Các ô vuông nhỏ bên dưới được ngăn cách bằng bảng gỗ, bên trong có một ít dây chun và trâm cài tóc.
Tất cả đều đa dạng, phong cách.
Giang Châu vốn dĩ muốn mua một ít trang sức bằng vàng, nhưng cuối cùng nhìn quanh một vòng mới nhớ ra.
Trước năm 1982, tất cả vàng trong nước đều được sử dụng cho sản xuất.
Việc kiểm soát rất chặt chẽ, về cơ bản chỉ sau khi báo cáo được phê chuẩn mới được chấp thuận đưa vào sử dụng.
Mãi đến tháng chín năm nay, báo chí mới đăng tin rằng cho phép kinh doanh vàng.
Trong miếu Thành Hoàng của thành phố Thượng Hải lúc ấy mới có hai quầy nhỏ.
Cũng coi như là một khoảnh khắc đáng nhớ.
"Đồng chí, đây đều là những món đồ thời trang mà tôi mang từ bên ngoài về. Hàng của Nghĩa Ô đấy! Nhìn chút đi! Đồng chí có thích không? Mua cho vợ con một ít, chắc chắn họ sẽ rất thích!"
Người bán là một cô gái trẻ tuổi.
Khuôn mặt đen của nàng đỏ bừng, thoạt nhìn là ngày nào cũng phải chạy hàng.
Giang Châu không nói năng gì mà chỉ tỉ mẩn nhìn bên trong mấy cái hộp nhỏ.
Đột nhiên, mắt hắn sáng lên.
"Cái trâm cài tóc này bán thế nào?"
Trâm cài tóc sao?
Cô gái nhìn theo tầm mắt của Giang Châu, lập tức mở nắp kính ra rồi lấy chiếc trâm cài tóc cho hắn xem.
Chiếc trâm cài tóc này toàn thân đen kịt và cầm rất đầm tay, bề mặt bên ngoài hắt ra một tia sáng tinh tế.
Nhìn qua đã biết là đồ tốt.
Đưa gần mũi ngửi thì có mùi thơm thoang thoảng.
"Nó làm bằng gỗ tốt đấy! Lão thợ mộc gần nhà tôi làm mấy cái nhờ tôi bán, đồng chí, bạn có muốn mua không?"
Giang Châu quan sát chiếc trâm cài này, càng nhìn lại càng thích.
Lập tức hắn cầm nó lên, chọn thêm một số đồ dùng và nhờ cô gái thanh toán hóa đơn giúp mình.
"Tổng cộng là 3 tệ 6 hào 3 xu! Chỉ cần trả rôi ba tệ 6 hào là được!"
Giang Châu trả tiền rồi cẩn thận bỏ đồ vào trong túi.
Rồi hắn quay người rời đi.
………………
Chiều tối, Giang Châu trở về lại nhà khách.
Ngay khi Giang Châu bước vào cửa, hắn đã thấy Lâm Mai Mai tươi cười vẫy tay gọi anh.
"Đồng chí Giang!"
Giang Chu sửng sốt một chút, còn không có kịp nói gì.
Thì Lâm Mai Mai đã tiếp tục nói: "Cha em nói rằng bảo anh đến nhà ăn của nhà máy ăn cơm! Giám đốc nhà máy đã nghe về chuyện của anh, giám đốc bảo rằng rằng ông ấy muốn cảm ơn anh!"
Thế nên nghe Lâm Mai Mai nói, hắn lập tức nở nụ cười, "Được rồi! Vậy thì ta cung kính không bằng tuân mệnh!"
Nhà ăn của nhà máy dệt Đan Dương.
Đầu bếp của căng tin nấu thêm một vài món ăn ngoài định mức cho bàn của Giang Châu và những người khác.
Ăn uống là việc thiết yếu.
Sau vài chầu rượu, mọi người trở nên thân thiết.
Lâm Quý Long lần lượt giới thiệu cho mọi người về Giang Châu.
Người tới không nhiều, nhưng là đều có phân lượng, Giám đốc xí nghiệp - Triệu Đức Toàn, phó giám đốc xí nghiệp - Vương Khánh, còn một người nữa là thủ quỹ.
Sau ba vòng uống rượu, tất cả mọi người đều bày tỏ lòng cảm tạ đối với Giang Châu.
Giang Chu cũng cười cười, khiêm tốn đáp lại.
Rượu uống đến gần như đã say.
Giang Châu ngẩng đầu lên nhìn người quản lý nhà máy, Triệu Đức Toàn.
"Giám đốc Triệu, tôi có chuyện muốn phiền anh."
Triệu Đức Toàn nói: "Anh cứ nói đi! Anh đã giúp đỡ nhà máy của chúng tôi rất nhiều, tôi vẫn không biết cảm ơn anh như thế nào!"
"Tôi đã mua vải hoa, nhưng phải vận chuyển về. Công ty vận tải sẽ không nhận đặt hàng nếu không có giấy giới thiệu."
Giang Châu cười nói: "Nếu tôi mua vải về mà không chuyển về được, thì quả là một chuyện cười lớn."
Triệu Đức Toàn nghe vậy thì vui vẻ.
"Tôi còn tưởng đó là việc đại sự!"
Triệu Đức Toàn nói: "Đồng chí Giang, đừng lo lắng, sau bữa này tôi sẽ viết thư giới thiệu cho anh! Giá cả sẽ dựa theo giá vận chuyển của xưởng dệt chúng tôi! Chúng tôi nhất định sẽ giảm giá cho anh!"
