“Ranh con mồm mép lanh gớm, thiếu chủ của ta thống lĩnh quần hào, thuộc hạ mỗi người đều là cao thủ, phái Nga Mi chúng bay có thể so sánh sao? Cho dù không cần dùng thủ đoạn cũng có thể bắt gọn toàn bộ các ngươi, chẳng qua thiếu chủ lòng dạ nhân từ, không muốn các ngươi chết uổng thôi! Nhãi con nhà ngươi đến là may, không ăn đồ ăn thiếu chủ đặc biệt chuẩn bị cho Nga Mi phái các ngươi.”
Thành Côn vẫn không tháo nón xuống, không nhìn thấy rõ được mặt hắn, nghe thanh âm chỉ thấy hắc ám, chẳng thấy cảm giác gian nịnh gì cả.
Ta thấy Triệu Mẫn đùa đùa cái quạt trong tay, vẻ mặt đắc ý như tất cả đều đã tóm gọn trong lòng bàn tay, cũng không ngăn cản ta đấu võ miệng với Thành Côn, chỉ đung đưa hai chân, cười cợt nhìn ánh mắt căm tức của Diệt Tuyệt cùng chúng đệ tử Nga Mi. Đắc ý sớm như vậy, ngươi muốn xem diễn, ta đây liền diễn cho ngươi xem, ngàn vạn lần đừng có hối hận!
Ta quay đầu lại hướng Thành Côn, mặt tỏ vẻ khinh thường:
“Thực không ngờ một kẻ một tay khơi mào phân tranh giữa sáu đại phái cùng Minh giáo, tiêu diệt Minh giáo Hỗn Nguyên Tích Lịch Thủ Thành Côn bây giờ lại chỉ là một kẻ sai đâu làm đó, chủ nhân đánh rắm không dám chê thối, ta còn tưởng là nhân vật lợi hại thế nào, thực khiến người ta khinh thường. Chỉ bằng ngươi, phái Nga Mi ta một đệ tử nho nhỏ cũng có thể đánh bại ngươi.”
“Hắc hắc! Ranh con miệng lưỡi nói khoác tận trời, có bản lĩnh thì đến đánh bại ta đi, để ta nhìn xem phái Nga Mi các ngươi có cái uy phong gì?”
Thành Côn không hổ là một thế hệ gian hùng, nghe ta châm chọc chửi như vậy mà vẫn giữ được bình tĩnh, quay đầu chờ Triệu Mẫn ra chỉ thị rồi mới lên tiếng khiêu chiến, để cho nàng ta xem đánh diễn, và cũng là biểu hiện thủ đoạn cho Triệu Mẫn xem.
Triệu Mẫn phất quạt vài cái rồi thu lại, ngồi thẳng người dậy, đập đập quạt trong lòng bàn tay, cười lanh lảnh:
“Sớm nghe nói Nga Mi nữ tử là trụ cột, mới lập có hơn trăm năm mà đã nổi danh ngang với Thiếu Lâm, ta vẫn thường ngưỡng mộ, hôm nay có thể được nhìn thấy võ công Nga Mi, thật là hưng phấn.”
“Hừ! Chỉ là một kẻ chỉ biết sử dụng thủ đoạn hạ lưu, phái Nga Mi ta cũng không dám phiền cái loại như ngươi phải ngưỡng mộ, ngươi bất quá mới học được mấy công phu mèo cào, làm sao dám so sánh với võ công phái Nga Mi ta. Phái Nga Mi dù chỉ là một đệ tử yếu kém nhất so với ngươi cũng lợi hại hơn. Sư phụ, đệ tử xin được xuất chiến, lĩnh giáo một chút uy phong của gian tặc Thành Côn.”
Ta ra bộ ngông nghênh tàn khốc, mắng Triệu Mẫn vài câu rồi trở lại xin phép Diệt Tuyệt cho đánh, thừa dịp quay đầu đối mặt với Diệt Tuyệt, dùng nội công truyền âm nhập mật nói với bà ta: “Sư phụ, lát nữa ta sẽ làm cho tất cả hỗn loạn, sư phụ nhân cơ hội thoát thân, giải độc xong rồi tính tiếp.”
