Trọng Sinh Chu Chỉ Nhược

Chương 10: Phụ giáo nữ đức thủy học văn



Sau khi Mạc Thanh Cốc rời đi, ta lại cùng Tống Thanh Thư, Du Tử Oánh đàm tiếu một hồi, không để ý đến ánh mắt tiếc nuối của hai người hưng phấn mang theo Lôi Tuyết rời khỏi Tử Tiêu cung. Hôm nay tóm lại là có thu hoạch, chẳng những thấy được kiếm pháp tuyệt thế của Võ Đang mà còn có thể đi học cùng bọn Tống Thanh Thư, hơn nữa ở đó có mỹ nam tử như Mạc Thanh Cốc dạy, thật đúng là hạnh phúc a!

Nghĩ vậy ta bất giác ngây ngô cười, tưởng tượng ra Mạc Thanh Cốc mặc âu phục tuấn mỹ soái khí đứng ở trên giảng đường giảng bài, phía dưới ngồi đầy nữ sinh bộ dạng mê mẩn, ách! Ta vội thu hồi những suy nghĩ lung tung, thầm mắng chính mình một tiếng, Chu Ôn Ôn ngươi muốn cái gì vậy? Mạc Thất hiệp người ta có lòng tốt dạy ngươi, ngươi trong lòng còn bịa đặt cho người ta như vậy, thật sự là..!

Về đến nhà, ta cao hứng nói lại lời Mạc Thất hiệp cho cha. Cha lúc đầu có vẻ do dự, nhưng sau thấy ta vui vẻ cũng đành đồng ý, còn bảo ta chuẩn bị một ít lễ tạ mang đi. Ta nhăn nhó: “Cha, người ta là đại hiệp, làm sao có thể coi như lão dân chúng bình thường mà biếu xén ạ? Có phải có chút không khách khí không?”

“Nha đầu, đại hiệp đã nói sẽ dạy con, cho con và đệ tử Võ Đang cùng nhau học tập, đó là phúc của con, đại hiệp không phải tiên sinh dạy học, nhưng tạ lễ tất yếu cần phải có. Con lại không phải đồ đệ của người ta, không có gì chẳng lẽ để người ta dạy không mình sao?” Cha cười khổ nói.

Ta rốt cuộc vẫn là thế hệ hiện đại, đối với các cách cư xử ở cổ đại không hiểu biết nhiều, cha cũng đã ngoài năm mươi, nói có lẽ không sai, ta không phản đối nữa, ngược lại không thấy cha vui vẻ gì mấy, có chút nghi hoặc, chẳng lẽ cha không muốn ta đi Võ Đang học? Tại sao lại thế? Đành phải kéo kéo tay cha, nói: “Cha, cha sao lại mất hứng, cha không thích con đi Võ Đang học sao? Nếu vậy con không đi nữa, dù sao con cũng đã nhận được mấy mặt chữ, không học không sao cả.”

Mấy lời này của ta có chút khẩu thị tâm phi, ai biết lòng ta đối với học tập ở cổ đại có bao nhiêu khát vọng, chỉ có học được ta mới có thể đem văn tự trong đầu chuyển thành tri thức, học y thuật, ít nhất có cái vốn để tự bảo vệ mình. Tuy nếu có thể hiểu được hết Bất lão Trường xuân công thì tốt, nhưng nếu ta đến Võ Đang học khiến cha không vui, vậy thì quên đi, ta sẽ nghĩ biện pháp khác vậy.

Ta lại không muốn trở thành cái gì mà tài nữ, chỉ cần học để hiểu được ý nghĩa mỗi chữ như thế nào là đủ, ta hiện tại tuổi mụ mới mười tuổi, tính tuổi thực là chín tuổi, cách thời điểm rối loạn của Võ Đang trong truyện còn khá xa, không cần nóng vội. Bằng vào trí nhớ của mình, ta có thể trộm xuống núi đến lớp học trấn trên nghe giảng, nhiều nhất là hai năm cũng có thể hiểu được, hiện tại thân ở Võ Đang, không giống như khi ở Hán Thủy, nơi này rất an toàn, có thể xuống núi mà không cần lo lắng điều gì.

“Không phải cha không muốn con đi Võ Đang, con ở đó học tập cha cũng rất vui vẻ, nhưng chỉ là con phải nhớ, con năm nay đã mười tuổi, đã sắp đến tuổi cập kê, ở Võ Đang cần tuân thủ lễ pháp, lời nói không thể khinh bạc, không thể lúc nào cũng như con gái nông gia không hiểu lễ nghi, hơn nữa không cần cùng mấy người Tống thiếu hiệp quá mức thân cận, nhớ rõ không?” Cha lời nói mang theo chua xót.

Ta lúc này mới hiểu nỗi khổ của cha, cha thân là nam tử, nữ nhi ở cổ đại mười ba tuổi đã đến tuổi cập kê, ta đã mười tuổi, phải biểu hiện một chút nữ tử tu thân dưỡng tính, chính là cha cũng không dạy được ta tốt về tam tòng tứ đức, lại thấy ta và Tống Thanh Thư thân thiết, sợ rằng có điểm thất lễ, cô phụ phó thác của mẹ ta, đánh mất thể diện của Tiết gia.

Lại lo lắng ta lên Võ Đang học, đệ tử đều là nam hài tử, sợ ta mang tiếng, ta thật sự cười khổ không thôi, thân là thế hệ hiện đại, mười tuổi như ta chính là trẻ con mà thôi, tuy rằng Tống Thanh Thư cũng có bộ dáng nam sinh tuổi trung học, nhưng ta làm sao lại có thể có gì với tiểu hài tử chứ. Bất quá ở cổ đại nam nữ bảy tuổi đã bất đồng, việc này thật tình đúng là khó nói, có thể không cẩn thận va chạm một chút đã thất lễ, xem ra về sau ta phải bảo trì khoảng cách, cách xa người khác ba thước mất.