Triệu Đức Toàn cũng cực kỳ sảng khoái cụng ly cùng Giang Châu.
……………………
Ngày hôm sau.
Giang Châu đã dậy trả phòng từ sáng sớm.
Đầu tiên hắn cầm giấy giới thiệu của Triệu Đức Toàn cho mình đến công ty vận tải, tìm một chiếc tải Đại Đông Phong, lại nhờ thêm vài người giúp hắn đến nhà máy dệt để chở tất cả vải hoa trong kho lên xe.
Giang Châu đưa thuốc cho từng người, rồi lại chào hỏi Lâm Quý Long, sau đó mới đem hành lý lên ghế phụ.
Chào tạm biệt Lâm Quý Long.
Giang Châu lên xe Đại Đông Phong trở lại huyện Khánh An.
Khi xe đến huyện Khánh An thì tài xế lại không biết đường.
Anh quay đầu nhìn Giang Châu, hỏi: "Anh định dỡ hàng ở chỗ nào?"
Giang Châu suy nghĩ một chút rồi nói: "Chú à, cháu cho chú thêm năm tệ. Chú có thể giúp cháu chuyển nó đến thôn Lý Thất không? Cách đây cũng không xa, chỉ hai mươi dặm, chỉ cần lái một đoạn ngắn thôi.. "
5 tệ.
Đây là chính thu nhập ngoài định mức.
Người tài xế cười nghe vậy liền vui vẻ.
"Được! Anh chỉ đường, tôi sẽ lái đến!"
Giang Châu nghe vậy cũng thẳng thắn, lập tức móc từ trong túi ra 5 tệ, nhét vào túi áo khoác của tài xế.
"Chú, đi lối này!"
………………
Lúc giờ.
Trong thôn Lý Thất.
Sân nhà của Giang Châu.
Hai tiểu bảo bối Đoàn Đoàn Viên Viên đang chơi với đàn kiến.
Trong phòng, Liễu Mộng Ly đang đạp máy may, phát ra thanh âm cộc cộc.
Hai tiểu bảo bối rất hiểu chuyện.
Biết rằng Liễu Mộng Ly giờ đang làm việc, không nên quấy rầy.
Nghĩ một hồi, Đoàn Đoàn Viên Viên liền đứng dậy chạy về phía Giang Phúc Quốc.
"Gia gia, gia gia"
Đoàn Đoàn vươn cánh tay nhỏ nhắn mũm mĩm của mình ra, cầm lấy cây gậy trúc nhỏ từ trong tay Giang Phúc Quốc: "Đoàn Đoàn gõ gõ cho gia gia"
Giang Phúc Quốc cười đến mức nhìn không thấy mắt đâu.
"Ai! Tốt, tốt, tốt, cháu gái của Giang Phúc Quốc ta quả là có hiếu! Có hiếu so với cha các cháu hơn nhiều!"
Giang Phúc Quốc nói rồi lầm bầm tức giận: "Xem ba ba của cháu mà xem? Ra ngoài nhiều ngày như vậy, cũng không có kêu ai gửi một cái tin về! Khi hắn trở về, ta sẽ đánh cho hắn một trận!"
Tề Ái Phân từ đồng về, rửa tay rồi chuẩn bị nấu ăn.
Khi nghe những lời của Giang Phúc Quốc, bà cau mày nói: "Cũng không biết tên tiểu yêu kia bây giờ thế nào rồi. Nghe nói nó đến huyện Nhiêu Bình! Chỗ đó xa xa lắm! Cũng không thấy báo tin về, vạn nhất... "
"Im miệng!"
Trước khi Tề Ái Phân kịp nói hết lời, Giang Phúc Quốc đã trừng mắt nhìn bà từ xa.
"Xem cái miệng của bà đi! Không thể nói được cái gì tốt đẹp sao!"
Giang Phúc Quốc mắng: "Cái chuyện tốt cũng bị bà nói thành chuyện xấu rồi! Tên hỗn đản đó là ra ngoài làm ăn lớn! Cái gì mà không báo tin về chứ? Hắn bận kiếm tiền, có khi nào rảnh rỗi chứ?! Bà rảnh rỗi thì đừng nói linh tinh!"
Tề Ái Phân không nói nữa.
Bà mặc tạp dề vào rồi chuẩn bị nấu ăn.
Diêu Quyên cũng hái rau ngoài cửa xong rồi đã quay trở lại.
Giang Minh đang cho lừa ăn.
Đột nhiên, bên ngoài lại vang lên tiếng động cơ gầm rú.
Ngay sau đó, ngoài cửa khắp nơi vang lên tiếng bước chân.
Giang Minh sửng sốt.
"Con đi xem một chút."
Anh nói xong liền bỏ cỏ trong tay xuống, bước ra sân mở cổng.
Lúc anh ra ngoài thăm dò, anh thấy phía cuối con đường có một chiếc Đại Đông Phong hùng vĩ đang tiến đến.
Trên con đường đất đá, bụi tung lên mù mịt cả mét.
Bánh xe lớn ầm ầm lăn qua, theo sau là một đoàn lớn trẻ con cởi trần.
"Xe lớn! Cha! Ra ngoài xem này! Xe lớn!"
"Thật là khí phách! Đây là xe nhà nước đúng không? Làm sao ngươi lại tới thôn của chúng ta?! Ôi, thật là dọa người!"
"Đây là loại xe gì? Đại Đông Phong sao?! Tôi đã thấy nó hai lần ở trên huyện. Xe vang lên một cái là phía sau đầy khói đen!"