Diệt Tuyệt nghe được ta có thể dùng nội lưc truyền âm, biết rằng ta tuyệt đối không bình thường như vẫn tỏ vẻ như ngoài mặt. Bà ta tính tình lãnh ngạo cố chấp, chết cũng không sợ nhưng việc truyền thừa của Nga Mi còn chưa xong, chỉ có thể hơi điểm đầu một chút để người khác không nhận thấy, lạnh lùng:
“Chỉ Nhược, nếu người ta muốn kiến thức võ công Nga Mi chúng ta, ngươi liền đánh cho bọn họ kiến thức! Kiến thức!”
“Dạ, sư phụ!”
Ta nhận lệnh, quay người trở lại, đến trước Thành Côn, ôm quyền thản nhiên lạnh lùng nói:
“Chu Chỉ Nhược phái Nga Mi xin dùng kiếm pháp Nga Mi thỉnh giáo Thành Côn đại sư, thỉnh đại sư rút binh khí đi!”
Ta nói xong liền rút trường kiếm ra khỏi vỏ.
Thành Côn không thèm bỏ cái nón che mặt ra, cũng không lấy binh khí, cười lạnh:
“Có ý tứ, có ý tứ, đối phó với kiếm pháp Nga Mi tại hạ không cần dùng binh khí, ngay cả sư phụ ngươi dùng Ỷ Thiên kiếm ra tay thì cũng vậy thôi, nhãi con tiến chiêu đi!”
“Cung kính không bằng tuân mệnh, Thành Côn đại sư, xin mời!”
Ta nói xong, vận năm thành công lực truyền vào kiếm phong, không hoảng sợ hướng Thành Côn đâm tới, Thành Côn tập Hỗn Nguyên Nhất Khí Công cùng một gốc với Cửu Dương Công của Thiếu Lâm, nội công chỉ hơn chứ không kém ta, trên mỗi chiêu thức hắn lấy võ công chính mình kết hợp võ công Thiếu Lâm hợp làm một thể, cũng không là loại mà ta chỉ dùng võ công Nga Mi có thể so sánh.
Chẳng qua Thành Côn cũng chỉ tùy ý ứng phó, nghĩ muốn bức ta sử ra toàn bộ võ công cho Triệu Mẫn xem, bày ra vô số thủ đoạn để Triệu Mẫn biết hắn mất đi địa vị ở Thiếu Lâm cũng vẫn không thuộc hạ nào của nàng ta có thể bằng được, vậy nên không có ý bắt ta ngay. Ta cũng đoán ra tâm tư của ông ta, liền đem kiếm pháp múa hoa cả mắt, lại không có chút uy lực nào, còn để tâm lưu ý phương vị Triệu Mẫn cùng đám thuộc hạ đang đứng.
Thành Côn chỉ lấy chưởng tay không ứng đối với ta, kiếm pháp Nga Mi thích hợp cho nữ giới sử dụng, uy lực chân chính ta không đắc truyền, tuy nhiên bộ kiếm pháp ta dùng tuy đơn giản, nhưng kiến thức võ học của ta được rèn giũa bằng Cửu Âm chân kinh, không phải đệ tử bình thường của Nga Mi có thể so sánh, ta sớm đem kiếm pháp múa thật nhanh, cho dù có sơ hở cũng không thể nhìn thấy, mấy chiêu sau, Thành Côn thấy chỉ dựa vào chưởng chiêu không thì không phá nổi kiếm quang của ta, liền tăng thêm nội lực, bao vây đè ép kiếm quang của ta lại.
Mọi người xung quanh và Triệu Mẫn thấy Thành Côn không đánh kiểu đùa giỡn nữa, chưởng phong chuyển thành sắc bén, khí áp táp qua mặt, tất cả đều kinh ngạc, không ngờ một đệ tử bình thường của phái Nga Mi lại có thể khiến Thành Côn giao đấu nghiêm túc và cẩn trọng đến thế, không khỏi đều tập trung tinh thần chú ý vào cuộc chiến. Ta thấy ánh mắt mọi người đều đã dồn đến đây đúng như dự liệu trong kế hoạch, trong lòng mừng thầm.