“Cha hãy yên tâm, con biết, nhất định cẩn thận, không để thất lễ, con chính là đi học tri thức, sẽ không quá thân mật với người khác, nhưng tạ lễ đưa cho Mạc Thất hiệp phải có những gì đây ạ?” Ta đối với những quy tắc lễ giáo này chỉ có thể bất đắc dĩ thỏa hiệp, ngẫm lại vạn nhất mà bị truyền ra là thất lễ với tiểu hài tử cũng mất mặt đến chết.

Cha vui mừng cười, biết con gái thông minh nói chút đã hiểu, cho nên cũng không nhiều lời, suy nghĩ một chút liền đáp: “Con lại không phải bái sư, lễ vàng bạc tài vật chỉ sợ đại hiệp cũng không nhận, phái Võ Đang tuy không kiêng thịt nhưng cũng hầu như ăn toàn đồ chay, nếu tặng thịt để ăn cũng không thích hợp, quả thật hơi khó! Không bằng như vậy đi, nha đầu ngươi thường làm đồ ăn sáng rất ngon, không bằng chuẩn bị chút điểm tâm, khi đến học thì mang theo, đại hiệp hẳn cũng khó từ chối.”

“A, đúng vậy! Làm điểm tâm cũng cần thời gian, buổi tối con còn phải làm một chiếc cặp đựng giấy bút mực nghiên, vậy thì ngày mai buổi sáng bắt đầu làm điểm tâm, vừa lúc buổi chiều mang đi.”

Từ sau khi dùng ám khí giết được sói, ta liền thường xuyên vào rừng bắt chút dã vật, nhiều khi thừa thịt, bên ngoài lại nóng bức liền đem thịt và mỡ vào hầm đá trữ đồ coi như một hầm băng, có thể dự trữ đồ ăn giống như tủ lạnh còn được miễn phí tiền điện.

Ta lúc này làm điểm tâm không phải giống như hiện đại thường làm là đồ ăn tây, mà thường làm điểm tâm cổ điển cải biến, nguyên liệu chủ yếu là dầu ăn (được thay bằng mỡ động vật), bột năng, bột đậu, đường trắng… vừa ngọt vừa mặn rất hợp miệng, lại không quá ngọt, cha thường ngày tuy không thích ăn ngọt cũng rất thích ăn, bởi vì cổ đại đường không phổ biến lắm, khá là quý cho nên thường ngày làm hầu như là vị mặn, may mắn trước đó mấy ngày vì cha bị hoảng sợ, ăn uống không vào nên ta đã nhờ đệ tử Võ Đang mua giúp đường, bột đậu làm điểm tâm cho cha, lần này thật đúng lúc cần dùng đến.

Một đêm không nói gì, sáng hôm sau ta đem các nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn làm bánh, đến chiều hoàn thành, ta nếm thử, hương vị khá được, chọn mấy cái hình dáng đẹp nhất đem bỏ vào hộp đựng thức ăn. Trên lưng đeo túi nhỏ đựng văn phòng tứ bảo, tay mang theo hộp đựng đồ ăn đi học, nói thật là có cảm giác trước đây đeo cặp đi học, hài tử người nho nhỏ, trên lưng cặp sách to, có chút buồn cười lại đáng yêu.

Vì tiện cho việc đi học, ta hôm nay không mặc quần áo cũ kỹ như thường ngày, tóc đơn giản buộc gọn cao lên thành một cái đuôi ngựa, dùng dây vải màu vàng cột chắc, quần áo lành lặn màu xanh gọn gàng. Lôi Tuyết cũng đã lớn hơn, không hợp ngồi trên đầu ta nữa đành bám vào vai nghịch cái đuôi tóc của ta. Hơn nữa ta thân hình nhu mỹ, bước chân trên đường chẳng những không mất đi vẻ u nhã lại thêm sự hoạt bát, phong thái ra dáng một thiếu nữ, không giống một đưa nhỏ mười tuổi.

Đến Võ Đang, ta trước đến viện nơi Mạc Thanh Cốc ở, hắn không có ở đó đành phải đem điểm tâm giao cho đạo đồng, nói rằng đây là lễ tạ, thỉnh bọn họ chuyển cho Mạc Thất hiệp. Rời đi ta cũng không vội, cùng Lôi Tuyết đùa nghịch đi hướng Thanh Tùng viện, xa xa chợt nghe tiếng Mạc Thanh Cốc thanh lãng chỉ đạo thế hệ đệ tử thứ ba của Võ Đang luyện tập võ nghệ.

Ta đi vào, thấy Tống Thanh Thư, Cốc Hư Tử, Chu Thừa Chí, Thanh Phong, Minh Nguyệt cùng mấy thiếu niên, hài tử nữa không biết tên đang đứng nghe Mạc Thanh Cốc giảng giải, có người mặc đạo bào, có người mặc quần áo bình thường, ta tuy không tinh thông võ nghệ nhưng được nghe giảng giải cũng có điểm tốt, bèn đứng một bên chờ.

Đáng tiếc những điều Mạc Thanh Cốc giảng giải đều là công phu ngoại môn cùng chiêu thức, cách sử dụng kiếm chứ không nói gì đến nội công, còn cho phép bọn Tống Thanh Thư không hiểu gì thì hỏi, rồi giải đáp, ta không khỏi hâm mộ, có sư phụ thật là tốt! Phàm có chỗ nào không hiểu liền có ngay người giải đáp, khó trách cổ nhân đối với sư phụ thật tôn kính.

