Hôm nay trong cao ốc bách hóa Phí Thành, thương phẩm vô cùng đầy đủ.
Hai người đi dạo một vòng, mua 2 bình Mao Đài cùng một ít mứt hoa quả.
Sau đó đi đến quán phở để ăn.
Hầu Tử thật sự không nhịn được sự tò mò.
Sau khi ăn phở xong, bèn nhìn về phía Giang Châu.
"Anh Giang?"
"Làm sao vậy?"
"Không phải chúng ta phải đi mua vải sao? Anh hết đi dạo cao ốc bách hóa, lại ăn phở? Trời sắp tối rồi!"
Hầu Tử rất sốt ruột.
Vừa nghĩ đến vải trong kho nhà máy sắp hết.
Gã nào còn tâm trạng ăn mì?
Hận không thể đi ngay lập tức đi mua vải cho xưởng may!
Tốt nhất buổi chiều đưa về kho hàng mới tốt!
Giang Châu bình thản ăn phở.
Tô phở thịt bò kho tàu, thật là ngon!
"Trời tối rồi sao?"
Giang Châu ngẩng đầu liếc nhìn sắc trời.
Quả nhiên, mặt trời đã lặn.
Chân trời nổi lên những chấm nhỏ, ánh trăng cũng nhô đầu ra từ trong tầng mây.
Ăn hết tô phở này, chắc sắc trời sẽ hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Hắn nhìn Hầu Tử, nhịn không được vươn đũa gõ vào tô của gã.
"Mau ăn."
Giang Châu cười nói: "Trời tối mới dễ làm việc."
Hầu Tử nghe vậy, lúc này mới yên tâm, vừa húp vừa nuốt ăn xong tô phở.
~~~
Nhà máy dệt quốc doanh, là xương sống kinh tế của toàn bộ Phí Thành.
Trong số các xí nghiệp quốc doanh ngày nay, nhà máy dệt có phúc lợi tốt nhất.
Ngày lễ ngày tết, công nhân của nhà máy dệt đều ưỡn thẳng lưng cực kỳ kiêu ngạo.
Mang khoản tiền thưởng lễ nặng trịch về nhà.
Không chỉ vây, còn được cấp phúc lợi hàng quý.
Các công nhân viên trong xưởng đều đang trông ngóng, thậm chí đang thảo luận xem phúc lợi quý này sẽ là gì.
Chỉ riêng Xưởng trưởng Hứa Chí Diệu, nửa tháng nay buồn đến mức gầy đi trông thấy.
Có một lượng vải lớn tồn kho trong nhà máy.
Thời gian càng dài, tổn thất do hao mòn sẽ càng nghiêm trọng.
Hơn nữa càng ngày càng có nhiều chất liệu vải mới được sản xuất, dù là hoa văn hay kiểu dáng, đều được hoan nghênh hơn.
Muốn bán đi số vải tồn đọng, lại khó càng thêm khó.
Đó cũng đều là tiền nha!
Trong khoảng thời gian này, chủ nhiệm phụ trách thu mua đã xin mình phê duyệt nhiều lần, muốn được phê duyệt mua phúc lợi hàng quý.
Anh ta vừa thấy giấy xin tiền, lập tức cảm thấy đau đầu!
Bây giờ hiệu quả và lợi ích của nhà máy không lớn bằng lúc trước.
Anh ta kiếm đâu ra số tiền này?!
Tâm tư trầm trọng.
Dọc theo đường đi không ít công nhân chào hỏi mình, anh ta đều không có lòng dạ đáp lời.
Sau khi quẹo vào hẻm nhà mình, anh ta hạ quyết tâm, thực sự không được, thì đăng báo, đem bán số vải này với giá thấp!
Có thể kiếm lại tiền vốn cũng tốt rồi!
Hứa Chí Diệu thở dài, lấy ra chìa khoá chuẩn bị mở cửa.
Bỗng nhiên nghe thấy dưới tán cây nhãn trong sân, có người gọi mình.
"Xưởng trưởng Hứa!"
Hứa Chí Diệu lại càng hoảng sợ.
Tối đen như mực.
Ai đang ở chỗ đấy?
"Là ai vậy ạ?"
Hứa Chí Diệu nghi hoặc hỏi.
Vừa dứt lời, hai bóng người từ dưới tán cây nhãn bước ra.
Trong tay đều mang theo đồ, đang tươi cười thân thiện với mình.
"Xưởng trưởng Hứa, em là Giang Châu, đây là Hầu Tử, hai chúng em đến từ xưởng may Thanh Thanh ở huyện Đào Hoa!"
Giang Châu tự giới thiệu.
Hứa Chí Diệu suy nghĩ một chút, phát hiện không có ấn tượng gì.
Nhưng nhìn hai người xách đồ, trong lòng đã đoán được ít nhiều.
Anh ta lập tức mở cửa, vừa đi vào vừa nói: "Có chuyện gì đi vào rồi nói."
Giang Châu vừa nghe, nụ cười càng sâu.
Hắn quay đầu nhìn về phía Hầu Tử.
Người sau hiển nhiên có chút căng thẳng.
"Đợi lát nữa đi vào, em đừng nói chuyện là được."
Giang Châu cười nói với Hầu Tử.
Người sau vội gật đầu.
Hai người theo Hứa Chí Diệu đi vào ký túc xá của ông.
Anh ta không sống độc thân.
Hứa Chí Diệu năm nay 37 tuổi.
