Gã cuối cùng đã nghĩ thông rồi, té ra Giang Châu vẫn luôn biết tiệm này là do Giang Minh Phàm mở!
"Giang Châu, em có thể đừng nói với ông nội không, bằng không... anh chắc chắn sẽ bị đánh chết!"
Giang Thành Tài cúi đầu, nói lầm bầm.
Giang Châu cười cười, lấy ra bao thuốc, đưa gã một điếu.
"Không có gì, em chỉ muốn biết, tiền sang cửa tiệm này, Giang Minh Phàm kiếm từ đâu ra?"
Giang Thành Tài nhận lấy điếu thuốc.
Thuận thế ngồi chồm hổm ở cửa, thắp yên, ngẩng đầu nhìn Giang Châu.
"Chuyện này thì anh cũng không rõ lắm, lúc ấy nói sang tiệm, Giang Minh Phàm đi nhờ vả khắp nơi, mượn mấy trăm tệ lận!"
"Giang Minh Phàm không có tiền, hỏi mượn anh, anh cũng không có!"
"Sau này dường như có người cho hắn mượn tiền!!"
"Một phụ nữ! Lúc đưa tiền cho em ấy, anh đứng từ xa nhìn thấy một lần, không thấy rõ mặt, thế nhưng mặc sườn xám giày cao gót, vóc dáng phải nói là cực phẩm!"
"Anh đoán chắc là đối tượng của Giang Minh Phàm. Dù sao trông rất có tiền, anh cũng không hỏi."
Một phụ nữ?
Vóc dáng cực đẹp?
Giang Châu ngẩn người.
Hắn không ngờ sinh viên Giang Minh Phàm luôn nghiêm chỉnh học hành, hoá ra lại là một cao thủ tình trường.
Giang Châu sau khi tìm tòi ở trong óc một lần, vẫn không có kết quả.
Vậy thì không cần nghĩ thêm cho mệt óc.
"Anh Thành Tài, đề thi này, ngày mai anh giúp em đến xưởng in để in thêm 50 bản, có được không?"
Giang Châu cười: "Trở về em mời anh hút thuốc."
Giang Thành Tài cười vui vẻ.
Gã gãi gãi đầu.
"Được!"
~~~
Ngày hôm sau.
Đến thời gian giao hẹn đưa lô quần áo thứ hai cho anh Bình.
Số váy hoa cần giao đã hoàn thành hơn phân nửa, tất cả đều chất ở trong tiệm may của Trương Mỹ Vân.
Lúc này Giang Châu một mình đi ra ngoài.
Vác bao bố chứa 150 chiếc váy hoa, đi thẳng đến cao ốc bách hóa Nhiêu Thị.
Ngồi tuyến xe buýt đường dài buổi sáng.
Vốn 11 giờ rưỡi là có thể đến, thế nhưng trên đường bị ép ăn một bữa cơm, cho nên sau khi đến ngõ hẻm, đã là hơn 12 giờ.
Anh Bình đứng ở cửa tiệm.
Đang cúi đầu, hút thuốc, quẹt hai lần nhưng diêm không đỏ, bực tức lắc lắc diêm, cau mày, nhìn về hướng đầu ngõ.
"Anh Bình, chuyện gì vậy? Người còn chưa tới sao?"
"Đúng đó! Mấy anh em chúng ta còn đang gấp lên tuyến xe buýt buổi chiều! Cái váy này, mang về, chưa tới hai ngày đã bán hết rồi! Mấy cô gái trẻ đó, đang hối hàng gấp lắm!"
"Thì đó, bán quần áo lâu như vậy, cho tới bây giờ chưa từng bán kiểu dáng nào vừa thời thượng lại được chào đón như thế!"
~~~
Đứng bên cạnh anh Bình đều là mấy đàn em lăn lộn theo gã.
Hai ngày trước Giang Châu đưa váy hoa qua đây.
Anh Bình bèn giao cho mỗi người mười chiếc hai mươi chiếc bán ra, để lại cho mình ba mươi chiếc.
Khá lắm.
Kết quả tất cả váy hoa trong tay của anh Bình, xế chiều hôm đó đều bán hết sạch!
Mấy đàn em ở trong huyện thành cũng đều có khách quen.
Kết quả chỉ trong vòng nửa ngày, một ngày, toàn bộ đều được bán sạch!
Ngày hôm qua đã tới hỏi hàng.
Khiến cho anh Bình càng thêm gấp!
Thị trường Nhiêu Thị rất lớn, cung không đủ cầu nha!
Anh Bình cuối cùng rít một điếu thuốc.
Rít mạnh một hơi, phun ra một vòng khói thuốc.
"Mày đó còn cả mày nữa, muốn kiếm tiền, cứ cất hết lo âu vào trong bụng! Nhìn nhìn chúng mày đi! Gấp gáp như vậy làm gì?!"
"Khỉ ăn trộm chuối hả!"
Đám đàn em lập tức im lặng.
Từng người không kềm chế được, ở trong hẻm nhỏ đi tới đi lui, thỉnh thoảng nhìn về phía đầu ngõ.
Rốt cục.