Cố gắng kháng trụ những đòn tấn công của Thành Côn, không dấu vết mà chuyển dời trung tâm trận đấu đến cạnh Diệt Tuyệt sư thái. Bà ta lại không hiểu dụng ý của ta, thấy nguy không sợ, đối mặt với chưởng phong sắc bén của Thành Côn cũng không lùi một bước, hoàn toàn khác xa so với mấy đệ tử khác đã trái núp phải trốn. Cơ hội đã đến, kiếm pháp bình thường ta đang dùng đột nhiên biến đổi, vận khởi Loa Ốc Cửu Ảnh thân pháp xoắn quanh Thành Côn một vòng, trường kiếm trong tay múa Bạch Tiên chiêu thức tấn công toàn thân đối thủ.
Một vòng như vậy, khiến cho Thành Côn phòng bị không kịp quần áo bị cắt ra nhiều chỗ, quan trọng nhất là kiếm phong sắc bén đã đánh bay cái nón nan ông ta đội trên đầu thành từng mảnh nhỏ, chớp thời cơ, ta cười nhạo:
“Thành Côn đại sư bất quá phải như vậy, ta còn tưởng nhân vật như thế nào mà không dám lấy bộ mặt thật gặp người, hiện giờ mặt thật của ông chẳng phải lộ ra rồi sao?”
Lời vừa nói xong, các đệ tử Nga Mi cùng đám thuộc hạ của Triệu Mẫn đều dán mắt về phía Thành Côn, nguyên là Thành Côn làm thuộc hạ của Nhữ Dương Vương nhưng chỉ có ba người Nhữ Dương Vương, Triệu Mẫn và Vương Bảo Bảo (anh trai Triệu Mẫn) là được nhìn thấy mặt thật của hắn, còn lại cũng chỉ nghe kỳ danh cùng giọng nói, hiện giờ bộ mặt thật của Thành Côn lộ ra, ai nấy đều không khỏi tò mò muốn nhìn, cũng là con người thì ai cũng có tính hiếu kỳ cả.
Ta không hơi sức đâu mà nhìn mặt lão ta, vừa dứt lời đem sự chú ý của mọi người chuyển dời, vội nhân cơ hội chuyển ra phía sau Diệt Tuyệt sư thái, đem nội lực sớm đã tập trung ở tay trái theo Đại Chuy huyệt sau lưng truyền vào cơ thể bà ta, phỏng chừng có thể giúp bà ta bảo trì tám thành công lực trong thời gian ngắn, chưởng trái chấn động, đẩy mạnh bà ta lên hướng nóc nhà, thấp giọng: “Sư phụ đi, ta cản phía sau!”
Diệt Tuyệt sư thái lúc ta đưa nội lực vào cơ thể đã đoán được tính toán của ta, không kịp phản ứng lại, thuận theo chưởng lực của ta xuyên phá nóc nhà phi thân bay đi. Tám tên giả thợ săn phản ứng lại nhanh hơn so với dự kiến, Diệt Tuyệt vừa phá nóc nhà, tám tên cũng vội lắp tên vào cung, theo thứ tự phi thân ra ngoài, xa xa có thể nghe thấy tiếng mũi tên nhọn xé gió cũng tiếng kêu rên mơ hồ.
Bọn Triệu Mẫn bị thanh âm mái nhà vỡ vụn vì Diệt Tuyệt xuyên thủng làm cho tinh thần tỉnh táo lại, Triệu Mẫn sắc mặt giận dữ, lạnh lùng:
“Còn không đuổi theo mau!”
Tiếng nói vừa dứt, ta đã biết không ổn, tiếng kêu rên vừa rồi hiển nhiên là Diệt Tuyệt bị trúng tên, không biết thương thế ra sao?
Ta nghĩ nên ngăn trở một chút, lấy ra túi châm, vận toàn bộ nội lực phi thân xuyên qua lỗ thủng thẳng lên nóc nhà, xoay tròn, vô số phi châm theo mười ngón tay ta bắn ra hướng mấy người định đuổi theo, chỉ nghe nhiều tiếng kêu rên, còn có tiếng người đổ phịch xuông, phi châm này của ta có mê dược khiến người ta hôn mê.
Phi châm bắn ra, bọn phiên tăng và Huyền Minh nhị lão đều bị ta ngăn trở một lát, bấy nhiêu chắc cũng đủ để bà ta đào thoát, lúc này ta thở phào nhẹ nhõm, trong lòng bỗng nhiên nảy lên, hay là thừa dịp này chạy trốn, trực tiếp trở về Võ Đang, không cần tham gia vào mấy chuyện giang hồ này nữa. Nghĩ vậy ta vội vàng phi thân khỏi nóc nhà.