Càng đáng tiếc hơn là những câu bọn họ hỏi không có câu nào quan hệ với nội công, chỉ toàn là những động tác, dùng sức, công kích, đỡ đòn… Mạc Thanh Cốc giảng đi giảng lại vài lần vẫn chưa hiểu, ngược lại ta đứng một bên sớm đã hiểu hết, tin rằng các chiêu thức kia hiện tại ta có thể sử ra, bọn người kia thật sự đúng là ngu dốt.

Ai! Làm cho ta thất vọng không chỉ có vậy, nhìn Mạc Thanh Cốc vẫn ổn trọng kiên trì giảng giải, một chút cũng không nề hà bọn họ ngu dốt mà nổi nóng, ta thực sự cực kỳ hâm mộ. Nếu ta là đồ đệ của hắn có phải tốt không, có một sư phụ tốt ta nhất định có thể trở thành một thế hệ nữ hiệp. Ta chỉ đơn giản đứng nghe một bên có thể hiểu, vậy có phải tư chất của ta cũng khá tốt không?

Nhớ trong bản gốc của truyện, Chu Chỉ Nhược tư chất đúng là rất tốt, vào Nga My chưa đến hai năm, Đinh Mẫn Quân lớn hơn nàng cả mười tuổi cũng không bằng được, mà căn bản trước đó nàng còn chưa có học tập gì, khó trách Diệt Tuyệt chết đi sống lại cũng phải đem Nga My truyền lại cho nàng, thì ra là vì Chu Chỉ Nhược càng về sau lại càng mạnh hơn, đệ tử bình thường có thể tạm thời đánh bại nàng, về sau so ra lại không bằng. Tu luyện Cửu Âm chân kinh trong Ỷ Thiên kiếm chỉ trong mấy tháng, liền đấu ngang tay với Trương Vô Kỵ.

Hiện tại nếu không có Trương Vô Kỵ phản bội và Thù Nhi dọa cho tẩu hỏa nhập ma, ta trọng sinh thành Chu Chỉ Nhược, xét tư chất như vậy nhất định là tốt lắm.

Một lúc lâu sau, Mạc Thất hiệp cuối cùng cũng giảng xong cho mấy đồ đệ ngốc, lấy khăn đặt trên khay đạo đồng đang cầm nhẹ nhàng lau mồ hôi, nhìn qua ta mỉm cười, tựa hồ nhìn thấu ta đang không kiên nhẫn, ôn hòa cười nói: “Tốt lắm, hôm nay ra khỏi đây mọi người nghỉ ngơi một chút, cẩn thận ghi nhớ những điều ta vừa dạy, ngày mai ta sẽ kiểm tra. Một khắc sau đến thư phòng học văn, về sau mỗi buổi chiều đều phải đến đây học.”

Mạc Thất hiệp nói xong rời khỏi Thanh Tùng viện, trong sân mọi người sắc mặt ảm đạm, ngay cả Tống Thanh Thư cũng oán giận liếc ta một cái. Ta không biết tại sao lại như thế, tò mò nhìn mọi người biểu tình bất đắc dĩ, kéo Thừa Chí lại nhỏ giọng hỏi: “Thừa Chí, mọi người đây là làm sao vậy? Vừa nghe đến học văn liền biểu hiện ra thế này?”

“Chỉ Nhược tỷ tỷ, lúc Thất sư thúc dạy mọi người đọc sách rất đáng sợ, trước kia đều là năm ngày mới học buổi, hiện tại mỗi ngày một buổi, mọi người hiện tại thật là khổ.” Chu Thừa Chí tỏ vẻ già dặn lắc lắc đầu, vẻ mặt thảm đạm bất đắc dĩ, ta nhìn thấy buồn cười không thôi.

Mạc Thất hiệp người thẳng tính nhưng lời nói đều ôn hòa nhã nhặn, không ác khẩu bao giờ, học chút văn tại sao mọi người lại e ngại như vậy? Thật sự không thể đoán, có phải hay không bọn họ đều thích đùa nghịch học võ, không để tâm học văn khiến Mạc Thất hiệp tức giận không? Trước kia đều là năm ngày một buổi, hiện tại đổi thành mỗi ngày một buổi, là vì chiếu cố ta sao? Sợ ta tuổi nhỏ, thời gian học tập không nhiều không thể học thành sao?

Lòng ta tự nhiên có chút cảm kích nói không ra lời, Võ Đang hiệp khách quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ vì ta một nữ hài tử mới mười tuổi mà lao sư động chúng (ý nói lôi kéo tất cả mọi người cả thầy lần trò vào) có phải không tốt lắm không? Là vì báo đáp ta chữa trị cho Tam sư huynh của hắn? Mặc kệ thế nào, phần cảm tình chiếu cố này ta nhớ kỹ. Nghĩ đến đây ta kéo Tiểu Thừa Chí hướng thư phòng đi đến, nói: “Thừa Chí, chúng ta đến thư phòng trước, trước khi Mạc Thất thúc đến dạy mọi người học, ngươi nói qua cho ta bài giảng lần trước được không?”

“Chỉ Nhược tỷ tỷ, giảng cũng vô dụng, Thất sư thúc là căn cứ vào tiến trình học của mỗi người mà dạy, mỗi người đều không giống nhau. Ta cũng may trước kia đã luyện viết chữ khá nhiều, biết một chút Tam Tự kinh, Thiên Tự văn, các sư huynh mới khó, viết chữ không tốt lắm liền bị phạt, hiểu không đúng bị phạt, giải thích không ra cũng bị phạt.” Thừa Chí đi bên cạnh ta vừa đi vừa nói.

