Trọng Sinh Chu Chỉ Nhược

Chương 88: Phiên ngoại 10.1: Tống Thanh Thư (5)



Ngoài thành, sâu trong rừng rậm, Ân Ly một thân y phục đỏ sẫm tóc tai bù xù chạy như điên, nội lực đã hao hết, chỉ cố hết khí lực cuối cùng của bản thân mà chạy cố khống rơi nước mắt. Bên trong sảnh ánh mắt mọi người thương hại, xem trò cứ quẩn lên trong đầu nàng, Triệu Mẫn cười nũng nịu, kiều mị xảo ngôn, Trương Vô Kỵ nhìn có vẻ bất đắc dĩ nhưng trên mặt lại phảng phất thương tiếc quyến luyến thiên kim, không một khắc nào khiến nàng không thống khổ khó chịu.

Vốn tưởng rằng gả cho Vô Kỵ ca ca, hắn thương nàng, yêu nàng, thích nàng có thể giúp cuộc đời bất hạnh của nàng một chút vui vẻ, bớt đi khổ sở, có thể khiến người phụ thân hận không thể giết chết nàng, không vừa mắt nàng có thể hối hận, hối hận không đối xử tốt với mẫu thân, không yêu thương nàng, kết quả lại đổi lấy một nỗi nhục lớn hơn, khiến nàng thân bại danh liệt, danh nhục giang hồ.

Rốt cuộc sức lực đã tiêu tan hết, nàng yếu đuối ngã gục xuống một tảng đá. Nơi này trừ nàng không còn ai khác, có thể không cần giả bộ kiên cường, thống khoái khóc một hồi. Ông trời hình như cũng cảm nhận được bi thương của nàng, mưa phùn nhẹ nhàng hạ xuống, phảng phất như muốn an ủi vết thương lòng, phảng phất như muốn khóc cùng nàng, Ân Ly lại đắm chìm trong đau khổ, khóc cho bản thân sao? Là vì thơ ấu bất hạnh? Là vì mẫu thân chịu khổ? Là vì phụ thân nhẫn tâm? Là vì mẫu thân sớm mất? Là vì tuổi nhỏ phải đi sống nhờ? Là vì Kim Hoa bà bà mình coi là người thân lại nhẫn tâm hạ sát thủ? Là vì người trong lòng hoa tâm quyến luyến? là vì tân lang cùng nữ nhân khác ngay trong hôn lễ bỏ nàng mà đi? Đủ loại đau khổ tra tấn, đủ loại đau khổ trong đời khiến nàng khó có thể kìm nén nữa.

“Ân Dã Vương! Trương Vô Kỵ! Triệu Mẫn! Ta hận các người, là các người hại ta, hại cuộc đời của ta!”

“Cha! Ông vì sao cưới mẹ lại không yên ổn mà yêu mẹ? Lại lăng nhăng đem Nhị nương, Tam nương, cơ thiếp rước về nhà?”

“Vì sao trong mắt cha chỉ có hai ca ca, không có ta? Chẳng lẽ ta không phải cốt nhục của ông sao? Chỉ vì ta không phải con trai?”

“Vì sao? Vì sao cha? Ta chỉ giết nữ nhân đã hành hạ mẹ làm trò vui kia, không phải giết con của ông, ông lại vì người đàn bà xấu xa đó mà hại chết mẹ, còn muốn giết ta để báo thù cho người đàn bà đó.”

“Bà bà vì sao? Vì sao bà cũng muốn giết ta? Một lòng muốn đẩy ta vào chỗ chết?”

“A Ngưu ca ngươi đối với ta tốt như vậy, tại sao lại lừa dối ta? Xem ta bị ngươi đùa giỡn vui lắm phải không?”

“Trương Vô Kỵ, Trương Vô Kỵ, ta thích ngươi vẻn vẹn sáu năm, sáu năm này ta không lúc nào không nhớ đến ngươi, ngươi lại đối xử với ta như vậy?”

“Người mẹ thương yêu ta nhất đã qua đời, người ta quan tâm, người ta yêu đều chán ghét ta, muốn giết ta, người ta tin tưởng lại không do dự phản bội ta, Ân Ly, cuộc đời của ngươi còn có ý nghĩa gì đây?”

Ân Ly bỗng nhiên thẳng lưng lại, hai chân vẫn quỳ trên mặt đất, ngửa mặt nhìn trời gào hét, trong mắt cũng đã vô lệ.

“Ân Ly, Ân Ly, đây là mệnh của ngươi? Ngươi còn không muốn tiếp nhận số phận sao?”