Lúc này chợt nghe thấy mấy tiếng cười lạnh, hơn mười thân ảnh cũng phá tung nóc nhà mà lên, vừa vặn làm thành một vòng tròn vây ta còn chưa kịp thoát đi vào trong. Tám tên giả thợ săn kia cũng lắp lại cung tên, đứng chỗ cao nhắm xuống. Nhìn mấy mũi tên lóe sáng, còn có hơn mười thân ảnh trong đó có Huyền Minh nhị lão và người của Kim Cương môn, ta bất đắc dĩ đứng lại, biết rằng thời cơ chạy thoát đã mất.
“Chu cô nương quả nhiên hữu dũng hữu mưu, võ công cũng thật bất phàm, tại hạ bội phục. Thành sư phụ, người rộng lượng một chút vậy, Khổ đại sư mau lên mời Chu cô nương xuống dưới đi!”
Triệu Mẫn không đi lên, ở bên dưới cao giọng, nghe cũng không có vẻ gì là tức giận.
Một người xuất hiện, trên mặt nhằng nhịt đầy vết sẹo, xấu xí đến ghê người lặng thinh gật gật đầu, mặt vô cảm, lắc mình đến trước ta, ngón tay nhanh như chớp điểm vào huyệt đạo trên người ta, ta biết người này chính là người mà ta kính phục nhất trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký.
Ông ta không giống Dương Tiêu khi chưa gặp Kỷ Hiểu Phù thì phong lưu đa tình, mà rất giữ mình, khi ông ta đã yêu một người thì chính là vô cùng sâu đậm, trong truyện viết ông ta yêu Đại Lệ Ti, dù có khiến Đại Lệ Ti căm hận mình cũng muốn giết chết tình địch. Ông ta vì Minh giáo mà cam nguyện hủy đi dung nhan tuyệt mỹ, nhuộm tóc, giả dạng một đầu đà câm từ Tây Vực được cống vào làm thuộc hạ Nhữ Dương Vương phủ.
Làm nội gián lặng lẽ hai mươi năm, từng ấy kiên trì nghị lực không ai có thể sánh bằng, đối với Phạm Dao này, ta vô cùng kính nể, nên cũng không phản kháng, mặc cho ông ta điểm huyệt che kín nội lực, đem ta mang xuống, chỉ âm thầm vận pháp môn giải huyệt Cửu Âm chân kinh tự giải huyệt đạo. Trên mái nhà mười mấy người trừ Phạm Dao và Huyền Minh nhị lão hạ xuống dưới thì tất cả đều phi thân rời đi, có lẽ là muốn đuổi theo Diệt Tuyệt.
Bên dưới, Triệu Mẫn cũng không ngồi nữa, đứng bên cạnh Thành Côn, Thành Côn không biết kiếm đâu ra một miếng vải đen che mặt lại, đứng lạnh lùng. Triệu Mẫn cầm quạt, chắp hai tay ra sau lưng, cái quạt đập nhè nhẹ đằng sau, rảo vòng quanh quan sát ta, bất động thanh sắc đánh giá một hồi, cười nói:
“Chu cô nương một thân võ công thật khiến cho tại hạ bội phục, tâm kế của cô làm cho tại hạ tự thẹn không bằng, ngay cả Thành sư phụ luôn luôn lấy mưu kế mà hành sự cũng mắc mưu của cô, thật là lợi hại, không biết Chu cô nương có muốn theo giúp tại hạ, chỉ cần cô đồng ý, ta lập tức cho người giải huyệt đạo và thả cô đi, về sau vinh hoa phú quý tận hưởng vô cùng.”
“Vị cô nương này, vẫn nên cách xa ta một chút thì tốt hơn, loại tận hưởng kiểu phiên bang Hồ Lỗ này ta không quen, cái gì mà mưu mưu kế kế, ta đâu có biết gì đâu. Nga Mi chúng ta mỗi đệ tử đều là người vì hiệp nghĩa mà không quản sống chết, tất nhiên là không cùng một đường với tà ma ngoại đạo các ngươi.” Ta cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Thành Côn, biết rằng ta làm hắn mất mặt trước Triệu Mẫn, hiện giờ khẳng định là rất khó chịu, thêm vào đó là Triệu Mẫn lại cố nén tức giận, còn ra vẻ cười đùa muốn chiêu mộ ta, khẳng định là chúng còn muốn ở ta điều gì đó, ta trực tiếp lùi lại hai bước, chọc cho nàng ta xấu mặt.
