Ngẩng đầu lập tức nhìn thấy Giang Minh Phàm đang nhìn mình chằm chằm.
Y cau mày với mình, lại nháy nháy mắt về phía Giang Đại Quý.
"Thành Tài."
Giang Minh Phàm nói: "Ông nội đến rồi."
Y nói, nháy mắt.
Nhưng mà...
Giang Thành Tài chỉ sững một lúc, không hề hiểu ý y.
"Ông nội!"
Giang Thành Tài vội hô một tiếng, cơ thể cũng co rúm lại.
Gã lớn vầy rồi, song hiếm khi gặp Giang Đại Quý, khi còn bé trở về thôn Lý Thất, ở trong sân chơi bóp chết một con gà con, bị Giang Đại Quý trói lại đánh.
Gã kêu khóc lớn đến mức cả nửa thôn đều có thể nghe được.
Từ đó về sau, Giang Thành Tài chỉ sợ Giang Đại Quý.
Lúc này nhìn thấy Giang Đại Quý, toàn thân gã tê tái, cúi thấp đầu, theo bản năng muốn trốn về sau.
Giang Minh Phàm chán nản.
Y vốn muốn nháy mắt ra hiệu cho Giang Thành Tài, không ngờ người sau lại không dám ngẩng đầu!
"Thành Tài, tiệm văn phòng phẩm này này, em nói với ông nội, có phải hay không..."
Giang Minh Phàm cất giọng mạnh mẽ.
Chuẩn bị tiên hạ thủ vi cường.
Nhưng lời còn chưa dứt, bèn nhận thấy trước mắt tối thui.
Là Giang Châu đã đi tới, trực tiếp chen ngang trước mặt mình và Giang Thành Tài.
Hai tay hắn khoanh trước ngực, cười híp mắt nhìn chằm chằm Giang Thành Tài, chỉ chỉ Giang Đại Quý nói: "Anh Thành Tài, anh họ đã nói hết với ông nội rồi! Nói anh nuốt tiền của tiệm văn phòng phẩm, không chia hoa hồng cho ảnh, còn tới tiệm văn phòng phẩm này là tài sản của anh, một mình anh mở!"
"Có phải hay không?!"
Giang Châu nói.
Nói tuy chậm rãi, nhưng lại rõ ràng nhanh chuẩn ác.
Nói xong lời này, ngay cả Giang Minh Phàm cũng hoảng hốt.
Sắc mặt của y tối sầm, huyệt Thái Dương giật mạnh.
Đang muốn mở miệng cắt đứt lời nói của Giang Châu.
Nhưng Giang Châu nói vừa xong, Giang Thành Tài lập tức hoảng hồn!
Gã ngẩng mạnh đầu lên, nhìn chằm chằm Giang Châu cùng Giang Đại Quý.
"Ông! Cháu không có! Cháu nào dám nuốt tiền của anh hai!"
Giang Thành Tài vừa kinh vừa sợ.
Người của Giang gia ai không biết ông nội Giang Đại Quý, coi cháu đích tôn Giang Minh Phàm như báu vật nâng niu trong lòng bàn tay!
Nếu tưởng mình nuốt tiền của Giang Minh Phàm, còn đem tiệm do hai người mở làm thành của riêng.
Ông nội chắc chắn sẽ trói mình lại đánh một trận!
Gã vội vàng nhìn chằm chằm Giang Đại Quý, còn thiếu chút nữa giơ đầu ngón tay lên thề!
"Ông nội, tiệm văn phòng phẩm này, tuyệt đối không phải một mình cháu mở! Đây là tài sản chung của cháu cùng anh Minh Phàm! Anh Minh Phàm rất thông minh! Là anh ấy tìm cháu hợp tác làm ăn! Ông nội! Tiệm văn phòng phẩm này kiếm tiền được lắm nha, đầy toàn là công lao của anh Minh Phàm!"
"Cháu đâu dám làm chủ! Một năm nay, chia hoa hồng cháu đâu dám nuốt! Tất cả đều đưa cho anh Minh Phàm đúng hạn!"
"Không tin, chúng ta cứ kiểm tra sổ sách!"
"Ông nội! Ông tuyệt đối phải tin tưởng cháu nha!"
Giang Thành Tài nói vừa nhanh vừa gấp.
Gã không hề chú ý tới gương mặt bầm đen của Giang Đại Quý.
Nắm tay xuôi ở bên người của Giang Minh Phàm siết thật chặc.
Sắc mặt đen đến đáng sợ.
Giang Đại Quý dù có ngu mấy đi nữa, cũng nghe hiểu, trưởng tôn của lão, vẫn luôn lừa gạt lão!
"Một năm?!"
Giang Đại Quý tức giận đến mức cơ thể đều đang run rẩy.
Ông dùng một tay siết chặt cổ áo của Giang Thành Tài.
"Kể rõ nghe coi?! Cửa tiệm của mày đã mở một năm?!"
Giang Thành Tài vốn là kẻ yếu đuối, gió chiều nào xuôi chiều nấy.
Gió thổi, mưa vùi, nói hết đầu đuôi sự việc.
Gã khóc đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
Thì ra tiệm văn phòng phẩm này.
Chính là một năm trước lúc Giang Minh Phàm còn học lớp 12, kêu gã hùn vốn mở.
Giang Thành Tài tên là Giang Thành Tài.
Trên thực tế thì hoàn toàn trái ngược.