Ân Ly cười tự giễu, toàn thân công lực vận hành, ngón trỏ chuyển sang đen thui, ánh mắt mang theo sự giải thoát không chút sợ hãi nhìn ngón tay đen thui nhẹ nhàng tiến đến sát mi tâm. Bỗng nhiên phía sau vươn đến một cánh tay trắng thon dài nắm lấy bàn tay muốn tự sát của nàng, lồng ngực ấm áp kề sát sau lưng nàng, bầu trời mưa phùn cũng bị chiếc ô trúc màu lục nhạt che khuất, Ân Ly hai mắt mê mang kinh ngạc nhìn bàn tay đó, chậm rãi quay đầu lại.

Một khắc quay đầu nhìn hắn, Ân Ly toàn thân bỗng mềm nhũn, thân thể không còn sức lực ngã xuống, người đó vội đỡ lấy, ôm chặt nàng trước ngực. Ân Ly nhìn người mới đến một thân trường bào trắng như tuyết, vạt áo dính đầy bùn đất, một tay cầm ô cố che cho nàng, một tay ôm chặt nàng, không để ý nàng cả người đều ướt sũng, trong mắt tràn đầy lo lắng, cõi lòng đang mệt mỏi tuyệt vọng không khỏi ấm áp, hơi giật mình nhìn vào mắt hắn:

“Thanh Thư!”

“Nha đầu xấu xí! Muội còn có ta, còn có ta, ta sẽ thương muội, yêu muội, chăm sóc muội, làm bạn cùng muội, toàn tâm toàn ý với muội, cam đoan trong tim ta ngoài cha mẹ và Thái sư phụ cũng chỉ có muội. Ai khi dễ muội, ai thương hại muội ta liền đáp trả gấp trăm gấp ngàn lần, muội không được làm chuyện điên rồ, đáp ứng ta được không?”

Tống Thanh Thư cảm nhận được nhiệt độ nóng ấm cơ thể trên người Ân Ly, ánh mắt mênh mang ẩm ướt mờ sương của nàng, nghĩ lại những lời nàng vừa hét lên, trong lòng đau đớn thay cho nàng, lại oán hận những kẻ đã tổn thương nàng.

Ân Ly nghe Tống Thanh Thư nói, trong cõi lòng tuyệt vọng vừa có chút ấm áp lại uể oải mất mát nghĩ đến trong hỉ đường ban nãy, những ánh mắt vui sướng khi người gặp họa, xem náo nhiệt, thương hại đồng tình, không khỏi càng hận, dùng sức bắt lấy cánh tay Tống Thanh Thư nói:

“Ta không cần huynh thương hại, không cần huynh đồng tình, ta là yêu nữ tà ma, giết Nhị nương, hại chết mẹ ruột, đồ bất hiếu ngỗ nghịch cha anh đều hận, loại người bị vứt bỏ như ta có cái gì đáng giá để thương hại? Huynh là thiếu chưởng môn Võ Đang, thiếu hiệp chính phái tiền đồ rộng lớn, yêu nữ như ta làm sao xứng để huynh thương hại?”

Nói xong liền đẩy Tống Thanh Thư ra, rời xa người khiến nàng khát vọng ấm áp mà không tin rằng mình có thể có được, không thể không rời xa.

“Nha đầu xấu xí, ta đối với muội không phải thương hại, không phải đồng tình mà là thích, là yêu, mặc kệ muội là xấu hay tốt hay xinh đẹp cũng thế! Ta chỉ thích muội, chỉ yêu muội, chính phái tà phái gì đó ta không cần, phái Võ Đang làm việc quang minh lỗi lạc, không cần hư vinh mua được. Ta thích muội, muội trong lòng ta vĩnh viễn thông minh hơn người, đối mặt tra tấn thống khổ vẫn đủ thản nhiên đối mặt mà không nhận thua, nha đầu ngốc nghếch kiên cường khiến cho người khác phải đau lòng.”

Tống Thanh Thư dùng sức kéo Ân Ly lại, không quản đến ô nữa, ôm chặt nàng vào lòng, lớn tiếng nói ra tình cảm lâu nay vẫn giấu trong lòng, mặc kệ cả Lôi Tuyết bên cạnh đang chi chi hoảng hốt vì bị mưa rớt trúng.

Ân Ly bị ánh mắt nóng rực cùng vẻ mặt trịnh trọng của Tống Thanh Thư nhìn đến ngẩn người, nghe hắn thổ lộ chân tình, không khỏi lắc đầu hoảng loạn:

“Ta không tin, một chữ cũng không muốn tin, ta xấu như vậy, ta cũng không thông minh, huynh đang yên ổn sao có thể nói mê sảng như thế? Trên núi Côn Lôn ta đã thấy, có bao nhiêu đệ tử Nga Mi ái mộ huynh, dù cho huynh không thích các nàng nhưng cònChutỷ tỷ? Huynh không cần vì an ủi ta mà nói hươu nói vượn, huynh yên tâm, sau lúc được huynh cứu, ta cũng không muốn đi tìm chết nữa, ta mà tự sát thì thực tiện nghi cho đôi cẩu nam nữ kia.”