Ta rùng mình, thiếu chút kéo Lôi Tuyết trên đầu ngã xuống, trong lòng thầm nghĩ thật sự không thể tượng tượng được, còn tưởng rằng chỉ có Tống Đại hiệp cùng cha Trương Vô Kỵ Trương Thúy Sơn mới văn vẻ đầy mình đâu, không nghĩ tới Võ Đang thất hiệp mỗi người đều không đơn giản, không có ai là không tinh thông học vấn, ngay cả Mạc Thất hiệp nhỏ tuổi nhất cũng yêu cầu học trò cao như vậy.

Nghĩ nhiều ta thực sự giật mình, Trương Tam Phong xuất thân đệ tử tục gia của Thiếu Lâm làm thế nào mà dạy được các đồ đệ như vậy? Chẳng những dạy cho võ công đứng hàng nhất lưu trên giang hồ, ngay cả văn học cũng xuất chúng. Trương Thúy Sơn có danh hiệu Ngân Câu Thiết Hoạch, thế hệ hiện đại liền cho rằng chỉ có Trương Ngũ hiệp văn võ song toàn, nhưng không nghĩ ngay cả Mạc Thanh Cốc nhỏ tuổi nhất học vấn cũng có thể dạy cho cả thế hệ đệ tử thứ ba của Võ Đang. Một môn phái võ lâm mà trọng cả đôi đường văn võ, thật sự khiến người ta bội phục.

Ta vào thư phòng, đồ đạc vẫn sắp xếp y như hôm qua, trừ bỏ chỗ ngồi chủ khách là cách ra, bên cạnh còn có mấy giá sách lớn đầy sách, cạnh giá sách còn có bàn học lớn, mặt bàn đen sáng bóng, không biết dùng gỗ gì tạo thành. Ta nghĩ đến vừa rồi trong viện nhiều người như vậy, không biết giờ ngồi như thế nào, đành phải hỏi Thừa Chí: “Thừa Chí, trong này học hành như thế nào vậy? Sao lại chỉ có mỗi cái bàn to này.”

“Không phải ở trong này, bàn lớn này là để Thất sư thúc dùng, chúng ta ngồi ở phía sau kia.” Thừa Chí nói xong kéo ta đi đến chỗ giá sách, sau khi đi qua, trước mắt ta lại xuất hiện một gian khác rất rộng, làm cho ta không khỏi bất ngờ, chỉ thấy trước mắt chừng ba mươi bàn học nhỏ xếp thành dãy, mỗi hàng năm bàn, tổng cộng sáu hàng, phía trước chính là bàn lớn, có một bàn học nhỏ phía trước.

Trên bàn lớn chẳng những bày văn phòng tứ bảo, góc bàn còn đặt một lá thư, ở giữa bàn đặt một miếng thúy ngọc chặn giấy, phía dưới có chừng mười sáu tờ giấy trắng, bên cạnh hộp bút tinh xảo đựng các loại bút lông lớn nhỏ đủ loại, một bên là nghiên mực chưa mài, nghĩ đến hôm qua Thừa Chí phải học, phía dưới có chừng mười bàn là có đặt giấy bút trên đó, ta biết đây đại khái là tất cả số người học trong viện rồi.

Sát bốn bức tường đặt bảy giá sách đầy ắp, ta nhìn mà thầm toát mồ hôi, sẽ không học tất cả số sách này chứ? Ta đây sắc mặt cũng thảm đạm, thực không nghĩ trong Thanh Tùng viện lại có khu vực lớn thế này, còn tưởng rằng thư phòng đã là lớn nhất rồi đâu. Nếu không có giá sách nhiều như vậy thì thật là giống với phòng học thời hiện đại, chẳng qua là bàn học không giống nhau thôi.

“Chỉ Nhược tỷ tỷ, sao lại ngây người ra vậy? Đến đây ngồi đi! Chúng ta cùng học tốt lắm, nơi này trừ bỏ ta thì tỷ là nhỏ nhất rồi.” Thừa Chí kéo ta ngồi xuống ở bàn thứ ba dãy thứ tư, rồi ngồi xuống ngay bàn bên cạnh ở dãy thứ ba, đổ nước vào nghiên, cầm thỏi mực mài mài, vừa mài vừa thì thầm ôn bài, động tác nhịp nhàng chậm rãi, khuôn mặt non nớt nghiêm lại ra dáng lão thành.

Ta biết cậu bé này phụ thân chính là vương chủ, trước đây nó ở trong thư phòng của hoàng cung chắc hẳn áp lực so với nơi này còn nhiều hơn, khó trách một chút cũng không cảm thán. Bất quá ngồi ở nơi này, phía trước khá là khó nhìn, ta nghĩ nghĩ lại không khỏi bật cười, phía trước không có bảng đen, đều là thầy giáo tận tay chỉ dạy, làm sao phải lo lắng ngồi trước ngồi sau.

Nghĩ vậy, ta cũng mở túi ra, lấy văn phòng tứ bảo đặt lên bàn, nhấc Lôi Tuyết ngồi xuống đùi, học dáng vẻ Thừa Chí, đổ nước trong vào nghiên, cầm thỏi mực mài, vừa mài vừa nói: “Không thể nào, ta còn tưởng rằng ta so với mấy đạo đồng kia phải lớn hơn chứ. Nơi này cũng thật lớn nha, nhiều sách như vậy không phải học hết toàn bộ chứ?”

“Đương nhiên là không, ngoại trừ tứ thư ngũ kinh Thất sư thúc dạy bắt buộc phải học, còn lại tất cả đều là mọi người nếu có hứng thú thì tự học, sách ở nơi này đều là cha cùng sáu vị sư thúc cùng nhau sưu tập, bên trong kiến thức bao la vạn tượng, có ý bặc tinh tượng, kỳ môn độn giáp, thi từ ca phú các phương diện luôn. Mọi người học bài Thất sư thúc dạy xong, có thể tùy ý đọc, nhưng phải giữ cẩn thận không để hư hỏng, bằng không phải chịu phạt nặng.” Tống Thanh Thư đi đầu dẫn theo mọi người tiến vào, vừa lúc nghe được lời ta hỏi, lên tiếng đáp.