Ba gã Giang Phúc Thuận dạy học tiểu học, luôn mong mỏi con trai thành long thành phượng.
Kết quả thành con chuột chỉ biết đào hang, lang thang quậy phá phố phường.
Sau đó Giang Minh Phàm ở phòng chiếu phim tìm được Giang Thành Tài, kêu gã hợp tác mở tiệm văn phòng phẩm.
Y nói tương lai học sinh học cấp ba càng ngày sẽ càng nhiều, mở tiệm văn phòng phẩm chắc chắn sẽ hái ra tiền.
Cách mua hàng và kinh phí đều do Giang Minh Phàm bỏ ra.
Gã chỉ đứng tên, trông tiệm, một năm cầm hai phần hoa hồng.
Lúc này ông nội Giang Đại Quý tìm tới cửa.
Lại nghe thấy Giang Châu nói như vậy.
Giang Thành Tài mới cho rằng Giang Minh Phàm ngay cả hai phần hoa hồng cũng không muốn cho!
Lập tức khóc đến nước mắt nước mũi lăn dài, trông về phía Giang Đại Quý: "Ông nội! Cháu trong một năm nay, không có công lao cũng cũng có khổ lao! Coi tiệm cũng cực lắm! Cháu chỉ kiếm hai phần! Anh hai Giang Minh Phàm vừa học còn vừa kiếm được tám phần mà! Chuyện tốt như vậy đi nơi nào tìm chứ?!"
Giang Minh Phàm rốt cục không thể nhịn được nữa.
Đi nhanh đến trước mặt của Giang Thành Tài, nổi giận nói: "Thằng ngu này! Nói bậy bạ gì vậy?!"
Giang Thành Tài bị dọa đến rụt cổ lại.
Ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Giang Minh Phàm hầm hầm nhìn gã.
Giang Đại Quý tức đến thở mạnh.
Giang Châu cùng Giang Minh ở hai bên đỡ lão.
Giang Minh vừa khó hiểu lại khiếp sợ.
Nhìn chòng chọc hai người trước mặt.
Mà Giang Châu thì vẫn là dáng dấp vẻ cười tủm tỉm như cũ, nhìn chằm chằm hai người.
"Anh họ, anh cũng quá hồ đồ, em và anh của em đều là dân đen, không làm quan, buôn bán cũng chả sao, dù có bị bắt, cũng chỉ ăn hai năm cơm tù."
Giang Châu chậm rãi nhìn chằm chằm Giang Minh Phàm nói: "Anh thì khác lắm đó nha, sau này anh phải làm đại quan, ăn cơm nhà nước! Sao có thể buôn bán chứ?!"
"Ông bà nội còn cả toàn bộ Giang gia chúng ta, cũng đều trông cậy vào anh làm chỗ dựa đó!"
Lời này càng nói càng khiến cho Giang Đại Quý tức giận.
Ông nghiến răng cắn phải môi đến bật máu, tức run người.
Giang Minh Phàm cho tới bây giờ chưa từng nghĩ sẽ bị phát hiện.
Y cau mày, đè nén ngọn lửa trong lòng, hướng về phía Giang Đại Quý nói: "Ông nội, cháu thật sự đang buôn bán, thế nhưng..."
- Bốp!
Giang Minh Phàm còn chưa nói hết câu.
Một tiếng bạt tai liền vang lên.
Nông dân, một người cả đời làm nông, lực tay đương nhiên vô cùng mạnh.
Giang Đại Quý vừa giáng một cái tát.
Không chỉ là Giang Minh Phàm, ngay cả Giang Châu cùng Giang Minh cũng sửng sốt ngây người.
Giang Châu biết Giang Đại Quý rất giận.
Nhưng không ngờ lại có thể trực tiếp động thủ.
Phải biết rằng, đời này Giang Minh Phàm chưa từng bị Giang Đại Quý đánh!
Trên gương mặt trắng nõn của Giang Minh Phàm, lập tức hiện lên dấu năm ngón tay.
Y trợn to mắt, lần đầu tiên trong đời bị bạt tai, lập tức bị đánh cho choáng váng đầu óc quay cuồng.
Ông… ông nội, đánh y?
"Tao muốn thức tỉnh mày cái đồ không có chí tiến thủ!"
Giang Đại Quý tức giận mắng, viền mắt cũng đỏ hoe.
"Cả Giang gia ta, từ trên xuống dưới đều góp học phí cho mày, lấy tiền cho mày học hành, mày thì ngược lại! Dùng tiền đó làm vốn buôn bán!"
"Góp tiền cho mày để làm gì?! Làm ăn?!"
"Mày trở về, bôi keo vuốt tóc, mặc giày da, còn đeo đồng hồ kim loại, cái dáng vẻ tư bản chủ nghĩa này, ông cũng không nói cháu! Chỉ tưởng cháu đi kinh thành, học vài thứ của người Tây phương, cũng là sự mới mẻ của phần tử trí thức!"
"Nhưng mày thì giỏi lắm rồi! Làm gì không làm?! Lại đi buôn bán!"
Giang Đại Quý càng nói càng tức.
Lão yêu thương đứa cháu vàng ngọc này bao nhiêu, thì lúc này thất vọng bấy nhiêu.
Mắng mọi miệng rồi, Giang Đại Quý đặt mông ngồi dưới đất thở hồng hộc.
Giang Minh Phàm kinh ngạc bụm mặt, có lẽ là bị đánh cho choáng váng, không nói được một lời đứng nguyên tại chỗ.