“Ta không mê sảng, ta nói rất rõ ràng, muội nhìn ta đi, nhìn ta, ta giống kẻ nói hươu nói vượn lắm sao? Muội ngẫm lại xem, cả phòng tân khách người nào không phải là mặc y phục rực rỡ, riêng ta lại mặc màu trắng, không phải vì đẹp, là vì muội. Muội cũng biết việc muội thành thân đối với ta không phải việc vui. Nói thật, Triệu Mẫn đến làm loạn đem Trương Vô Kỵ đi, ta tức giận bọn họ đã hủy hoại thể diện của muội, nhưng cũng cảm kích bọn họ khiến ta có một cơ hội đến bên cạnh muội, chẳng sợ bị người ta nói ta lợi dụng lúc người gặp khó khăn, ta chỉ để ý đến muội, muội có biết không? Muội phải tin ta, ta nói rồi, muội phải tin ta, ta cùng những người phái Nga Mi đó không có quan hệ gì, đối với Chỉ Nhược cũng giống như là huynh muội ruột thịt vậy.” (huynh muội gì, chuẩn bị tụt hạng xuống làm cháu rùi còn đâu ^^)

Tống Thanh Thư nghe Ân Ly nói sẽ không tự sát nữa, nhẹ nhàng thở phào, lại nghe nàng nói không tin hắn, không khỏi giữ chặt khuôn mặt tái nhợt của nàng nghiêm trang nói.

Gương mặt đang tái nhợt của Ân Ly đỏ bừng lên, muốn quay đầu tránh khỏi ánh mắt hắn, nhưng hai tay hắn đã giữ chặt mặt nàng, muốn nàng nhìn hắn. Ân Ly không tự chủ được nhìn vào mắt Tống Thanh Thư, từng chút từng chút nhớ đến thời gian hai người từng có bên nhau, tuy rằng quen biết không bao lâu nhưng hắn luôn thích trêu chọc nàng, cười đùa tinh nghịch, lại chưa bao giờ xem thường nàng, ngược lại cứu nàng, khắp nơi chiếu cố nàng, nghĩ vậy không khỏi nói:

“Huynh đối với ta rất tốt, ta sao có thể không biết, nhưng huynh không cần đối với ta tốt vậy đâu. Nếu huynh tốt với ta, lại đối tốt với người khác nữa, ta sẽ giết người đó, giết huynh rồi tự cắt cổ chính mình luôn.”

Tống Thanh Thư nhìn ánh mắt hung ác của nàng, trong lòng rùng mình, lại nghĩ đến Ân Ly vừa chịu ủy khuất, càng thêm đau lòng, mà bản thân mình đối với nàng toàn tâm toàn ý, có gì phải sợ? Hiện tại hắn có thể quang minh chính đại ôm nàng đã là trời xanh ban ân, nhưng Ân Ly vì tình mà bị thương, sợ là không dễ tin tưởng ai nữa, muốn nàng an tâm, hắn liền buông tay ra, giơ cánh tay chỉ trời thề.

“Muội luôn nói độc ác như vậy, lại cứ tự hạ thấp mình, nếu thực sự nhẫn tâm như thế cũng không cần phải ủy khuất ở đây, đôi cẩu nam nữ kia còn chưa giết, bản thân lại đi tự sát, nha đầu xấu xí, Tống Thanh Thư ta thích muội, làm sao có thể để muội vì ta mà tay dính máu, thương tâm thống khổ? Trời xanh ở trên, đất bằng ở dưới, hôm nay ta Tống Thanh Thư thề với trời, nếu có một ngày đối với Ân Ly không tốt, ta sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm, không được chết tử tế.”

Ân Ly kinh ngạc trợn mắt há hốc miệng, trong lòng ẩn ẩn vui mừng không rõ, lại thập phần sợ hãi, nghe trên trời sấm ầm vang một tiếng, dường như đã tiếp nhận lời thề của Tống Thanh Thư, về sau sẽ luôn giám sát, nàng vội tiến lên che miệng hắn lại, đau lòng oán trách nói:

“Ta tin, ta tin, huynh nói ta đều tin, huynh làm sao có thể chỉ trời mà thề chứ, ta không đáng giá, huynh như vậy…”

Ân Ly nói còn chưa xong, chợt xỉu đi, bất tỉnh.

“Nha đầu xấu xí, nha đầu xấu xí, Ly Nhi, Ly Nhi, muội làm sao vậy?”

