Sau khi nghe thấy Giang Châu nói vậy, hai cái đầu bù xù liền ngẩng lên, kiễng chân nói với Giang Châu.
"Có gì vui vậy?"
"Đoàn Đoàn cũng muốn chơi!"
"Viên Viên cũng muốn! Cũng muốn!"
Hai tiểu bảo bối nói rồi duỗi cánh tay nhỏ bé mũm mĩm của mình ra sờ sờ vào môi của Giang Châu.
Giang Châu cũng phối hợp rất tốt, hôn lên lòng bàn tay non nớt của hai tiểu bảo bối một cái.
Ngứa ngứa, nóng nóng làm cho hai đứa nhỏ cười khúc khích.
Liễu Mộng Ly: "..."
Sao mà cô cảm thấy lòng bàn tay mình càng ngày càng nóng vậy?
Khuôn mặt sao cũng thế?
Hai bố con chơi đùa hồi lâu, Đoàn Đoàn Viên Viên lại nháo muốn cưỡi ngựa rồi lại muốn nâng lên cao.
Cuối cùng chơi cũng đến mệt, hai tiểu bảo bối lại nằm nghiêng ngả trên giường ngủ thiếp đi.
Giang Châu cũng mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
Hắn nhẹ nhàng chuẩn bị đi ra ngoài.
Chợt nhớ ra điều gì đó, hắn liền quay lại nhìn Liễu Mộng Ly lần nữa.
"Vợ à, em ngủ chút đi, anh đi tắm rửa một chút rồi đem đồ tới."
Liễu Mộng Ly nghe vậy liền gật gật đầu, đôi mắt hạnh hắc bạch phân minh của cô nhẹ nhàng như ánh trăng dưới nước.
"Ừm, tui chờ anh."
Cô nói khẽ.
Lúc này Giang Châu mới ra ngoài tắm rửa.
…………
Mười lăm phút sau.
Giang Châu tắm rửa thay quần áo xong rồi trở về phòng, sau đó xách túi nylon đến phòng Lưu Mạnh Lệ.
"Vợ à?"
Hắn gõ cửa và cất tiếng gọi nhẹ.
Sau đó hắn đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Liễu Mộng Ly đang ngồi bên giường dưới ánh đèn mờ ảo, trên tay đang cầm một cuốn sách.
Hắn nhìn qua liền phát hiện.
Đó là "Biên Thành".
"Anh đến rồi sao?"
Liễu Mộng Ly thấy Giang Châu bước vào, cô gấp sách lại rồi nhìn về phía một xấp lớn trong túi nylon trên tay Giang Châu.
"Đây là gì vậy?"
Cô nhìn nó vài lần, đột nhiên ánh mắt của cô sáng lên.
"Là sách sao?"
"Anh lại mua sách à?"
Giang Châu mỉm cười.
"Đúng thế, em nhìn xem."
Vừa nói, hắn vừa mở túi nylon ra: "Sách lần này có chút khác biệt, anh nghĩ... em hẳn sẽ thích nó."
Thực ra.
Giang Châu cũng không có nói cho Liễu Mộng Ly biết những cuốn sách này là anh ta nhận lại từ hai anh em Ngô Mậu Thanh Ngô Mậu Minh.
Trong khoảng thời gian này.
Ở trong thôn khắp hang cùng ngõ hẻm đều có người bán phế liệu là sách.
Nếu cô ấy ở nhà, cô ấy sẽ mua nó.
Nếu như hai người không có ở nhà, thì chính anh cả Giang Minh sẽ trả tiền.
Người một nhà, đều không so đo đến những điều này.
Cô còn cho rằng trong túi nylon này chứa đầy sách vở hay thư từ rải rác của một số thanh niên trí thức lưu lại.
Cô đứng dậy, liếc nhìn vào miệng túi nylon.
Khi cô ấy nhìn thấy nó, lập tức choáng váng.
Có thể thấy trong túi nylon là những cuốn sách giáo khoa được xếp gọn gàng.
Sách tuy rất cũ nhưng vẫn hoàn chỉnh, có thể thấy chủ nhân nó vô cùng nâng niu.
Sách giáo khoa cao nhất là sách lớp 11.
Ngoài ra còn có một số bài tập.
Khi những cuốn sách này được đặt trước mặt Liễu Mộng Ly, trong đầu cô lập tức trống rỗng.
"Đây là... sách, sách giáo khoa cấp ba?"
Liễu Mộng Ly nói nhỏ.
Giang Châu gật đầu.
