Một tháng trước, trong nhà mua về một con lợn con, sáng sớm bà phải ra hồ vớt bèo về, trong lòng đang tính toán xem con heo này cuối năm bán được bao nhiêu tiền, có thể mua thứ gì, chu cấp cho con trai mình bao nhiêu!
Lão Trương Đầu bĩu môi, lộ ra hàm răng vàng do hút thuốc: "Tôi còn phải đi trồng cây giống! Nào rảnh rỗi như vây?"
Nói xong, lập tức vác cuốc đi liền.
Trần Hồng Mai đơ luôn.
Gì?
Không phải nhà của lão Trương Đầu?
Như vậy hàng xóm cách vách nào đang nấu cơm?
Còn bay tới nhà mình?
Trần Hồng Mai ngửi mùi thịt trong không khí, ngửi nhiều lần, xác định mình không ngửi nhầm.
Bà bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Bỗng nhiên ánh mắt hướng vào ngôi nhà sát vách.
Cách nhau một bức tường.
Nhà của Giang Châu cùng Mộng Ly.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, đã bị Trần Hồng Mai lắc đầu hủy bỏ.
Điên rồi sao?
Một nhà bốn người ở sát vách, nghèo hơn cả cùng đinh, hai ngày trước còn hỏi mượn mình khoai lang để ăn!
Làm sao hôm nay có thể có thịt ăn?
Trần Hồng Mai cảm giác ý nghĩ của mình thật nực cười.
Tiếp tục vằm bèo cho heo ăn.
Nhưng làm sao vẫn không yên lòng.
Khi Trần Hồng Mai vằm xong bèo, trong ngôi nhà sát vách, giọng nói mang theo nụ cười của Giang Châu vang lên.
"Đoàn Đoàn Viên Viên, ăn thôi nào! Mau tới đây!"
Trần Hồng Mai lảo đảo. suýt ngã
Bà không dám tin nghiêng đầu nhìn về ngôi nhà sát vách, phản ứng đầu tiên chính là sợ mình nghe lầm?!
Ăn ăn?
Thực sự là nhà của Giang Châu vô công rỗi nghề sát vách ăn tối sao?!
Chẳng lẽ lại còn ăn thịt?!
Trần Hồng Mai cực kỳ tò mò, lập tức buông rổ bèo, chạy nhanh đến sát bức tường, dán sát tai vào lắng nghe.
Nhưng đáng tiếc là bà cũng không nghe được gì.
"Nhất định là ban ngày mình thấy quỷ, nên nằm mơ!"
Trần Hồng Mai xì một tiếng, tự mình giải thích.
Thế nhưng trong tim mụ cứ như bị một cây gai đâm vào, vô cùng khó chịu.
~~~
Lúc này, trong nhà của Giang Châu.
Giang Châu đang bới cơm cho hai đứa con nít.
Cơm trắng bóc, không trộn chút khoai nào!
Nấu bằng nồi đất thật là thơm!
Đoàn Đoàn cùng Viên Viên tuy mỗi đứa đã ăn một cái bánh, thế nhưng trước đây hai đứa trẻ bị đối xử quá tàn tệ, lúc này thấy cơm tẻ, nên cực kỳ thèm ăn.
Giang Châu sợ hai con đột ngột ăn nhiều như vậy sẽ bỏ ăn, nên chỉ bới một ít cơm.
Đặt ở trước mặt hai con.
Cái bàn gỗ cũ nát, phía dưới còn lót một cục đá.
Nhưng trên bàn, lại có một bát thịt lợn xào ớt còn có mỡ heo xào Mã Lan đầu.
Mỡ heo sáng bóng.
Cơm thì thơm nức mũi.
Đoàn Đoàn cùng Viên Viên chảy nước bọt ròng ròng.
"Ba ba, Đoàn Đoàn muốn ăn cơm cơm."
"Viên Viên, cũng muốn, cơm cơm, thơm thơm ~ "
Giang Châu nhịn cười, nói: "Nhanh ăn đi!"
Nghe Giang Châu nói, hai đứa trẻ lập tức cầm muỗng gỗ nhỏ, một người múc một muỗng cơm tẻ, đưa vào trong miệng.
Cơm thơm nứt mũi chui vào trong miệng.
Quá thơm rồi.
Con mắt của hai đứa con nít còn hôi sữa bỗng nhiên sáng lên!
"Ba ba ~ ui ui ~ thơm! Thơm!"
Đoàn Đoàn cười toet toét, quai hàm nhỏ gồ lên.
"Viên Viên, thích cơm tẻ thích lắm lắm ~ "
Viên Viên ngây thơ nói giọng còn đầy mũi sữa, cười híp cả mắt.
Nụ cười của hai đứa bé, đối với Giang Châu chính là niềm vui lớn nhất.