Tống Thanh Thư nhìn nàng mặt đỏ lên, nói còn chưa xong đã té xỉu, trong lòng kinh hãi vội bước lên ôm lấy, vừa lay gọi vừa bắt mạch cho nàng, mới biết thương thế của nàng vừa lành lại bị Càn Khôn Đại Na Di của Trương Vô Kỵ phản lại gây thương tích, tâm tình quá đau đớn, hơn nữa lại gặp mưa gió lạnh lẽo, thương càng thêm bệnh, bệnh càng thêm thương, không nhẹ chút nào, vội đỡ Ân Ly, đem Lôi Tuyết cho vào bọc đeo lên, vận khởi khinh công chạy nhanh hướng ngoài rừng. Hắn nhớ gần rừng có một trấn nhỏ, hiện giờ Hào Châu đại thắng, xung quanh không có lính Nguyên quấy rầy, coi như thanh tịnh.

Trong ánh nắng rực rỡ, một chàng thiếu niên vận bạch y, dung mạo tuấn mỹ khí chất bất phàm bưng chén thuốc nhẹ nhàng đi đến cửa phòng, gõ mấy tiếng, bên trong một giọng thiếu nữ mềm mại pha lẫn chút yếu ớt hỏi:

“Ai đó?”

“Là tiểu nhân, tiểu nhân đem thuốc đến cho ngài.”

Thiếu niên tuấn mỹ trong mắt hiện lên ý cười, cố ý giả bộ ngập ngừng, giọng mang vẻ nịnh nọt.

Thanh âm thiếu nữ cười một tiếng nói:

“Vào đi! Đường đường Tống thiếu hiệp khi nào lại biến thành tiểu nhị vậy? Lại tự xưng tiểu nhân, tà ma ngoại đạo như ta đây gánh không nổi.”

Giọng nói không chút do dự, lại mang theo ý cười mềm mại, không chút khó chịu, ngược lại dường như rất vui vẻ.

“Tống thiếu hiệp có gì đặc biệt hơn người? Có thể làm nô bộc cho Đại tiểu thư Ân Ly mới đáng để vui mừng chứ, đến uống thuốc.”

Tống Thanh Thư đẩy cửa phòng tiến vào, đặt khay lên bàn, bưng chén thuốc lên ngồi xuống bên giường.

Ân Ly đang nằm trên giường cũng ngồi dậy, buông con khỉ trắng Lôi Tuyết đang giãy dụa trong lòng ra, chán ghét nhìn chén thuốc, phiền não:

“Uống thuốc, uống thuốc, lại là uống thuốc. Ta năm nay sao lại xui xẻo như vậy, hết thương lại bệnh, thuốc lúc nào cũng kề bên miệng.. Thanh Thư, Thanh Thư tốt bụng yêu quý a, tha cho ta được không?”

“Ân Ly đại nữ hiệp, không phải tiểu nhân không muốn tha cho ngài, thật sự là ngài phải trị cho thương thế lành lặn hoàn toàn, không thể để lưu lại di chứng nào. Thuốc đã uống mười ngày, còn thiếu hai ngày nữa thôi, uống hết là xong rồi, tin tưởng ta, không đắng chút nào, chờ cho khỏi hẳn, ta mang muội đi xung quan thăm thú, nhìn ngắm phong cảnh thật vui vẻ.”

Tống Thanh Thư thương cảm nhìn khỉ Lôi Tuyết chật vật muốn chạy, vừa buồn cười nhìn cô nàng vì sợ uống thuốc mà càng ngày càng ương bướng kia, một bên cười thầm, một bên cố tình tỏ vẻ nghiêm túc nói.

Ân Ly tức giận nhìn Tống Thanh Thư vừa cười trộm vừa muốn nàng uống thuốc, trong mắt rõ ràng là lén vui sướng khi người gặp họa, trong lòng sợ đắng nhưng nghĩ không ra lý do để trốn. Năm ngày nay nàng đã nghĩ đủ mọi cách, hao hết võ mồm muốn Tống Thanh Thư không cần ở bên canh chừng nàng uống thuốc nhưng liên tiếp thất bại, lần đầu tiên phát hiện hắn lại lợi hại khó chơi đến thế, nàng nói không lại, nhưng thật sự thuốc rất đắng, nàng không muốn uống.

Ân Ly nhìn Tống Thanh Thư dáng vẻ đắc ý, tròng mắt đen láy chuyển động, từ trong túi lấy ra một viên thuốc, bóc vỏ, hòa vào chén thuốc, đắc ý nói với Tống Thanh Thư:

“Huynh đã biết ta có Thiên Chu Vạn Độc Thủ lợi hại, nhưng độc dược cũng không phải kém đâu, đây là Đoạn Trường Tán, kẻ nào ăn vào nếu không có giải dược của ra, khi độc phát tác sẽ đứt ruột vỡ bụng, thất khiếu đổ máu mà chết. Muốn ta uống thuốc không khó, huynh uống cái này vào, đáp ứng sau này phải nghe theo lời ta, về phần giải dược ta sẽ không cho, trước hết cho huynh uống thuốc giảm bớt dược tính của độc, để xem biểu hiện của huynh thế nào đã, được không, Thanh Thư?” Giọng nói Ân Ly càng lúc càng quỷ dị dọa người.

