"Trong hai năm qua chị đã không kiếm được bất kỳ khoản tiền nào, nên vẫn luôn xấu hổ không dám quay trở lại."
Trương Mỹ Vân đưa tay nhận lấy, mỉm cười nói: "Đến tết năm nay, chị sẽ đi chúc tết cậu cả. Nếu không có cậu cả, chị thực sự sẽ không thể trụ được qua những năm nay "
Cô nói xong liền ngẩng đầu nhìn Giang Châu: "Lần sau gặp được cậu cả, nói lời cảm ơn cậu hộ chị nhé!"
Có thể coi là quý nhân của Giang Phúc Thuận - bố Giang Thành Tài.
Lúc đầu hai người là bạn học, ở huyện Khánh An gia đình Tiền Phúc Minh cũng là khá giả, về sau khi có chính sách khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, ông đã nghỉ việc vào năm đó rồi được nhận vào trường đại học.
Ông là một trong những sinh viên đại học đầu tiên được hưởng gói phân phối của sinh viên.
Ra trường, ông được bố trí vào xưởng in làm giám đốc văn phòng.
Có thể nói là phong quang vô hạn.
Ông cùng Giang Phúc Thuận là bạn học, cũng là anh em tốt của nhau.
Sau đó ông đã mở đường cho Giang Phúc Thuận, tìm mối quan hệ, để Giang Phúc Thuận đến trường tiểu học của huyện dạy học lại.
Có thể coi là đã thoát ly khỏi việc chân lấm tay bùn.
Chuyện này cũng không có gì bí mật.
Gia đình họ Giang đều biết điều đó.
Giang Thành Tài nhìn chằm chằm vào Giang Châu.
Phải mất một lúc cậu mới hiểu được vấn đề.
Đôi mắt cậu hơi nheo lại, kinh ngạc nhìn Giang Châu: "Cậu muốn nhờ chú Tiền để làm ăn sao?"
Giang Châu gật đầu.
"Cũng không có gì to tát, em chỉ là muốn sao chép vài thứ."
Mặt Giang Thành Tài lập tức xụ xuống.
"Giang Châu, không phải tôi không muốn giúp cậu. Nếu là người khác thì còn được, chứ chú Tiền thì tôi thật sự là hết cách!"
Nhắc đến Tiền Phúc Minh.
Sự sợ hãi của Giang Thành Tài với ông tuyệt đối không kém gì với Giang Đại Quý.
Khi mà cậu không học bài, sẽ luôn bị Tiền Phúc Minh nói với Giang Phúc Thuận.
Vì thế hắn bị Giang Phúc Thuận đánh không ít.
Sự sợ hãi của Giang Thành Tài là thực sự!
"Giang Châu, chuyện này cậu có thể tìm người khác đi, tôi thật sự không làm được!"
Giang Thành Tài buồn bã nói.
Giang Chu mím môi cười: "Hình như bác hai cũng không biết anh cùng Giang Minh Phàm mở cửa hàng buôn bán đúng không?"
Anh nói xem, nếu biết chuyện này, bác hai có tức giận không?"
Giang Thành Tài: "..."
Cậu đã làm gì sai chứ?!
"Anh Thành Tài, em chỉ muốn gặp chú Tiền."
Giang Châu cười cười, đưa cho Giang Thành Tài điếu thuốc còn lại trên tay.
"Nếu không, buổi chiều em sẽ đi tìm bác hai giúp đỡ là được rồi!"
Da đầu Giang Thành Tài lập tức như sắp vỡ!
"Đừng, đừng!"
Cậu lập tức cầm lấy điếu thuốc, bỏ vào túi, nhìn Giang Châu mỉm cười còn xấu hơn khóc.
"Chút chuyện nhỏ này, cũng đừng đến tìm ba tôi! Tôi sẽ thu xếp! Tôi thu xếp được!"
Giang Thành Tài vội vàng nói với Giang Châu.
…………
Phải nói rằng Giang Thành Tài có hiệu suất làm việc rất cao.
Buổi trưa, Giang Châu ăn cơm xong ở nhà hàng quốc doanh, vừa bước ra cửa liền nhìn thấy Giang Thành Tài từ trong ngõ đi ra.