Chúng đệ tử Nga Mi, thấy Diệt Tuyệt đã thoát thân đều nhẹ nhàng thở phào, cũng không ai sợ hãi, nghe ta nói thế đều bật cười, đỡ nhau đến đứng cùng một chỗ bên cạnh ta. Triệu Mẫn sai mấy võ sĩ vây chúng ta lại, những kẻ còn lại bị phi châm tẩm thuốc mê của ta hạ gục được mấy phiên tăng đỡ dậy, giao cho Huyền Minh nhị lão xem xét.
Triệu Mẫn nghe ta nói vậy, lại nghe các đệ tử Nga Mi cười nhạo, nét cười duyên dáng cố giữ trên mặt nãy giờ không giữ được nữa, khuôn mặt trắng như bạch ngọc cũng biến thành vô cùng khó coi, phụ nữ người Mông Cổ tập quán ăn thịt là chính, da thịt thường thô kệch, nhưng Triệu Mẫn từ nhỏ lớn lên ở Trung Nguyên, không giống như người Mông Cổ mà hình thể nhỏ nhắn, dung mạo xinh đẹp còn hơn nhiều cô gái người Hán thật sự. Nàng cũng thường lấy đó làm vui, còn học con gái Hán mang túi thơm, son phấn, thật không khác gì người Hán bình thường.
Nào biết hôm nay lại bị mỉa mai châm chọc đau như vậy, trong lòng nhất thời khó thở, lạnh lùng liếc mắt nhìn một đệ tử Nga Mi đang cười, giọng thanh thúy:
“Nếu Chu cô nương nhất thời không nghĩ ra, tại hạ liền giữ Chu cô nương lại mấy ngày, chờ tới khi nào cô thông suốt thì thôi. Người đâu, mang Chu cô nương đi, các đệ tử Nga Mi này nữa, cũng chẳng có tác dụng gì cả, có điều Diệt Tuyệt chạy rồi, có đồ đệ bà ta ở đây thì sớm muộn cũng phải chui đầu vào lưới. Mang hết đi!”
“Vâng!”
Hai bên trái phải đi ra mấy võ sĩ, lấy khăn đen che hết mắt ta và mọi người trong phái Nga Mi lại, mang hướng ra phía ngoài. Ta cố dùng nội lực tự giải huyệt vị bị phong, nhưng thủ pháp của Phạm Dao thật quái dị, lấy Cửu Âm chân kinh bác đại tinh thâm lẽ ra phải giải được ngay, nhưng cứ như vậy nửa ngày rồi mà ta vẫn chẳng làm được gì, vô lực phản kháng.
Chỉ có thể để mặc những kẻ đó đem ta đi, một lúc lâu sau đặt ta lên một chiếc xe ngựa, tuy rằng mắt bị bịt kín nhưng ta vẫn có thể cảm giác được, trong xe không có ai, ngoài xe có hai cao thủ ngồi canh chừng, ta nhẹ nhàng thở ra. Triệu Mẫn có lẽ là đưa ta đến Vạn An tự rồi. Nhưng không biết nàng ta muốn gì ở ta đây? Ta châm chọc nàng như vậy, mà nàng ta vẫn cố kiềm chế, không làm gì ta, trong nguyên tác thì nàng ta vì bị Chu Chỉ Nhược mắng mấy câu ti bỉ vô sỉ mà tức giận muốn rạch mặt hủy dung Chu Chỉ Nhược a!
_________________
Bên trong khách điếm, Huyền Minh nhị lão đã đem mấy phiên tăng trúng phi châm cứu tỉnh lại, Triệu Mẫn mắt nhìn đám đệ tử Nga Mi bị áp tải đi, Thành Côn đứng phía sau, nói:
“Quận chúa sao phải lưu tình cho con nha đầu kia làm gì? Dù cô ta có mồm mép độc địa, quỷ kế đa đoan thì thuộc hạ cũng chắc chắn có thể bắt cô ta giao ra cái gì mà quận chúa muốn.”