Nghe vậy, ta lại không khỏi bội phục, Võ Đang thất hiệp không những thế mà còn thu thập được nhiều sách như vậy, những sách này nếu còn lại đến hiện đại nhất định sẽ rất quý giá! Ta nhìn mọi người theo thứ tự ngồi xuống, ngồi kín hai hàng phía trước, không khỏi cười, thật là giống phòng học thời hiện đại: “Thật là tốt, học xong buổi hôm nay, ta cũng phải chọn ra hai quyển đọc mới đươc.” Lôi Tuyết nghe giọng ta cao hứng cũng chi chi kêu vui vẻ, ở trên đùi ta đùa tới đùa lui khiến ta thiếu chút nữa làm đổ mực ra ngoài.

“Tiểu tử kia cũng theo đến đây sao? Ngày hôm qua Thừa Chí nói ngươi cũng đến học, ta nghĩ tiểu tử kia thế nào cũng sẽ đi theo ngươi, quả nhiên là đúng mà.” Tống Thanh Thư nghe tiếng Lôi Tuyết, vội đứng dậy chạy lại cạnh ta, tóm lấy gáy Lôi Tuyết lôi nó ra đùa nghịch, vui vẻ nói với ta.

Ta thấy khỉ con mắt tròn ướt sũng nhìn ta, tứ chi vô lực, trông vô cùng đáng thương, liền đứng dậy, trừng mắt nhìn Tống Thanh Thư: “Ê, ngươi đứng có mỗi lần gặp đều bắt nạt nó được không? Ngươi xem ngươi làm nó đau, sắp khóc rồi kìa!” Ta xông đến cướp Lôi Tuyết lại.

“Đâu có, nó không khóc đâu, nó đây là thích ta, khi nào nhìn thấy ta đều ngây ra, không khóc, không khóc.” Tống Thanh Thư tránh thoát khỏi tay ta, chạy về chỗ của mình, xấu hổ buông tay đem Lôi Tuyết ôm vào lòng, một bên nói với ta, một bên lấy trái cây dại ra cho Lôi Tuyết chơi.

Ta xem mọi người hi hi ha ha cười nhìn ta và Tống Thanh Thư đấu nhau, bọn họ không quen thuộc với ta lắm, trước đó ta lại đã đồng ý với cha phải giữ lễ, không khỏi bất đắc dĩ không biết nên làm thế nào, nhìn mực trên bàn của ta bị đổ ra một ít, bỗng nhiên nghĩ đến nghiên mực trên bàn của Mạc Thất hiệp còn chưa có mài đâu. Trước đây ở thời hiện đại ta đi học chính là thường xuyên giúp thầy giáo làm mấy việc nho nhỏ lấy lòng thầy, ở hiện đại sức học ta cũng không tốt lắm, thầy giáo chẳng những không phê bình ta còn quan tâm đến việc học của ta hơn, giúp ta tiến bộ nhanh hơn, đây chính là kinh nghiệm nha!

Nghĩ đến đây, ta đi đến chiếc bàn của Mạc Thất hiệp, đổ nước vào nghiên mực, cầm thỏi mực bên cạnh mài mài, trong lòng âm thầm đắc ý, hừ! Tiểu thí hài, không so đo với ngươi, xem ta lấy lòng thầy giáo, về sau làm cho Mạc Thất hiệp cho ngươi thêm bài tập, tức chết ngươi, xem ngươi còn dám chọc giận ta không.

Ta mài xong mực, chuẩn bị trở lại chỗ ngồi, đã gần đến giờ Mạc Thất hiệp đến dạy mà sao vẫn chưa thấy Du Tử Oánh đến học, chỉ có một mình ta là nữ ở nơi này cũng khá là ngại a! Nghĩ vậy ta hỏi Tống Thanh Thư: “Thanh Thư, Tử Oánh sao còn chưa đến vậy? Mạc Thất thúc sắp đến rồi mà.”

“Tử Oánh không cần đến đây, phu nhân của Nhị sư thúc là con nhà khuê tú có học vấn, Tử Oánh bình thường vẫn là Nhị sư thẩm dạy, ngươi phải đợi sau khi tan học hẵng đi tìm Tử Oánh chơi!” Tống Thanh Thư vừa đùa với Lôi Tuyết, đầu cũng không ngẩng nói.

Ta nghe lời Tống Thanh Thư xong thấy kinh hãi, như vậy nơi này không phải chỉ có ta là nữ sao? Ta một nữ hài tử cùng cả một đống con trai cùng học chỉ sợ là không hợp lễ thôi! Nếu Tử Oánh không học ở đây, Mạc Thất hiệp vì sao lại đồng ý cho ta đến cùng học nơi này, từ khi ta đến Võ Đang tới nay, liền phát hiện Võ Đang tuy là bang phái trong võ lâm, nhưng lễ nghĩa phép tắc có đủ, cũng không vu hủ, nhưng không kém so với nhà giàu đại tộc.

Nhưng thế nào cũng sẽ không để cho ta cùng một đám con trai cùng học chứ? Cổ đại nam nữ bảy tuổi đã phân biệt rạch ròi, ta tuy là thế hệ hiện đại không cần mấy cái lễ nghi này, nhưng chẳng lẽ cổ nhân cũng không để ý? Ta không biết làm sao đành trở về chỗ ngồi, không biết tình huống hiện giờ sẽ ra sao, không biết Mạc Thất hiệp sẽ an bài cho ta thế nào đây?