“Aiz! Tiểu nhân mệnh khổ, đã đem lòng yêu lại bị Ân Ly đại nữ hiệp ngược đãi. Aiz! Làm sao có thể phản đối được chứ?”

Tống Thanh Thư cố ý nhăn mặt đau khổ nói, không chút do dự nhận chén thuốc trong tay Ân Ly uống hết. Uống xong còn tặc lưỡi, chép miệng khen:

“Ngọt quá đi, không thẹn ta pha nhiều mật như vậy vào, Đại nữ hiệp Ân Ly a, tiểu nhân vốn đau lòng cho ngài phải uống thuốc đắng nên đã vào rừng tìm mật ong pha vào thuốc, không ngờ ngài lại thưởng cho tiểu nhân uống, mật không có nhiều, chén thuốc tiếp theo sẽ không có đâu a!”

Nói xong đắc ý tràn trề đứng dậy quay lại bên khay thuốc rót trong ấm ra chén thuốc khác, đưa cho Ân Ly.

Ân Ly trợn mắt há miệng nhìn Tống Thanh Thư biểu diễn, nhìn hắn không chút do dự uống hết chén thuốc mà cảm động, nghe hắn nói lại không khỏi hoài nghi trong chén thuốc đó thực sự có mật sao? Trong lòng hơi hối hận, nhưng thấy hắn đã rót chén khác cho nàng khiến nàng có chút bất ngờ, không ngờ hắn để lại một phần thuốc khiến nàng không thể nào chối cho nổi, đành trừng mắt tức giận lườm hắn, cầm chén thuốc cau mày một hơi nuốt xuống.

“Nhìn muội hôm nay ngoan như vậy, đại nữ hiệp, đây là thưởng cho muội, nhanh uống đi!” Tống Thanh Thư buồn cười nhìn Ân Ly nhăn nhó đắng đến không nói nổi, rốt cuộc đau lòng, chờ nàng uống xong liền một tay cầm lại chén thuốc, tay kia lấy một bình sứ nhỏ ra đưa cho nàng, hắn và Ân Ly hay khích bác cãi cọ nhau nhưng rốt cuộc vẫn là thương nàng, hầu hết cũng chỉ là đùa cho vui, ai bắt hắn nói không được những lời buồn nôn như vậy chứ.

Ân Ly cầm lấy chiếc bình sứ nhỏ, nghi hoặc liếc nhìn Tống Thanh Thư một cái, nhẹ nhàng mở nắp, một làn hương ngọt ngào tỏa ra, Ân Ly nhìn kỹ, mắt sáng lên, cao hứng rồi lại xấu hổ tức giận, biết mình vừa rối nhất định bị Tống Thanh Thư lừa, mắng:

“Tên vô lại, ngụy quân tử lại đi lừa gạt người khác, mật rõ ràng ở đây lại lừa ta là đã uống rồi, không sợ độc của bản tiểu thư sao? Quên đi, bản tiểu thư tốt bụng không so đo với huynh, nè, cho huynh uống một nửa.”

Miệng Ân Ly đúng là đắng thật nhưng không uống hết, nghĩ đến Tống Thanh Thư vừa rồi cũng uống một chén, đem nửa bình trả lại cho hắn.

“Thôi thôi! Ai như con gái các muội chứ, sợ đắng sợ đau, chỉ bằng chút độc của muội này thôi ấy à, bản thiếu hiệp chẳng xem vào mắt, muội mau mau uống hết đi! Nếu thấy đắng vẫn chưa đủ, trên bàn còn thuốc đó, uống thêm chén nữa?”

Tống Thanh Thư mắt vừa chuyển động, ngoài mặt mỉm cười, trong mắt lại hiện lên một tia đau lòng, trấn nhỏ này vừa trải qua chiến loạn, mọi thứ đều thiếu thốn, chỉ có thể kiếm được chỗ ở, dược liệu, thức ăn đều không có, Ân Ly vừa thương vừa bệnh, không tiện hoạt động, đành để nàng chịu khổ, mỗi ngày uống thuốc đắng mà không có mứt hoa quả gì hết, uống đến phát sợ, hôm nay khi đi hái thuốc hắn thật vất vả mới kiếm được tổ ong, tốn mất công sức nửa ngày mới xong, thu được không ít mật ong, nhộng ong, có thể giúp nàng tẩm bổ, chờ hai ngày nữa khỏi hẳn sẽ đưa nàng vào thành lớn điều dưỡng tốt một chút.