“Thành sư phụ không cần nói thêm. Chu Chỉ Nhược ngày đó ở Quang Minh đỉnh có thể giữa các nhân sĩ võ lâm mà ngang nhiên kháng lại lệnh của Diệt Tuyệt, chắc chắn tính cách vô cùng ương ngạnh cứng rắn. Vừa rồi nàng ta còn một phen tính kế, khiến cho Thành sư phụ bị lộ mặt, lại còn giúp cho Diệt Tuyệt tưởng như đã nằm gọn trong tay chúng ta có thể chạy thoát, thật không đơn giản.” Triệu Mẫn lắc lắc đầu, giọng thanh thúy hơi trầm xuống nói.
Thành Côn một đời gian hùng, làm sao cam chịu thần phục một tiểu cô nương như Triệu Mẫn được, bất quá Triệu Mẫn thông minh xảo trá, hắn biết rõ nên vẫn áp chế sắc bén của mình, nghe xong lời Triệu Mẫn nói cũng không tỏ ra tức giận, dùng giọng thành khẩn nói:
“Thì tính sao? Chỉ cần cô ta rơi vào tay quận chúa, cho dù có thế nào cũng phải thần phục thôi, nếu không thuộc hạ sẽ cho cô ta nếm thử chút lợi hại mười tám thủ đoạn tra tấn của Nhữ Dương Vương phủ.”
“Thành sư phụ là muốn trút giận sao? Sẽ được, nhưng phải nghe theo lời của bản cung. Ngươi cũng biết chúng ta lần này hành động là để khiến cho võ lâm Trung Nguyên tan rã, thu phục các đại môn phái, biến những thế lực giang hồ này thành của mình, thứ hai là diệt trừ Minh giáo đại nghịch bất đạo cầm đầu tạo phản, thứ ba là muốn học tuyệt học của các chư gia môn phái, để ta có thể nhanh chóng trở thành cao thủ, về sau có thể cùng phụ vương chinh chiến sa trường. Ngươi cũng từng nói rằng chiêu thức dù học được nhiều nhưng nếu nội lực không đủ, thực lực cũng chỉ xếp hàng nhị lưu trên giang hồ. Chu Chỉ Nhược kia không lớn hơn ta là mấy, vậy mà nội lực cũng có thể giao thủ cùng Thành sư phụ, tuổi còn nhỏ mà tài năng luyện thành nội công thâm hậu như thế, nhất định là có một môn võ công tuyệt đỉnh tinh diệu.”
Triệu Mẫn mắt lộ tinh quang, ngữ khí mềm mại đem những lời có thể khiến võ lâm khiếp sợ như vậy nói ra một cách nhẹ nhàng.
Thành Côn nghe xong cũng thấy chấn động, giọng nói mang vẻ bất tư nghị:
“Điều này sao có thể, từ ngày đó biết tin Chu Chỉ Nhược phát hiện ra việc dịch dung, thuộc hạ liền điều tra lai lịch của cô ta, nguyên chỉ là con gái một nhà chèo thuyền trên sông Hán Thủy, sau một nhà theo Trương Tam Phong lên núi Võ Đang ở, cũng không học võ công, năm năm trước được Trương Tam Phong đưa đến làm môn hạ Diệt Tuyệt, Diệt Tuyệt cũng không thu làm đệ tử thân truyền, ngắn ngủi có năm năm, cô ta làm sao có thể luyện thành nội lực thâm hậu mà bình thường người ta phải khổ tu mấy chục năm mới được? Cho dù là Cửu Dương công của Thiếu Lâm cũng không thể. Nga Mi phái trừ có Ỷ Thiên kiếm ta thì chẳng có gì đáng để nhắc đến, này…”
Thành Côn ánh mắt nghi vấn nhìn Triệu Mẫn.
“Chính vì vậy nên mới khả nghi, ngẫm lại Diệt Tuyệt ấn tuổi tác còn kém hơn cả Tống Viễn Kiều của Võ Đang, nhưng uy danh lại cao hơn Tống Viễn Kiều rất nhiều, điều này cũng thật kỳ lạ, Nga Mi chắc chắc là có bí mật mà chúng ta chưa điều tra được. Chu Chỉ Nhược này, trên danh nghĩa là ký danh đệ tử của Diệt Tuyệt, nhưng trên thực tế có rất nhiều điểm không đúng, càng huống chi ngày đó trên Quang Minh đỉnh đột nhiên lại xuất hiện một Trương Vô Kỵ có thể đánh bại cả Diệt Tuyệt, lại vì Chu Chỉ Nhược mà đồng ý làm cho Diệt Tuyệt một việc, Chu Chỉ Nhược này, không đơn giản.”