Tống Thanh Thư chỉ lo cùng Lôi Tuyết chơi đùa, ta với những người khác cũng không quen thuộc, không có đề tài gì để nói chuyện, đành vô thố ngồi chờ đợi, qua một hồi lâu Mạc Thất hiệp mới đến. Một hồi luyện võ, hắn trên trán mồ hôi đã lại hơi lấm tấm, y mị phiêu phiêu, tự nhiên tiêu sái tiến vào phòng học. Mọi người đang nói chuyện ồn ào lập tức yên lặng, ngay cả Tống Thanh Thư cũng thả Lôi Tuyết ra, giữ bộ dáng im lặng.

Mạc Thanh Cốc tiến vào, tùy ý nhìn thoáng qua thấy tất cả đều đến đông đủ, chân mày giãn ra, ôn hòa nhìn mọi người. Bên dưới, các học trò lại vội vàng không ngừng sửa sang lại bài tập của mình, ta một mình ngồi ở cuối cùng, đang cầm sách đọc, nghe thấy thư phòng bỗng dưng yên lặng mới ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Mạc Thất hiệp đã đến.

Mạc Thất hiệp sau khi vào liền tiến đến ngồi sau bàn lớn phía trên, thấy mặt bàn sạch sẽ, giấy và mực đều đã được chuẩn bị tốt, biết các sư điệt bình thường chẳng bao giờ làm được như vậy, ngẩng đầu hướng phía ta ngồi bàn cuối mỉm cười, trong mắt hiện lên niềm tạ ý, mở miệng nói: “Chỉ Nhược, cháu không cần ở trong này cùng bọn họ, có thể ra ngoài thư phòng tìm sách đọc tạm, chờ ta giao bài tập cho bọn họ xong sẽ xem xét bố trí khóa trình cho cháu.”

“Dạ, Mạc Thất thúc, cháu ra ngoài trước.” Lòng ta cảm thấy ngạc nhiên với an bài của Mạc Thanh Cốc, nhưng rồi lại thấy như vậy mới đúng phong phạm của Võ Đang, vừa chú trọng đến lễ giáo vừa chú ý trình độ, hơn nữa ta cũng một nửa là khách, làm sao có thể để ta một cô bé gái học cùng với nhiều đứa con trai như vậy.

Ta vừa nghĩ vừa rời khỏi phòng học lớn, ra ngoài thư phòng, biết Mạc Thất hiệp phải dạy học cho bọn họ còn mất nhiều thời gian, đành từ trên giá sách ngoài thư phòng tìm một cuốn sách sử, ngồi xuống ghế thái sư sau bàn lớn tập trung tinh thần đọc.

Không biết đã bao lâu, quyển sách trên tay đã hết một phần ba, một tiếng ho khan nhẹ nhàng khiến ta chú ý, rời khỏi cuốn sách ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy Mạc Thất hiệp một thân áo trắng đứng bên cạnh ta, gương mặt như bạch ngọc đang mỉm cười nhìn. Sắc mặt ta không khỏi đỏ ửng lên, Võ Đang Thất hiệp lực sát thương thật quá lớn, nếu như ta thật sự là một tiểu cô nương không hiểu nhân thế thì tốt, sẽ không bị vẻ đẹp tuyệt đại phong hoa này khiến cho tâm hồn bất ổn.

Nhưng tuy bên ngoài là một cô bé mười tuổi, bên trong tâm lý của ta lại đã là một người trưởng thành, ta vừa miên man suy nghĩ, động tác đã bối rối đứng dậy khỏi chiếc ghế lớn, đỏ bừng nghiêm mặt nói: “Mạc Thất thúc đã xong rồi sao, cháu tưởng thúc còn phải bận một hồi nữa cho nên mới tùy tiện tìm một cuốn sách đọc, không chú ý đến thúc. Mạc Thất thúc ngồi xuống đi, cháu đi pha trà cho thúc.”

“Cháu cứ ngồi đi, không cần để ý. Ta cũng vừa mới xong thôi, gặp cháu xem chăm chú như vậy mới không đành lên tiếng. Trà thì không cần, ở bên trong ta vừa uống rồi. Mà cháu đang đọc sách gì vậy? Đọc đến đâu rồi?” Mạc Thất hiệp hình như thấy ta bất an, ôn hòa nói.

Ta cuối cùng cũng áp chế được tâm trạng bất an, tuy Mạc Thất hiệp nói ta cứ ngồi, nhưng quanh bàn này chỉ có một cái ghế, làm sao có thầy đứng mà trò ngồi được, đành phải đứng trả lời: “Cũng không có gì cả, chỉ là nhận được mấy chữ mà cha đã dạy thôi ạ.”

“A, là vậy sao! Vậy từ giờ cháu bắt đầu với Tam Tự kinh đi! Trước tiên cháu cứ xem trước, có gì không hiểu thì hỏi ta. Cháu thông minh như vậy, chắc chắn sẽ tiến bộ rất nhanh!” Mạc Thất hiệp thấy ta không ngồi xuống cũng không nói gì thêm, nghe ta trả lời xong trở lại giá sách chọn lấy một quyển, đặt lên bàn khẽ cười nói.

Ta biết Tam Tự kinh có từ thời Nam Tống, bao gồm hơn một ngàn chữ, đến Nguyên mạt đã truyền bá hơn một trăm năm, dùng phổ biến trong toàn dân, chẳng những ba chữ một câu, đọc rất dễ nhớ dễ thuộc, nội dung đều là giáo dục của Hoa Hạ, lịch sử, thiên văn, địa lý, luân lý, đạo đức cùng một số truyền thuyết dân gian, truyện ngụ ngôn.. sinh động mà lời ít ý nhiều, rất thích hợp cho trẻ em học tập.