Một người tinh mắt nhìn thấy Giang Châu vác hai cái ni lông túi lớn đi về phía chỗ này.
"A kìa kìa! Anh Bình! Nhìn! Nhìn! Có phải hay không người nọ?!"
Anh Bình ngẩng đầu mạnh, hỏi ngay: "Chỗ nào?!"
Gã vừa liếc mắt liền nhìn thấy Giang Châu.
150 chiếc váy hoa, còn có túi xách đồng bộ, trọng lượng này, cũng không nhẹ đâu!
"Còn không mau đi hỗ trợ? Thằng nào thằng nấy ngu như nhau, ở chỗ này chờ tiền đưa đến trước mặt chúng mày hả?"
Anh Bình tức giận nhấc chân đạp vào mông một đứa đang đứng ngay trước mặt.
"Nhanh! Ăn cứt cũng phải ăn cho nóng!"
Người nọ phản ứng kịp, vội nhấc chân chạy về phía Giang Châu.
"Người anh em! Đứng yên đừng nhúc nhích! Để tôi giúp anh!"
Mấy người xung quanh thấy vậy, cũng chạy tới ngay, rất sợ chạy chậm không có hàng để bán.
"Tôi cũng tới!"
Vì vậy không tới hai hơi thở, tất cả túi ni lông trong tay của Giang Châu đều bị xách đi.
Hắn lau mồ hôi trên đầu.
Hướng về phía anh Bình khoác tay, nói: "Cảm ơn anh!"
Anh Bình vội đi tới.
Đi được phân nửa, lại nghĩ tới chuyện gì đó, vội trở về trong tiệm của mình.
Trong chốc lát lại đi đến bên cạnh Giang Châu, đưa qua một cái bình thủy tinh.
"Giang huynh đệ, em không hút thuốc lá, em uống chai nước, rồi nghỉ ngơi!"
Anh Bình vui vẻ cười: "Soda ở Bắc Băng Dương! Thứ này hiếm lắm đấy, anh phải nhờ người mua, rất ngon!"
Giang Châu nhận lấy, uống một ngụm.
Hắn nói: "Cảm ơn anh Bình."
Mọi người đều là người quen.
Giang Châu đương nhiên biết nguyên nhân anh Bình ân cần như thế.
Hắn cười cười, nói: "Thế nào? Váy bán được không anh?"
Vừa nghe thấy Giang Châu nhắc đến chuyện này.
Lập tức, anh Bình lập tức tràn đầy phấn khởi!
Hì hì!
"Sao có thể nói bán được hay không?! Mà là quá đắt hàng!"
Anh Bình nói, đưa tay, chỉ chỉ từng đứa đàn em đang đứng ngay ngắn ở trước mặt mình.
"Người anh em Giang, em nhìn đi, những người này đều trông vào em để kiếm cơm đó!"
Anh Bình nói cho hết lời.
Mấy người bỗng nhiên thời chợt đứng thẳng người, đồng loạt nói: "Chào Anh Giang!"
Giang Châu: "..."
Khụ khụ.
Hắn xua xua tay.
Làm gì đến mức đó!
Hai người lại tán gẫu dăm điều ba chuyện về váy hoa.
Anh Bình chỉ chỉ ni lông túi, hỏi: "Em mang theo bao nhiêu váy hoa tới vậy?"
"150 chiếc."
"Chỉ có 150 chiếc?"
Anh Bình xoa xoa đôi bàn tay, có chút xấu hổ cười cười: "Chừng này hơi ít đó! Mấy chú em này, ai cũng mở miệng đòi 180 chiếc, không đủ hàng bán nha!"
Giang Châu vui vẻ nói:
"Anh Bình, anh yên tâm, nếu nguồn tiêu thụ tốt, em chắc chắn lo đủ hàng."
Giang Châu trầm ngâm chốc lát, nói: "Như vậy đi, hai ngày nay em chạy thêm vài chuyến, kêu thêm mấy người, đưa hàng tới cho anh."
"Anh thấy vậy được không?"
Anh Bình nghe vậy, bèn vội vã gật đầu.
"Chuyện đó đương nhiên là được! Bất kể em đưa bao nhiêu hàng! Anh đều thu hết! Chỉ cần em đưa hàng tới, ba cái chuyện tiền nong, tuyệt đối không phải vấn đề!"
Hai người lập tức ký hợp đồng, kết toán rõ ràng 150 chiếc váy này.
Một chiếc váy 15 tệ.
Tổng cộng 2,250 tệ.
Một xấp tiền giấy, tiền hào thật dầy vào tay, Giang Châu cẩn thận cất vào túi tiền, giấu kỹ trong người, lúc này mới nói lời từ biệt với Bình ca.
Đến xế chiều, đi đến chỗ của hai anh em Ngô Mậu Thanh Ngô Mậu Minh.
Nhìn thấy Giang Châu tới, Lý Phương Mai khóc lóc cảm ơn rất lâu.
Hai ngày trước Giang Châu để lại 10 tệ.
Hai huynh đệ hôm sau bèn đưa Lý Phương Mai đi bệnh viện.
Uống thuốc, sau khi uống xong dễ chịu hơn nhiều, chân cũng không đau, mủ cũng không chảy nữa.