Giang Minh Phàm lúc này đang ủ rũ, không nói lời nào, khuôn mặt sưng vù.
Da đầu hắn tê dại, hô lên một tiếng: "Anh họ, chuyện này em cũng chưa từng nghĩ tới..."
Giang Minh Phàm liếc hắn bằng một ánh mắt sắc lẹm.
Giang Thành Tài lập tức im lặng.
"Hôm nay là Đoan Ngọ, chờ chút nữa ngươi theo ta quay về, nói cái tiệm này là do thầy giáo cứng rắn tặng cho chúng ta."
Giang Minh Phàm lạnh lùng nói: "Tiền là do ta mượn, nhưng sau này về bề nổi thì cửa hàng này sẽ là ngươi. Bất kể là ai tới hỏi, chủ cái tiệm này sẽ đều sẽ là ngươi, hiểu không?"
Mí mắt Giang Thành Tài nhảy lên.
Cậu giờ sao mà dám nói "không" được chứ?
"Biết, biết!"
Giang Thành Tài vội vàng gật đầu.
………………
Trên đường về nhà.
Mặt Giang Đại Quý đen như đáy nồi.
Lúc Giang Đại Quý xuống xe ở trước cửa, Giang Phúc Toàn lại vừa đúng lúc vác cuốc về để chuẩn bị bữa tối.
Thấy Giang Đại Quý đi tới.
Ông đặt cuốc xuống rồi liếc nhìn chiếc kẹo mè xửng mà Giang Đại Quý đang mang trong tay.
Ông có chút thèm thuồng, nuốt nước bọt nói: "Bố, sao bố biết Minh Phàm thích ăn kẹo mè xửng? Nó thèm cũng lâu rồi!"
Giang Phúc Toàn nói xong liền đi tới, duỗi tay chuẩn bị cầm lấy cái kẹo mè xửng.
Cơ mà
Bàn tay vẫn kịp chưa đưa ra.
Giang Đại Quý đã đá vào chân Giang Phúc Toàn một cái.
"Ăn, ăn, ăn! Xem lại đứa con ngoan mà ngươi dạy dỗ đi!"
Giang Đại Quý tức giận mắng chửi.
Ông không nỡ đánh cháu trai, nhưng thằng con này là do ông sinh ra nên đánh chết cũng được.
Sau khi đá một cái, ông vẫn chưa nguôi giận lên đá thêm cái nữa.
Cú này khá là được.
Chưa kịp đứng vững lại bị đá thêm một cước, Giang Phúc Toàn lập tức nằm lăn ra trên mặt đất, cả mặt dính đầy bùn.
Ông choáng váng.
Nhớ tới việc hai anh em Giang Minh và Giang Châu vẫn còn đang nhìn, đầu ông như muốn nổ tung!
Ông, ông lại bị con cháu cười nhạo!
Ông lập tức đứng dậy.
Ông giương mắt nhìn Giang Đại Quý.
"Bố, sao bố lại đánh người!"
Giang Đại Quý vẫn đang rất tức giận.
Ông nhấc chân muốn tiếp tục đá: "Ngươi là tên đáng đánh! Đến con của mình cũng không thể dạy dỗ tốt! Có ích lợi gì chứ!?"
Ở bên cạnh
Giang Minh và Giang Châu theo bản năng nhìn nhau.
"Đi về."
Giang Châu nói: "Anh cả, chúng ta về thôi."
Giang Minh gật đầu.
Anh mím môi muốn hỏi gì đó, nhưng đến cùng lại không hỏi.
"Ừm."
Anh đồng ý
Hai anh em lái xe lừa về nhà.
………………
Vừa về đến nhà, cả hai đã thấy Giang Phúc Quốc chống gậy từ từ bước qua cửa.
Ông ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy một trận âm thanh lộn xộn, kèm theo tiếng hét chói tai của Trần Hồng Mai.
Tiếng thét chạy từ cửa đến sát vách ở sân.
"Có chuyện gì vậy?"
Giang Phúc Quốc cau mày hỏi: "Là hai các ngươi làm sao?"
Giang Minh ảm đạm ngẩng đầu nhìn Giang Phúc Quốc.
"Bố! Bố không nghĩ tốt cho bọn con một chút được sao?"
Giang Phúc Quốc: "Tên tiểu tử này, có cái rắm gì thì phóng nhanh đi! Ngươi chơi trò đố chữ với cha ngươi đấy à?! Muốn ăn đòn sao!"
Vừa nói ông vừa vung gậy lên.