Hiện đại cũng có bản dịch Mãn văn, Mông văn, tiếng Anh, tiếng Pháp, rất có ích cho học tập, nhưng hiện đại lại không chú trọng đến lịch sử, điển tích, ngoại trừ học văn thì không yêu cầu phải học cái này. Ta thấy Mạc Thất hiệp bảo ta đọc, cũng không giận Mạc Thất hiệp đem bài tập dễ học cho tiểu hài tử cho ta học, cầm lấy cuốn sách cẩn thận xem.

Hơn một ngàn chữ, rất nhanh ta đã đọc xong, lúc này mới phát hiện Tam Tự kinh này so với bản của thời hiện đại có rất nhiều chỗ khác nhau, nhiều chữ ý tứ và lai lịch không rõ ta đành đến hỏi Mạc Thất hiệp. Mạc Thất hiệp không chút hiềm khí, đối với mỗi vấn đề ta hỏi đều thực tận tâm giảng giải kỹ càng.

Vậy mới biết văn hóa cổ đại bác đại tinh thâm, chỉ hơn một ngàn chữ sau khi giải thích ra lại có thể kể ra hàng ngàn câu chuyện xưa, ngắn ngủi sáu chữ cũng là một câu chuyện có ý nghĩa giáo dục, hơn nữa mỗi chữ đều có một vài cách giải thích, mỗi loại lại có ý nghĩa gì, ở hiện đại cũng không có giảng giải kỹ.

Ta cũng biết, cho dù ta đã tốt nghiệp đại học thì cũng chỉ có học lại từ đầu mới chân chính hiểu biết và hòa nhập vào văn hóa cổ đại, nếu muốn đem tuyệt học y thuật Tiêu Dao phái chuyển hóa thành tri thức của chính mình còn cần phải cố gắng nỗ lực học tập nữa.. Liền như vậy, một người dạy thật sự, một người học thật sự, thời gian cũng rất nhanh trôi qua.

Mạc Thất hiệp ngoài thời gian vào phòng học kiểm tra bài của bọn Tống Thanh Thư, liền vẫn kiên nhẫn trong thư phòng giảng giải cho ta, cho đến khi ta hoàn toàn hiểu hết mới thôi. Mạc Thất hiệp còn rất thích thái độ ham học của ta, không biết liền hỏi, toàn tâm toàn ý dạy, thấy ta đem toàn bộ Tam Tự kinh học xong rất cao hứng.

Nhưng cho đến khi nhìn ta dùng bút lông viết chữ lên giấy xiêu xiêu vẹo vẹo, không ra một chút dáng vẻ nào, Mạc Thất hiệp mày nhíu lại, đem mấy bài xem xong, nghiêm khắc nói: : “Chỉ Nhược, tuy nói nữ tử vô tài mới là đức, nhưng nếu cháu đã có ý muốn học tập thì cách viết chữ lại càng không thể qua loa đại khái, phải biết rằng bút tự của mỗi người đều đại biểu cho nhân cách phẩm chất. Chữ viết không có chút phong cốt, xiêu vẹo thế này sẽ bị người ta cười nhạo, cháu cần chăm chỉ luyện tập thật nhiều nữa.”

“Dạ, Chỉ Nhược biết, chỉ là cha cháu chữ nghĩa có hạn, không thể dạy Chỉ Nhược cái này. Trong nhà cũng mời không nổi phu tử, Chỉ Nhược dù muốn học cũng không có chỗ để học.” Ta lần đầu tiên thấy Mạc Thất hiệp nghiêm khắc như vậy, còn thật sự biểu hiện ra bộ dáng, lời nói không lưu tình chút nào khiến cho người trưởng thành như ta cũng thấy xấu hổ, nếu như ta là tiểu hài tử bình thường chỉ sợ đã bật khóc.

Mạc Thất hiệp nghe ta trả lời, chân mày đang nhíu mới giãn ra, nhìn ta dáng vẻ xấu hổ, trong mắt ẩn ẩn nước, mắt hiện lên một tia xin lỗi nói: “Chỉ Nhược, vừa rồi là Thất thúc quá lời, đem cháu giống như bọn Thanh Thư nghịch ngợm không chịu học, quên mất hoàn cảnh của cháu. Đừng buồn nữa, về sau có ta dạy, cho dù thư họa không bằng mọi người nhưng cũng sẽ tuyệt đối không kém. Nói cho Thất thúc nghe, cháu muốn học thể chữ nào?”

“Mạc Thất thúc vừa rồi nói rất đúng, có thể dạy Chỉ Nhược giống như với đệ tử Võ Đang, Chỉ Nhược cao hứng còn không kịp nữa, không có buồn, chỉ là thấy chữ viết xấu như vậy nên xấu hổ, chỉ hy vọng được Thất thúc dạy cho, Chỉ Nhược không cầu thư họa được như mọi người, chỉ muốn có thể thành thục, không phải xấu hổ mất mặt trước người khác là được. Các loại chữ hay thư họa thế nào Chỉ Nhược cũng không rõ lắm, nhưng trước đây khi còn chèo thuyền trên sông Hán Thủy từng nghe qua phu tử nói qua, sơ Đường tứ đại gia Âu Dương Tuân, Ngu Thế Nam, Trử Toại Lương, Tiết Tắc danh truyền thiên cổ, sau này cũng có Nhan thể, Liễu thể, nghe nói uy nghiêm chính đại, nét chữ hùng hồn, đại khí vang danh là Nhan thể, mảnh mai nhưng cương quyết, dứt khoát, điểm họa thanh tú là Liễu thể, Chỉ Nhược là nữ nhân, học không đến đại khí vang danh như Nhan thể, chỉ hy vọng có thể học được vẻ gọn gàng thanh tú bề ngoài của Liễu thể liền thỏa mãn.” Ta thấy Mạc Thất hiệp nói lời xin lỗi, bộ dáng lo lắng an ủi ta, đáy lòng càng thêm xấu hổ, không biết vì sao lo lắng Mạc Thất hiệp coi nhẹ ta, cho ta là nữ tử nông cạn không hiểu biết, liền trả lời bằng ngữ khí khiêm tốn nhưng âm thầm hàm chứa kiến thức hiểu biết.