Ân Ly không biết suy nghĩ của Tống Thanh Thư, cũng biết mật ở nơi thiếu thốn bần cùng như ở đây thực khó kiếm, trấn nhỏ không có dược liệu, mỗi ngày hắn chẳng những độ khí chữa thương cho nàng, còn phải vất vả hái thuốc, săn thú, chăm sóc nàng, vậy mà còn phải vì nàng sợ đắng ương bướng không muốn uống thuốc mà bôn ba kiếm mật, mắt không khỏi đỏ lên, không nói cho hắn biết, nàng kỳ thực chẳng phải sợ đắng mà là thích cảm giác cùng hắn tranh cãi đùa nghịch.

Uống một ngụm mật, Ân Ly chẳng những ngọt trong miệng, trong lòng lại càng ngọt, phần còn thừa cũng tiếc không muốn uống hết ngay, vội đóng nắp bình lại, cất vào lòng rồi nũng nịu hỏi Tống Thanh Thư:

“Thanh Thư, thương thế của ta đã tốt hơn nhiều rồi, mấy ngày nay đã có thể đi lại, huynh cứ nhất quyết muốn ta nghỉ ngơi điều dưỡng, rốt cuộc là điều dưỡng bao lâu nữa? Nơi này thuốc thang lại không tiện, huynh mỗi ngày vì ta mà vất vả như vậy, vì sao kiên trì không chịu vào thành trấn lớn? Có phải trong lòng huynh đang có chuyện gì không?”

“Ly Nhi, ở nơi này thì không có chuyện gì, nhưng mấy ngày trước ta có thu được tin tức Tạ lão tiền bối bị giam giữ trên Thiếu Lâm, phái Thiếu Lâm muốn tổ chức đại hội Đồ Sư, mấy ngày nay trên giang hồ đã loan tin mọi người đều biết, ta nghĩ muội vẫn nhớ đến Tạ tiến bối, vạn nhất đòi đi mà thương còn chưa lành hẳn, đến Thiếu Lâm sợ rằng phải chịu khổ.”

Tống Thanh Thư không nói đến chuyện hắn nghe chuyện hôn lễ của Ân Ly bị quận chúa đoạt tân lang đã trở thành bát quái mọi người đều biết, sợ Ân Ly biết sẽ tức giận khổ sở. Mấy ngày nay tâm tình của nàng đã tốt lên, thật không muốn nàng vì chuyện như vậy mà lại thương tâm. Hơn nữa hắn cũng không muốn Ân Ly đi Thiếu Lâm, Tạ Tốn gặp chuyện không may, Trương Vô Kỵ dĩ nhiên sẽ đến, Triệu Mẫn vừa cướp được tân lang sẽ không bên cạnh sao? Ân Ly nhìn thấy hai người kia chẳng phải càng đau lòng?

Ân Ly nhìn Tống Thanh Thư bộ dáng lo lắng, cao hứng vì hắn không lừa gạt nàng, hắn vì nàng mà toàn tâm toàn ý suy nghĩ, mới nói:

“Tạ lão gia tử từng truyền thụ cho ta võ học tâm đắc cả đời của ông, lại vài lần cứu mạng ta, ta cảm kích lão nhân gia, cũng muốn báo đáp ông ấy. Hiện giờ ông gặp rủi ro, nếu không có đôi cẩu nam nữ kia ta dù phải liều mạng cũng sẽ đến cứu, nhưng ta biết, lão gia tử như vậy Trương tiểu tặc nhất định sẽ đến, võ công bản sự của hắn cao hơn ta không biết bao nhiêu lần, lại nhiều thuộc hạ tài giỏi, có cả ông nội, phụ thân đều trợ giúp, có thiên kim quận chúa giỏi bày mưu tính kế kia bên cạnh, việc cứu lão gia tử chẳng phải dễ như trở bàn tay, ta đi bất quá thêm phiền thôi. Hơn nữa ta cũng không muốn gặp đôi cẩu nam nữ kia, ta sẽ không đi Thiếu Lâm đâu.”

“Ly Nhi, ta không phải đại giáo chủ thống soái ngàn vạn, cũng không thích quận chúa kiều diễm như hoa nào, ta chỉ thích một cô bé quái dị vừa độc ác vừa tàn nhẫn, phải làm sao bây giờ? Ta là cả đời kém người ta a!”

Tống Thanh Thư nghe Ân Ly nói rõ, biết Ân Ly vì hắn mà giải thích, không khỏi xúc động, ngọt ngào nắm tay nàng, bản chất không đổi mà ba hoa.

“Aaaa…..!!!!” Trong phòng truyền ra một hồi tiếng kêu thảm thiết, còn có tiếng cười thiếu nữ khanh khách ngân vang.