Giang Minh cũng không buồn tránh.
"Là Giang Minh Phàm."
Anh nói, rồi lại ngẩng đầu nhìn Giang Phúc Quốc, tâm tình có chút phức tạp: "Giang Minh Phàm bị ông nội phát hiện khi đang làm ăn, bị ông nội tát cho một cái."
Giang Phúc Quốc vốn đang vung cái nạng lên thì ngay lập tức dừng lại giữa không trung.
Đôi mắt ông tròn xoe.
"Cái gì? Ngươi đang nói cái gì vậy? Ai bị bắt khi làm ăn?!"
Thực tế là ông đã nghe rõ những gì Giang Minh nói.
Nhưng mà…
Đầu óc lại không kịp phản ứng
Cái tên Giang Minh Phàm, từ trước đến nay đều là một phần tử trí thức, là người đọc sách, là cháu trai vàng của dòng họ Giang.
Ở thời đại này, chuyện làm ăn là một chuyện không mấy dễ dàng.
Đám chân lấm tay bùn mà đi làm ăn thì cũng không có gì to tát.
Bị bắt quả tang thì cùng lắm là phải ngồi tù hai năm, còn hơn là chết đói.
Nhưng mà...
Đây là Giang Minh Phàm, là kim long trong núi lớn đấy!
Được đi ra ngoài ăn cơm nhà nước cơ mà!
Gia đình gom góp tiền ăn học cho nó hàng tháng, sao nó lại lao đầu vào làm ăn được?!
"Nếu không phải vậy thì giày da với đồng hồ của hắn ấy từ đâu ra?"
Giang Châu cười cười nói một câu chí mạng: "Bố à, hiện tại Minh Phàm vẫn còn đang đi học, được nhà nước trợ cấp sinh hoạt phí, người khác đều có đủ sao Giang Minh Phàm lại không đủ?"
"Đồng hồ với giày, quần tây cùng áo sơ mi của hắn đều dùng chất liệu tốt.
Nguyên bộ đồ trên người phải đến 110 tệ!
Tiền của hắn hoặc là đến từ kinh doanh hoặc là tiền đến từ việc nhổ răng của mọi người để đưa cho hắn chứ ở đâu."
Bố có tin không?"
Giang Phúc Quốc chống gậy đứng ngây tại chỗ, nghe tiếng gào khóc thảm thiết của Trần Hồng Mai từ sát vách, trầm lặng lại.
Sắc trời trở lên chạng vạng.
Tề Ái Phân gửi bánh bao thịt qua.
Khi trở lại, sắc mặt của bà ấy có chút vi diệu.
Giang Phúc Quốc hỏi thăm một chút.
Bà nói là không rõ tại sao, chỉ biết rằng Trần Hồng Mai đang trốn trong góc rồi không ngừng khóc.
Giang Minh Phàm quỳ trước sảnh, nửa khuôn mặt sưng vù.
Giang Đại Quý có lẽ đang rất tức giận, vậy nên ông đã lên giường nằm sau khi trở về nhà.
Còn Vương Tú Nga đang lau nước mắt rồi chiếu cố cho mọi người.
Nhìn thấy Tề Ái Phân mang theo bánh bao tới, bà ôm lấy Tề Ái Phân vừa khóc vừa nói gì đó rất lâu.
Dù sao cũng là người một nhà.
Giang Phúc Quốc ngồi ở trong sân thở dài.
Mà lúc này.
Ở trong nhà, Liễu Mộng Ly đang sắp xếp mọi thứ.
Giờ đang có một đống vải trong nhà.
Rất bừa bộn.
Mấy đứa trẻ đang lớn rất nhanh.
Không thể mặc quần áo cũ nữa.
Lúc này Giang Châu đi vào.
Đoàn Đoàn Viên Viên lúc này mới lồm cồm bò dậy từ trong chăn.
"Ba ba!"
"Ôm một cái, ôm một cái!"
Hai đứa nhỏ một trái một phải nhào vào vòng tay của Giang Châu.
Giang Châu lập tức vươn tay ôm lấy hai cục thịt nho nhỏ trĩu nặng mũm mĩm.
"Ai nha! Hai tiểu bảo bối lại nặng..."
"Đừng nói! Đừng nói!"
Giang Châu còn chưa cảm khái xong.
Liễu Mộng Ly đã nhanh chóng bỏ quần áo trong tay xuống đi về phía Giang Châu, nhanh chóng lấy tay bịt miệng hắn lại.