Triệu Mẫn thông minh tuyệt đỉnh, nàng ta cảm giác được trong chuyện này có nhiều điều bí ẩn.
Thành Côn vốn là cao thủ về mưu kế, chỉ nghe qua liền hiểu ý của Triệu Mẫn:
“Quận chúa muốn lấy lễ dụ dỗ, lấy thế uy hiếp, Chu Chỉ Nhược kia có thông minh thì cũng chỉ là con gái nhà thuyền gia, làm gì có chuyện dám đối địch với triều đình, tất nhiên là sẽ phải thần phục, nói ra bí ẩn trong đó. Cô ta có thể giúp quận chúa võ công đại thành, nếu không ít ra cũng có thể dùng để chế trụ Trương Vô Kỵ và phái Nga Mi.”
Triệu Mẫn không yên lòng gật đầu, lẩm bẩm nho nhỏ: “Núi Nga Mi địa thế hiểm yếu, phái Nga Mi lại ở tít trên đỉnh, nhân mã của chúng ta không thể đánh lên đó được, dù sao thì nơi đó cũng toàn nhược chất nữ lưu, không đủ sức gây uy hiếp. Hiện tại còn lại hai phái Thiếu Lâm và Võ Đang, chúng ta trước tru Thiếu Lâm, sau diệt Võ Đang, đem việc đó giá họa cho Minh giáo, tất nhiên làm cho mấy phái còn lại tàn sát với bọn chúng. Nhưng bản cung cảm thấy sự việc tiến triển sẽ không được thuận lợi như vậy. Thiếu Lâm có ông mấy năm nay vào làm nội ứng, bắt bọn hòa thượng này thì đơn giản, nhưng Võ Đang thì lại khó giải quyết, chẳng những có Ân Lê Đình ở đó bảo vệ, còn có một Trương Tam Phong võ công cao khôn lường. Ai! Các nhân vật như vậy sao không sinh ra trong triều đình, bằng không chúng ta cũng không phải làm những việc khó khăn như vậy. Lộc tiên sinh, Ân Lê Đình kia võ công như thế nào?”
“Bẩm quận chúa, năm năm trước tại hạ từng thử quá một lần, nếu đơn đả độc đấu thì có thể đánh ngang tay, nếu là sư huynh đệ tại hạ liên thủ thì quá trăm chiêu hắn không phải đối thủ, bất quá nếu muốn dụ hắn hàng, rất khó.” Lộc Trượng Khách có chút xấu hổ nói.
Thành Côn không thèm để ý đến, nói:
“Quận chúa không phải khó xử, bọn danh môn chính phái này võ công tuy không tồi nhưng người lại rất vu hủ, bằng thực lực của chúng ta, chỉ cần bắt được hai kẻ chủ lực Trương Tam Phong và Ân Lê Đình thì những kẻ còn lại không thành vấn đề, sớm muộn cũng lọt vào tay ta thôi.”
“Trương Tam Phong kia nghe nói đã một trăm mười mấy tuổi, võ công đã đến cảnh giới tông sư, không dễ tính kế nha!” Triệu Mẫn cầm quạt bạch ngọc gõ gõ trán, bỗng nhiên cao hứng quay đầu lại, giọng thanh thúy:
“Có rồi! Mọi người chuẩn bị xuất phát, bản cung đã có kế sách!”
“Dạ!” Bọn người xung quanh đồng thanh hô lĩnh mệnh.
……………….
Ta đang ở trong xe ngựa tìm cách giải huyệt cũng không biết những suy đoán của Triệu Mẫn về mình, chỉ biết là thế giới Ỷ Thiên đã có chút thay đổi nhỏ, thay đổi này tạo ra hậu quả gì? Ta không có khả năng đoán trước được. Ta nghĩ vậy thì cứ ở Vạn An tự chờ Trương Vô Kỵ đến cứu viện thôi, sau đó cùng Thất thúc và mọi người trở về Võ Đang, mặc kệ chuyện chốn giang hồ.