—————–——— ta là Tống Thanh Thư, Ân Ly sau khi chia tay với cùng Mạc Thanh Cốc, Chu Chỉ Nhược sông Hán Thủy phân cách tuyến —————————–

Sau khi Mạc Thanh Cốc và Chu Chỉ Nhược đi rồi, Tống Thanh Thư nâng tay phải chống cằm nghĩ đến không khí giữa hai người đó, tựa hồ giống giống với hắn và Ân Ly, không khỏi cao hứng thay cho Thất sư thúc, nghĩ đến Thất sư thúc rốt cuộc cũng tìm được hạnh phúc cho mình, khó trách hắn kiên trì không chịu cưới vợ, phụ thân khuyên bảo nhiều như vậy cũng không nghe, khiến ông lo lắng đến bạc cả đầu, thì ra đã sớm có mục tiêu.

Nhớ đến Chỉ Nhược, khi đó tuy mới hơn mười tuổi cũng đã là xinh đẹp như lan, khí chất thanh nhã, người lại thông minh, tốt bụng, hiếu thảo, dịu dàng, khó trách Thất sư thúc đem giữ trong lòng, bất quá nha đầu kia thực ưu điểm nhiều như vậy sao? Tống Thanh Thư vẫn còn nhớ, nha đầu kia trước mặt người khác đều là giả bộ. Nhân hậu sao? Khi tức giận lên ngay cả hắn cũng phải sợ, Thất sư thúc hay là không biết bộ mặt thật của nàng nên bị nha đầu kia lừa về tay đấy chứ?

Tống Thanh Thư có chút lo lắng cho Thất sư thúc, nhưng nhìn đến túi da lễ vật Chỉ Nhược đưa cho hắn, ngẫm lại Thất sư thúc dù là bị lừa như vậy, nhưng có được một thê tử bề ngoài dịu dàng săn sóc, bên trong khôn khéo lợi hại cũng không có gì không tốt. Ack, ngoại trừ lúc nổi giận có đáng sợ chút thì mọi mặt đều tốt.

Ban đêm, thuyền lớn giương buồm trắng xuôi dòng, trong lầu trên thuyền, Tống Thanh Thư cùng Ân Ly ngồi bên cửa sổ, phía trước bày bàn thấp, hai người ăn uống cười đùa vui vẻ xong đều lặng yên chống cằm nhìn ra cửa sổ, hai bên bờ sông đèn đuốc thấp thoáng cùng bầu trời đầy sao sáng lấp lánh.

Nhìn một hồi, ánh mắt Tống Thanh Thư quay trở về khuôn mặt trắng noãn tuyệt mỹ kia, hàng mi dài hơi cong cong, đôi mắt trong suốt sáng lấp lánh giống như sao trên trời, trong nháy mắt đã khiến tim hắn đập loạn lên. Ân Ly lúc đầu còn chưa phát hiện ra, lâu dần cũng thấy, bị hắn nhìn đến mặt đỏ tai hồng, không khỏi quay đầu thấp giọng:

“Chu tỷ tỷ nói, người của Nga Mi vẫn tìm huynh khắp nơi, huynh không mau mau đi mà thừa kế ngôi vị chưởng môn Nga Mi đi, Nga Mi đều là nữ đệ tử, người người đều tài giỏi xinh đẹp như tiên, huynh thật có phúc đó.”

Ân Ly nói xong lại muốn cắn đứt lưỡi mình luôn, xấu hổ cho mình sao có thể nói ra lời có vị chua như vậy, không phải là sẽ bị hắn giễu cợt cho sao?

“Nếu muội có ý định gia nhập phái Nga Mi thì ta nhất định phải đến đó làm chưởng môn, hưởng thụ phúc khí của thiên tiên hạ phàm rồi. Thế nào, muội đi sao? A, Ly Nhi sao mặt lại đỏ lên như vậy? Muội muốn đi đâu thế? Không phải nghĩ linh tinh gì chứ?” Quả nhiên Tống Thanh Thư liền nhích mông đến ngồi cạnh Ân Ly, kề sát bên nàng cười cười nói.

Ân Ly bị Tống Thanh Thư cười cổ quái, xấu hổ nổi nóng, khó mà nói ra ban nãy nàng hiểu nhầm, hơn nữa hắn lại ngồi sát bên người nàng, nhiệt độ cơ thể ấm áp truyền đến khiến tim nàng đập nhanh hơn vài phần, đành tỏ vẻ tức giận nói:

“Huynh biết ta nghĩ linh tinh gì chứ? Là chính huynh tưởng tượng ra thì có, lại đổ lên người ta, ai quản huynh, một môn phái lớn trong Lục đại phái, huynh thực sự không động tâm chút nào sao? Ta không tin đâu.”

