Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 183: Một cái tát, một quả táo



Ba giờ chiều.

Xưởng may số 3.

Trần Đông Nhĩ đang ngồi tại bàn làm việc, lật xem báo cáo bán hàng của tháng trước.

"Cái váy hoa này không biết ai thiết kế ra. Dù là hình dáng hay chất liệu, đều rất tốt..."

Trần Đông Nhĩ cảm khái.

Một lúc sau, ông mới nheo mắt lại và mỉm cười.

Ông đặt bản báo cáo xuống, lại cầm tách trà lên nhấp một ngụm, cảm thấy có chút đắc ý.

Mặc kệ là làm cách gì, chỉ cần có kết quả tốt làm được.

Ngay cả dùng cách tiểu đả tiểu nháo.

Mấy chuyện cá nhân đó cũng không nên đưa lên trên bàn.

Chỉ cần bản thân hung hăng kiếm một khoản tiền lớn là được rồi.

Năm nay túi tiền rủng rỉnh, tiền bạc cũng rủng rỉnh để giao lên trên, đến lúc tổ chức đại hội khen thưởng, bản thân mình sẽ lại là người lên nhận giải.

"Cốc cốc..."

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ.

Trần Đông Nhĩ đặt tách trà xuống, lười biếng nói: "Mời vào!"

Cánh cửa được đẩy ra.

Một thanh niên với mái tóc được chia 2-8 bước vào.

Mặc một chiếc áo sơ mi hoa, quần ống loe, cái ống quần loe to đến mức có thể thay chổi quét nhà.

"Có chuyện gì vậy? Trả tiền rồi sao?"

Người thanh niên gật đầu.

Hắn rút trong túi một cọc tiền lớn, đặt lên bàn của Trần Đông Nhĩ.

"Ông chủ Trần, đây là 2.000 tệ. Phần còn lại huynh đệ chúng tôi sẽ chia nhau. Ngài kiểm lại đi."

Người tới chính là Sơn ca.

Mà số tiền này cũng là số tiền mà đòi được từ Vu Tự Thanh.

Thực ra.

Lúc Vu Tự Thanh vay tiền để thành lập xưởng may, ai đó đã báo tin này cho Trần Đông Nhĩ.

Đầu năm nay.

Ngành công nghiệp may mặc đang phát triển vượt bậc.

Rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào cái cục thịt béo này

Trần Đông Nhĩ là người ăn con cua đầu tiên, ông cũng là người có túi phình to nhất.

Ông có một đầu óc nhạy bén và một tầm nhìn độc đáo, từ lâu đã được liên kết với một số thế lực.

Bởi vậy.

Một khi có ai muốn thành lập một xưởng may để cướp bát cơm của ông, Trần Đông Nhĩ sẽ ngay lập tức xuất thủ.

Lúc trước Vu Tự Thanh vay tiền, khoản nợ lớn nhất của Vu Tự Thanh đã được chuyển vào trong tay Trần Đông Nhĩ.

Vốn dĩ đây là con át chủ bài của ông ta.

Không ngờ Vu Tự Thanh lại không qua khỏi cuộc chiến giá cả.

Thế nên ông đã cử Sơn ca đi thu lại tiền.

Trong khoảng thời gian này Vu Tự Thanh một mực trốn đông trốn tây, trong lòng Trần Đông Nhĩ cũng rõ ràng.

Rằng Vu Tự Thanh đã đến đường cùng.

Vậy nên cũng không quan tâm đến đối thủ này nữa.

Không ngờ hôm nay Sơn ca lại thực sự mang tiền đến đây.

"Ông ta lấy tiền ở đâu?"

Trần Đông Nhĩ cau mày hỏi.

Rồi liếc mắt nhìn Sơn ca: "Các ngươi có để ý đến việc này không?"

Sơn ca lắc đầu.

Ngập ngừng một chút, gã lại chợt nhớ tới người thanh niên đứng bên cạnh Vu Tự Thanh.

"Tôi cũng không biết, có điều lão đã đưa một người đến nhà máy may Thanh Thanh, là một chàng trai rất trẻ."

Sơn ca nói tiếp.

"Ông chủ Trần, nếu không có việc gì thì tôi đi trước, mấy huynh đệ vẫn đang chờ."

Mặt Trần Đông Nhĩ hơi cứng.

Ông khoát tay ra hiệu cho Sơn ca rời đi.

Suy cho cùng, bên kia chỉ có trách nhiệm đòi nợ.

Trần Đông Nhĩ cũng không mong đợi gì thêm.

Vu Tự Thanh thế mà đã thực sự bán nhà máy của mình đi!

Ông cầm tách trà lên.

Mở nắp, thổi đi váng trà nổi lên trên rồi uống thêm một ngụm nữa.

Nghĩ một hồi, vẻ mặt của ông cũng dịu lại.

Xét cho cùng, thì đó chỉ là một xưởng may nhỏ.

Có thể đoạt được sinh ý của ông sao?

Trần Đông Nhĩ lắc đầu, không suy nghĩ thêm nữa.

…………

Chạng vạng.

5h30.

Sau khi về nhà cơm nước xong, mấy công nhân cũng lần lượt tới làm việc.

Ba mươi người này là người đã được tuyển dụng lúc trước.

Không ít người biết chỗ của xưởng may Thanh Thanh.

Giang Châu đang đứng ở cửa ra vào, Vu Tự Thanh đang cầm một quyển sổ, trên đó kẹp một cây bút.

Mỗi khi có người đến ông sẽ dùng bút đánh dấu vào số thứ tự tương ứng.

Nếu đến muộn sẽ bị trừ 2 hào.

Vào ngày đầu tiên, không ai đến muộn.

Giang Châu hài lòng gật đầu.