"Nhận lại được từ hai anh em Ngô Mậu Thanh Ngô Mậu Minh. Năm nay Ngô Mậu Thanh thi tốt nghiệp đại học, những cuốn sách này không cần thiết nữa. Anh chỉ nói là sẽ mang nó đến cho người khác, cậu ấy lại rất hào phóng, giao hết cho anh."
Liễu Mộng Ly sửng sốt.
Cô ngẩng đầu nhìn Giang Châu: "Tui... tui được dùng nó?"
Giang Châu nhìn thấy trong đôi mắt cô phảng phất hơi nước.
Nụ cười trên khóe môi hắn trở nên dịu dàng hơn.
"Nào nào, sao lại còn khóc vậy?"
Hắn đưa tay ra, dùng đầu ngón tay lau đi từng giọt nước trên khóe mắt cô, nói: "Em không thích hợp ở lại đây, đọc sách mới là việc nên làm."
Giang Châu lại nắm lấy tay cô, siết nhẹ: "Nhìn đôi tay này xem, cầm kèn harmonica, cầm bút, đó mới là đẹp nhất. Công việc đồng áng không thích hợp với em."
Lần đầu tiên gặp cô.
Cô giống với một đóa hoa bách hợp
Xinh đẹp, tinh khiết, ánh mắt lãnh đạm quét qua khiến hắn in sâu vào tâm trí cả đời.
Đôi tay này, cũng đã từng cầm bút tùy ý hạ xuống những trang giấy, viết nên cuộc đời.
Chứ không phải dùng để rửa bát, nấu ăn, khiến cho da tay nứt nẻ ra.
Hắn biết.
Cô rất thích đọc sách, yêu tri thức, thích văn hóa.
Làm thế nào mà một cô bé hằng ngày ngày chỉ biết đọc sách lại có thể trở thành một người phụ nữ nông dân làm ruộng được chứ?
Hắn biết.
Cô bị cưỡng ép sống như vậy, bị sự trác táng của hắn cưỡng ép.
Mà bây giờ...
Trong lòng Giang Châu khẽ động, một hồi lâu mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn mỉm cười vươn tay ra, vuốt ve từng chút một những vết chai trên tay cô, ánh mắt dịu dàng đến khó tin.
"Vợ à, học hành chăm chỉ, cứ làm những chuyện vợ muốn làm nhất."
Hắn nhìn chằm chằm vào Liễu Mộng Ly, ánh mắt rạng rỡ: "Anh cùng Đoàn Đoàn Viên Viên sẽ luôn ở bên em. Chỉ cần bốn người chúng ta ở bên nhau, dù ở đâu cũng là nhà."
Chóp mũi của Liễu Mộng Ly chua xót đến đáng sợ.
Ngực căng phồng.
Mắt cô vừa chua lại vừa xót, nước mắt ra chảy ròng ròng, lăn dài trên má.
Cô khẽ thút thít khóc.
Mọi sự ủy khuất cứ thế mà tuôn ra..
"Giang, Giang Châu, tui thật sự có thể học sao?"
"Có thể."
"Sau đó, sau đó…khi lên đại học, anh cũng sẽ đi cùng tui chứ?"
"Sẽ."
"Thế thì, chúng ta vẫn là vợ chồng sao?"
"Luôn luôn là vậy."
Giang Châu nói.
Hắn đưa tay ra, ôm cô vào lòng.
Tai cô áp vào lồng ngực Giang Châu.
Chỉ nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ bên trong.
Nhiệt độ của hắn xuyên qua lớp quần áo, nóng như lửa đốt.
………………
Vào ngày thứ hai của tết Đoan Ngọ, Giang Minh Phàm đã rời đi.
Đến cùng Giang Đại Quý vẫn là đau lòng với đứa cháu trai này.
Chiều hôm qua Giang Thành Tài đã đến đây để nhận tội.
Cậu chỉ nói rằng do cậu chỉ muốn trốn tránh trách nhiệm, còn nữa là có một giáo viên đã cứng rắn giao cửa hàng văn phòng phẩm kia cho Giang Minh Phàm.
Tóm lại thì đó là một mớ hỗn độn lớn.
Cuối cùng lại lừa gạt được ông.
Cái sự phiền muộn này trong lòng Giang Đại Quý, để mà nói rằng đã tiêu tan hết là không thể.
Nhưng mà nếu phải đoạn tuyệt quan hệ với đứa cháu vàng cháu bạc này thì...
Ông không làm được.
Dù gì thì đây cũng là sinh viên đại học đầu tiên trong lịch sử nhà họ Giang!