“Phái Nga Mi trong Lục đại phái chỉ kém hơn Thiếu Lâm, Võ Đang một chút, còn thì đều đứng trên mấy phái kia, chức vị chưởng môn đương nhiên ta muốn làm. Thế nhưng lại lại xui xẻo thích phải bình dấm chua như muội đây, thôi chưởng môn phái Nga Mi ai muốn làm thì làm đi! Còn ta chỉ muốn muội thôi, giúp muội ngày ngày vui vẻ là tốt rồi, tính muội thế này mà ở cùng đám kia, ack, đám đệ tử của Diệt Tuyệt sư thái, sợ rằng mỗi ngày đều long trời lở đất.”

Tống Thanh Thư dán sát bên tai Ân Ly thì thầm, vui vẻ nhìn nàng tai đã đỏ ửng.

Ân Ly bị Tống Thanh Thư nói như vậy, trong lòng vừa xấu hổ tức giận vừa ngọt ngào, không khỏi xoay người mặt đối mặt nhìn Tống Thanh Thư nói:

“Ai ghen tị, ai là bình dấm chua? Rõ ràng là huynh mới đúng, cái gì mà sợ ta bị chọc tức, hay là sợ sẽ bị ta bắt được huynh cùng nữ đệ tử nào đó của Nga Mi? Hừ! Ngày nào đó ta muốn gặp nữ nhân này xem sao, nhìn xem ai bị chọc tức, tốt nhất….”

Tống Thanh Thư nhìn trước mắt đôi môi mọng đỏ của Ân Ly khép mở nói không ngừng, ánh mắt liền bị hấp dẫn, nhẹ nhàng hôn lên, hai tay dùng sức siết chặt nàng vào lòng, lửa nóng đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua miệng nàng, chặn đứng lời nàng đang nói. Trong lầu các trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng thở dốc mãnh liệt cùng âm thanh miệng lưỡi giao triền.

Võ công Võ Đang thịnh về dương khí, Tống Thanh Thư tuy rằng năm trước đã luyện thành thuần dương Vô Cực Công, nhưng dương khí rốt cuộc vẫn chưa hoàn toàn ổn định, giờ lại động đến tình niệm, dương khí tràn ra, toàn thân lửa nóng, dục vọng giữa hai chân đã nổi lên, không khỏi ôm chặt Ân Ly ma sát, cố kiềm chế ham muốn mãnh liệt lại, đôi môi cuồng nhiệt đã thổi bên tai nàng, nhẹ nhàng cắn.

Ân Ly bị động tác khẩn thiết của Tống Thanh Thư khiến cả người mềm nhũn, vô lực tựa vào trước ngực hắn, chỉ cảm thấy Tống Thanh Thư nhẹ nhàng thổi lại cắn khiến nàng toàn thân run rẩy, hai chân thon dài bất giác chuyển động cọ sát…(tình hình cụ thể bà con xem bản in!…. nói chung là cảnh nóng đã bị cắt >_

……….

Một ngày mới lại sang, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào cửa sổ. Trên con thuyền nhịp nhàng lay động, gió nhẹ lướt khẽ, trên giường, nam nhân tuấn mỹ mắt tràn đầy tình yêu nhìn người con gái đang say ngủ, yêu thương hôn lên đôi má nàng, thấy nàng cau mày vội đưa tay vuốt thẳng lại, ánh mắt bất giác lướt qua gương mặt trắng ngọc bóng loáng, mềm mịn, có những dấu vết hắn lưu lại. Trên giường gấm vóc hỗn độn, có mấy chỗ thấm máu xử nữ của nàng.

Nhìn cô gái nhỏ thân hình mềm mại lả lướt, đường cong dịu dàng mà no đủ, giữa hai chân thon dài xinh đẹp, vật của hắn vẫn đang ở nguyên trong mình nàng ấm áp, luyến tiếc rời đi, hắn nhìn thoáng qua, thế nhưng lửa nóng đang an phận lại dậy lên, nam nhân hơi chuyển động một chút, đã thấy đôi mày thiếu nữ nhíu lại, vội dừng động tác, trong lòng kêu khổ, cô bé quyến rũ này, nếu không phải đau lòng cho nàng, nhất định phải bắt nàng phải hưởng thụ thêm nhiều nhiều nhiệt tình của hắn nữa.

Nam nhân tuy kêu khổ trong lòng, vẫn nhẹ nhàng rút vật của mình ra, cầm khăn ẩm nhẹ nhàng lau lại cho nàng, nơi đó vì hắn vừa rút ra mà chảy ra không ít tinh dịch, lại sưng đỏ lên, càng nhìn càng đau lòng, vội nhẹ nhàng đứng dậy lấy một hộp thuốc mỡ, thật nhẹ nhàng bôi cho nàng, mùi thuốc tản ra theo bàn tay nhu động, không để ý đến chính mình trước ngực sau lưng cũng có rất nhiều dấu đỏ hồng, chỉ âm thầm thề trong lòng: “Ly Nhi, cả đời này ta sẽ không bao giờ để muội chịu đau đớn hay khổ sở gì nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.