Con trai mới vừa lên trung học cơ sở, 13 tuổi, chính là độ tuổi nổi loạn.
Ngồi ở trên ghế sa lon làm bài tập, xụ mặt, hiển nhiên không quá vui vẻ.
Hứa Chí Diệu trừng mắt với thằng con Thắng Thắng.
"Vẫn còn giận anh sao?"
Trịnh Quế Tiên bất đắc dĩ buông tay.
"Đòi mua radio, hôm qua vừa mới phát tem phiếu, tiền từ đâu ra? Anh nói qua năm sẽ mua cho nó, như cứ không nghe! Đúng là đứa con lì lợm!"
Hứa Chí Diệu tức đến mức trừng thằng con.
"Tính khí con lừa! Ai chiều nó chứ!"
Nói xong lời này.
Giang Châu cùng Hầu Tử đã bước vào nhà.
Trịnh Quế Tiên hiển nhiên thấy nhưng không ngạc nhiên.
Nhìn hai người tới, vô thức nhìn lướt qua thứ mà hai người xách trong tay.
Thuốc lá ngon rượu tửu.
Còn có thức ăn.
Tuy không đáng bao nhiêu tiền, nhưng cũng tạm được, dù sao không phải tay không tới.
Trịnh Quế Tiên trưng ra khuôn mặt tươi cười.
Vội pha trà cho hai người.
"Đều là đồng chí, đến cũng đến rồi, mang quà làm gì chứ?"
Cô ta cười nói.
Giang Châu cũng cười theo: "Chị dâu khách sáo quá, đều là mấy thứ không đáng tiền, chị dâu và xưởng trưởng Hứa đừng ghét bỏ là tốt rồi!"
"Nói chi vậy!"
Trịnh Quế Tiên cười đi tới, để chén trà xuống: "Đến đến, ngồi, uống trà."
Giang Châu nhận lấy, đặt chén trà ở trên bàn trà.
Đứng lên, cứ như vô tình nhìn về phía Thắng Thắng.
"Học tiếng Anh à?"
Thắng Thắng không ngẩng đầu.
Hiển nhiên còn đang giận.
Hắn cười híp mắt đưa tay, lấy ra một chiếc Walkman từ chiếc túi đang đeo.
"Nè, đây là sản phẩm của Hồng Kông, nó được gọi là Walkman, nhỏ hơn máy ghi âm, tiện lợi hơn nhiều, cháu có thể mang đi bất cứ đâu!"
Giang Châu ngồi xổm người xuống, đặt Walkman trên bàn sách: "Xem? Có thích hay không?"
Đây chính là Walkman.
Còn là lần trước Giang Châu nhờ Trình Minh Thanh đến Dương Thành, bỏ 200 tệ mang về.
Không lớn như các radio trên cả nước hiện nay.
Đây là phiên bản đầu tiên của Walkman.
Chỉ cần dùng dây đeo, có thể thắt ngang eo, cực kỳ sành điệu thời thượng!
Rất được giới trẻ ưa chuộng!
Thắng Thắng vốn đang cúi đầu.
Nghe lời nói của Giang Châu, nó lập tức ngẩng đầu lên!
"Walkman?!"
Nó lại gần và nhìn chằm chằm.
Woa!
Đúng là nó!
"Đây chính là của hiếm mà chỉ có Trương đầu to trong lớp em mới có! Hắn nói ba hắn mua từ Hồng Kông! Rất quý!"
Thắng Thắng cực kỳ kích động, cầm Walkman lên, hướng về phía Giang Châu cười vui vẻ: "Cháu thích lắm!"
Được đấy.
Món quà này, trực tiếp chọt trúng điểm mấu chốt.
Hứa Chí Diệu lập tức sa sầm mặt.
Nhưng Trịnh Quế Tiên lại vô cùng mừng rỡ, nhòm nhòm Giang Châu, chỉ cảm thấy anh chàng trẻ tuổi này thật sự quá hiểu chuyện!
"Thích gì mà thích?!"
Hứa Chí Diệu sầm mặt lại, mắng: "Trả lại cho người ta đi! Của mày sao mà đòi lấy?!"
Thắng Thắng không hề để ý.
Ôm lấy Walkman, chạy nhanh về phòng của mình.
Cả dòng họ được duy nhất một độc đinh.
Hứa gia từ trên xuống dưới đều cưng chìu.
Nó vốn không sợ trời không sợ đất!
Mí mắt của Hứa Chí Diệu giật giật, vừa bất đắc dĩ lại xấu hổ.
Anh ta nhìn về phía Giang Châu, nói: "Walkman này bao nhiêu tiền? Tôi trả tiền cho cậu."
Giang Châu lập tức cười khoát khoát tay.
"Xưởng trưởng Hứa, khách sao quá! Thứ này đâu có đáng mấy tệ, mua cho trẻ con xài chơi, chúng đều thích đồ mới mẻ!"
Hắn cười nói: "Anh cũng đừng để trong lòng! Em tới nhờ vả anh, được thì tốt, không được cũng không sao, hà tất bởi vì một cái Walkman mà không thoải mái?"
"Thực sự không được, lần sau em có chuyện gì lại đi nhờ anh giúp đỡ, không phải cũng giống vậy sao?"
Mấy câu nói.
Nói thật dễ nghe.
Lúc này Hứa Chí Diệu mới cảm thấy thoải mái hơn.
Anh ta nâng chung trà lên, uống một ngụm, nhìn Giang Châu, nói: "Hôm nay cậu tới tìm tôi có chuyện gì?"