Mạc Thất hiệp nghe ta đánh giá các loại thể tự, quả thật có con mắt cảm thụ nhận xét, không nghĩ tới ta chỉ nhờ khách qua lại trên sông nói chuyện mà có thể ghi nhớ hiểu biết nhiều như vậy, hơn nhiều so với các sư điệt chính tay mình dạy, tuy rằng Võ Đang dù sao cũng là môn phái võ lâm, đệ tử thế hệ thứ ba phần lớn chỉ chú trọng võ học, đối với văn học hầu như không để tâm lắm, nhưng sư huynh đệ của mình kiêm tu cả hai đường văn võ, tu dưỡng một thân hạo nhiên chính khí, võ công cũng dung hợp nhân cách, thành tựu ít nhiều, hơn nữa có Ngũ sư huynh chẳng những võ công cao cường, công phu thư họa cũng nổi danh, trên giang hồ được mọi người gọi là Ngân Câu Thiết Hoạch, ý nói hắn thư họa tài tình.

Một đứa trẻ không có ai dạy dỗ lại có thể giải thích như vậy, quả thật vô cùng thông minh. Hắn lại không biết rằng cho dù đến hiện đại cũng chẳng có mấy người siêu việt như vậy, mấy vị cổ nhân kia phong cách truyền lưu thiên cổ, ta giải thích cũng dựa vào trí nhớ mang theo từ hiện đại.

“Được, nếu Chỉ Nhược một lòng muốn học Liễu thể, Thất thúc sẽ dạy Liễu thể cho cháu. Học Liễu thể trước tiên cháu cần nhớ kỹ, Liễu thể nét sổ gầy ngạnh, cốt lực tù kính, kết thể nghiêm nhanh, có sự cao quý, học viết Liễu thể cũng có khẩu quyết, cháu xem này, đây là khẩu quyết Liễu thể, trước ba thức, một thức ba câu, chín khẩu quyết.” Mạc Thất hiệp vừa nói vừa viết thử, đúng là khẩu quyết học viết Liễu thể, cái gì mà dưới là thiên phúc giả phàm họa giai mạo, trên là tái giả có hạo giai thác, ngang là phiết đoản không cần nại…

Ta đứng bên cạnh Mạc Thất hiệp, nhìn kỹ cách viết và nét chữ, quả nhiên đều đều mạnh mẽ, nét chữ nghiêm nhanh, nhìn bài tập, có hơn bảy mươi chữ phải viết, vì bắt chước Mạc Thất hiệp, ta tập trung tinh thần chăm chú viết một hơi, viết xong mới nhẹ nhàng thở ra, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, nhưng khi so sánh với chữ viết mẫu của Mạc Thất hiệp, cho dù là đứa trẻ hai tuổi chắc cũng thấy khác một trời một vực, chữ ta tùng tán vô lực, nét mực không đều, bút họa thô ráp, lần này mặt của ta lại tiếp tục đỏ bừng xấu hổ, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Mạc Thất hiệp thấy chữ ta viết, nhướng mày, thấy ta bộ dáng xấu hổ không thôi cũng không nói gì, bước ra đứng ngay sau ta, khẽ cúi người tay vòng qua lưng ta, cầm lấy bút đặt vào tay phải ta, tay cầm tay nói: “Chỉ Nhược nhớ kỹ cách cầm bút viết: đẩy – ngón cái từ ngang thân bút hướng ra phía ngoài đẩy, nhấn – ngón trỏ từ ngang thân bút hướng vào trong nhấn xuống, móc – ngón giữa từ ngang thân, nét chặn – ngón vô danh giáp từ sườn bút hướng ra ngoài, nhấc lên – ngón út phụ trợ ngón vô danh, cầm bút lấy sức ngón tay thay cho cả bàn tay uốn đẩy, quản bút phải thẳng mới tốt, cầm bút không thể quá một đốt ngón tay, quá một đốt nét viết sẽ không tự nhiên, dùng sức vừa phải, quá nhanh quá chậm đều không được….”

Không thể không nói Mạc Thất hiệp dạy học rất nghiêm túc, thấy ta trình độ còn kém, tùy ý điều chỉnh tư thế cầm bút đều theo đúng cách cơ bản, lúc này không còn ôn hòa mỉm cười, gương mặt thật sự nghiêm túc, không chút cẩu thả, một chút sơ sẩy cũng giúp ta tu chỉnh.

Nhưng gương mặt hắn gần như vậy, đối với người hai mươi mấy tuổi như hắn, lúc đầu ta chỉ có ấn tượng hắn ở suất khí tuổi trẻ, hiện giờ cảm thụ đỉnh đầu có hơi thở ấm áp của hắn, bàn tay hắn cầm tay ta do luyện kiếm mà thô ráp nổi chai, ta mới cảm giác được hắn không phải tuổi trẻ bồng bột mà so với ta còn trưởng thành, thật sự ổn trọng hiệp nghĩa, cho dù ta có tuổi như ở hiện đại so với hắn cũng vẫn chỉ là một đệ tử bé nhỏ mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.