đã đặt ở trêи người của nàng không hề rời khỏi, lục thái tử còn mang theo vẻ hưng phấn nhìn nàng, còn không ngừng nói gì đó với hắn.

Thái tử cũng không phản bác cái gì, nhưng mà có thể nhìn ra được hắn cũng không ghét, ngược lại thật cao hứng.

Trong lúc nhất thời Ôn Nhan lại phát giận.

Ôn Hương, Ôn Hương, lại là Ôn Hương, ở đâu cũng là Ôn Hương, ngay cả thái tử cũng vừa ý Ôn Hương.

Dựa vào cái gì chứ!

Lúc này ở bên cạnh có một tiểu thư thế gia, đại khái là dòng dõi không tốt, chạy đến nói chuyện với nàng ta. Ôn Nhan cũng không có tâm tư để ý đến nàng ta, hiện tại trong lòng của nàng ta đều là tâm tư đối với thái tử.

Thái tử điện hạ à, nếu như có thể gả cho thái tử điện hạ, vậy thì sau này nàng ta chính là hoàng hậu nhất quốc chi mẫu, uy phong giống như hoàng hậu nương nương.

Sau khi nàng ta rời đi, vị tiểu thư thế gia đó bĩu môi, vẻ mặt không cao hứng nói: “Bất quá cũng chỉ là một đứa con thứ mà thôi, có tư cách gì mà kiêu ngạo ở đây, còn không dám để ý tới ta, thật sự cho rằng bản thân là Ôn Hương tỷ tỷ của nàng ta?”

Tiểu thư thế gia vừa mới nói xong, chỉ nghe thấy ở bên cạnh có người nói: “Ngươi cũng không cần không phục đâu, cho dù người ta xuất thân thứ nữ thì đó cũng là thứ nữ của Phủ Hoa Vương.”

“Hừ, đúng là khó ưa mà.”

Ôn Nhan tuyệt đối không có ý xem thường tiểu thư thế gia đó, chẳng qua là nàng ta nhìn thấy thái tử muốn rời đi, trong lúc nhất thời không quan tâm tới.

“Tham kiếm thái tử điện hạ.”

Ôn Nhan vất vả lắm mới đuổi kịp thái tử, nở một nụ cười vô cùng sáng lạn mà lại dịu dàng.

“Ngươi là?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.