Đưa Vu Tự Thanh cùng mọi người vào xưởng may.

Một nhóm nữ công nhân vốn đang tán gẫu.

Thấy Giang Châu đi vào, mọi người lập tức ngừng bàn tán.

"Các máy khâu đều được dán nhãn với số sê-ri trên giấy, mọi người tự tìm máy của mình theo số sê-ri."

Giang Châu nói.

Mấy nữ công nhân liếc nhau.

"Cái kia…chúng tôi đã tìm thấy chỗ làm việc. Nhưng mấu chốt là…chúng tôi làm gì vậy?"

Một người thắc mắc hỏi: "Không có quần áo mẫu hay số liệu về kích thước, mọi người cũng không làm được nha!"

"Đúng rồi, cầm tiền rồi thì phải làm việc. Ông chủ nhỏ à, cứ nói muốn may quần áo theo kiểu gì rồi đưa mẫu cho mọi người! Sau đó sắp xếp công đoạn làm việc, rồi chỉ định người nào làm công đoạn nào là được!"

~~~

Một nhóm người bắt đầu hùa theo.

Giang Châu cười cười, lấy từ trong túi ra một mảnh vải nhỏ.

Mấy nữ công nhân tinh mắt phát hiện ra, đây không phải là loại vải georgette chấm bi đỏ hồi trước rất thịnh hành sao?!

Vài người đã từng đến nhà máy may Thanh Thanh làm việc ngay lập tức nhận ra nó!

"Cái này… cái này không phải là vật liệu Lão Vu dùng trước đây sao? Loại vải Georgette này dùng cho áo sơ mi đây mà!"

"Ai nha! Ông chủ nhỏ à, cậu, cậu không phải là đang nghĩ quẩn đấy chứ! Vật liệu này giờ không làm được đâu, nó đã lỗi mốt ở Phí Thành rồi!"

"Đúng rồi! Cái áo sơ mi này tôi với chị dâu tôi cũng đã mua rồi! Nếu mà lại làm áo sơ mi thì chắc chắn là không bán được!"

Nơi nào có nhiều phụ nữ, nơi đó luôn luôn nào nhiệt.

Giang Châu khoát khoát tay, ra hiệu phát vải cho mọi người.

Vóc dáng của hắn tương đối cao, ánh mắt của hắn từ từ quét qua nhóm nữ công nhân.

Vành môi hơi mím lại, lực áp bách cực mạnh hiện lên.

Trong lúc nhất thời.

Ba mươi nữ công nhân lập tức im bặt.

"Nhà nước có quy định của nhà nước, nhà máy có quy định của nhà máy. Tôi rất dễ nói chuyện, nhưng đó chỉ là khi tan làm."

Giang Châu nhẹ giọng nói: "Tôi hy vọng lần sau mọi ngươi sẽ nghe rõ tôi định làm gì, sau đó cứ làm như lời tôi nói, mọi người hiểu không?"

Dù sao đây cũng là một nhà máy.

Trong lòng Giang Châu hiểu rõ.

Đầu tiên phải cho một cái bạt tai, sau mới đưa đến một trái táo ngọt.

(Chắc là giống "cây gậy và củ cà rốt" bên Tây)

Các quy tắc và luật lệ không thể bị phá bỏ.

Chỉ khi đó, nhà máy mới có thể được hoạt động một cách có trật tự.

Bằng không, nếu chỉ dựa vào các mối quan hệ, dựa vào mồm mép thì chỉ có thể dẫn đến một mớ hỗn độn.

Một đám người lập tức gật đầu, không lên tiếng nữa.

Giang Châu hài lòng mỉm cười, lại nói: "Nếu làm tốt, cuối tháng quyết toán xong, mọi người sẽ có tiền thưởng."

Quả táo này đủ ngọt ngào.

Một đám nữ công nhân lập tức cúi đầu liếc lẫn nhau, cảm thấy vừa lòng thỏa ý.

"Đây là vải tôi đã cắt xong."

Giang Châu đưa mẫu ra cho mọi người xem một chút.

"Dài mười phân, rộng ba phân, một thước vải có thể cắt được ba mươi mảnh.

Mảnh vải nhỏ này dùng để làm hoa cài đầu."

Giang Châu nói.

Hoa cài đầu mà hắn nói thực ra là một chiếc dây buộc tóc.

Cái món đồ nhỏ này là thứ mấy cô gái nhỏ rất thích.

Chấm bi đỏ mang hương vị của phong cách Hồng Kông, bắt đầu từ những năm 1980, những nơi gần Quảng Châu đều bị ảnh hưởng bởi văn hóa của vòng tròn của Hồng Kông, đặc biệt là loại chất liệu chấm bi này.

Những chiếc áo sơ mi chấm bi lúc trước cũng bị ảnh hưởng bởi xu hướng này.

Ở thời đại này, mấy ông lớn đều đang nhìn chằm chằm vào cục thịt béo mang tên trang phục.

Nhưng mà, thật ra mấy ông lớn đấy lại không biết, đối với phụ nữ, đồ trang trí cũng là một trong những đối tượng chính để tiêu tiền.

Nếu váy áo mà phối cùng với hoa cài đầu thì…

Hoàn toàn bắt mắt.

Về phần Giang Châu mà nói, nếu mà cố tình mua vải georgette chấm bi về làm hoa cài đầu để bán, nhất định sẽ lỗ vốn.

Dù sao cái chất vải này cũng không hề rẻ.

Nhưng mà...

Đống vải này lại là đồ tồn kho.

Nói cách khác, cho dù bán được nhiều hay ít thì hắn vẫn có lời!

Các nữ công nhân hình như còn chưa hiểu rõ lắm về loại hoa cài đầu này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.